Chương I. Tuổi thơ của chúng ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Tôi là Vương Nguyên! Năm nay 15 tuổi! Đồng nghĩa với việc phải bước vào lớp 10 . Mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ để bước vào ngày khai giảng .
    Vào một buổi sáng , một tia ánh sáng từ kẽ lá chiếu rọi vào cửa sổ , dần dần chiếu thẳng vào mắt Vương Nguyên. Cậu chớp chớp đôi mắt với bờ mi cong vút, rồi nhìn vào đồng hồ, trong đầu nghĩ:" aidô, mới có 6h , còn sớm chán." Rồi lại nhắm mắt vào , hoà mình tiếp vào giấc ngủ . Cảnh tượng lúc này thật đẹp. Bỗng nhiên, từ dưới sàn nhà xuất hiện một cái bóng đen to lớn, một giọng nói đầy sát khí vang lên:
  - Con ngủ ngon quá ha. Biết mấy h rồi không mà còn ngủ hả?
     Vương nguyên bật dậy, nhìn đồng hồ rồi lại nằm xuống. Nói:
  - còn sớm mà mẹ . 7 h mới phải đi học. - vương nguyên vẻ mặt ngây thơ nũng nịu nói.
   - Con có biết hôm nay là ngày gì không?- giọng nói dịu đi hẳn.
   - ngày khai giảng ý mẹ!
      Vừa nói chưa dứt câu, cậu bật dậy lao ngay vào nhà vệ sinh. Sau một vài phút, cậu bước ra với một bộ trang phục chỉnh tề . Chạy ngay ra khỏi cửa nhà và nói :
     - chào mẹ con đi học!
     Chưa kịp nói gì , mẹ Vương Nguyên quay đầu lại thì đã không thấy gì . Chỉ thấy bóng của con vẫn đang đạp hồng hộc với chiếc xe tới trường. Gần tới nơi , cậu xoay ngay 180 độ để phanh . Thật may vì vẫn kịp . Trong đầu cậu nghĩ:" tốt rồi ! Từ bây giờ mình được sống ổn rồi!" Cậu quay đầu sang một bên, nhìn ra xa , có một đám nữ sinh đang vây quanh một ai đó . Cậu thấy lạ và chạy tới hỏi một bạn nữ đang đứng phía gốc cây nhìn họ :
    - bạn gì ơi! Họ đang làm gì vậy?
     Bạn nữ ngước lên nhìn Vương Nguyên và nói:
     - cậu đẹp trai quá!- nói nhỏ
Vương Nguyên giật mình , không hiểu và bảo :
  - hả hả? Cậu bảo gì cơ ?
   Mặt của cô đỏ lên và nói:
  - À không! Bên kia là Vương Tuấn Khải. Cậu ta là hotboy của trường mình .
  - Hotboy? Để mình xem xem mặt mũi cậu ta thế nào mà là hotboy!
  Nói xong cậu bước đi , cô thấy vậy liền kéo tay cậu, nói:
  - cậu tên gì vậy?
   Vương Nguyên quay đầu cười mỉm :
  - Mình tên Vương Nguyên. Mọi người hay gọi mình là Nguyên Nguyên.
    Cô gái cười :
  - Tên cậu dễ thương lắm ! Mình tên Thiên Thiên.
   Vương Nguyên gật đầu rồi chạy về phía nữ sinh. Vì chiều cao cậu cũng có giới hạn nên phải kiễng chân mới nhìn được . Vì vậy cậu cứ nhón chân lên để nhìn . Vừa đúng lúc , Vương Tuấn Khải chạy nhanh ra khỏi đám nữ sinh thì nhỡ vung tay xô ngã Vương Nguyên. Vương Tuấn Khải nhìn xuống Vương Nguyên rồi nói :
   - cậu không sao chứ?- Anh dơ tay ra.
   Vương Nguyên ngỡ ngàng ngước lên nhìn khuôn mặt anh . Nhìn từ góc độ này , khuôn mặt anh rõ ra những đường nét xắc xảo, tim dần đập mạnh, rồi Vương Nguyên cầm lấy bàn tay anh, đứng dậy:
   - tớ không sao!
   Vương Tuấn Khải cười rồi nói :
  - Không sao là tốt rồi! Xin lỗi nhé! Tôi có việc rồi ! Tạm biệt!
   Vừa dứt câu , cậu đã chạy đi mất . Đám nữ sinh hơn một nửa chạy theo Vương Tuấn Khải , số còn lại ùa vào hỏi han Vương Nguyên. Vương Nguyên hầu như không để ý đến đám nữ sinh , trong đầu chỉ nghĩ :" Tại sao tim mình lại đập nhanh thế nhỉ , chẳng nhẽ bệnh tái phát rồi! Mà cũng không phải , nếu thế thì mình đã ngất rồi. Rốt cuộc đây là cảm giác gì nhỉ?" Nghĩ một hồi rồi cậu cũng bình thường trở lại . Cậu chạy vào sân trường rồi tham gia lễ khai giảng như bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro