2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn phòng u ám đầy ẩm thấp, dưới sàn những lọ màu vung vãi lăn lốc khắp nơi, màu không ngừng chảy lan ra loang lổ trên nền nhà.

Tay em đã bị cắt đến nhuốm đầy máu nhưng vẫn không ngừng động tác gọt bút chì. Từng giọt máu rơi xuống kéo từng vệt đỏ dài trên bức tranh tô đậm thêm phần quỷ dị. Trong tranh có một con người đứng trước gương nhưng trong gương lại xuất hiện con quái vật chẳng có tứ chi cũng không có giác quan.

Mãi đến khi bút chì bị gọt đến chẳng còn gì nữa lúc đó em mới dừng động tác. Ánh mắt đáng sợ điên cuồng khi nãy bỗng biến mất đi thay vào đó là sự mờ mịt.

Han Taesan nhìn bàn tay đẫm máu của mình mà ngơ ngác chẳng hề có chút động đậy, em như vừa thức dậy sau một cơn mê mang đại não trì trệ không có một tí phản ứng gì. Làm như không ngửi được mùi máu tanh tưởi mà bản thân còn cho rằng nó phá lệ tuyệt đẹp. Han Taesan đưa bàn tay nhuốm máu của mình lên trước khe sáng duy nhất từ cửa sổ chiếu vào, em có cảm tưởng như đang ngắm một bức họa tuyệt tác nào đấy.

Lại không cẩn thận làm bản thân bị thương rồi, ngày mai anh thấy sẽ giận lắm.

Em thuần thục lấy chút băng gạc để trong ngăn kéo như việc này em đã làm không biết bao nhiêu lần, băng bó vết thương sau đó dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ như chưa có gì xảy ra.

*
Myung Jaehyun vừa bước ra khỏi cổng nhà đã thấy Han Taesan đứng tựa lưng vào tường chờ đợi từ lâu. Alpha lớn hơn thật ưu tú thân hình phát triển cực nhanh, rõ ràng nhỏ hơn anh một tuổi nhưng chẳng biết từ khi nào đã cao hơn anh cả cái đầu. Vóc dáng cao ráo thế mà giờ đây lại đứng nghiêm một chỗ cứ nhìn chân mình trông thật sự ngốc nghếch.

Muốn chạy qua thật nhanh cho em bất ngờ, tuy vậy chưa kịp đến nơi em thế mà đã bị Han Taesan phát hiện ra rồi. Có trách thì trách Alpha quá nhạy bén đi. Em ngẩng đầu nhìn thấy anh, đôi chân dài bước không đến năm bước đã đứng trước mặt của anh.

Han Taesan ấy chẳng phải là một người thích cười đâu. Em cứ như vậy vừa lạnh lùng vừa xa cách với tất cả mọi người. Song nếu có ai để ý kỹ sẽ thấy đôi mắt em mỗi khi nhìn anh sẽ đôi chút khác biệt. Ánh mắt chứa chỉ mình anh nó như đang phát sáng, niềm vui ngập tràn đôi mắt. Dù Han Taesan có giỏi che giấu đến cỡ nào thì ánh mắt cũng vẫn không thể giấu nỗi, ánh mắt khi nhìn thứ mình trân quý nhất trên cõi đời.

" Em đã ăn gì chưa ? "

" Lần sau đừng chạy, coi chừng té ngã."

Hai người đồng thanh thốt ra câu nói thế nhưng một người lại gật đầu người kia lại lắc đầu.

Em quan tâm anh chạy vội sẽ vấp té, còn anh quan tâm em có bỏ đói chính mình không. Hai người tâm đầu ý hợp đến lạ.

Myung Jaehyun thấy em lắc đầu vậy liền đanh giọng nhắc nhở: " Đừng có xem thường bữa sáng. Em dù có khỏe tới đâu nếu bỏ bữa sáng thì cũng sẽ bệnh. Lần sau đừng như thế nữa."

Nhìn bộ dạng vừa gật đầu ngoan ngoãn của anh nhưng ngay sau đấy lại giở giọng hung dữ hù dọa khiến em phải bật cười. Đáng tiếc thay hù dọa chẳng khiến Han Taesan lấy làm sợ hãi một chút nào. Em không khỏi cảm thấy anh quá đáng yêu, cảm thấy như lòng mình được xoa dịu. Cảm giác như có một làng gió xuân thổi nhẹ vào tim, xua tan đi cái mệt nhọc sầu não, xua luôn cơn giông bão trong lòng.

" Sẽ không có lần sau đâu mà anh."

Anh xem xét sự nghiêm túc thành thật trên khuôn mặt em. Thấy được thái độ thành khẩn lúc này mới chịu tạm tha cho em.

" Thật ngoan." Myung Jaehyun thật sự muốn xoa đầu em nhưng chợt nhớ em chẳng còn là đứa trẻ ngày nào, giờ đây đã trở thành một Alpha cao lớn rồi, không thể tùy tiện xoa đầu em như xưa.

Đang định rút tay về thì bỗng nhiên người trước mặt khom người cúi đầu xuống. Giọng em đầy ý cười, hối thúc: " Xoa đầu khen thưởng, anh mau nhanh lên. "

*

Từ nhà anh đến bệnh viện cũng không gần lắm, phải đi xe buýt hết mười lăm phút mới tới nơi. Bệnh viện này chính là nơi làm việc của anh họ anh. Cứ độ sáu tháng anh sẽ đến đây một lần để khám sức khỏe một lần. Mấy năm nay đều như vậy cả, tới nhiều đến mức đồng nghiệp của anh họ còn nhớ rõ tên anh lẫn tên của chàng trai tuấn tú theo cùng.

Dù có phản đối tuy nhiên không đáng kể, Han Taesan vẫn bị Myung Jaehyun cưỡng chế nhét bắt ăn sáng. Hết cách với anh nên Han Taesan đành phải ngoan ngoãn ăn, vừa ăn vừa thắc mắc.

" Em có khám bệnh đâu, ăn làm gì chứ."

Nói lí nhí trong miệng thôi nhưng Myung Jaehyun vẫn nghe được liền lườm nguýt cho một cái :" Bộ không khám thì cũng không định sống luôn à."

Bình thường anh hiền lành lắm, dịu dàng hết mực đối xử với Han Taesan. Mà thử động mấy vấn đề này đi, anh vẫn xù lông mắng Han Taesan như thường.

Ngay cả ăn uống cũng tùy tiện vô cùng, nếu anh không bắt ép em ăn có lẽ đến trưa cũng sẽ chẳng có gì vào bụng. Từ nhỏ em vẫn luôn chịu đựng như vậy, chẳng nói cùng với ai, chuyện gì có thể giải quyết sẽ tự mình ổn thỏa, sẽ không phiền hà đến ai. Điểm này của Han Taesan vừa làm anh thấy thương vừa thấy bực.

" Này. Đừng có lén mà vứt cà tím đi đấy."

Ôi đứa nhỏ kén ăn này. Anh mà không trông chừng chắc Han Taesan cho miếng cà tím chiên vào thùng rác từ đời nào mất rồi.

Han Taesan nghe anh nhắc nhở mới ngừng động tác vứt cà tím đi, tuy vậy khuôn mặt vẫn hiện lại hai chữ " ghét bỏ". Em bĩu môi, giọng đầy oan ức: " Mùi như gián ấy, em ăn không được."

Có ai miêu tả đồ ăn như thế bao giờ. Myung Jaehyun chịu thua em luôn rồi, đành phải xuống nước thương lượng.

" Ăn đi rồi hôm sau anh làm mẫu cho em vẽ tranh."

" Được."

Không kì kèo gì nữa, Han Taesan bỏ ngay miếng cà tím vào miệng. Ăn không ngon nhưng vẫn vui.

Bó tay với em thật, ai là người vừa mới than giống như mùi gián chứ.

" Lần nào khám em cũng đi theo, khoa mỹ thuật tụi em rảnh rỗi đến vậy à."

" Lâu lâu nghỉ một hôm cũng không có sao."

Đến cạn lời với Han Taesan.

" Đừng nuốt vội như vậy. Phải nhai nữa chứ em. Han Taesan có thể ăn tử tế hay không thì bảo. Phải tự chăm sóc tốt bản thân. "

Han Taesan ở bên cạnh Myung Jaehyun cứ như đứa trẻ, em ở bên cạnh anh thể hiện một khía cạnh mà chưa bao giờ xuất hiện với thế giới ngoài kia. Thành thật thì ngay chính bản thân anh cũng dung túng cho em làm vậy, anh mong Han Taesan có thể vứt bỏ cái vỏ bọc em cố gồng gánh bấy lâu. Ở bên cạnh anh, em có thể làm bất cứ thứ gì mà em mong muốn.

Anh không phải là tuýp người kiệm lời nhưng cũng chẳng phải là người sẽ nói nhiều. Nhưng khi ở cạnh em anh lại rất hay nói chuyện, anh muốn em cảm thấy vẫn có người bên cạnh em, cuộc đời của em vốn chẳng phải là hai chữ cô độc. Muốn em thấy rằng ở đâu đó trên thế giới bầu trời có lẽ sẽ màu hồng. Muốn em tin tưởng rằng sẽ có người nguyện ý cùng đi với em dù ngày mưa hay nắng dù có khó khăn gian khổ, chỉ cần em tin tưởng thì sẽ có người nguyện ý.

Han Taesan chẳng nói gì cả nhưng khóe miệng vẫn mãi không hạ xuống. Sau khi ngoan ngoãn nghe lời anh cuối cùng cũng ăn xong.

Myung Jaehyun giành lấy hộp đồ ăn đi bỏ thùng rác rồi liền tiến lại gần chỗ Han Taesan đã thấy em chủ động khom người xuống, tay còn chỉ chỉ cái đầu mình đòi khen thưởng. Anh buồn cười xoa xoa đầu em.

Đang định đứng dậy thì tiếng còi cấp cứu đang vận chuyển nạn nhân vang lên, người y tá không ngừng kêu lên mất máu quá nhiều.

Myung Jaehyun từ trước tới nay đặc biệt sợ máu, nhìn chút máu thôi đủ khiến anh mặt mày tái nhợt. Thế mà ngay khoảnh khắc tiếng người y tá vang vọng, Myung Jaehyun lại chẳng chút ngần ngại vội che đi đôi mắt của em. Mắt nhắm nghiền, lông mày hơi cau lại, có thể nhìn thấy một chút lo lắng song Myung Jaehyun vẫn tràn đầy sự dịu dàng và quyết tâm bảo vệ người kia. Anh sợ thì có đấy nhưng càng không muốn Han Taesan phải thấy những thứ này, anh mong em chỉ toàn thấy những sự đẹp đẽ của thế gian.

Chỉ không ngờ, khi anh che đôi mắt của em thì Han Taesan cũng đồng thời kéo tay anh khiến Myung Jaehyun rơi vào lồng ngực của alpha.

Ánh nắng buổi sớm mai chiếu vào đôi trẻ, khung cảnh chàng trai bị che đôi mắt nhưng vẫn ôm ghì chàng trai khác vào lòng đẹp vô cùng. Dao động tâm can bởi sự quan tâm bảo vệ của họ dành cho nhau. Em và anh đều muốn che chở đối phương thoát khỏi những thứ đau thương ghê sợ. 
.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro