Chap 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giấy phép buôn bán đã lo liệu xong, Ngu Thư Hân liền nghĩ đến việc phải đặt tên cho tiệm cà của mình. Buổi chiều ăn cơm xong, cô cùng Vương Hạc Đệ ngồi ở sô pha ăn kem.

Ngu Thư Hân không nghĩ nhiều, thuận miệng nói với Vương Hạc Đệ: "Vương tổng, tôi nghĩ tên cửa hàng gọi là quán cà phê Hân Hân, anh thấy thế nào?"

"Khụ khụ khụ..." Vương Hạc Đệ giật mình ho liền mấy tiếng, sau đó cưỡng chế bản thân bình tĩnh lại: "Đổi đi!"

Ngu Thư Hân liếc hắn một cái, quay sang chỗ khác bắt đầu chậm rãi nghĩ: "Nếu không thì gọi là quán cà phê Ngu Thư Hân đi?"

Vương Hạc Đệ thở dài nói: "Tiệm cà phê của em có vị trí không tồi, có phải nên chọn một cái tên có... ý thơ một chút?"

Ngu Thư Hân bất mãn: "Vì sao phải có ý thơ? Dùng tên của tôi mới có thể thu hút thêm khách."

Vương Hạc Đệ trừng cô: "Tên của em có thể sử dụng bao lâu? Sang năm thì còn ai biết Ngu Thư Hân là ai hả?"

Ngu Thư Hân vô cùng ủy khuất nói: "Cũng không thể nhanh như vậy chứ! Ai da, kỳ thật tôi cảm thấy quán cà phê Hân Hân nghe không tồi mà."

"Ừ ừ, dễ nghe lắm." Vương Hạc Đệ khen xong, tiếp tục nói: "Nhưng quá thô."

Ngu Thư Hân nghẹn: "Hay tôi lên mạng tra?"

Vương Hạc Đệ thật sự cạn lời, miễn cưỡng hỏi: "Em đã chuẩn bị khai trương mà tên còn chưa nghĩ ra sao?" Vấn đề này chẳng lẽ không phải nên ưu tiên suy xét trước sao?

Ngu Thư Hân liền nói: "Tôi là vì muốn mở nên mới mở chứ không phải bắt buộc phải mở. Nhắc tới cái này, anh có nhớ tiệm cà phê Ngu Tuấn làm thêm mà chúng ta đã tới lúc Valentine không? Hôm đó ngồi ở đấy tôi cảm thấy vô cùng thoải mái nên mới muốn mở một nơi như vậy, một cửa hàng thuộc về riêng mình. Người ta có thể ngồi bên cửa sổ vào buổi chiều, cũng với một tách cà phê và một cuốn sách, sau đó hưởng thụ thời gian trôi qua." Nói tới đây, Ngu Thư Hân hưng phấn hơn hẳn: "Có đúng không? Có đúng không? Có phải như vậy thật có cảm giác đầy ý thơ đúng không?"

Nhìn Ngu Thư Hân vui vẻ như vậy, Vương Hạc Đệ cũng khẽ cười, hắn nhẹ giọng nói: "Có."

Ngu Thư Hân cũng cười: "Quyết định rồi nhé, gọi là Ngọ Hậu, tiệm cà phê Ngọ Hậu! Mỗi một buổi chiều có thời gian lười biếng, nghĩ thôi cũng thấy thoải mái!" Ngu Thư Hân ăn một muỗng kem, dựa vào sô pha híp híp mắt, liền thật sự giống như một con mèo lười biếng.

Ngu Thư Hân rất thích loại cảm giác này, bởi vì cuộc sống của cô và nguyên chủ đều khổ sở. Đời trước từ nhỏ sinh hoạt đã khó khăn, giống như chịu đủ các loại bóng đánh thẳng vào người, sau đó cả đời đều bận bận rộn rộn, cuối cùng còn không được chết già.

Lại xem nguyên chủ, nửa đời trước sinh hoạt gian khổ, hàng năm lại phải chiến đấu với một đám thâm thích thuộc hàng cực phẩm, ra ngoài làm việc cũng không thuận lợi, áp lực trong nhà lớn. Sau đó ký hợp đồng làm tình nhân mặt vật chất thoải mái hơn không ít, nhưng áp lực đó lại chuyển qua dồn ép đè lên tinh thần. Phải thường xuyên liên hệ với kim chủ để bồi dưỡng tình cảm, ở giới giải trí cũng phải phấn đấu gây dựng danh tiếng.

So ra thì nguyên chủ thảm hơn cô rất nhiều. Đã bị đá lại còn bị ép tới mức phải nhặt rác kiếm sống, hai chân bị đánh gãy, chồng lại là tên điên mê cờ bạc, cả vật chất và thân thể đều bị ép đến cực hạn.

Vậy nên khi Ngu Thư Hân nhìn những người thong thả, thư thái ở tiệm cà phê nhàn nhã ngồi dựa vào cửa sổ nhàn nhã thưởng thức cà phê cảm thấy vô cùng hâm mộ. Lúc đó cô chỉ nghĩ, đây chính là cuộc sống mà mình muốn, không cần vì cơm áo gạo tiền mà bôn ba, không cần vì bị đối xử bất công mà tức giận, không cần phiền não về sức khỏe bản thân. Mỗi buổi chiều đều nhàn nhã tắm ánh mặt trời, thích đọc sách thì đọc sách, thích ngủ thì ngủ. Vì thế Ngu Thư Hân muốn mở một cửa tiệm không cần quá lớn, không cần quan tâm kiếm được nhiều ít mà lại có cảm giác như vậy.

Ngu Thư Hân thích loại cảm giác ấy, dưới tình huống bản thân đủ điều kiện đã mua một cửa tiệm. Cô thích cuộc sống như vậy, nhẹ nhàng tự tại, không phiền não.

Có lẽ cô sẽ không đại phú đại quý, nhưng đời này chỉ cần ăn uống không lo, mỗi ngày có thể dưới ánh mặt trời ghé vào bàn ngủ một giấc, ngửi mùi hương cà phê trong tiệm nhà mình, Ngu Thư Hân liền cảm thấy thật tốt.

Vương Hạc Đệ quay đầu nhìn Ngu Thư Hân, không biết cô nghĩ tới cái gì mà như vậy dựa vào sô pha cười, đến kem cũng quên ăn.

Kỳ thật ngay từ đầu, Ngu Thư Hân nói cửa hàng danh thời điểm, Vương Hạc Đệ chẳng những phản đối, còn ở trong lòng phản ứng đầu tiên là mặt tiền cửa hàng như thế nào cũng muốn thêm cái diễn tự đi? Nhất thời, cũng vì chính mình điểm này tiểu tâm tư chọc cười.

Vương Hạc Đệ tiếp tục ăn kem, kem này là do Ngu Diễm dẫn Vệ Ngọc Đào đi ăn MacDonald tiện đường mua về. Hiện tại hai mẹ con đang ở phòng ngủ trưa, kem thì bị Ngu Thư Hân lấy ra tự khao hai người bọn họ.

Vương Hạc Đệ rất thích loại cảm giác này, hai người không cần làm gì quá phức tạp, nghe Ngu Thư Hân lải nhải cũng được, chỉ cần hai người ở một chỗ, tùy thời có thể nhâm nhi đồ ngọt, như vậy liền tốt rồi.

Con đường sự nghiệp của hắn không tính là quá khó khăn, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện liên hôn. Cha mẹ hắn cũng coi như hiểu lý lẽ, nếu không vấn đề xuất hiện đầu tiên không phải là hắn cùng anh hắn, mà là quan hệ giữa vợ chồng hai người.

Nhưng bọn hắn cũng không vì mà thoát được một số nhà muốn kết thân liên hôn, số lượng còn không ít. Anh trai hắn chưa từng nghĩ tới người vợ tương lai của mình sẽ như thế nào, hắn cũng vậy.

Việc kết hôn cùng Bạch Nhụy không chỉ vượt qua dự kiến của Vương Hạc Đệ mà chính bản thân Vương Hình cũng chưa từng nghĩ tới.

Ngoại trừ Thẩm Bối Bối khi, Vương Hạc Đệ cũng không nghĩ tới tương lai một nửa kia của mình sẽ có bộ dáng gì, nhưng tuyệt đối không giống như Ngu Thư Hân.

Nhưng nếu là Ngu Thư Hân thì sao?

Ngu Thư Hân không thông minh, tâm tính trước sau đơn giản mà thực tế tận sâu dưới đáy lòng lại có điểm tang thương hắn không nhìn thấy. Vậy nên xét theo tất cả các phương diện, hắn cùng Ngu Thư Hân vô cùng vô cùng không thích hợp!

Nhưng trên thực tế, lúc bọn họ cùng nhau sinh hoạt hắn lại cảm thấy thật tốt.

Hai người dựa vào sô pha ăn kem, xem TV, điều hòa thoang thoảng, tai nghe những tiếng động trong tiểu khu, mơ màng sắp ngủ...

Dù sao Vương Hạc Đệ cũng là tổng tài cả một công ty, dù chỉ việc chỉ đạo cũng không có cách nào ở lại phía nam trong một thời gian dài. Trước khi cửa tiệm của Ngu Thư Hân khai trương, hắn bị sự vụ ở công ty gọi trở về kinh đô.

Thời gian qua mau, chớp mắt đã tới tháng chín, tin tức Ngu Thư Hân giải nghệ từ tháng bảy đến bây giờ đã sớm hạ nhiệt. Lúc Ngu Thư Hân lo trang hoàng cho Ngọ Hậu liền có mấy Weibo lên tiếng bôi đen nhưng cũng không gây ra sóng gió gì lớn.

Hiện giờ, tiệm cà phê Ngọ Hậu của Ngu Thư Hân cuối cùng cũng khai trương. Cô ngay lập tức gửi tin nhắn cho bạn bè, chỉ một câu: "Ngày mùng một tháng chín sẽ khai giảng, tôi nghĩ nghĩ liền khai trương cửa hàng luôn." Kèm theo địa chỉ thời gian rõ ràng, đơn giản chia sẻ cho bạn bè trong giới giải trí.

Lâu Tùng Nguyên nhận được tin nhắn, mơ màng trong chốc lát rồi đưa cho người đại diện của mình là Hầu Đức Minh, nói: "Anh nhìn xem, cuộc sống của người ta này..."

Mà Lạc Thiên lại cười ôn hòa nói với người đại diện: "Nhất định phải gửi lẵng hoa tới!"

Triệu Vũ Lâm tỏ vẻ sẽ tự mình sẽ tới ủng hộ, những người khác cũng đều chúc mừng.

Lâu Tùng Nguyên và Lạc Thiên là tiểu sinh đang hot, lịch trình dày đặc không cách nào tới tận nơi ủng hộ, nhưng lẵng hoa đã chuẩn bị tốt.

Kết quả còn chưa qua hai phút, ai nấy đều nhận được tin nhắn của Ngu Thư Hân: "Không tới mời chuyển phát Weibo để cổ vũ."

Lâu Tùng Nguyên: "..."

Lạc Thiên: "..."

Mọi người: "..."

Chưa ai kịp phản ứng, Ngu Thư Hân đã lại gửi tin khác tới: "Ha ha ha, dọa mấy người chơi thôi." Còn kèm theo một icon cười nhăn răng.

Mọi người: "..."

Giang đạo ở phim trường trực tiếp hộc ra một ngụm nước nói: "Sao vừa rời khỏi giới giải trí đã trở nên xuống cấp như thế này rồi?"

Đến ngày, người không thể tới đương nhiên chiếm đại đa số, mỗi người đều chuẩn bị một đôi lẵng hoa gửi tới, dù sao thì bọn họ cũng không phải người keo kiệt.

Ngày khai trương Ngọ Hậu nhận được rất nhiều lẵng hoa xa hoa, tất cả đều là hoa thật xếp thành tầng thành tầng. Bên ngoài lẵng hoa đều có nilon cao cấp bao bọc, còn có hai dải băng rôn lụa rực rỡ đủ các loại từ ngữ chúc mừng cùng tên người gửi. Nhất thời ở cửa Ngọ Hậu tập trung không ít người, dù sao thì tên trên lẵng hoa đều là người trong giới giải trí, còn có mấy người còn đang nổi tiếng.

Nhất thời, không ít người giơ điện thoại chụp rồi đăng lên weibo, không tiếng động giúp tuyên truyền một đợt.

Vương Hạc Đệ trước khi khai trương một ngày liền ân cần chỉ bảo thư ký Kiều nói: "Ngày mai trước tám giờ để cửa hàng hoa cao cấp nhất thành phố An Võ làm lẵng hoa cao cấp nhất gửi tới, nhớ bảo bọn họ đem tên của tôi phóng to lên chút."

Thư ký Kiều: "..." Từ sau khi ông chủ ở cùng Ngu Thư Hân, phẩm vị xuống cấp rồi.

Thư ký Kiều xoay người còn chưa kịp bước ra khỏi cửa, Vương Hạc Đệ ở phía sau đã bồi thêm: "Băng rộ phải dùng màu đỏ rực, cái loại liếc qua liền hút mắt người ấy." Bằng không, không lấn át được những lẵng hoa khác.

Thư ký Kiều: "..."

"Vậy tôi để băng rôn loại lớn nhé?"

Vương Hạc Đệ: "Không cần! Sẽ che khuất lẵng hoa mất."

May mà tổng tài nhà mình vẫn chưa phát rồ, thư ký Kiều tự an ủi mình một hồi.

Sau khi trở về, lượng công việc tích lũy dồn dập ập xuống, gần đây vô cùng bận. Thậm chí phải gặp mặt không ít người, nhất thời ngay cả nghi thức khai trương cũng không thể tham dự.

Kết quả tới buổi tối từ chỗ thư ký Kiều biết được hot search vô cùng náo nhiệt.

Vương Hạc Đệ click mở Weibo liền thấy. Bạn bè của Ngu Thư Hân trong giới giải trí không nhiều lắm, nhưng có thể lui tới đều là quan hệ không tồi.

Thậm chí có mấy người như Lâu Tùng Nguyên hay Lạc Thiên đều ở trên Weibo chúc mừng quán cà phê Ngọ Hậu khai trương, nhất thời trên mạng vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người bắt đầu share lại.

Vương Hạc Đệ vốn bởi vì vụ lẵng hoa cảm thấy không thể nhất định không thể thua, giờ thì hay rồi, người ta trực tiếp lên Weibo nói chuyện.

Vương Hạc Đệ lập tức cũng đăng ký Weibo, dùng tên thật xin chứng chỉ VIP, sau đó ném cho thư ký Kiều bí thư: "Giúp tôi đăng Weibo, đại khái là muốn chúc mừng quán cà phê khai trương."

Thư ký Kiều đến giờ đã nhìn mãi thành thói quen rồi. Gần đây Vương tổng vì Ngu tiểu thư mà tranh thủ vô cùng, thậm chí còn tăng ca thêm giờ làm việc. Cô nhanh chóng liên hệ với phòng chuyên môn ở tầng dưới, chuyên soạn văn án, không tốn bao nhiêu thời gian.

Vương Hạc Đệ share lại Weibo của Ngu Thư Hân kèm theo một loạt các từ hoa mỹ chúc mừng, tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía.

Nhất thời Weibo hot lên vô cùng, ngày hôm sau càng nhiều khách tới quán.

Nhóm người phục vụ đều đã được huấn luyện trước một tháng, bên phòng bếp để tránh vạn nhất đã mời thêm hai người phụ giúp. Tổng không quá hỗn loạn nhưng cũng không được coi là hoàn mỹ, dù sao thì mọi người đều là ngày đầu tiên công tác, còn cần phối hợp nhiều.

Ngu Thư Hân đứng sau quầy thu ngân, tức khắc có loại ảo giác giống như chỉ điểm giang sơn. Ngu Diễm là cửa hàng trưởng, cũng chậm rãi học tập dần. Vệ Ngọc Đào đi theo Ngu Thư Hân ngồi ở sau quầy thu ngân, không dám chạy loạn.

Dưới tình huống như vậy còn có không ít fans các nhà tới cổ động.

A a a!!! Phát tài phát tài rồi! Thật nhiều thật nhiều tiền! Ngu Thư Hân cười không ngừng nghỉ.

Bởi vì quán cà phê vốn là nơi nhàn nhã, ngày đầu tiên bởi vì nhiều người nên không có cảm giác ấy. Ngoại trừ hiệu quả truyền đơn do Ngu Thư Hân phát ở các công ty, đại bộ phận đều là fans các nhà, bao gồm cả fans mê sắc đẹp của Ngu Thư Hân.

Mọi người tới quá đông, không có vị trí ngồi cũng không hề không vui, còn mua ly cà phê hoặc một phần bánh xốp coi như ủng hộ thần tượng.

Mua xong đương nhiên là chụp ảnh phát Weibo: "Tôi tới cổ động nè! Giá cả vừa phải, hương vị không tồi. Còn đến dài dài ha ha ha..."

Ngày đầu tiên, Ngu Thư Hân kiếm lời không ít, cười ha hả nhận tiền, còn cùng không ít fans chụp ảnh chung, Ngọ Hậu xem như chính thức online.

Trong lúc đó, Lâm Phỉ rơi vào cùng đường, cuối cùng vẫn phải tới mặt Vương Hạc Đệ khẩn cầu.

Lần này cô thoát khỏi ảnh hưởng của cốt truyện, lấy ích lợi làm đề tài câu chuyện, cùng Vương Hạc Đệ gặp mặt.

Lâm Phỉ tỏ vẻ đồng ý lấy một nửa tiền lãi dưới danh nghĩa của cha làm hồi báo nếu Vương Hạc Đệ chịu bỏ vốn.

Vương Hạc Đệ xem xét hạng mục rồi đặt thêm một số điều kiện. Lâm Phỉ đồng ý, cũng bởi vậy nhẹ nhàng thở ra, tuy Vương Hạc Đệ muốn gần sáu phần lợi nhuận, nhưng ít nhất cũng không hoàn toàn.

Mà sáu phần đối với Lâm gia, thương gân động cốt là khẳng định. Dù sao thì phần lớn chi phí đều là vay mượn, lãi suất mỗi ngày lại cao, một khi không có khoản tài chính mới đổ vào cũng không rút lui được thì tiền bồi thường là không thể đong đếm. Nhưng nếu có người nguyện ý góp vốn, tiền lời bị lấy đi sáu phần, nhà Lâm Phỉ tuy vẫn sẽ gánh một ít nợ nần trên lưng, nhưng ít nhất so với việc cuối cùng sẽ phá sản thì khá hơn nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro