Chap 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Thẩm Bối Bối đến sân bay, tâm trạng đắc ý gọi điện cho Vương Hạc Đệ.

Vương Hạc Đệ lúc đầu quả thật như Thẩm Bối Bối nghĩ, đầu trận tuyến đã rối loạn, Thẩm Bối Bối vì thế mà đắc ý vài ngày. Cho dù Vương Hạc Đệ không tới đón, không nhận điện thoại, cũng không chịu gặp, nhưng như vậy càng chứng minh Vương Hạc Đệ để ý cô.

Sau đó?

Sau đó con mẹ nó không biết sao lại như thế nữa. Từ tuần thứ hai trở đi, Vương Hạc Đệ liền như con ma men vừa tỉnh rượu, chịu gặp cô nhưng tâm trạng lại vô cùng bình tĩnh. Lúc này Thẩm Bối Bối mới luống cuống, đề nghị mẹ Vương giúp đỡ. Lần đầu tiên cô ý thức được, Vương Hạc Đệ có người khác, cho dù người đó có một chút giống mình thì cũng có thể không hoàn toàn là vậy.

Ngay từ đầu, sự hợp tác của cô cùng mẹ Vương rất tốt. Mẹ Vương có thủ đoạn của riêng mình. Vương Hạc Đệ ban ngày làm việc, tối đến thì bị bà dùng đủ các loại lý do lôi kéo đi dự tiệc. Kế hoạch vừa mới bắt đầu, Vương Hạc Đệ quả thật không cách nào từ chối bà.

Nhưng tới tuần tiếp theo, mọi chuyện lại thay đổi. Vương Hạc Đệ rời đi, mà mẹ Vương...

Tính cách mẹ Vương như tường đầu thảo, ngay từ đầu lúc cô liên hệ nhờ giúp đỡ, tuy rằng rất bất mãn mình năm đó không từ mà biệt, nhưng vẫn vì Vương Hạc Đệ mà tha thứ cho cô, còn phi thường phối hợp tự mình đuổi Ngu Thư Hân đi, kêu Vương Hạc Đệ về nhà gặp cô.

Nhưng ai ngờ được, giáo dục cũng của mẹ Vương cũng chỉ có hai câu kia, căn bản không chuẩn bị nhiều lực mạnh mẽ ép Vương Hạc Đệ. Sau khi Vương Hạc Đệ biểu đạt ý kiến bất mãn, bà cũng nói thầm hai câu.

Nhất thời, hình tượng cao lớn của mẹ Vương trong lòng Thẩm Bối Bối sụp đổ. Đây con mẹ nó vẫn là nữ tổng tài của công ty quốc tế sao? Người vô cùng trí tuệ, nhiều thủ đoạn đâu?

Mẹ Vương không phải là một người cố chấp. Cái bà thực sự muốn chính là trải qua những ngày lành không cần để ý tới Bạch Nhụy.

Tuy rằng bất mãn Bạch Nhụy nhưng từ sau khi đứa con cả cùng con dâu cả ở bên nhau, lâu dần bà cũng liền chấp nhận. Bằng không nếu bà làm ầm ĩ lên, sao Bạch Nhụy còn dám ở lại?

Nhưng nếu làm căng lên thì nhìn dáng vẻ sợ vợ của thằng nhóc kia, hắn thực sự có thể cùng bà đoạn tuyệt quan hệ!

Cho nên, mẹ Vương vô cùng thông suốt. Ý con đã quyết, bà cũng chỉ có thể nhận mệnh. Ngẫu nhiên vẫn sẽ bất mãn nói hai câu, nhưng thực sự không nghĩ tới tách đôi uyên ương khổ mệnh này ra. Hơn nữa theo như bà thấy thì dù bà không động thủ thì thằng con này sống cũng không dễ dàng.

Lúc đó bà còn ha ha cười trộm, cứ thế này thì không quá hai ngày, chính bọn nó liền tự tách ra.

Bà một lòng ôm suy nghĩ như vậy, cuối cùng thì đã qua mười năm mà hai người kia vẫn còn tốt nhưng lại không sinh chịu sinh con. Lần này trái lại đổi thành mẹ Vương lo lắng, ly hôn không ly hôn, con thì không chịu sinh, đây là muốn thế nào?

Sau khi mẹ Vương mặt không biểu cảm từ bỏ chuyện của con trai cả thì một lòng một dạ mong đứa út có thể tìm một người hợp ý mình. Kết quả hắn không làm bà thất vọng, thương một người liền thương suốt mười mấy năm. Lúc này, đừng nói là Thẩm Bối Bối không từ mà biệt, chỉ cần Thẩm Bối Bối không giết người phóng hỏa, chỉ cần nó trở về, mẹ Vương nhất định sẽ không phản đối.

Tuy nhiên trước khi Thẩm Bối Bối trở về, mẹ Vương vẫn hy vọng Vương Hạc Đệ có thể tìm một cô gái nhà gia đình đứng đắn làm con dâu Vương gia, có thể hãnh diện dẫn ra ngoài chứ không cần giống lần đầu tiên bà mang Bạch Nhụy ra ngoài, người ta còn tưởng là mang tình nhân nhà ai tới rồi ngầm mắng Bạch Nhụy một trận, nào là hồ ly tinh, tiểu thư, rồi thậm chí là dâm phụ, còn lén lén lút lút đoán thân phận của Bạch Nhụy.

Vừa vặn để Bạch Nhụy nghe được, khóc thảm một hồi khiến mẹ Vương trở về bị con trai oán giận. Tuy rằng lúc đó cả hai mẹ con đều là mặt lạnh nhìn nhau nhưng trong lòng quả thật không dễ chịu, xoay người chỉ muốn lôi mấy người nói bậy kia đánh một trận. Mà bà quả thật đã làm như vậy. Đương nhiên không phải thật sự đánh, mà là chèn ép trả thù ở trên thương trường.

Mẹ Vương mang theo ký ức đau thương này, nhất định muốn đứa con dâu có thể giữ thể diện cho bà. Thẩm Bối Bối từ trên trời giáng xuống, nó đã quay về, con trai bà không cần tìm thế thân nữa rồi!

Đáng tiếc, mẹ Vương bên này còn chưa chính thức bắt đầu xuống tay mà thằng con út đã oán giận bà. Mẹ Vương thực sự cảm thấy oan uổng!

Mày thấy mẹ bắt nạt con bé tiểu minh tinh kia chỗ nào hả?

Ta... Ta mới nói một câu Thẩm Bối Bối đã trở lại thì người ta liền tự mình nói "tôi hiểu!" Làm sao ta biết nó hiểu cái gì cơ chứ? Người ta vốn muốn chia tay thì có!

Không hề phàn nàn hay nói một câu nào, ngay cả chi phiếu bà mang theo còn chưa kịp vứt ra thì người ta chớp mắt đã đồng ý sau đó rời đi luôn rồi.

Mẹ Vương vô cùng hoài nghi, liệu có phải con trai mình không tốt, không giữ được người liền quay sang đổ lỗi cho bà hay không? Bỏi vì bà có thể đàm phán thành công một cách đơn giản như vậy sao? Bất luận thế nào thì mẹ Vương vẫn nhìn ra được con mình đã động tâm, cho nên bà đành mặc kệ nó luôn!

Người Vương gia tuy rằng lúc nào cũng là mặt không biểu cảm nhưng trong lòng kỳ thực rất dễ bị lung lay. Tiền đề của mọi việc mẹ Vương làm chính là không thương tổn đến tình cảm mẹ con. Đồ ngốc mới nhàn rỗi không có việc gì làm mà cùng con trai trở mặt thành thù!

Thẩm Bối Bối không tìm được Vương Hạc Đệ đương nhiên sẽ chạy tới Vương gia, hiện giờ mọi người đã không còn ở chung tại tứ hợp viện, từng người đều tự mua nhà riêng. Thẩm Bối Bối tới một chuyến cũng không dễ dàng, mẹ Vương cho cô tiến vào.

Thẩm Bối Bối thử hỏi: "Bác gái, bác có biết Vương đại ca đi đâu không? Con đến công ty tìm anh ấy nhưng không thấy."

Mẹ Vương sâu kín liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt đáp: "Từ sau mười tám tuổi nó đã không nói với ta nó đi đâu rồi." Huống chi hiện giờ đã ba mươi, còn là một con cẩu độc thân nữa chứ.

Thẩm Bối Bối do dự hỏi: "Bác xem, có phải anh ấy đi tìm tiểu minh tinh kia hay không?"

Mẹ Vương nhíu mày, ánh mắt lạnh băng liếc cô một cái, nói: "Bất kể nó đi đâu làm gì, cô cũng không nên vượt quá giới hạn." Lời này ý cảnh cáo thực rõ ràng, đừng dại mà làm bất cứ chuyện gì gây hại cho con tôi.

Mẹ Vương không ngốc, từ sau chuyện kia bà đã không thích Thẩm Bối Bối, huống chi hiện giờ nhìn đứa con kia đã tránh con bé này rồi, bà tự nhiên cũng sẽ không suy xét Thẩm Bối Bối. Bà cũng biết Thẩm Bối Bối còn muốn dây dưa, tất nhiên bà không muốn Thẩm Bối Bối nhúng tay vào chuyện của con bà.

Thẩm Bối Bối nghẹn, không thể tưởng tượng nghĩ, tiểu minh tinh kia có cái gì tốt? Không biết đã bồi ngủ bao nhiêu người rồi! Nghe nói còn là một nha đầu ở nông thôn.

Tóm lại Thẩm Bối Bối không rõ mọi chuyện, thậm chí còn không thèm nghĩ tới số bạn trai của mình mấy năm nay ở nước ngoài chỉ hai bàn tay đã không đếm nổi.

***

Ngu Thư Hân gần đây có Vương Hạc Đệ hỗ trợ giống như có thần trợ! Cửa hàng chậm rãi bước quỹ đạo, chính cô cũng học hỏi được rất nhiều.

Ngu Diễm sau khi đưa Vệ Ngọc Đào đến nhà trẻ, thời gian còn lại hầu hết đều dành để huấn luyện. Ngu Thư Hân nói sau này cô sẽ trông coi cửa hàng, cái gì cũng phải học được, ngay từ đầu có thể làm không tốt nhưng dần dần sẽ tốt hơn.

Nhìn Ngu Diễm mệt bở hơi tai, Ngu Thư Hân hổ thẹn không bằng. Mới học không bao lâu mà sổ tay của Ngu Diễm đã gần mười quyển rồi.

Ngu Thư Hân trước đó đã đi theo kế toán học tập, nghĩ sau đó sẽ dạy lại cho Ngu Diễm. Bởi vậy hai người đều vô cùng bận rộn, Vương Hạc Đệ cũng không rảnh rỗi gì, bọn họ có việc, hắn phải tới cửa hàng giám sát.

Dần dần ba người đều thích ứng được hình thức sinh hoạt này.

Hôm nay, Ngu Diễm đi học cách làm cà phê, Ngu Thư Hân đến cục thuế đất, Vương Hạc Đệ lại bị gọi tới hỗ trợ xem công trình.

Vương Hạc Đệ đang phát ngốc liền nghe được ngoài cửa có người hỏi: "Ngu tiểu thư có ở đây không?"

Vương Hạc Đệ ngẩng đầu nhìn, một người đàn ông đoan chính. Vương Hạc Đệ không nói chuyện, cứ như vậy nhìn người ta.

Người kia khẽ cười nói: "Tôi là Tiết Duy." Nói xong còn đưa danh thiếp của mình.

Vương Hạc Đệ nhàn nhạt nhận lấy, hỏi: "Tìm Hân Hân làm gì?" Ha, phó giám đốc công ty XX cơ đấy!

Sắc mặt người đàn ông cứng đờ, hỏi: "Anh là?"

"Người đàn ông của cô ấy." Vương Hạc Đệ mặt không đổi sắc trả lời.

Người đàn ông không quá tin tưởng nói: "Ngu tiểu thư nói cô ấy vẫn độc thân."

"Chưa từng thấy qua hai người yêu nhau cãi nhau sao? Có gì không ổn à?" Vương Hạc Đệ không kiên nhẫn hỏi.

Tiết Duy đáp: "À, tôi tìm cô ấy tâm sự. Hai chúng tôi vừa gặp mà như quen biết đã lâu, liền thêm bạn tốt. Hôm nay tôi cố ý tới cửa hàng của cô ấy nhìn xem!" Kỳ thật là do Ngu Thư Hân trước khi phát tờ đơn khai trương cửa hàng đã báo cho công ty hắn.

Ít nhiều cũng là công ty mà, nhân viên ở đó có khi sau này sẽ là khách hàng, Ngu Thư Hân đương nhiên phải lên kế hoạch trước. Cô lớn lên lại xinh đẹp, còn có người nhận ra cô là minh tinh Ngu Thư Hân, đều rất nể tình, bảo đảm lúc cửa hàng khai trương sẽ đến.

Ngu Thư Hân dựa vào thân phận tiểu minh tinh của mình kéo tới một đợt khách. Cũng có người có cùng suy nghĩ này với Ngu Thư Hân, Tiết Duy tự thấy thân phận mình cũng đủ, lớn lên cũng tốt, đương nhiên chủ động xuất kích.

Vương Hạc Đệ nói người yêu cãi nhau, Tiết Duy thật ra vẫn tin. Dù sao thì người ta đều biết Ngu Thư Hân ở giới giải trí đã có bạn trai, chẳng lẽ người này chính là... Mr.Mosaic?

Tiết Duy tự nhiên cảm thấy mình đã không còn cơ hội, ủ rũ cụp đuôi rời đi.

Vương Hạc Đệ đen mặt nghĩ: "Hừ, biết Hân Hân ra ngoài mua cái quần áo tốn bao nhiêu tiền không? Dù cho có là phó giám đốc thì anh nghĩ anh nuôi nổi sao?" Hoàn toàn đem Ngu Thư Hân thành một người tiêu xài hoang phí...

Chờ buổi tối Ngu Thư Hân trở về, Vương Hạc Đệ tâm trạng âm u nhìn cô một lượt từ đầu đến chân.

Ngu Thư Hân: "???" Chẳng lẽ là hôm nay bắt hắn hỗ trợ giám sát công trình nên tức giận rồi?

Lúc ăn cơm, Ngu Diễm nấu một bàn nào rau trộn nào canh, đều là món ăn đặc sắc ở đây.

Vương Hạc Đệ nhìn một bàn này không biết nghĩ tới cái gì, lạnh lùng nói: "Canh này cũng thật chân trong chân ngoài!" Nhìn xem đều bỏ thêm bao nhiêu đồ vật.

Ngu Thư Hân: "???" Con mẹ nó, quên uống thuốc à?

Vương Hạc Đệ lại chỉ vào một đĩa rau xanh, nói: "Nhìn xem đồ ăn này, một màu xanh biếc xanh."

Ngu Diễm: "???" Đây là khen đồ ăn cô làm tốt hay không tốt thế?

Vương Hạc Đệ lại quay đầu nhìn Ngu Thư Hân, Ngu Thư Hân lập tức mở miệng nói: "Cái gì tôi cũng chưa làm! Anh đừng nói tôi, tôi sẽ tức giận." Vừa thấy liền biết hôm nay nhất định có người chọc hắn.

Vương Hạc Đệ yên lặng trong chốc lát rồi nói: "Em nên thấy may mắn vì mình còn chưa làm gì hết đấy!"

Ngu Diễm liền hỏi: "Làm sao vậy? Có phải có chuyện gì hay không?"

Vương Hạc Đệ lại im lặng, lát sau mới nói: "Tuy rằng là một quán cà phê nhưng cũng không quá lớn, chúng ta phải học được cách rụt rè. Em gái chị dù sao cũng là đại minh tinh, làm cái hì cũng phải để ý mặt mũi, có đúng không?" Câu cuối là Vương Hạc Đệ hỏi Ngu Diễm.

Ngu Diễm gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy! Bây giờ người trong thôn đều hâm mộ nhà chúng ta." Em gái cô là minh tinh đó nha!

"Vậy chị thử nói xem, cô ấy tự mình đi kiếm khách, giống cái gì? Loại chuyện này chẳng lẽ không thể mời người ta làm sao?" Vương Hạc Đệ mặt không biểu cảm nói.

Ngu Diễm nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng: "Em gái tôi hiện giờ là bà chủ nhưng vẫn là minh tinh! Hân Hân, chúng ta nên mời người khác, cứ phát truyền đơn tuyển người đi."

Ngu Thư Hân ngẫm nghĩ rồi nói: "Ừm, cũng đúng. Nhưng mà em cảm thấy thân phận minh tinh của em sử dụng lúc này là hợp lý, fans chắc chắn nguyện ý tới."

Vương Hạc Đệ lập tức phê bình: "Em nghĩ như vậy là không đúng rồi, ánh sáng sớm muộn gì cũng sẽ tắt, huống chi em chỉ là một tiểu minh tinh."

Ngu Thư Hân: "..." Vừa rồi còn nói cô là đại minh tinh mà!

"Về sau chẳng lẽ cứ dựa vào danh khí của em để cửa hàng sao? Những minh tinh mở cửa hàng, có bao nhiêu người thành công hả?" Vương Hạc Đệ mắt lạnh nhìn cô.

Ngu Thư Hân nghĩ nghĩ, vô cùng phần tán đồng gật đầu, sau đó lại cười hì hì nói: "Ai da! Tôi quen biết không ít bằng hữu mà! Danh khí của tôi không đủ thì chờ lúc khai trương cửa hàng nhờ bọn họ gửi lẵng hoa tới, cũng có thể gia tăng một chút độ chú ý."

Vương Hạc Đệ: "Ai?" Chưa từng nghe nói qua!

"Bọn Lâu Tùng Nguyên ấy! Dù sao thì Lạc Thiên nhất định sẽ giúp, hắn nói lẵng hoa hắn đã đặt sẵn mấy cái rồi, chỉ chờ cửa hàng khai trương sẽ lập tức gửi qua!" Giọng Ngu Thư Hân tràn ngập ánh mặt trời, vô cùng cảm nhiễm người khác.

"Phải không? Thế thì thật sự thật tốt quá, chúng ta giai đoạn đầu nhất định mệt không chịu được, có chút thanh danh cũng tốt." Ngu Diễm vô cùng vui vẻ nói tiếp.

Vương Hạc Đệ mặt không biểu cảm bắt đầu ăn cơm: Ai! Mệt tâm quá! Mặc kệ mấy người!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro