Chapter 6: 'Bite me, Granger'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hermione lướt nhẹ bàn tay dọc theo các kệ sách, dính một ít bụi mà cô đã loại bỏ bằng một cái búng tay một cách lười biếng. Cô phủi tay và chọn cách chỉ đi ngang qua những cuốn sách. Cô ấy thường thích cả một thư viện lớn dành riêng mình khi Bà thủ thư Pince không ở đây. Cô vẫn vậy hư mọi ngày, chọn một cuốn sách và một cái bàn ở một góc để ngồi và đọc cho đến khi đôi chân của cô chuột rút vì ngồi quá lâu. Lật các trang, xây dựng những ý tưởng và sự yên tĩnh của thư viện luôn hấp dẫn cô.

Nhưng giờ là Giáng sinh ... và cô chỉ có một mình. Cô không muốn đọc sách nữa. Cô ấy muốn được gia đình tặng quà , cùng nhau ăn bữa tối ấm cúng và thoải mái trên ghế sofa để họ có thể xem tivi cùng nhau mặc dù truyền hình Giáng sinh chả có gì xem cả.

'Tuyệt vời,' Hermione lẩm bẩm với chính mình khi cô đi ngang qua những cuốn sách, thậm chí không liếc nhìn chúng.
'Một mình vào ngày Giáng sinh, còn gì tuyệt vời hơn nữa chứ ?'
Hermione tự hỏi Draco đang ở đâu và cô hơi đỏ mặt khi nghĩ đến đêm qua. Hắn gần như đã hôn cô ... gần như vậy . Hắn ta luôn biến mất vào ban ngày mà không nói cho cô biết hắn sẽ đi đâu, bây giờ là chín giờ tối và tên ấy vẫn không chịu lộ mặt. Hermione thở dài; cô ở lại Hogwarts là vì hắn trong khi hắn hầu như không lộ mặt. Hermione chắc chắn hắn biết nơi tìm cô vì cô hầu như không bao giờ rời khỏi thư viện nên đó không phải là lý do. Hắn thậm chí còn không đến dự tiệc Giáng sinh trong khi đó có lẽ là điều tuyệt nhất về Giáng sinh tại Hogwarts.Hermione lấy một cuốn sách ngẫu nhiên từ kệ và mở nó ra trang đầu tiên. Cô mang nó đến một cái bàn gần đó và ngồi xuống, đặt cuốn sách lên bàn. Một cách để giết chết sự nhàm chán là đọc, tất nhiên là vậy rồi. Hermione mở cuốn sách, bắt chéo chân và bắt đầu đọc trong đầu. Cuốn sách bắt đầu với những chi tiết phức tạp về một phù thủy đã biến chiếc ghế dài của cô thành một con lợn và dường như vô tình biến đổi những đồ vật khác trong nhà . Bị kích thích, Hermione đọc tiếp cho đến khi gần hết, cô nhận thấy điều gì đó hơi sốc, đã mười một giờ rồi. Hermione nhảy lên và rời khỏi chỗ ngồi của mình; đã qua giờ giới nghiêm!
Cánh cửa thư viện mở ra khi Hermione đặt cuốn sách của mình lại. Cô dừng lại, mắt cô liếc về phía trước thư viện nhưng trời quá tối để có thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Phải mang theo chiếc đèn , Hermione quay trở lại bàn lúc nãy cùng cây đũa phép mà cô đang nắm lấy nó.
'Malfoy?' Hermione hỏi một cách thận trọng, hy vọng đó là hắn chứ không phải là một vị giáo sư nào đó vì họ sẽ không đánh giá cao việc cô ta vượt qua giờ giới nghiêm.
' Cô đang mong đợi là người khác hả?' Giọng của Draco vừa nói vừa lại gần bàn.
Hermione trợn mắt nhìn hắn và cất đũa phép. Cô vui mừng vì đó không phải là một giáo sư có thể ra lệnh cấm túc cô nhưng nhìn thấy Draco lúc mười một giờ, gần nửa đêm, khiến cô có chút tức giận. Cô vừa mới trải qua Giáng sinh một mình và trong một thư viện mà không biết hắn đang ở đâu! Hắn ta nhướn mày, trông vô cùng mệt mỏi như thể hắn vừa chạy trong một cuộc đua, khi Hermione lườm anh ta với hai tay khoanh trước ngực.
' Gì vậy, Granger? Đừng nhìn tôi như thế chứ.'Draco thở dài và bước qua. Hắn ngồi trên bàn, duỗi chân ra và Hermione đứng trước mặt hắn. Họ nhìn nhau trong im lặng và Draco cười yếu ớt.
'Giáng sinh vui vẻ, tôi đoán thế.'
'Chỉ còn một giờ nữa là Giáng sinh, Malfoy,' Hermione nói với giọng nhỏ nhẹ và rồi cô nhún vai, khẽ thở dài, 'Tôi sắp đi ngủ.'
Hermione bắt đầu bỏ đi, cảm thấy khá thất vọng. Có thực sự đáng ở lại Hogwarts, vào dịp Giáng sinh, để giành cho Draco không? Hắn dường như không quan tâm đến cô chút nào và Hermione nhận ra rằng chỉ có cô là người muốn dành thời gian cho hắn. Draco có lẽ có thể dành thời gian của mình cho các cô gái khác , tại sao hắn ta lại có thế quan tâm đến Hermione chứ? Draco đứng dậy sau một giây nhìn Hermione bước đi như thể hắn đang tự hỏi liệu hắn có nên ngăn cô lại hay không. Hắn liền nhanh chóng đi phía sau, nắm lấy cánh tay cô và xoay cô lại.
'Có gì đó không đúng à?' Draco hỏi, có chút mệt mỏi về cách Hermione diễn.
'Không có gì, Malfoy! Không có gì sai cả! Cậu đã đưa tôi ra ngoài ngày hôm qua, cậu gần như hôn tôi và tôi chờ cậu cả ngày hôm nay, dành thời gian Giáng sinh một mình khi cậu không xuất hiện! Tôi đoán không có gì là sai! ' Hermione nói, bắt tay hắn ra khỏi cánh tay cô. Cô thở dài nôn nóng và gần như gầm lên khi Draco đảo mắt nhìn cô một lần nữa.
'Đừng trở thành nữ hoàng phim truyền hình như vậy , Granger,' cậu tuyên bố.
'Tôi bận, được chứ?'
'Bây giờ tôi mệt và muốn đi ngủ,' Hermione nói đơn giản và quay lưng lại với Draco.
'Cô khá nóng tính khi cô tức giận', Draco tuyên bố khi hắn bước tới bên cạnh cô. Hermione phớt lờ hắn ta và rời khỏi thư viện nhưng Draco ở ngay sau cô ta.
'Có thích xuống bếp với tôi không? Tôi không có gì bỏ bụng từ sáng nay rồi. '
'Đây là giờ giới nghiêm đó!' Hermione thì thầm khi họ đi dọc hành lang vắng tanh
'Nếu tôi bị bắt gặp với cậu ...'
'Đừng là một kẻ hèn nhát, Granger. Thêm vào đó tôi biết cô đã lén lút suốt thời gian ở với Potter và Weasley, 'Draco nói và cô thậm chí không buồn thừa nhận điều đó. Draco đột nhiên nắm lấy tay cô và dẫn cô xuống cầu thang
'Đi ăn thôi'.
'Tôi ghét cậu.' Hermione rít lên với giọng điệu chết chóc.
'Không, cô không. Tôi biết cô không thể. 'Draco nháy mắt với cô ấy, những dây thần kinh đã ra lệnh cho hai bàn tay đan xen vào nhau. Hermione ngắm hắn ta một giây, quan sát hắn trông chừng các giáo viên khi họ đến gần Đại lễ đường. Hắn liếc nhìn cô khi họ an toàn ở lối vào nhà bếp.
' Được rồi, có vẻ như không có giáo viên nào ở Hogwarts vào lúc này, cơ hội chúng ta bị bắt đã giảm rồi.'
'Giáng sinh này có lẽ là Giáng sinh tồi tệ nhất mà tôi từng có và sẽ có!' Hermione thở ra khi họ dừng lại trước một bức tranh trái cây để vào bếp.
'Cô nói quá nhiều rồi đó.' Draco vừa nói vừa cù quả lê trong bức tranh. Nó phát ra một tiếng cười khúc khích ngắn trước khi biến thành tay nắm cửa. Draco mở cửa và đứng sang một bên, nháy mắt với Hermione.
' Phụ nữ trước chứ hả?'
' Cậu thật là một con lợn,' Hermione rên rỉ, rình rập về phía trước. Cô nghe thấy tiếng cửa đóng lại sau lưng và Draco đi bên cạnh cô khi họ vào bếp.
' Mấy con gia tinh đâu hết rồi?'
Nhà bếp của Hogwarts thường có rất nhiều gia tinh làm việc cả ngày lẫn đêm để chuẩn bị thức ăn nhưng Hermione đoán từ khi bữa tiệc Giáng sinh kết thúc , hầu như không có học sinh nào để nấu ăn nữa, có lẽ họ đã đi ngủ sớm. Hermione ngồi xuống , nhìn xung quanh khi Draco tìm thấy một ít thức ăn cho mình và lẩm bẩm về việc hắn đói như thế nào cả ngày hôm nay. Nhà bếp rộng lớn rất giống Đại sảnh theo một cách nào đó. Có bốn cái bàn dài, giống như những cái bàn trong đại sảnh, Hermione biết rằng gia tinh làm thức ăn , đặt chúng lên bàn và bằng phép thuật, chúng sẽ xuất hiện trong Đại lễ đường.

'Bia bơ không?' Draco hỏi, đặt một chai bia bơ trước mặt cô.
'Không, cảm ơn,' Hermione nói, đẩy nó ra khỏi tầm nhìn và để trước mặt hắn. Draco nhún vai và mở nó ra, uống một ngụm lớn. Hắn ta có đủ loại món tráng miệng trước mặt và Hermione tự hỏi làm thế nào hắn ta có thể mảnh mai như vậy. Cô thở dài khi hắn ngồi xuống cạnh cô.
'Hôm nay cậu chui rút ở đâu vậy?'
' Hơi bận rộn. ' Draco nói.
'Làm gì?' Hermione hỏi và bắt chéo chân, xoay nhẹ cơ thể để cô có thể nhìn rõ hắn hơn. Đôi mắt của Draco dường như mờ đi nhưng rồi hắn nhắm lại trong giây lát và khi hắn nhìn lại Hermione, cô vui mừng khi thấy ánh xám thường ngày trong mắt của hắn trở lại .
'Cô khá tò mò đấy, Granger. Cô luôn như vậy à? ' Draco hỏi , hắn dường như quên đi các món tráng miệng , chỉ uống chai bia bơ và nhìn chằm chằm vào Hermione.
'Có vẻ như cô rất nhớ tôi ha.'
'Tôi đã chán vì ở một mình, thế thôi,' Hermione nói và cô khoanh tay vào lòng khi Draco nghiêng người về phía cô. Cô ngước lên và Draco gần gũi với cô hơn trước rất nhiều
'Dừng lại đi.'
'Dừng lại cái gì?' Draco hỏi, hồn nhiên. Hermione chỉ đảo mắt và quay lại. Cô định đứng dậy nhưng Draco kéo cô xuống và Hermione quay sang chộp lấy hắn nhưng đôi mắt hắn làm cho trái tim bên trong cô tan chảy , mọi lời nói của cô như bị lạc trong miệng. Draco nhếch mép.
'Dừng lại cái gì, Granger?'
'Làm ... Cậu có đưa cái nhìn đó cho tất cả các cô gái không?' Hermione hỏi trong tiếng thì thầm gần. Cô cảm thấy máu dồn lên má khi ngón tay cái của Draco đưa lên làn da cô
'Không có gì. Tôi không cần phải làm việc quá sức này để khiến các cô gái thích tôi. Cô thật là kỳ lạ, Granger, vì cô cứ cần phải cố gắng với tôi à.'Draco nhún vai và tiến lại gần. Hermione cảm thấy sự ấm áp của cơ thể hắn như thể nó đang tỏa ra . Cô nhắm mắt lại và rồi mở to ngạc nhiên khi anh nói tiếp.
'Nhưng tôi thích điều đó'.
'Đây là cậu đang cố gắng đó hả ?' Hermione chế giễu và cô chống lại sự thôi thúc muốn đóng khoảng trống giữa đôi môi của họ. Một bên miệng Draco nhếch lên thành nụ cười nhếch mép nổi tiếng của hắn và hắn nhún vai.
'Cho tôi một chút niềm tin đi chứ, Granger.' Draco thở dài và Hermione mỉm cười với hắnlần đầu tiên vào ngày hôm đó.

Draco thở dài hài lòng , nghiêng người về phía trước khi trái tim Hermione bắt đầu đập nhanh hơn cô có thể nghĩ . Tay của Draco di chuyển từ má cô xuống nhẹ trên tóc, hắn kéo cô lại gần hơn nữa. Trong khoảnh khắc vô tận đó khi đôi môi của họ chạm vào nhau, Hermione cảm thấy như trái tim cô cũng ngừng đập khi nghĩ về đôi môi của Draco Malfoy đang đặt trên môi mình. Cô khẽ rùng mình khi Draco đưa lưỡi vào miệng cô, khám phá nó như thể đó là hang động của hắn. Hermione cảm thấy cô không nên tiếp tục kể từ khi cô bị Draco hôn . Nhưng lý do tương tự đã khiến những ngón tay của cô vướng vào những lọn tóc vàng. Chúng thật mượt mà giữa những ngón tay cô và đôi môi mềm mại của hắn chạm vào cô.
Tay của Draco lướt qua mái tóc của hắn cũng như của Hermione. Hắn kéo cô lại gần, hôn cô mạnh hơn trước một chút và Hermione dường như không bận tâm về chuyện đó. Cô cảm thấy hắn nhếch môi dưới khi hắn bắt đầu hôn cô mạnh hơn và rồi Hermione làm một việc mà cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm ... đặc biệt là với Draco!

'Cô dám cắn tôi!' Draco kêu lên và đẩy cô ra. Hermione che miệng bằng tay với gương mặt hốt hoảng. Họ nhìn chằm chằm vào nhau trong giây lát trong sự hoang mang, Draco trông khá khó chịu và Hermione trông có vẻ xin lỗi.
'Tôi rất tiếc!' Hermione ré lên khi Draco lướt một ngón tay lên môi dưới nơi Hermione đã cắn cậu rất xấu hổ, đã cắn hắn. Draco liếc nhìn cô và rồi hắn không thể giữ nó lâu hơn được nữa nên anh mở miệng ,phá lên cười.
'Tôi không thể ... tin ... được là cô đã ... cắn tôi!' Draco nói trong tiếng cười. Hắn ta gấp đôi bàn và đưa tay lên bụng khi hắn ta cười lớn.
'Tôi không có ý đó!' Hermione nói, đỏ mặt khi má cười khẽ.
'Mặc dù vậy nó vẫn rất buồn cười!' Draco nói, cười nhếch mép rồi cười phá lên trong sự vui nhộn của tình huống lúc đó.
'Khuôn mặt của cậu là vô giá mà!'
Hermione tròn mắt nhìn hắn và đứng dậy.
'Cứ ăn xong rồi chúng ta sẽ rời đi.'
'Chúng ta hãy đi thôi. Ngày mai tôi sẽ ăn'
Draco nói, đứng dậy sau khi liếc nhanh vào thức ăn. Hermione quay lại và khoanh tay trước ngực.
'Nhưng cậu chưa ăn gì cả! Cậu không thể ngủ khi bụng vẫn còn đói, Malfoy, 'cô thở dài.
' Có lẽ cậu lại sẽ bỏ bữa sáng vào ngày mai, đúng không? '
'Tôi sẽ xuống ăn sáng lúc mười giờ, hứa đó. Hẹn gặp cô ở đó. 'Draco nói và vẫy đũa phép. Thức ăn bay trở lại chỗ cũ ,Draco vội vàng hoàn thành hết chai bia bơ trước khi nhét nó vào thùng rác. Rồi hắn đi đến chỗ Hermione , nắm lấy tay cô dịu dàng
' Đã gần nửa đêm rồi. Chúng ta nên đi ngủ ngay bây giờ thôi. '

Draco và Hermione rời khỏi bếp, cảm ơn vì không bị bắt bởi bất kỳ giáo sư nào. Họ đi dọc hành lang ,Draco dẫn Hermione lên lầu mặc dù phòng sinh hoạt chung của hắn ở phía dưới. Hermione mỉm cười với hắn. Hắn ta là một kẻ độc ác, hay trêu chọc nhưng đôi khi cũng có thể ân cần ... cộng với việc, hắn ta là một người hôn giỏi. Hermione mỉm cười với chính mình khi họ bước lên cầu thang.

'Vẫn không thể tin được là cô đã cắn tôi.' Draco nói, nháy mắt với cô khi họ đi xuống hành lang tay trong tay.
'Nó có thực sự tốt như vậy không?'
'Đầu của cậu sẽ phồng lên gấp đôi kích thước nếu tôi trả lời, Malfoy,' Hermione nói khẽ.
Cô nghe thấy Draco cười khúc khích một chút và mỉm cười. Thường thì Draco sẽ không cười thầm bất cứ điều gì cô nói, hắn sẽ rất nghiêm túc và làm phiền cô nếu cô dám nói đùa. Cô đã hiểu Draco nhiều hơn một chút trong một tuần so với sáu năm trước. Hắn thực sự không chỉ là một cậu bé nhỏ nhắn,hay giận dữ mà cô quen. Cô hy vọng Draco đang thay đổi ... thậm chí có thể trưởng thành hơn.
'Tôi sẽ yếm bùa cậu nếu cậu không xuất hiện vào bữa sáng.' Hermione đe dọa khi họ dừng lại bên ngoài phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor.
'Cô sẽ lại cắn tôi lần nữa nếu tôi không xuất hiện vào bữa sáng à?' Draco nói đùa nhưng Hermione đã cho hắn một cái nhìn nghiêm nghị. Hắn thở dài và tiến lại gần cô hơn , hơi thở của Hermione dần khó khăn khi tay hắn đưa tay vuốt tóc cô.
'Tôi sẽ ở đó mà.'
'Tốt.' Hermione nói, nghiêng về phía trước một cách lo lắng. Cô nhìn vào mắt mình và Draco nhìn xuống cô, cảm thấy hồi hộp. Cô ngập ngừng trước khi nói.
'Tôi biết có lẽ tôi không nên nói điều này nhưng ... tôi ... ừm ... Em thích anh, Malfoy ...'
'Tôi biết.' Draco nháy mắt với cô ấy, 'Nó khá rõ ràng, nếu tôi có thể nói như vậy.'
' Anh không muốn nói lại điều gì à?' Hermione hỏi, không nhìn vào mắt hắn. Cô chơi với các nút trên áo hắn , Draco thở dài , ngực dần nóng lên. Hermione ngước lên, khá đau đớn vì sự im lặng của hắn.
'Anh không thích em à?'
'Anh chưa bao giờ nói điều đó, Granger,' Draco nói khi Hermione rời khỏi hắn trong chốc lát.
'Sự im lặng của anh nói lên rất nhiều điều.' Hermione nói lạnh lùng. Draco nắm lấy tay cô nhưng cô lắc đầu, gạt tay cô ra.
' Đây có phải lại là trò chơi của anh không? Chỉ là một ... sự mỉa mai ? '
'Em có thực sự nghĩ rằng Potter và Weasley sẽ vui khi biết chuyện của chúng ta hả ?' Draco hỏi, giận dữ.
'Và bố mẹ tôi thì sao? Họ sẽ giết tôi nếu tôi nảy sinh tình cảm với ... một ... '
' Máu bùn. Cứ nói ra đi. Anh chưa bao giờ do dự như vậy trước đây cả, Malfoy. 'Hermione nói, nheo mắt nhìn hắn ta.
'Còn đối với Harry và Ron? Em thực sự không quan tâm họ nghĩ gì. Em thích anh và đó là tất cả những gì quan trọng đối với em. '
'Điều đó không đơn giản đâu' Draco nhún vai và lùi một bước.
'Chúng ta sẽ nói chuyện vào sáng mai. Ngủ ngon nhé, Granger. '
'Đừng bỏ đi mà' Hermione nói một cách khó chịu với hắn. Draco đảo mắt khi Hermione nắm lấy cả hai tay mình.
'Chỉ cần nói cho em biết là anh muốn gì. Em có nên lãng phí thời gian của em với anh không, Malfoy? Harry và Ron không thích anh vì họ không hiểu rõ anh! Nhưng em đã hiểu anh rõ hơn từ vài tuần trước rồi. '
'Em không hiểu tôi đâu' Draco nói , dường như đây là lần thứ một trăm hắn nói vậy.
'Tôi đang đau đầu và tôi sẽ không tranh cãi với em nữa. Chỉ cần gặp tôi vào ngày mai. '
Hermione mở miệng ngăn hắn khi quay lại nhưng cô quyết định để hắn đi. Cô có tình cảm với Draco, cô biết mình đã thật sự có , vậy tại sao hắn không nói cho cô biết hắn đang cảm thấy thế nào? Chúng ta có thể giữ bí mật mà, Hermione nghĩ một cách vô vọng. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thích Draco Malfoy ngay cả khi là bạn nhưng giờ ...
Cô dường như đang yêu hắn, yêu hắn rất nhiều và chỉ hy vọng hắn đủ can đảm để nắm bắt được cô .



(Một pha lật kèo hơi trễ nhưng có còn hơn không các bồ ạ. Vậy là sau 2 tuần đi học lại thì tỉnh tui cũng cho nghỉ nên có thời gian dịch truyện cho mấy bồ rồi nè. Mong là mấy bồ sẽ thích 😘😘😘)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro