Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Day ngay lập tức nhíu mày khi đọc xong tin nhắn sau đó quay ra đó nhìn It.

"Mày đã sử dụng số này bao lâu rồi?" Day hỏi,

"Tao đã sử dụng số này từ năm thứ nhất trung học," It trả lời

"Vậy mày có người bạn nào đã lâu không gặp không?" Day hỏi khiến It nhíu mày lắc đầu

"Không có" It trả lời, vì cậu không thể nhớ và cũng không nghĩ ra ai, hầu hết bạn bè của cậu đều gặp nhau thường xuyên

"vậy mày có kẻ thù nào không? Hãy suy nghĩ cẩn thận" Day hỏi về kẻ thù, It ngồi và suy nghĩ.

"Tao cũng không biết, trước đây tao có rất nhiều kẻ thù. Tao sẵn sàng tranh cãi và chúng tao cũng có thể sẽ đánh nhau. Nhưng ai lại ghét tao đến vậy chứ? Bởi vì kể từ khi hẹn hò với mày tao không có đi ra ngoài nhiều lắm" It thành thật trả lời. Trước khi dừng lại một chút để suy nghĩ, tên ai đó chợt lóe lên trong đầu.

"Ai?" Day bắt gặp biểu hiện của It hỏi ngay

"Uh... Tao không nghĩ vậy. Vì vậy, bố của cậu ta đã ra lệnh cho cậu ấy không được quay lại Thái Lan nữa. Hơn nữa, cũng có người giám sát cậu ấy." It trả lời, vì số gọi đến là số di động trong nước.

"Làm sao mày có thể chắc chắn rằng cậu ta sẽ không quay trở lại Thái Lan?" Day hỏi lại, làm It sững lại

"Chà, tao chắc chắn" It trả lời với giọng điệu bắt đầu cảm thấy do dự.

"Không sao đâu, có thể một trong những người bạn của tao đã lấy một số điện thoại và gọi cho tao để chơi khăm tao. Tao sẽ hỏi những người khác" It dừng lại chủ đề vì cậu vẫn không muốn Day nghĩ về bất cứ điều gì khác ngoài quá khứ giữa Day và cậu.

"Hãy tưởng tượng và suy nghĩ về nó đi. Bây giờ, hãy cho tao điện thoại của mày" Day nói với giọng trầm.

"Ừm, nhưng tao cần gọi điện thoại. Tao có thể gọi cho bố được không?" It hỏi, Day cho một cái nhìn chăm chú.

"Khi cuộc gọi kết thúc, tao sẽ đưa nó cho mày," It trả lời, vì vậy Day đưa lại điện thoại cho It.

Có tiếng gõ cửa vang lên

"Vào đi," Day nói, trước khi cánh cửa mở ra

"Day, Yure ở đây. Anh ấy muốn làm tóc", Belle nói, vì một khách hàng quen đến tiệm

" Được rồi, tao sẽ ra ngay " Day đáp, Belle gật đầu trước khi rời văn phòng. Day lại quay sang nhìn It.

"Nói xong thì đặt lên bàn đi," Day nói và đi theo Belle ra ngoài. It khẽ thở dài, trước khi quay số của bố mình

("Có chuyện gì vậy?") Bố của It trả lời điện thoại.

"Bố, It có thể hỏi bố một chuyện được không? Bố có còn liên lạc với chú Asupot không?" It nói

("Chúng ta thỉnh thoảng vẫn nói chuyện, tại sao It lại hỏi thế?") Bố của It hỏi với giọng điệu bình tĩnh.

"À. Bố có thể hỏi P'Pete bây giờ thế nào không?" It đã trả lời. Bố cậu trầm mặc một chút.

("Tại sao It muốn ta hỏi điều đó? Có chuyện gì vậy?") Bố It hỏi lại

"It chỉ muốn biết liệu anh ấy có quay lại Thái Lan hay không" It tiếp tục nói

("Có chuyện gì vậy?") Bố của It hỏi với giọng đau khổ

"Không. Con chỉ tò mò thôi, con nhớ những gì chú Asupot đã nói, rằng đó là vì hối hận nên Pete muốn xin lỗi. Vì vậy, con muốn biết liệu anh ấy có thực sự xin lỗi hay không" It nói. Không muốn kể cho bố nghe chuyện có người gọi vì không muốn làm bố mình lo lắng.

("It nếu có gì lạ hay có vấn đề. It phải nói cho bố ngay biết không") Bố It trầm giọng nói

"Vâng, không có gì ạ. It chỉ tò mò chút thôi" It thờ ơ trả lời

("Bố sẽ gọi điện hỏi thăm. Có gì bố sẽ gọi báo cho It biết. Bây giờ con đang ở đâu?") Bố It hỏi ngược lại. Điều này khiến It cảm thấy nhẹ nhõm khi bố cậu không tiếp tục hỏi về Pete

"Chúng con đến cửa hàng của Day. Anh ấy muốn xem cửa hàng," It nói

("Hmm") Bố It trả lời trong cổ họng và hỏi một chút về Day trước khi tắt máy. It khẽ thở dài, cậu không muốn nghĩ người gọi là Pete, bởi vì câu chuyện đó đã cách đây gần 3 năm rồi. It thấy giọng nói quen quen, nhưng cậu thực sự không thể nhớ đó có phải là giọng của Pete hay không.

-thở dài-

"Nghĩ nhiều quá làm mình thật đau đầu," It lẩm bẩm trước khi đặt điện thoại lên bàn của Day. Sau đó, It nằm xuống sofa, vì cậu vẫn cảm thấy hơi mệt, nhưng không ngủ. It nằm xuống và nghĩ về bản thân cậu và Day. Bây giờ điều chính đối với It là làm cho Day nhớ lại ký ức cũ của cả hai. Nhưng nói dối và nghĩ về nó. It cuối cùng đã ngủ thiếp đi.

It tỉnh dậy và thấy mình trùm chăn kín người. Nhìn về phía bàn làm việc của mình, cậu thấy Day đang ngồi lên và ấn xuống máy tính khi anh nhìn vào các ghi chú trong tay. Nghe thấy tiếng It khẽ cử động, Day nhìn sang cậu. Rồi Day quay sang nhìn chiếc đồng hồ trên tường phòng khách.

"Hai giờ chiều rồi, dậy rửa mặt đi ăn một cái gì đó và uống thuốc thêm lần nữa," Day nói với giọng trầm. It cố ép mình đi vệ sinh. Ngay cả khi nó đau ở sau mống, thì đối với It, điều đó có thể chịu đựng được.

Khi rửa mặt xong, It lại đi bộ về phòng làm việc của người yêu

"Mày đã ăn chưa?" It khẽ hỏi

"Chưa," Day trả lời

"Chúng ta ăn cùng nhau đi," It nói, Day im lặng một chút trước khi đặt giấy note và máy tính xuống. Điều đó khiến It mỉm cười hạnh phúc. Nhìn Day đứng dậy khỏi ghế, anh đi vào bếp hâm nóng món cơm mà Day đã sai Belle đi mua lúc trưa.

Khi Day vào bếp, cả hai ngồi xuống và ăn cùng nhau. Day và It đi chơi ở cửa hàng của Day cùng nhau trong 3 ngày nữa, It đã lái xe đưa Day trở lại Bangkok vì Day lại có cuộc hẹn với bác sĩ. Suốt 3 Day qua, không một số điện thoại nước ngoài nào gọi đến. Có vẻ như anh ta biết điện thoại không ở bên It vào thời điểm đó. Bố của It gọi điện nói rằng ông vẫn chưa liên lạc được với chúAsupot vì bên kia đi công tác nước ngoài

"Chúc chuyến đi trở về bình an," Belle nói khi anh đi cùng It.

"Vâng, em sẽ đưa Day quay trở lại, P'Belle" It nói với một nụ cười, trước khi lên xe và lái xe thẳng trở lại Bangkok.

"Đó là một câu hỏi thực sự, mày có lái xe chậm như vậy mọi lúc không?" Day tò mò hỏi khiến It suy nghĩ một chút.

"Ờ..thì ra là thế" It hậm hực trả lời. Day ngồi trầm ngâm và lặng lẽ nhìn vào mặt It.

"Đợi đã, chúng ta sẽ không về thẳng nhà đâu. Hãy đưa tao đến gặp tên khốn đó trước," Day nói khiến It rùng mình một lúc khi nghe thấy âm thanh đó.

"Tại sao mày lại muốn đến đó một lần nữa?" It nhẹ nhàng hỏi

"Tao sẽ thử lái xe. Tao nghĩ bây giờ tao có đủ sức để kiểm soát bản thân", Day nói, đôi lông mày nhíu lại căng thẳng

"Hừ" Dù trong lòng không muốn đi nhưng It đành phải chấp nhận vì không muốn gây gổ với Day. It mất nhiều thời gian trước khi lái xe đến trường đua của Nan. Họ đến vào khoảng 4 giờ chiều. Day đã gọi và nói rằng anh ấy sẽ đến với It vì ngay khi xe dừng lại, anh ấy đã thấy Nan bước ra và mỉm cười

"Vào nhà nghỉ ngơi trước đi, lát nữa hãy thử lái xe đi. Em đã chuẩn bị xe sẵn sàng" Nan cười nói khi gật đầu chào It.

"Ừm, cảm ơn" Day trả lời trước khi bước vào văn phòng của Nan

"Mac thì sao?" It ngay lập tức yêu cầu Mac. Nam cười nhẹ

"Nếu mày nhìn thấy khuôn mặt của tao, tại sao lại hỏi về nó?" Nan cười hỏi

"Mày sẽ không làm vướng chân tao chứ?" It nói, giọng cậu nghe có vẻ khàn khàn vì It biết cậu chỉ đang nói với chính mình.

"Huh, cái đó không tồn tại. Mac đã quay trở lại chỗ của cậu ấy," Nan nói, khiến It phải nhíu mày ngạc nhiên

"Mày cho cậu ấy về nhà chưa?" It hỏi lại. Ngoài việc cảm thấy thoải mái hơn một chút khi biết rằng Nan đã đồng ý cho Mac về nhà. It ngồi với nụ cười trên môi nhưng không nói gì. Chỉ có Day hiểu biểu hiện của Nan.

Sau khi ngồi đó một lúc, Nan đưa Day đi lái thử, It theo sau với đôi tay lạnh lùng khi cậu thấy Day sẽ lại ngồi sau tay lái. It đến ngồi cùng với cấp dưới của Nan trên những chiếc ghế hỗ trợ.

"Tại sao anh lại đổ mồ hôi nhiều như vậy?" Nhân viên của Nan hỏi khi nhìn

thấy mồ hôi đổ ra từ da đầu của It.

Đột nhiên! It đập vào đầu cấp dưới của Nan, không quá mạnh

"Tao đã bảo là đừng làm phiền tao mà," It nói, giọng trách mắng. Cấp dưới của Nan cười phá lên. It lại quay nhìn ra cánh đồng thì thấy Day và Nan đứng nói chuyện một lúc rồi lên xe cùng với Day là tài xế và Nan ngồi cạnh tài xế. Nó kéo dài vài phút và Day đã bắt đầu lái xe. It vội ngồi dậy. Hai tay đan vào nhau lúc nào không hay

"À, tao nghi ngờ P'Day đã tràn đầy năng lượng rồi" một trong những cấp dưới của Nan nói.

Khi Day tăng tốc độ xe và lái vòng quanh cánh đồng, khuôn mặt It tái nhợt, trái tim cậu như bị thắt chặt lại. Tiếng máy chạy dưới ruộng với tốc độ chóng mặt khiến It gần như nghẹt thở, mắt nóng lên khi nhìn thấy chiếc xe của Day đang chạy băng qua ruộng. Tay It run lên trước khi xuống khỏi ghế chạy ra sân.

"Này, đừng băng qua nhanh như thế, anh ấy sắp ra sân rồi" Tiếng hét của cấp dưới Nan vang lên khi It chuẩn bị leo lên mép cối, bên trong có một chiếc lốp ô tô. Đôi mắt của It dán chặt vào chiếc xe điều khiển. It quyết định dừng xe của Day lại.

"Này, It đang trên đường đua, bình tĩnh nào" Nan, nhìn vào điểm xuất phát ngay lập tức cảnh báo Day, vì xe sắp quay lại điểm mà It đã rời đi đây. Day cau mày, và đi chậm lại, sau đó kéo xe bên trong bởi vì It đang chạy ở vùng ngoại ô.

Nếu Day không thể chậm lại, ít nhất It vẫn chưa lên xe, và It vẫn còn ở với cấp dưới Nan. Anh ta chạy theo và nắm lấy cánh tay của It trước. Day phanh xe cho đến khi một tiếng va chạm lớn vang lên khắp cánh đồng, khiến It yếu ớt trước khi ngã xuống mặt đất. Có tiếng cửa xe đóng lại, Day đang đi về phía It với một cái nhìn dữ dội trên khuôn mặt của mình

"Mày đang làm cái quái gì thế?!" Day hét lên khiến nhân viên của Nan giật mình. Nan xua tay ra hiệu cho đám nhân viên lùi lại. It cảm thấy tai mình như ù đi, tim đập thình thịch từ đầu đến chân, Day chạy thẳng đến kéo tay It dậy.

"Mày thực sự muốn chết hả It?" Day hỏi với giọng nghẹn ngào. Bây giờ anh ấy chỉ cẩm thấy điên rồ với cơn thịnh nộ, điều mà anh chưa bao giờ nghĩ mình có thể điên như vậy. It ngồi nhìn người yêu với khuôn mặt nhợt nhạt

"Sao mày lại lái xe nhanh như vậy? Ai bảo mày lái xe như vậy?!" It mắng Day một chút. Ngay cả lời nói của họ cũng không mạch lạc, nhưng khuôn mặt của It trông như sắp khóc

"Tao lái loại xe nào là quyền của tao. Tao chỉ đang thử nghiệm cơ thể của mình thôi. Mày điên rồi, tại sao mày xông vào à?" Day hét lớn, anh không thể nói tại sao mình lại tức giận như vậy.

"Này bình tĩnh nào" Nan cố gắng bình tĩnh lại. It lồm cồm bò dậy, vì Day nắm chặt cẳng tay It nên It cảm thấy đau,

"Cho nên, mày thông cảm cho tao, đồ khốn! Nếu mày... mày" It mắng Day quyết liệt và không dám nói lời cuối cùng. Day trừng mắt nhìn It đầy hung dữ. Bây giờ mọi người đang bắt đầu đưa dần ô tô vào đường đua.

"Này, sao không đến văn phòng. Đừng cãi nhau ở đây" Nan lại nói. Day gỡ tay It ra, sau đó anh hít một hơi thật sâu và đi đến văn phòng của Nan mà không nhìn It. Nan bước tới và vỗ vai It.

"Tao sợ, đồ khốn... Tao sợ Day lại phạm sai lầm," It nói, giọng run run khiến Nan nhận ra It sợ điều gì, nhưng Nan không nghĩ It lại sợ điều đó như vậy

"It, tao nghĩ mày còn tệ hơn anh ấy đấy," Nan nói với giọng nghiêm túc. It giữ của mình miệng hơi khép lại.

........

"Vào trước đi, đừng tin mắng P'Day nữa, bằng không hai người sẽ không cãi nhau xong." Nan nói, trước khi dẫn It vào văn phòng nơi Day đã ở đó ngồi cau có và chờ đợi

"Tao sẽ mang cho mày một ít nước," Nan nói và bước riêng vào một căn bếp nhỏ bên trong. It ngồi với vẻ mặt căng thẳng khi Day thẫn thờ nhìn.

"Mày thật sự muốn chết?" Day hỏi. It nhìn Day hoài nghi, họ đã hạnh phúc và bình yên bên nhau trong vài ngày. Nhưng họ đã phải quay lại và lại cãi nhau một lần nữa

"Tao chỉ muốn mày dừng xe," It trả lời, giọng run run.

"Mày tưởng ra ngoài dừng xe làm gì?" Day nói, khiến It lại bỏ đi, làm Nan phải chạy ra ngăn cản.

"Này, uống chút nước trước đi, bình tĩnh lại đi. It chắc lo lắng lắm nên không nghĩ ngợi gì cả." Nan nói. It ngồi với cái miệng run run.

"Đó là bởi vì cậu ta không biết cách suy nghĩ. Và nếu chiếc xe đâm vào và cậu ta thì sao, chết tiệt!" Day giận dữ nguyền rủa

"Ôi chao, chết cũng tốt!" It cãi lại với vẻ ghê tởm.

Tiếng lòng bàn tay vỗ vào má It vang khắp phòng. Điều này khiến Nan choáng váng khi Day đứng dậy và tát vào mặt It cho đến khi It quay mặt lại. It cũng khá sốc khi bị người yêu tát như vậy.

"Ồ, mày đã tát tôi à, Day?" It nói, giọng run run. Khuôn mặt của It ngay lập tức in hình dấu tay. It ngay lập tức đứng dậy.

"Huh... Day, thằng khốn. Mày tát tao hả? Huk..sao mày nói mày sẽ không làm tao đau nữa sao? Huk" It bực bội giơ tay đấm vào ngực rắn chắc của người yêu. Day cũng gạt tay It ra.

"Dừng lại! Tao đã bảo mày dừng lại!" Day hét to. It với những giọt nước mắt trên khuôn mặt của mình, It đau lòng khi bị người yêu tát như thế này. Mặc dù nó có vẻ hơi nhẹ so với những gì Day từng làm với It. Nhưng sau khi yêu nhau, hiểu nhau và ở trong một mối quan hệ, Day không bao giờ bạo hành It nữa.

"Tao đã lo lắng cho mày, nhưng mày ... Hm.. mày đối xử với tao như thế này à?" It thổn thức cho đến khi cậu buông tay, nhưng It cũng đánh lại Day. It đã quên điều đó Day mới chỉ hồi phục vết thương cách đây không lâu nhưng thực tế Day đã hồi phục được vài ngày.

"Mày đang làm cái quái gì thế? It!" Day lại hét lên. Cho đến khi Nan phải chạy vào can ngăn cho hai người. Đẩy It ra, anh vội vã đi tiếp, sợ rằng Day sẽ làm điều gì đó bạo lực hơn với It.

"It, bình tĩnh đi. Thân thể của mày không tốt lắm." Nan nói nhắc It ở lại. Trên thực tế, có thể thấy rằng Day đang tiến bộ, Nan đang quan sát Day lái xe lúc trước

"Huk.." It nức nở, mặt đỏ bừng vì tức giận và không tôn trọng người yêu

"Mày tránh ra cho tao" Day nghiến răng đẩy Nan ra trước khi càu nhàu đi vào trong phòng tắm trong văn phòng của Nan. It nhìn bóng lưng người yêu mà mím chặt môi

"It, mày định đi đâu?" Nan ngay lập tức hỏi khi It lấy chìa khóa xe của cậu, bước ra trước văn phòng và sau đó đi thẳng đến xe của mình.

Nan cũng chạy theo It. It mở cửa xe và ngồi xuống, Nan nắm chặt mép cửa xe.

"It, lạnh quá. Mày định đi đâu vậy?" Nan hỏi lại, giọng căng thẳng. It lấy mu bàn tay lau nước mắt

"Tao sẽ về nhà. Tao sẽ không đi đâu cả," It run rẩy nói.

"Vậy mày định để P'Day ở đây sao?" Nan hỏi lại. It nhìn vào mặt Nan

"Anh ta đuổi tao đi, nghe không thấy." It thản nhiên nói

"Tao biết P'Day đang tức giận. Chính anh ấy đã nói như vậy" Nan cố gắng thuyết phục It.

"Để tao về đi. Thực sự tao sẽ không đi đâu cả, tao chỉ muốn về nhà thôi." It đáp, giọng run run. Bây giờ cậu thực sự không thể nhìn vào mặt người yêu của mình.

Những người khác có thể coi đây là chuyện tầm thường của những người yêu nhau cãi nhau, nhưng It kìm nén đã lâu. Dù người yêu không nhớ gì nhưng It vẫn đau đến mức ngực suýt nổ tung trước những lời nói của người yêu,

"Ừm, tách ra ổn định một chút cũng tốt. Đi, lái xe về nhà cẩn thận, đến nơi thì gọi cho tao, còn về phần Day, tao sẽ lái xe đưa anh ấy về sau, để anh ấy ổn định thêm một chút." Nan nói, It gật đầu trước khi giao điện thoại và ví của Day cho Nan.

Nan lùi ra khỏi cửa để cho It để đóng cửa trước khi It rời đi. Nan thở phào nhẹ nhõm trước khi quay lại gặp Day. Day vào nhà tắm rửa mặt với vẻ mặt thất vọng, sự mát lạnh của nước sẽ làm dịu cơn giận của anh ấy một chút. Anh nhìn mình trong gương và sau đó cảm thấy tức giận với chính mình vì những gì anh ấy đã làm. Bàn tay mà Day tát vào mặt It rung lên, cho đến khi Day phải nhấc nó lên để xem. Một cơn đau đầu đột ngột ập đến trước khi một vài cảnh trôi qua, nhưng Day không thể nắm bắt được hoàn toàn khung cảnh đó. Nhưng anh nghe thấy tiếng hét đau đớn và sợ hãi của It. Day lập tức giơ tay kia lên che thái dương.

"Chết tiệt" Day nghiến chặt răng, cố nén cơn đau, anh đập tay vào đầu, đập liên hồi

"Suỵt" Lúc này Day cũng có chút khó chịu, anh không thích cảm giác này chút nào.

"Ôi! Anh làm gì vậy, đừng làm vậy mà" Nan lập tức mở cửa phòng tắm. Khi Nan biết cửa không bị khóa và anh ấy nghe thấy âm thanh như tiếng tiếng gì đó va vào tường. Vừa mở ra, anh đã thấy Day đang dùng một tay đấm vào tường. Nan lập tức chạy đến kéo Day đi.

"Tại sao tao phải như thế này? Tại sao tao không thể nhớ bất cứ điều gì?" Day nói với giọng điệu khó chịu.

"Này" Nan không thể nói bất cứ điều gì, anh ấy không quen với việc Day trông yếu ớt như vậy. Day nói chung là một người bình tĩnh và tốt bụng. Nhưng tâm trạng của Day bắt đầu thay đổi vì một người, đó là It.

"Này, em nghĩ anh nên ngồi xuống và bình tĩnh lại, anh sẽ bị thương đấy," Nan nói, bắt nhẹ Day. Nhưng Say sau đó đã đồng ý rời đi và ngồi lên sofa. Nan thở phào nhẹ nhõm.

"Ừm... It về nhà trước rồi. Hi vọng cậu ấy có ở nhà, cậu ấy sẽ gọi báo tin cho em" Nan lại nói với Day. Day gật đầu, sau đó ngước lên và dựa vào lưng sofa.

"Uh, nếu anh định quay lại, hãy nói với em, em sẽ đưa anh trở về" Nan nói một lần nữa, khi anh bước tới lấy hộp sơ cứu để băng vết thương cho Day, nó có một số vết cắt đẫm máu do đấm vào tường. Nan nhận thấy rằng bàn tay đang bị thương chính bàn tay đã đánh It

"Tao sẽ ngủ ở đây một đêm" Day nói, hơi nhướng mày

"Vậy tại sao anh không quay lại và gặp It?" Nan hỏi, Day vẫn im lặng không trả lời. Lý do Day không muốn quay lại hôm nay là vì anh ấy sợ quay lại sé không kiểm soát được và làm tổn thường It. Day không hiểu sao anh không kìm được cảm xúc. Khi Day không trả lời, Nan không hỏi nữa, Nan đến và nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương trên tay Day

..........

Tiếng còi xe trước nhà vang lên khiến Night phải ra ngoài và nhìn trước khi nở một nụ cười nhẹ khi biết đó là xe của It. Night sau đó bước đến mở cổng nhà cho It. It đậu xe trong đường lái xe. Night đóng cổng, cậu vào trong, trước khi làm một khuôn mặt bối rối khi thấy It mở cửa và tự mình ra khỏi xe.

"Xin chào P'It, còn P'Day đâu ạ?" Night hỏi, It cố tránh ánh mắt của Night vì mắt It rất sưng húp và đỏ hoe. It mất một lúc để bình tĩnh lại và đi vào trong

"P'It, chuyện gì vậy, P'Day đâu rồi?" Night hỏi lại

"..đang trên đường đua với Nan" It đáp ngay trước khi vội vã bước vào nhà. Night theo sau nhưng It phải dừng lại khi va chạm với Gear, người chuẩn bị rời đi

"Có chuyện gì với mày vậy, It?" Gear nắm lấy vai bạn mình, sau đó hỏi với giọng căng thẳng, khiến Night bỏ đi kịp lúc để xem khuôn mặt của It

"P'It, ai làm chuyện này thế, tại sao...?" Night lo lắng hỏi. Nhìn thấy vết cọ đỏ trên mặt It

"Không có gì, Night, đừng lo lắng, nó sẽ sớm khỏi trở lại, làm ơn, tao xin lỗi" It nói trước khi tránh mặt bạn mình và em trai của người yêu, sau đó ngay lập tức đi lên phòng của mình, khiến Night và Gear nhìn nhau một cách lo lắng.

"Night gọi cho anh trai em đi," Gear nói. Night cũng lập tức nhấc máy gọi cho anh trai.

("Này, Night") Giọng nói chậm rãi của Day trả lời cuộc gọi. Điều này làm cho Night cảm thấy rằng Day cũng trong một tâm trạng khác

"P'Day, chuyện gì đã xảy ra với P'It vậy? Tại sao hai người không quay lại cùng với nhau?" Night tò mò hỏi. Day im lặng một lúc

("Cậu ấy về nhà chưa?") Day nhẹ nhàng hỏi

"Anh ấy vừa mới tới. Trên mặt P'It còn có vết thương, anh có thể nói cho Night biết chuyện gì đã xảy ra không?" Night hỏi, trước khi nghe thấy tiếng thở dài của Day

("P' đã tát It") Day nói ngay khiến Night há hốc mồm

"Chà... Vậy tại sao anh lại làm điều đó?... Hai người đang tranh cãi về điều gì thế? Bình thường, P'Day chưa bao giờ hành động mạnh mẽ với P'It như vậy" Night lo lắng hỏi

("Không có gì nhiều đâu. Xin hãy trông chừng cậu ấy, Night. Anh sẽ ngủ lại chỗ của Nan tối nay") Đó là tất cả những gì Day nói, trước khi cúp máy mà không nghe phản hồi của Night.

"P'Day..sao anh lại như vậy?" Night, biết rằng anh trai mình treo lên ngay lập tức để tránh cậu phàn nàn.

"Có chuyện gì vậy?" Gear lo lắng hỏi. Night nói với người yêu những gì Day nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl#blthai