Chapter 7 :' I changed my mind'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hermione đẩy đĩa đồ ăn trống rỗng ra khỏi tầm nhìn chả cô. Cái đĩa cào trên bàn trong sự im lặng của hội trường trống trãi, Hermione cắn môi khi cô nhìn xung quanh; không còn ai trong hội trường nữa, thậm chí không có bất kỳ vị Giáo sư nào. Cô lại cảm thấy cô đơn một lần nữa kể từ lúc mười một giờ ,đáng lẽ Draco phải gặp cô lúc mười giờ chứ. Cô mất niềm tin, chắc chắn hắn sẽ không đến đặc biệt là sau những gì xảy ra đêm qua.
Hermione nghịch tóc khi nhìn chằm chằm vào ly nước cam trước mặt mình. Draco không quan tâm đến cô nữa và đã đến lúc cô nhận ra điều đó. Hắn chỉ đang chơi đùa với cô mà thôi và Hermione thực sự là kẻ ngốc khi tin rằng họ có một cái gì đó cùng nhau. Mặc dù cô không thể phớt lờ cảm giác rạo rực trong lòng mỗi khi hắn ở bên cạnh hoặc khi hắn nói chuyện bằng chất giọng trầm ấm  hoặc khi hắn ... Hermione khẽ rên lên vì khó chịu. Cô phải dừng việc này lại! Đè bẹp những suy nghĩ đó, Draco chỉ là một sai lầm về mặt đạo đức đối với cô, có thể thấy Hermione và Draco cực kỳ đối lập về tư tưởng và họ sẽ không bao giờ giải quyết được việc đó. Draco mang một dòng máu thuần túy còn Hermione lại là Muggles-born ; không có cách nào họ sẽ được chấp nhận trong xã hội.
Giống như Romeo và Juliet vậy, Hermione nghĩ với khuôn mặt nhăn nhó và rồi cô cảm thấy thật ngu ngốc khi nghĩ như vậy. Cô không yêu Draco, cô chỉ cảm thấy có gì đó khi hắn ở bên. Một giọng nói phá vỡ sự suy ngẫm của cô.
'Em vẫn còn ở đây à? Tôi nghĩ em đã rời đi rồi chứ. '
Hermione bất ngờ ngước lên,thật đau cổ khi cô làm vậy. Draco ngồi cạnh cô và ngáp, che miệng bằng một bàn tay nhợt nhạt. Hermione nhận thấy rằng những vết thương màu hồng trên tay hắn đang mờ dần. Draco thở dài khi Hermione không trả lời hắn. Hắn quay lại đối mặt với cô, dựa khuỷu tay lên bàn , hai tay đỡ hai bên đầu khi đôi mắt xám của hắn lướt qua mọi nét trên khuôn mặt của Hermione trong khi cô lại nhìn xuống ly nước trái cây.
'Bực bội hả?' hắn hỏi. Không có câu trả lời từ Hermione nên hắn nói tiếp: 'Tối qua tôi rất mệt. Tôi không có ý ngủ nướng đâu , tôi đã có ý định thức dậy lúc mười giờ để gặp em ở đây. '
'Có lẽ anh nên quay lại giấc ngủ của mình đi.' Hermione lẩm bẩm sau một tiếng ho nhỏ để hắng giọng. Cô xoay toàn bộ cơ thể để cô đối mặt với hắn ,Draco nhìn cô chằm chằm, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi hắn. Hermione nhận thấy những bóng đen nhảy múa dưới mắt hắn , màu da nhợt nhạt của hắn dường như đụng độ với sự tương phản.
'Tôi sẽ không thể ngủ lại được nữa,' Draco nhún vai và chộp lấy một cái đĩa khi bụng hắn đã réo lên nãy giờ như muốn xin thức ăn. Hermione nhớ rằng hắn đã không ăn gì từ hôm qua và rồi cô đỏ mặt khi nhớ về họ lúc ở trong bếp. Hắn ta nhếch mép cười khi đổ đầy đĩa thức ăn của mình.
'cứ bắt đầu nói đi và điều đó chắc chắn sẽ ru tôi ngủ.'
'Anh thật hài hước nhỉ.' Hermione nói mà không có chút hài hước trong giọng điệu. Cô tròn mắt nhìn , quan sát khi hắn cắn một miếng bánh kếp. Draco nhắm mắt lại và gần như rên rỉ khi hắn nuốt xuống và Hermione khẽ cười khúc khích. Bụng hắn lại réo lên một lần nữa.
'Em nghĩ anh chỉ nên ăn và đi ngủ thôi, Malfoy. Anh sẽ bị ốm mất. '
'Nếu nó có ý nghĩa nhiều với em, tại sao em không giúp tôi ngủ?' Draco hỏi và sau đó nháy mắt với cô để Hermione có thể nhận ra ý nghĩa thực sự và bẩn thỉu đằng sau lời nói của hắn. Cô lập tức quay mặt đi , nói một cái gì đó khó chịu trong hơi thở khi cô nghịch tóc.
' Nói gì vậy, Granger ?.'
'Em ghét anh rất nhiều,' Hermione lẩm bẩm, nhìn với ánh mắt kinh tởm khi Draco cắn một miếng táo lớn trước mặt cô . Hắn quay sang cô, nhai quả táo với miệng ngậm lại, Hermione thở dài.
'Hãy dành thời gian cho bản thân đi, Malfoy.'Draco nhìn cô khi hắn đang nhai quả táo khổng lồ của mình. Hermione nheo mắt nhìn hắn và nhìn  như thể hắn là một vật thể kỳ lạ. Cuối cùng Draco cũng ăn xong một miếng táo, hắn hít một hơi thật sâu và nói.
'Có vẻ như em không ghét tôi ngày hôm qua lắm'. Draco lẩm bẩm , nhướn mày khi Hermione nhìn hắn, biết hắn định nói gì.
'Em biết đấy, Granger, chúng ta còn gần hai năm nữa ở Hogwarts. Tại sao chúng ta không bỏ qua nhau trong hai năm tới và sau đó chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau? Nghe có vẻ hay đấy nhỉ? Draco xoay quả táo trong tay nhưng không rời mắt khỏi Hermione. Đôi mắt họ dường như dán chặt vào nhau và Hermione ước hắn sẽ dừng lại .... ngừng nhìn cô mặc dù cô biết điều đó vô cùng thảm hại và rằng cô chỉ mới nảy sinh tình cảm với Draco. Nhưng cô không muốn hắn rời xa cô. Cô muốn họ ở bên nhau mà không gặp khó khăn gì mặc dù Hermione chắc chắn Harry và Ron sẽ có điều gì đó để nói về nó. Và cả cụ Dumbledore ... Hermione gần như rên rỉ khi nghĩ đến việc cụ Dumbledore sẽ thất vọng. Cô được cho là đang theo dõi Draco ,không được thích hắn ta! Hermione nhắm mắt lại, hít một hơi run rẩy và nhìn đi chỗ khác.
'Đó có phải là những gì anh muốn?' Hermione hỏi, chuyển ánh mắt trừng trừng sang hắn ta.
'Chúng ta có thể quay lại như cũ và quên mọi thứ nhưng ...'
'Nhưng...?' Draco hỏi, nghiêng về phía trước.
'Nhưng cái gì? Em không muốn sao? '
Hermione vẫn chưa có đủ thông tin và cô ấy đã thể hiện điều đó bằng cách thở dài nôn nóng.
'Chỉ cần quên ý nghĩ đó đi!' Hermione rên rỉ và Draco nhếch mép nhìn cô. Hermione nhận ra hắn không thực sự có ý đó và có lẽ hắn sẽ không bỏ qua cô đâu. Cô đoán hắn ta rất thích làm phiền cô còn Hermione thì lại quá dễ tin. Draco sau đó thở dài và đưa cho cô quả táo mà Hermione đã lấy với một chút bối rối. Hắn đứng dậy.
' Đi đâu đó?'
'Ừ,' Draco nói và gãi gãi đầu, nụ cười nhếch lên khỏi mặt hắn. Hermione không biết điều đó nhưng Draco đã làm việc rất hăng say trong những ngày nghỉ để sửa chiếc tủ biến mất kể từ khi hắn phải hoàn thành nó sớm. Hắn nhún vai.
'Tôi có việc phải làm.'
' Làm việc gì?' Hermione tò mò hỏi khi cô để quả táo rơi xuống bàn. Draco bắt được quả táo khi nó lăn qua lăn lại trước khi rơi xuống đất và rồi hắn quay lại nhìn Hermione.
'Những thứ mà em không cần phải biết.' Draco nháy mắt với cô và cố nhếch mép mặc dù hắn không thực sự cảm thấy như vậy.
' Cố gắng đừng nhớ tôi quá nhiều đấy.'
Hermione chỉ đảo mắt khi Draco uống xong ly nước cam của mình và sau đó bắt đầu bỏ đi. Hermione nhìn theo lưng hắn , có một cảm giác thôi thúc như cô phải ngăn hắn rời đi nếu không cảm giác cô đơn sẽ lại nhấn chìm cô một lần nữa. Nhưng cô không ngăn hắn lại.

* POV của Draco *

Draco cầm một quả táo khác trong tay nhưng nó không phải để ăn. Không, hắn đã có kế hoạch khác cho quả táo này. Hắn xoay nó quanh quẩn trong những ngón tay thon dài và dường như đang khẩn khoản thì thầm cho quả táo được giữ nguyên. Chiếc tủ biến mất đang ở trước mặt hắn, gần như lờ mờ nhìn Draco khi hắn hít những hơi thở run rẩy.Draco đã ở trong phòng yêu cầu trong vòng qua nửa năm qua. Hắn ta đã bị giam ở đây trong căn phòng tối này với nhiều thứ bừa bộn khác nhưng không có người. Nó khá cô đơn nhưng hắn không phân tâm về việc đó. Hắn ta chỉ cần làm việc này để có được sự tự do và có thể giữ gia đình tránh xa cơn thịnh nộ của Voldemort.
"Làm việc đi." Hắn lẩm bẩm , nói với chính mình.
Draco gần như toát mồ hôi với dự đoán vừa nãy, hắn ta đưa tay lên vuốt tóc, không nghi ngờ gì nữa. Hít một hơi run rẩy, cảm thấy phổi mình phồng lên rồi xệp xuống. Hắn nhẹ nhàng đặt quả táo vào tủ rồi đóng lại, dựa vào tay cầm trong giây lát. Bây giờ mặt hắn đã tái nhợt vài cọng tóc dựng lên.
'Harmionia Nectere Passus ...' Draco thì thầm, chạm nhẹ vào tủ bằng đũa phép. Hắn ta lặp lại nó ba lần và nghe một tiếng huýt sáo trước khi hắn ta lặp lại câu thần chú và một tiếng huýt sáo khác vang lên. Hắn mở tủ và ngạc nhiên thấy mình đang đổ mồ hôi nhẹ.
Quả táo dường như có chút dịch chuyển so với vị trí ban nãy. Hắn đã lặp đi lặp lại điều này quá nhiều lần để khẳng định rằng hắn phải kiểm tra toàn bộ quả táo trước khi đưa ra kết luận. Draco cúi xuống và nhặt quả táo với những ngón tay run rẩy. Hắn từ từ xoay nó lại rồi nhận ra rằng có một vết cắn trên quả táo ... Draco thở dài và dựa vào tủ. Đôi mắt nhắm nghiềm khó chịu và cứ như thế trong một giây.
Nó biến mất sau đó.
Hắn ta cười thầm với sự biến mất của quả táo trong phòng , và rồi nó bật ra khỏi một cái tủ nhỏ hơn , lăn qua chân hắn ta. Draco cầm đũa phép và chỉ vào quả táo,hình ảnh ngọn lửa cháy bùng hiện lên trên đôi mắt xám lạnh lùng . Quả táo bị ngọn lửa nuốt chửng và từ từ tan rã. Draco quỳ xuống và vùi mặt vào tay . Hắn ấy sẽ không bao giờ có thể làm điều này! Hắn muốn hét thật to và phá vỡ mọi thứ có trong phòng.
'Chết tiệt!' Draco hét lên giận dữ, giọng bực bội , hắn đứng dậy và bắt đầu đi về phía cửa.
Draco rời khỏi phòng yêu cầu và đút tay sâu vào túi quần kìm nén cơn giận, quắc mắt nhìn xuống đất và bước đi. Mọi thứ hắn ta làm đều biến thành tro bụi, hắn buộc phải làm lại điều này! Hắn cần phải thành công để gia đình được an toàn! Draco xoa xoa cánh tay nơi vết đen đã bị đốt cháy trên da. Hắn ước nó sẽ biến mất, hắn ước có một gia đình khác và rồi mọi thứ sẽ đơn giản hơn rất nhiều!

Draco đi thẳng đến thư viện với hy vọng tìm thấy một số loại sách có thể giúp gì đó với chiếc tủ biến mất. Hắn không thể đứng thêm một giây nào trong căn phòng tối tăm và bụi bặm đó mà không phá vỡ một đống thứ trong đó. Draco mở cửa thư viện và bắt đầu tìm kiếm một cuốn sách. Hắn biết chính xác nó sẽ ở đâu và đôi chân  dẫn hắn thẳng tới đó. Draco với cái nhíu mày khó chịu vĩnh viễn dán trên mặt , hắn đưa tay lên vẫy đũa phép để một vài cuốn sách bay vào đặt gọn gàng trên bàn tay hắn. Hắn mang chúng đến một cái bàn và ngồi xuống, giận dữ lật một trong những cuốn sách. Draco lật trang, hầu như không đọc bất kỳ chữ nào vì hắn ta quá tức giận với chính mình.
'Chết tiệt!' Draco hét lên và đẩy cuốn sách với lực mạnh nhất có thể. Cuốn sách trượt dọc theo cái bàn và rơi xuống sàn nhà. Hơi thở nặng nhọc ở mũi hắn đưa tay đẩy tất cả những cuốn sách khuất tầm nhìn và chúng rơi xuống sàn. Draco vùi mặt vào tay , một âm thanh bị bóp nghẹt phát ra, 'Chết tiệt ...'
'Malfoy ... Là anh hả? ...' Hermione tiến lại gần , Draco từ từ nhìn lên khi thấy cô đã đứng trước mặt hắn. Cô lướt qua những cuốn sách trên sàn với sự sốc nhẹ.
'Chuyện gì đã xảy ra vậy?'
'Những cuốn sách và tôi đã đánh nhau.' Draco nói một cách mỉa mai nhưng sự tức giận hiện rõ trong giọng điệu của hắn.
'Anh có thể nghiêm túc ít nhất một lần không?' Hermione lẩm bẩm ,sau đó đi qua những cuốn sách, bước từng bước một khi cô làm vậy, và đến đứng bên cạnh Draco. Cô thở dài và ngồi xuống, đặt nhẹ nhàng một tay lên cánh tay anh.
'Chuyện gì đã xảy ra?'
Draco quay lại nhìn cô và ánh mắt hắn chầm chậm nhìn xuống tay cô đang đặt trên cánh tay hắn. Rồi hắn thở dài nắm lấy tay cô, nói: 'Ước gì tôi có thể nói với em nhưng ... tôi không thể và em biết điều đó hoàn toàn rõ ràng.'
'Tại sao anh không thể nói với em? Anh phải che giấu điều gì với mọi người à? Draco ... 'Hermione thì thầm và mạnh dạn đặt tay lên má hắn, khiến hắn nhìn cô.
' Tôi đi đến kết luận rằng tôi hy vọng điều đó không đúng ... '
'Chúng ta chưa bao giờ là bạn. Chúng ta đã bỏ qua giai đoạn đó rồi 'Hermione nói, nhún vai.
' Và em ước anh có thể thâý rằng em cũng tin tưởng anh. Vì vậy em cần anh tin tưởng em vì nếu anh giữ tất cả các vấn đề của mình cho riêng mình, anh sẽ phát điên vì căng thẳng mất, Draco. '
'Đừng gọi tôi là Draco,' Draco thì thầm.
'Chúng ta không phải là bạn, Granger, hãy nói thẳng ra đi.'
'Tại sao?!' Draco đột nhiên đứng dậy, đẩy mạnh tay Hermione ra khỏi hắn. Hermione cũng đứng dậy và khoanh tay trước ngực. Họ đối mặt với nhau như những thí sinh trong một trận chiến.
'Tại sao em lại muốn biết điều tồi tệ đó đến vậy? Ai đó kêu làm việc này à? Có phải là Potter không? Có phải hắn muốn biết tôi định làm gì không?! '
Hermione chưa bao giờ thấy Draco tức giận như vậy và cô tự hỏi liệu hắn ta có rút đũa phép của mình ra và yếm bùa cô ngay tại đó không. Nhưng hắn không làm thế. Những câu hỏi của hắn khiến cô mất cảnh giác vì chúng rất gần với sự thật, mong rằng Harry không phải là người bảo cô làm điều này, đó là cụ Dumbledore. Draco nói xong , có một sự im lặng nơi hắn như mong cô từ chối mọi thứ nhưng Hermione không thể nói ra lời nào. Miệng cô há hốc và Draco nhìn cô chằm chằm.
'Nó ... có thật không?' Draco hỏi trong sự hoài nghi hoàn toàn.
'Em thực sự dành thời gian với tôi để xem liệu tôi ... tôi có ...'
'Không không. Đó không phải là điều ... 'Hermione nói dối, trở lại với nhau. Draco sẽ tức giận hơn nếu hắn phát hiện ra sự thật ngay bây giờ , cô không thể để điều đó xảy ra. Hermione sẵn sàng nói dối một lần nữa.
'Em không theo dõi anh, Malfoy!'
'Vậy tại sao em lại muốn biết về việc của tôi, Granger?' Draco hỏi trong tiếng thì thầm khiến Hermione sợ hãi hơn cả tiếng hét của hắn. Hắn đi về phía trước cho đến khi họ gần cảm nhận được thân nhiệt của nhau.
'Em là một kẻ nói dối khủng khiếp. Nói cho tôi biết sự thật ngay bây giờ, Granger ... trước khi tôi tự tìm nó. '
'Em đang nói với anh sự thật,' Hermione thì thầm.
'Em không theo dõi anh. Em phải dạy kèm cho anh và em ... em không biết cuối cùng chúng tôi hôn nhau như thế nào nhưng em biết em thật sự thích anh. Em ... '
' NÓI CHO TÔI SỰ THẬT! 'Draco hét vào mặt cô và Hermione ngạc nhiên khi cô không thổi ngược lại từ cường độ cao của giọng hắn.
'Đừng ... dừng lại đi.' Hermione nói, nỗi sợ hãi thực sự hiện rõ trên khuôn mặt cô khi cơn giận của Draco tăng lên. Cô đặt tay lên ngực hắn để ngăn hắn tiến về phía trước, về phía cô.
' Em hứa với anh là en không theo dõi anh!'
'Nếu tôi phát hiện ra rằng em là ... Tôi sẽ không ngần ngại rút đũa phép ra đâu.' Draco lẩm bẩm, áp sát mặt cô , Hermione có thể ngửi thấy hơi thở của hắn ta mùi hương bạc hà mạnh mẽ.
'Nếu em biết điều gì tốt cho em , thì đó  là hãy tránh xa tôi . 'Draco rời khỏi thư viện sau đó, bước lên những cuốn sách vương vãi trên sàn nhà. Hermione ngã xuống một chiếc ghế gần đó và cảm thấy như trái tim cô cố gắng đập thật mạnh như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.

---

* POV của Hermione *

Harry thân mến,
Mình hy vọng bồ đang tận hưởng kỳ nghỉ của bồ và cảm ơn vì những món quà, mình yêu nó!
Mình không biết làm thế nào để nói điều này nhưng xin đừng hoảng sợ. Mình đã ở lại Hogwarts vì Malfoy đang ở đây và mình biết bồ đang nghĩ đến việc bay thẳng đến đây nhưng xin đừng! Mình ổn! Hôm nay mình suýt bị Malfoy đoán được và mình nghĩ cậu ta biết rằng chúng ta đang theo dõi cậu ấy. Mình ... mình không biế cụt Dumbledore đang ở đâu nên mình đã gửi cho bồ một con cú vì mình không biết phải tìm ai khác lúc này.  
Mình sẽ tránh xa cậu ấy và mình không thể dạy kèm cậu ta nữa. Mình cảm thấy như thể mình đang làm bồ thất vọng nhưng rồi mình nhận ra rằng mình không thực sự nhận được bất kỳ thông tin nào từ cậu ấy. Toàn bộ kế hoạch gián điệp này là vô dụng. Mình xin lỗi, mình không thể theo kịp nữa. Mình nhớ bồ và hy vọng bồ sẽ trở lại đây an toàn. Hẹn sớm gặp lại.
Yêu và quý bồ.
Hermione.

Hermione đã gửi thư đi bằng một trong những con cú của trường. Cô nhìn nó bay vào bóng tối và cảm thấy như thể cô có thể bắt đầu khóc. Cô không muốn để Harry và cụ Dumbledore thất vọng nhưng cô không thể nghĩ ra cách nào để giữ bí mật mà không để Draco phát hiện . Hermione biết hắn không ngu ngốc, cuối cùng hắn cũng sẽ hiểu ra, cũng sẽ biết tất cả.
Rời mắt khỏi con cú, Hermione bắt đầu đi bộ đến phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor. Giờ đã khá muộn còn bữa tối đã kết thúc vài giờ trước rồi nhưng Hermione đã không ăn bất cứ thứ gì. Cô không cảm thấy đói và cô biết rằng Draco đã không ăn gì khiến cô cảm thấy càng tồi tệ hơn. Bây giờ cô đã hiểu ý của cụ Dumbledore về việc Draco không tệ nhưng cô ước cô biết hắn định làm gì ...
'Malfoy?' Hermione hỏi trong cơn sốc khi cô nhận thấy một nam sinh với mái tóc vàng toát lên vẻ đẹp trai đang dựa vào bức tường phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor.

'Cậu bé này đã cằn nhằn tôi suốt một tiếng rưỡi về việc liệu ... có gặp cô không đấy , cô bé?' Người phụ nữ béo trong bức chân dung nói khi Hermione bước lên. Bà Béo quay sang Draco và rồi đột nhiên nhớ ra.
'Ồ đúng rồi! Vậy đúng là con rồi ,một cô bé tóc xoăn nâu, đã chạy điên cuồng đến phòng sinh hoạt chung. Ta nói với cậu ấy ta không biết nhưng cậu ấy nghĩ ta nói dối. '
 Draco đảo mắt nhìn bức chân dung và quay lại nhìn Hermione khi cô bước đến gần hắn. Cô nhìn hắn và họ nhìn chằm chằm vào nhau trong vài giây khó xử.

'Em nghĩ anh muốn em tránh xa anh?' Hermione hỏi với mục đích duy nhất là phá vỡ sự im lặng ngại ngùng ấy.
'Tôi đã làm nhưng ... tôi nhận ra rằng ...' Draco nhún vai và bỏ đi.
'Tôi không biết.'
'Anh có vẻ bối rối,' Hermione nói và sau đó đảo mắt.
'Hãy đến gặp em khi anh biết anh muốn nói gì. Em hơi mệt nên đi ngủ đây. '
'Đừng thử nữa. '
'Tôi sẽ không nói điều đó đâu. Tôi muốn em biết rằng ... tôi ... tôi không muốn mất em. ' Draco nhún vai và sau đó tiến lại gần cô hơn. Hermione nhướn mày nhìn hắn , định nhắc  rằng hắn là người đã bảo cô tránh xa hắn và giờ hắn lại thay đổi suy nghĩ như vậy sao? Draco đã không cho cô cơ hội để nói điều gì.
'Thật khó để thừa nhận tình cảm của tôi dành cho em nhưng tôi phải làm cách khác... tôi sẽ cô đơn một mình'.
'Malfoy.' Hermione nói ,sau đó rùng mình khi tay hắn đưa lên vuốt ve má cô. Cô nhắm mắt lại và dựa vào tay hắn.
' Điều này thật sai lầm.'
'Điều đó là sai nhưng chúng ta cảm thấy đúng, phải không?' Draco hỏi thầm.
'Mmm hmm,' Hermione mỉm cười với hắn khi hắn thu hẹp khoảng cách giữa hai đôi môi lạnh lẽo.
Draco hôn Hermione trong một giây ,Hermione hơi ngạc nhiên vì những nụ hôn của hắn ta thường không như thế. Họ dài hơn và đam mê hơn nhưng Draco đã rời xa cô sau một hồi nhanh chóng.
'Em nên đi ngủ đi.' Draco nhún vai. 'Tôi sẽ gặp em vào ngày mai.'
'Đợi đã.' Hermione nói nhưng Draco lắc đầu và rồi nhăn mặt như thể hắn bị đau đầu.
Hermione nhìn hắn chạy xuống cầu thang và tự hỏi có chuyện gì không ổn xảy ra chăng. Sau đó, cô tự suy đoán có thể là vì thiếu ngủ hoặc bỏ các bữa ăn. Hắn sẽ tốt hơn vào ngày mai thôi, cô hy vọng vậy, và sau đó họ có thể nói chuyện với nhau nhiều hơn miễn là họ muốn. Hermione phớt lờ người phụ nữ béo trong bức chân dung khi bà nhìn cô nghiêm túc. Cô nói mật khẩu và đi vào phòng sinh hoạt chung, cởi áo chùng ra. Quá nhiều suy nghĩ, mệt mỏi cho việc tránh xa Draco Malfoy. Có điều gì đó về hắn ta đã kéo cô đến với Draco và cô không biết đó là gì. Tình yêu không vụt qua tâm trí cô đêm đó nên cô có thể ngủ ngon lành.

Mặt khác, Draco, đã vào ký túc xá của riêng mình và đã sụp đổ dưới vỏ bọc mạnh mẽ. Hắn đặt một bàn tay lạnh ngắt lên khuôn mặt ấm áp của mình và nằm đó trong một hoặc hai giây. Draco cởi áo sơ mi và quần jean và nằm trong đống chăn, cảm nhận sức nóng của tấm chăn đang nhấn chìm hắn. Hắn thở dài như thể hắn đang đau đớn , chỉ có một ý nghĩ đến với hắn trong lúc này. Nó có ý nghĩa. Mặc dù có lẽ cô là gián điệp của Harry, Draco nghĩ, cô vẫn tìm cách khiến hắn đến và vạch trần cô. Chỉ có một lý do khiến Draco bị lôi kéo về phía cô. Draco lẩm bẩm một cách thô tục dưới hơi thở của mình và lật tấm khăn trải giường của mình.
'Tôi yêu cô ấy.' Draco nói to và sóng nước từ bên ngoài đập vào những tảng đá phát ra âm thanh êm dịu nhưng Draco đã bị kích động khi nhận ra rằng.
'Tôi ... yêu cô ấy! Chết tiệt!'


(Dằn vặt nhau quá😣😣😣

Dịch bệnh đang diễn biến phức tạp
Mấy bồ nhớ giữ gìn sức khoẻ thật tốt nha😘😘😘
Chúc mấy bồ đọc truyện vui vẻ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro