Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chờ ăn xong chocolate, tâm tình Vương Hạc Đệ hình như rất tốt, âm thanh cũng hòa hoãn một chút hỏi: "Cô nói cô muốn tham gia Thời Gian Nhàn Nhã?"

"Có thể chứ?" Hai mắt Ngu Thư Hân đều phát sáng.

"Suy xét một chút."

Ngu Thư Hân đút một nửa chocolate còn dư lại cho Vương Hạc Đệ, còn rất thức thời mà nói.

"Tôi lại ép anh ăn một chút chocolate!"

Vương Hạc Đệ tán thưởng mà liếc nhìn cô một cái: "Trở về chờ thông báo."

"Vâng!" Ngu Thư Hân đứng vững, kính chào theo nghi thức quân đội: "Vương tổng hẹn gặp lại."

Sau đó lưu loát dọn dẹp hộp cơm trên bàn, xoạch xoạch rời đi.

Nhìn thân ảnh Ngu Thư Hân nhảy nhót rời đi, Vương Hạc Đệ không tự giác mà cong cong khóe môi.

Ở trước khi thư kí Kiều tiến vào, hắn thập phần bình tĩnh rút tờ giấy xoa xoa miệng, xác định không còn bất kì dị thường gì, cũng ở trong lòng yên lặng nói: Mình cũng là bị ép buộc, không có biện pháp.

Sau đó, liền mười phần yên tâm thoải mái.

"Vương tổng, có chuyện gì?" thư kí Kiều gõ cửa tiến vào, nhìn Vương Hạc Đệ hỏi.

Vương Hạc Đệ nhìn văn kiện trong tay, đầu cũng không thèm nâng nói: " Cấp một vị trí cho Ngu Thư Hân trong《 Thời Gian Nhàn Nhã 》."

"..." thư kí Kiều ngẩn người, lại xác định mình không có nghe lầm, mới mở miệng trả lời: "Được."

Ngu Thư Hân tâm tình sung sướng trở về, buổi chiều Trần Trừng thu được tin tức lập tức gọi điện thoại lại hỏi: "Chuyện chương trình truyền hình thực tế kia Vương tổng nói như thế nào?"

Ngu Thư Hân không muốn cho Lâm Giai Thần cơ hội, tự nhiên không có ngu ngốc mà nói chỉ có một vị trí không thành vấn đề, mà là không xác định nói: "Vương tổng chưa cho trả lời xác định, tôi cũng không biết!"

Trần Trừng nhíu mày, hỏi: "Vậy Vương tổng nói về chuyện này như thế nào?"

Ngu Thư Hân nghĩ nghĩ nói: "Vương tổng nói cái hạng mục này rất quan trọng, mời đều là những minh tinh nổi tiếng tuyến 1!"

Trần Trừng nói một câu đã biết rồi cúp điện thoại. Ngu Thư Hân nằm trên sô pha đắp mặt nạ, ăn quả táo bĩu môi, tùy tiện ném điện thoại qua một bên, tiếp tục thời gian nhàn nhã của cô.

Cô một bên đắp mặt nạ một bên nghĩ, ai nha, quả thực không thể tưởng tượng, Vương Hạc Đệ vậy mà thích ăn đồ ngọt?

Cái này trong tiểu thuyết không có nói nha! Ít nhất thì cho dù là bạch nguyệt quang, hay là Lâm Phỉ, đều không có nhắc tới cái này. Nữ phụ Ngu Thư Hân theo Vương Hạc Đệ hai năm, cũng không có phát hiện gì, nếu không phải mình ôm quyết tâm hẳn phải chết thử một lần, thật đúng là không phát hiện được điều này.

Hì hì hì....

Ngu Thư Hân lại bắt đầu cười, cảm thấy mình đã phát hiện một cái bí mật động trời, toàn thế giới cũng chỉ có một mình mình biết bí mật này, hơn nữa, Vương Hạc Đệ người nọ lãnh khốc vô tình, giống như núi băng, mỗi ngày mặt vô biểu tình, lại thích ăn đồ ngọt, hì hì hì hi......

Ngu Thư Hân tự mình tiêu khiển một phen, liền nhận được tin nhắn của thư kí Kiều nói buổi tối Vương tổng tới, Ngu Thư Hân lập tức đi siêu thị mua không ít đồ ăn, còn cố ý đi tới một tiệm bánh ngọt rất có danh tiếng mua hai cái bánh kem nhỏ đắt nhất.

Nói là đắt nhất, cũng chỉ hơn 60 đồng một cái, Ngu Thư Hân cảm thấy vì kim chủ đại nhân trong túi có vàng, chút tiền này vẫn bỏ ra được.

Ngu Thư Hân có những ký ức của các món cơm Tây, cô tự mình cũng muốn ăn thử xem, nhưng Vương Hạc Đệ vẫn luôn ăn cơm Tây, nghĩ đến cũng thấy ngán.

Ngu Thư Hân làm nhân viên phục cũng được 20 năm, cũng đã từng ra sau bếp hỗ trợ, đi theo đầu bếp cũng học được hai tay trù nghệ.

Rất nhanh, sườn xào chua ngọt, cá kho, canh rau trộn, rau muống xào, ba món ăn một món canh đã làm xong.

Vương Hạc Đệ hôm nay tới sớm, thời điểm hắn đến Ngu Thư Hân đang đem món canh cuối cùng đặt lên bàn, chuông cửa liền vang lên.

Ngu Thư Hân mở cửa, Vương Hạc Đệ nhìn cô, Ngu Thư Hân cười hì hì, cởi khăn quàng cổ đón hắn tiến vào.

"Anh tới đúng lúc, cơm mới vừa làm xong, ngồi xuống ăn đi!" Ngu Thư Hân xoay người đặt hai chén cơm lên trên bàn.

Vương Hạc Đệ nhìn đồ ăn trước mặt, nhíu nhíu mày, Ngu Thư Hân vốn dĩ muốn làm cá chua ngọt, nhưng sợ ngọt quá ăn ngán cho nên đem cá đi kho.

"Anh ăn một chút đi! Chay mặn thịt cá đều có, đặc biệt món sườn xào chua ngọt này là món ăn sở trường tốt nhất của tôi đấy." Ngu Thư Hân đưa dĩa sườn xào chua ngọt tới trước mặt Vương Hạc Đệ.

Trong bữa cơm Vương Hạc Đệ quả nhiên đem dĩa sườn xào chua ngọt đó ăn đến không sai biệt lắm, sau đó mới buông chén đũa nói.

"Không tồi."

Ngu Thư Hân trong lòng nghẹn cười, nhưng cô biết Vương Hạc Đệ thích sĩ diện, trên mặt một mảnh đứng đắn nói: "Món sở trường của tôi đương nhiên không tồi rồi, lần sau anh tới tôi lại làm cho anh ăn. Cá chua ngọt cũng là món sở trường của tôi, còn có thịt chiên ướp nước mắm tôi cũng có thể làm."

Vương Hạc Đệ mặt vô biểu tình gật đầu, hình như là vì khen ngợi Ngu Thư Hân, hắn nhàn nhạt mở miệng: "《 Thời Gian Nhàn Nhã 》 có một vị trí, tôi giữ lại cho cô."

A! Ngu Thư Hân ở trong lòng làm cái thủ thế v, trên mặt một mảnh cảm kích: "Đa tạ Vương tổng, đại ân đại đức suốt đời khó quên."

Vương Hạc Đệ không để ý tới cô, đứng dậy đi đến phòng khách mở TV xem, Ngu Thư Hân dọn dẹp chén đũa.

Sau đó từ tủ lạnh lấy ra bánh kem, một cái phóng tới trên bàn trà trước mặt Vương Hạc Đệ, một cái phóng tới trước mặt mình, nói: "Vương tổng, đây là điểm tâm ngọt sau bữa ăn."

Vương Hạc Đệ không biết là từ bỏ giãy giụa, hay là đã chịu mê hoặc, hắn liếc mắt nhìn Ngu Thư Hân một cái.

Ngu Thư Hân cảm giác ánh mắt Vương Hạc Đệ chỉ có ba chữ: Làm không tồi!

Ăn xong bánh kem, tự nhiên còn lại là chuỵên nam nữ, điểm tâm ngọt đối với Vương Hạc Đệ đại khái chính là rau chân vịt đối với thủy thủ mạnh mẽ. (popeye - hoạt hình)

Ăn điểm tâm ngọt xong Vương Hạc Đệ cả đêm tinh lực thập phần tràn đầy, Ngu Thư Hân nói thật vẫn còn là một lão xử nữ. Nhưng việc này cô cũng không phải là hoàn toàn không hiểu, huống chi thời điểm xuyên tới còn không lên tiếng mà thể hội một phen!

Khi đó Vương Hạc Đệ không hiểu thương hương tiếc ngọc, Ngu Thư Hân lại tinh thần không tập trung, cũng không có nhiều cảm giác. Hôm nay hai người nước chảy thành sông, nhưng thật ra thể hội được cảm giác không giống nhau.

Ngu Thư Hân cảm thấy cảm giác là... Không tồi, ít nhất cô được hưởng thụ. Nhưng Vương Hạc Đệ thích tư thế lão hán đẩy xe này, làm cô rất là mệt.

Lăn lộn Ngu Thư Hân thật lâu, hai người mới đều nặng nề ngủ. Đúng vậy, nặng nề ngủ, Vương Hạc Đệ rất khó có được một giấc ngủ ngon.

Có lẽ đồ ngọt đối với Ngu Thư Hân không rõ ràng, nhưng đối với Vương Hạc Đệ xác thật có công hiệu giảm sức ép, tóm lại, ngày này ăn Vương Hạc Đệ ăn đồ ngọt, cảm giác sinh hoạt tức khắc sáng lên rất nhiều, đến giấc ngủ cũng cảm thấy không khó chịu nữa.

Ngày hôm sau thời điểm Triệu Vũ Lâm tới gõ cửa, còn nghĩ không biết chị Hân thế nào, ngày hôm qua đại diện Trần gọi cho cô hỏi chuyện này, nhưng cô không có theo vào, tự nhiên cũng không biết bên trong rốt cuộc nói cái gì.

Nhưng thời điểm chị Hân đi ra, biểu tình trên mặt rất sung sướng, cho nên, hẳn là không có vấn đề đúng không?

Nhưng mà, Triệu Vũ Lâm cũng không có thành thật nói chuyện này với Trần Trừng, chỉ nói mình không có đi theo vào, không biết kết quả như thế nào. Nói như vậy, cũng không phải bởi vì cô đối với Ngu Thư Hân có bao nhiêu trung thành, mà vì tính tình Ngu Thư Hân thật không dễ ở chung.

Nếu Ngu Thư Hân tính tình không tốt, Triệu Vũ Lâm cũng không muốn cuối cùng bị cô ấy làm khó dễ. Cô chỉ cần ở giữa có thể sinh hoạt bình thường là tốt rồi.

Triệu Vũ Lâm nghĩ đến xuất thần, liền thấy cửa mở ra một chút, Vương Hạc Đệ trầm khuôn mặt than, mặc áo ngủ nhìn chằm chằm mình.

Cô thậm chí nhìn ra được, mình nếu không nói rõ ràng ý đồ đến, khả năng một giây sẽ bị Vương tổng diệt.

"Hân Hân...... chị Thư Hân có ở đây không? Chị ấy muộn giờ đi đoàn phim rồi." Triệu Vũ Lâm tiếng nói run run, hơn nữa vì sao Vương tổng ở đây? Không phải mười ngày nửa tháng mới đến một lần sao? Hôm trước không phải vừa tới sao?

Vương Hạc Đệ nhìn chằm chằm cô tầm 30 giây, đầu mới bắt đầu chuyển động, sau đó "Ừ" một tiếng.

Đi đến cửa phòng, nhớ tới Ngu Thư Hân còn sạch sẽ ở trên giường, hắn yên lặng quay đầu nhìn chằm chằm Triệu Vũ Lâm một chút, nói: "Cô tại đây chờ, tôi đi kêu cô ấy."

"Được được được!" Triệu Vũ Lâm điên cuồng gật đầu, một chút cũng không dám phản kháng, cũng không dám thúc giục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro