1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm buông xuống phủ kín muôn nơi, xa xa chỉ có vài ngọn đèn đường le lói.Những chiếc lá như những tấm lọc ánh sáng tự nhiên, biến những tia đèn đường thành muôn vàn ngôi sao nhỏ.

Gió mát từ dòng sông thổi từng cơn đến, gió thổi tung bay mái tóc em. Bóng chàng trai ngả dài trên mặt đất cô độc hứng trọn gió lạnh. Chẳng biết Han Taesan đã ngồi đây bao lâu, có lẽ rất lâu rồi cho tới khi Myung Jaehyun gấp gáp chạy đến.

Anh dừng lại trước Han Taesan. Trên trán đã lấm tấm mồ hôi, anh từ tốn ngồi xuống trước mặt em, nhẹ nhàng kéo cái mũ áo khoác đang che khuất cả khuôn mặt Han Taesan xuống.

Lúc này anh mới thấy được gương mặt của Han Taesan. Cảm giác nhói lòng dâng trào, trái tim như bị ai đấy nắm chặt. Myung Jaehyun cẩn thận chạm vết thương trên gương mặt em sợ bất cẩn sẽ khiến em đau, ánh mắt đầy chứa đầy xót xa cùng giận dữ khôn xiết. Thế nhưng anh chẳng hỏi gì cả, chỉ chậm rãi ôm đôi tay đã lạnh ngắt của em ủ ấm trong lòng.

" Em thật là. Tay đã lạnh cứng như vậy rồi mà chẳng chịu về nữa."

Myung Jaehyun làm động tác thổi hơi ấm truyền qua đôi tay của em. Sau khi nhận thấy tay Han Taesan một chút rồi lại dùng một bàn tay giữ chắc đôi tay em ôm vào lòng, một bàn tay khác đưa lên áp vào má em. Hết má trái rồi chuyển sang má phải, hơi ấm từ lòng bàn tay không ngừng truyền đến.

" Làm gì vậy anh."

" Ủ ấm cho em. Ủ cho tay thì giờ tới mặt chứ. Thật là chỉ biết làm anh lo lắng."

Nhìn Myung Jaehyun nghiêm túc bận rộn sưởi ấm cho mình, Han Taesan không trả lời chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm anh rồi mỉm cười. Có vẻ như không chỉ đôi tay và gương mặt đâu mà còn cả trái tim nữa. Trái tim em là một hồ nước lớn đóng băng lâu năm lại không phòng bị, sự dịu dàng hơn cả gió xuân đánh gục khiến băng tan, nước ấm. Han Taesan nghĩ thầm có phải anh giấu trong người một túi sưởi cỡ lớn không, tại sao lại ấm áp đến nỗi khiến người khác luyến tiếc chẳng muốn rời xa như vậy.

Thật tốt, có anh ở bên cạnh thật tốt.

" Em còn cười nữa, chạm vết thương bây giờ đấy."

Anh trừng mắt hù dọa Han Taesan một cái. Vết máu nơi khóe miệng đã khô từ lâu rồi nhưng Myung Jaehyun lại xót, sợ Han Taesan cười lên sẽ đau nên mới nhắc nhở.

Ánh sáng đèn đường hiu hắt phủ lên hai con người, mặt đất in bóng của cả hai chẳng còn mình em đơn độc nữa. Trong màn đêm Han Taesan bỗng thấy Myung Jaehyun phát sáng đến lạ. Là anh đang tỏa sáng hay chính đôi mắt em đang tô điểm cho anh? Em nghĩ có lẽ do cả hai. Han Taesan ước gì giây phút này được ngưng đọng để em có thể tha hồ chẳng nghĩ suy đắm chìm vào hơi ấm của anh.

Lời nói của anh hình như chẳng có tác dụng mấy với Han Taesan. Em không những còn vui vẻ hơn mà ánh mắt cong cong tràn ngập ý cười.

Myung Jaehyun thật sự muốn mắng em một trận nhưng rồi cũng chẳng thốt nỗi lời nào trách mắng em cả. Han Taesan của anh ngoan ngoãn, hiểu chuyện đến mức người khác phải đau lòng. Anh luôn tự hỏi có phải càng hiểu chuyện thì lại càng gặp nhiều chuyện trắc trở phải không ?

Thấy được sự lo lắng trong mắt của anh, Han Taesan nắm cái tay đang ủ ấm mặt mình kia. Bàn tay của Alpha to lớn dễ như ăn kẹo đã bao trọn cả đôi tay anh.Han Taesan giữ chặt lấy tay anh, không xoa xoa qua lại như đang an ủi.

" Không đau một chút nào hết anh ơi, có anh ở đây rồi một chút cũng không đau."

Sự dịu dàng của Myung Jaehyun xoa dịu đi những nỗi đau của em. Han Taesan từ lâu đã nhận ra rằng có anh ở đây rồi mọi thứ với em dần trở nên có ý nghĩa hơn, anh là người mà em trân trọng, anh có lẽ là ánh sáng duy nhất giải thoát em khỏi đêm tối bao trùm. Em thật sự muốn ôm Myung Jaehyun vào trong lòng, cất giấu vào ngăn sâu tận nhất trong trái tim, trân quý đến suốt đời.

*

Nhìn Han Taesan nhắm tịt mắt nhăn nhó vậy khiến anh nhịn cười muốn nội thương, bất lực với em thật sự. Đứa em ngốc của anh, người vừa cứng miệng nói chẳng đau nhưng khi bị thoa thuốc lại giống như chim cánh cụt thế này. Vừa bực vừa buồn cười, Myung Jaehyun buông đồ xuống chống nạnh một tay nói: " Này đừng có rụt cổ như thế được không hả Taesan, em cứ rụt cổ nghiêng người về sau thế này sao anh bôi thuốc đây. Người mạnh miệng khi nãy nói không đâu cũng là em mà giờ nhăn mặt, mắt nhắm tịt thế là sao. "

Han Taesan cắn môi, mặt trông rất oan ức đáp lại: " Em nói không đau là thật. Nhưng từ khi bị anh đụng vào nói lại đau rồi."

Ông nhỏ lại lý sự nữa rồi. Myung Jaehyun thở dài bất lực với em cực kì.

" Cho em năm giây. "

" Được rồi không cần thời gian đâu. Em đã suy nghĩ xong rồi, nếu ngày mai anh làm người mẫu cho em vẽ thì có lẽ em sẽ xem xét không đau nữa."

Nói xong Han Taesan còn nhếch miệng cười đắc ý.

Quá sức gợi gợi đòn khiến cho Myung Jaehyun thật sự muốn tẩn một trận, chỉ có điều không nỡ làm vậy thôi.

" Không được. Mai anh phải ghé chỗ anh họ"

" Vậy đổi thành em sẽ đi cùng anh có được không. "

Đầu nảy số còn nhanh hơn vận tốc ánh sáng nữa.

Myung Jaehyun bật cười đưa tay nhéo má em. Anh chịu thua Han Taesan rồi đấy.

" Sao em bám người vậy ? "

" Bám người ? Em chẳng thích dính lấy một ai ngoài kia cả. Em chỉ bám mỗi mình anh thôi." Ngay lập tức Han Taesan thốt ra câu nói. Xong em còn đưa tay xoa xoa nơi anh nhéo.

Bám người ? Em chẳng thích con người ngoài kia một chút nào cả, một chút cũng không. Han Taesan chỉ thích mỗi mình anh thôi.

Myung Jaehyun nghe câu này xong lặng người đi đôi chút. Không phải vì anh không vui khi em nói vậy mà anh buồn vì ngoài kia chẳng ai có thể cùng bầu bạn với em.

Han Taesan thấy ánh mắt đau lòng của anh, người duy nhất trên cuộc đời này sẽ đau lòng vì mình. Em không kiềm được mà nhẹ nhàng kéo tay ôm anh vào lòng để anh tựa đầu lên vai mình, tham lam hít mùi khuynh diệp của anh. Han Taesan biết đây chẳng phải là mùi của pheromone. Nhưng em lại yêu thích cái mùi hương này đến điên cuồng vì đấy chính xác là mùi hương thuộc về riêng anh, chẳng liên quan một chút nào đến pheromone cả. Mùi khuynh diệp cực kì giống như tính cách của anh, ban đầu thì cay nồng ngang ngạnh nhưng kế tiếp lại ngọt ngào dịu dàng.

" Lần này là lý do gì nữa vậy em ?"

Myung Jaehyun suy nghĩ tới lui cũng quyết định mở lời hỏi em.

Giọng Han Taesan không cao, không thấp. Cứ nhàn nhạt trả lời như chuyện ấy chẳng liên quan gì tới em: " Muốn em thôi học và em không đồng ý."

" Myung Jaehyun anh yên tâm đi. Em không phải không biết phản kháng đâu, chỉ chờ giấy ly hôn của họ được ký thì em chẳng còn liên quan gì đến ông ta nữa. Vậy nên xin anh đừng đau lòng nữa có được không anh ?"

Câu cuối cùng không còn sự lạnh nhạt nữa mà tựa hồ như nỉ non.

Xin anh đừng đau lòng nữa có được không anh bởi khi ấy dòng sông vốn yên ả trong lòng em trở nên cuồn cuộn gợn sóng.

Trái tim Myung Jaehyun không tự chủ mà đau nhói, dâng trào lên cảm xúc xót xa.

Trời cao à ! Tại sao lại không chiếu cố em ấy một chút, tại sao cứ khi dễ em ấy.

Đôi khi anh lại không hiểu cuộc đời này cứ nhất định dồn con người ta vào đường cùng ngõ hẹp. Rõ ràng Han Taesan đã cố gắng nhiều như vậy, em chịu đựng mọi thứ mà chẳng hề than vãn lấy một lời thế nhưng vẫn hoài vây hãm tứ bề trong khốn khổ không lối thoát.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro