Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngu Thư Hân: "..."

A... Hắn đối với việc buổi sáng không được ăn cơm sáng rốt cuộc có bao nhiêu oán niệm?

"Này này này!" Ngu Thư Hân nhanh tay đem hộp cơm để lên bàn làm việc của hắn, bàn làm việc lớn đến nỗi 10 người vây quanh ăn uống cũng không có vấn đề gì.

Thái độ Vương Hạc Đệ lại không tốt, Ngu Thư Hân cũng không thèm để ý, người ta có tiền đó! Hầu hạ tốt thì mình cũng có tiền, Ngu Thư Hân cảm thấy Vương Hạc Đệ chính là có cái vốn liếng này.

Nhìn hộp cơm hồng nhạt ba ngăn của Ngu Thư Hân đặt trước mặt, nắp hộp còn là hình mèo kitty?!

Vương Hạc Đệ: "...buổi sáng cô đưa tới cho tôi chính là cháo loãng và củ cải này?"

《 thế thân si tình 》có rất nhiều tình tiết thật ra không nhớ rõ, nhưng có chút tin tức rất mấu chốt trong tiểu thuyết mà ký ức nữ phụ Ngu Thư Hân không có. Ví dụ như dạ dày Vương Hạc Đệ không tốt, thế thân cái loại đồ chơi này ấy à, hơn phân nửa là từ các ngõ ngách xâm lấn sinh hoạt của vai chính.

Thế cho nên sau khi nam nữ chính tách ra, nam chính sẽ từ các loại hồi ức không khoẻ mà nhớ đến thế thân kia, sau đó biến thành chân ái.

Lâm Phỉ ở những ngày tháng làm thế thân, chính là rất có trách nhiệm, đặc biệt dưỡng cho bệnh dạ dày của Vương Hạc Đệ tốt lên.

Cho nên Ngu Thư Hân nhớ rõ Vương Hạc Đệ có bệnh dạ dày, cô cảm thấy, bệnh dạ dày nên ăn nhiều cháo, dưỡng dạ dày! Nên làm đồ ăn tự nhiên cũng tận lực thanh đạm, như vậy không phải rất tốt sao?

"Buổi sáng uống cháo mới tốt." Ngu Thư Hân chớp chớp mắt to vô tội của cô, biểu thị dụng tâm thuần lương của mình.

"Ha hả!" Vương Hạc Đệ cười lạnh hai tiếng, vậy trước kia mỗi sớm chuẩn bị cà phê đen cùng với sandwich cho tôi là ai?

Nữ phụ Ngu Thư Hân thật ra cũng biết làm những thứ này, nhưng cô ấy tự nhận mình đã không còn là dân quê, cho nên cô ấy khinh thường làm loại đồ ăn này. Đồ ăn cô ấy làm cho Vương Hạc Đệ tự nhiên là các loại đồ ăn cao cấp.

Cho nên, cô ấy đi học rất nhiều món cơm Tây, mỗi sớm đều sẽ chuẩn bị cho Vương Hạc Đệ cà phê đen phối hợp với sandwich hắn thích nhất, Vương Hạc Đệ chưa từng ở chỗ Ngu Thư Hân đến giữa trưa, chỉ thỉnh thoảng đến vào ban đêm.

Nữ phụ Ngu Thư Hân trước nay đều làm các món cao cấp như là bò bít tết, mì Ý hoặc là cơm Pháp linh tinh, nói thật ra, tay nghề của nữ phụ Ngu Thư Hân cũng không tồi. Cho nên, đối với việc ăn cơm ở bên kia, Vương Hạc Đệ cũng không bài xích.

Nghĩ như vậy, Vương Hạc Đệ cảm thấy hắn xác thật chưa từng ăn qua món ăn Trung Quốc mà Ngu Thư Hân làm, vậy nên có thể thử một chút.

Bởi vậy rất tự nhiên lấy đôi đũa với cái muỗng mà Ngu Thư Hân ân cần đưa qua, ăn hai miếng.

Không tồi, hương vị rất thanh đạm, không thể nói ngon hay không, nhưng, đối với Vương Hạc Đệ buổi sáng đến bây giờ còn chưa ăn cơm sáng mà nói thì ăn rất thoải mái.

Vương Hạc Đệ không phải không ai làm cơm sáng, chỉ là buổi tối ngủ không được ngon nên buổi sáng rời giường không có khẩu vị. Đợi đến công ty, lại trở nên không có tinh thần, vẫn luôn uống cà phê đen để nâng cao tinh thần.

Trong nhà cha mẹ khi còn nhỏ chịu ảnh hưởng của văn hóa Châu Âu rất nhiều, mời đầu bếp cũng là phương diện này. Cho nên, cơm sáng vẫn luôn là cà phê sữa bò bánh mì sandwich linh tinh, cho dù là cha mẹ hay là ở nhà chính, cũng sẽ không thường xuyên làm những món Trung Quốc đơn giản.

Ăn một bữa cơm no nê, tâm tình Vương Hạc Đệ không tồi, quyết định tha thứ cho cô vì ngày hôm qua vô lễ, mở miệng hỏi: "Tới có chuyện gì không?"

Ngu Thư Hân lập tức lộ ra một nụ cười ngọt ngào: "Vương tổng, công ty gần đây không phải có đầu tư một cái chương trình truyền hình thực tế sao?"

Vương Hạc Đệ nhíu mày, nói là đầu tư, thật ra cơ bản chính là Vương thị bỏ vốn. Cái hạng mục này không nhỏ, phía dưới thương lượng rất lâu, mở hội nghị vài lần, phân tích lợi và hại cùng xác xuất thành công,.. vân vân...

Vương Hạc Đệ không có tham dự, công ty của hắn đầu tư giải trí không phải hạng mục chủ yếu, nhưng gần đây đầu tư giải trí xác thật kiếm lời không ít. Huống chi lần đầu tư này rất lớn, mấy lần đại hội cuối cùng hắn đều có tham dự, cho nên có ấn tượng, văn kiện cuối cùng hắn còn ký tên.

Ngu Thư Hân nói không phải là cái này chứ?

"Cô nói là 《Thời Gian Nhàn Nhã 》?" Vương Hạc Đệ hỏi.

Ngu Thư Hân gật đầu, duỗi hai ngón tay trắng nõn mảnh khảnh nói: "Có thể cho tôi hai slot không?"

Vương Hạc Đệ cười nhạo: "Một cái hạng mục lớn như vậy, mời đều là những minh tinh nổi tiếng tuyến một, một slot cũng đừng nghĩ, cô còn muốn hai slot?"

Xác thật, trong "thế thân si tình" tuy rằng không nhắc tới, nhưng trong trí nhớ đời trước của nữ phụ Ngu Thư Hân, cái hạng mục này xác thật chưa từng đến tay Ngu Thư Hân.

Lâm Giai Thần sau đó là bằng thực lực lấy được, Ngu Thư Hân muốn hai slot là vì không muốn dây dưa với Trần Trừng.

"Vậy một cái không được sao?" Ngu Thư Hân ủ rũ cuối đầu nhìn Vương Hạc Đệ.

Vương Hạc Đệ là một người lạnh lùng, cũng phải bị cô chọc cười, nhưng hắn vẫn nỗ lực bảo trì thiết lập con người của mình mà nói.

"Cho cô một cái, cũng không đến được trong tay cô đúng không?" Vương Hạc Đệ đã cho Ngu Thư Hân tài nguyên gì, thật ra chính hắn không phải nhớ rất rõ, đây đều là người phía dưới nhìn tình hình mà cấp cho cô, bao gồm phí sinh hoạt mỗi tháng cho Ngu Thư Hân cũng đều là thư kí Kiều sắp xếp.

Nhưng, tài nguyên cho Ngu Thư Hân, Ngu Thư Hân phần lớn đều chưa từng dùng tới, chuyện này thư kí Kiều đã báo cáo qua với hắn, thậm chí đến nguyên nhân cũng nói rõ ràng, Vương Hạc Đệ chỉ là tùy ý gật đầu, nhưng việc này hắn vẫn biết.

Ngu Thư Hân, là đấu không lại người đại diện của cô ấy.

Ngu Thư Hân lập tức ngồi thẳng, nói: "Anh đừng khinh thường người khác, tôi mà lấy được, tôi khẳng định đi."

Vương Hạc Đệ không để ý tới cô, cúi đầu xử lý công việc, ý tứ quá rõ ràng: Cầm hộp cơm của cô cút nhanh lên!

Ngu Thư Hân có loại cảm giác bị qua cầu rút ván, tá ma giết lừa, vô lực mà từ trong túi xách lấy ra một thanh chocolate. Ngu Thư Hân cũng không phải là thích điểm tâm ngọt, đời trước không có tiền được ăn những món cao cấp như thế này, tự nhiên không thể nói là thích hoặc không thích.

Nhưng hiện giờ có tiền, loại điểm tâm ngọt vừa thấy liền biết rất cao cấp, cô mười phần nguyện ý nếm thử. Buổi sáng khi đi ngang qua tiệm bánh ngọt bên ngoài cao ốc, cô liền thuận tay mua một ít bỏ vào trong túi xách.

Tâm tình không tốt, ăn chút đồ ngọt giảm sức ép, những điều đó đời trước lúc cô làm việc ở tiệm cà phê thường xuyên nghe những nhân viên văn phòng nói, vẫn luôn nhớ rõ đồ ngọt đại khái giúp giảm sức ép!

"Cô đang ăn cái gì?" Vương Hạc Đệ lạnh lùng mà nhìn cô.

"...Chocolate." Ngu Thư Hân không hiểu tại sao, đây không phải quá dễ dàng nhìn ra được sao?

"Ai cho phép cô ở văn phòng của tôi ăn uống lung tung?"

Âm thanh của Vương Hạc Đệ thậm chí muốn đông lạnh mọi thứ.

"Vậy... vừa rồi anh còn ở văn phòng ăn cơm sáng nữa mà!" Ngu Thư Hân không phục, cô nhìn ra được Vương Hạc Đệ thật sự tức giận, nhanh chóng lấy thêm một thanh chocolate, đưa qua hỏi: "Nếu không, anh cũng ăn một cái?"

Vương Hạc Đệ cứ như vậy yên lặng nhìn chằm chằm thanh chocolate trong tay cô đến một phút đồng hồ, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Ngu Thư Hân, dùng một loại âm thanh thập phần lạnh băng làm người nghe cũng cảm thấy lạnh đến run rẩy nói: "Tôi không ăn đồ ngọt."

Tay cũng đã cầm đưa qua, được câu trả lời như vậy, Ngu Thư Hân yên lặng thu hồi chocolate.

Nhìn ánh mắt vẫn lạnh băng như cũ của Vương Hạc Đệ, Ngu Thư Hân đột nhiên như bị sét đánh giữa trời quang, không ăn đồ ngọt mà nhìn chằm chằm thanh chocolate của tôi lâu như vậy?

"Thật ra..." Ngu Thư Hân có một loại giả thiết không thể tưởng tượng, rốt cuộc thì điểm này cho dù là từ trong ký ức của nữ phụ Ngu Thư Hân hay là trong tiểu thuyết đều không có nhắc tới. Ngu Thư Hân lột vỏ của thanh chocolate, lại lần nữa đưa qua nói: "Ăn một chút cũng tốt."

Vương Hạc Đệ lại yên lặng mà nhìn chằm chằm thanh chocolate kia một phút đồng hồ, tiếp tục dùng âm thanh lạnh băng của hắn nói.

"Không ăn."

"Cứ ăn một chút đi!" Ngu Thư Hân đã bị lòng hiếu kỳ thôi thúc, không màng hậu quả mà đem chocolate đưa vào trong miệng hắn.

Vương Hạc Đệ yên lặng cắn nửa thanh chocolate, sau đó mơ hồ không rõ mà nói.

"Là cô ép tôi ăn."

Ngu Thư Hân vâng vâng vâng gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro