Ngoại truyện 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thư ký Kiều cầm một đống văn kiện, gõ cửa hỏi: "Vương tổng, đây là văn kiện giám đốc các phòng đưa lên hôm nay, anh muốn xem luôn bây giờ hay để đến chiều?"

Vương Hạc Đệ nhìn đồng hồ nói: "Buổi chiều hẵn đưa vào."

Vương Hạc Đệ vừa dứt lời thì Ngu Thư Hân mang hộp cơm bước vào. Hắn đang muốn khen ngợi hai câu liền thấy hình Astro Boy in trên hộp.

Vương Hạc Đệ: "... Sao lại đổi hộp cơm rồi?"

Ngu Thư Hân nhìn hộp cơm Astro Boy trong tay: "Hôm nay em đi dạo mua đấy, anh không cảm thấy cái này rất đẹp sao?"

"Đẹp? Đẹp." Vương Hạc Đệ miễn cưỡng nói: "Nhưng cần thiết sao?"

Ngu Thư Hân lập tức đáp: "Không cần, nhưng em có tiền! Em muốn mua nhiều cái lắm, trong nhà còn có một cái tủ để đựng. Đến lúc đó mỗi ngày em đổi cho anh một cái, có phải rất có cảm giác thổ hào không?" Ngu Thư Hân che mặt, vui vẻ nói.

Vương Hạc Đệ nhìn bụng lớn của Ngu Thư Hân, nuốt xuống câu nói đầy tính đả kích định nói: "Ừ, có thể."

Ngu Thư Hân ngồi xuống đối diện Vương Hạc Đệ nói: "Lâm Lâm, cô không đi nghỉ trưa sao?" Sau đó nhìn đồng hồ: "Đã 12 giờ rồi mà còn chưa đi ăn cơm. Lâm Lâm, cô thật đáng thương, trễ thế này mà ông chủ cũng không cho cô đi ăn."

Vương Hạc Đệ: "..." Tôi là cái loại người này sao?

Chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên tăng ca một lần, hắn một tháng ngoài tiền lương cũng trả thêm tiền thưởng mà.

Vương Hạc Đệ cạn lời vẫy vẫy tay, nói với thư ký Kiều: "Cô đi trước đi!"

Thư ký Kiều tạm biệt Vương Hạc Đệ, cảm ơn Ngu Thư Hân rồi đi ra ngoài.

Ngu Thư Hân chống cằm nói: "Thư ký Kiều chưa kết hôn phải không?"

"Ừ." Vương Hạc Đệ vừa mở hộp cơm vừa đáp. Sau khi kết hôn, đãi ngộ của hắn liền giảm xuống. Đồ ăn khi có khi không thì khỏi nhắc,  còn nếu đã có thì hắn phải tự chuẩn bị, ăn xong tự mình rửa. Đương nhiên, Vương Hạc Đệ không có ý kiến gì với chuyện này.

Ngu Thư Hân nói: "Đệ Đệ, bệnh viện sắp xếp xong chưa?"

Vương Hạc Đệ vừa gắp miếng thịt thăn chua ngọt vừa gật đầu, cô lại nói: "Chiều nay chúng ta tới đó đi!"

Vương Hạc Đệ đáp: "Có thể." Hắn vốn cũng chuẩn bị để cô tới việc mấy ngày trước ngày dự sinh, dù sao thì cũng không chắc chắn khi nào đứa bé đòi ra.

Ngu Thư Hân đứng dậy đến chỗ tủ lạnh lấy kem, vừa ăn vừa nói: "Chiều mấy giờ đi vậy?"

Vương Hạc Đệ vừa ăn cơm vừa nói: "Để xem đã! Chiều nay anh có cuộc họp, ba giờ còn phải đi gặp khách hàng chắc khoảng hơn một tiếng. Nếu không kịp thì để ngày mai đi cũng được!"

Ngu Thư Hân liền nói: "Không được! Chiều nay nhất định phải đi."

Vương Hạc Đệ nghĩ: Hân Hân nhà mình cũng bắt đầu học cách vô cớ gây rối rồi sao?

Sau đó hắn liền nghe được câu nói kinh thiên động địa: "Em ra máu rồi."

"..."

Vương Hạc Đệ cầm đũa mở to mắt nhìn Ngu Thư Hân, lại không phát ra nổi bất cứ âm thanh gì, bởi vì sặc, thậm chí mặt cũng đều nghẹn đỏ.

Ngu Thư Hân nhìn hắn, đi đến phía sau thay hắn vuốt lưng, một bộ dáng "đau lòng" nói: "Ai nha, đây là làm sao vậy?"

Vương Hạc Đệ thật vất vả nuốt xuống, giọng nói cũng thay đổi: "Em ra máu?"

"Đúng vậy!" Ngu Thư Hân "ưu thương" nói: "Bụng đau đau xót xót, thật khó chịu quá!"

Vương Hạc Đệ: "Vợ à, loại chuyện như thế này chúng ta có thể nói tới sớm một chút được không?"

Ngu Thư Hân liền đáp: "Đúng vậy! Không phải trước khi tới đã nói với anh rồi sao?"

Vương Hạc Đệ: "... Anh biết rồi, đi thôi!"

Vương Hạc Đệ đứng dậy, mặt không biểu cảm lấy điện thoại gọi cho thư ký Kiều.

Kiều Lâm vừa mới bước vào nhà hàng Nhật cao cấp, đang xem thì Boss nhà mình gọi điện tới thì bất giác thở dài một hơi. Xem ra mình lại không được nghỉ trưa rồi.

Kết quả vừa nhận điện, Vương tổng đã vội vã nói: "Cuộc họp chiều nay hủy bỏ, hẹn khách hàng cũng đẩy xuống. Ngu Thư Hân sắp sinh, bây giờ tôi đưa cô ấy đi. Cô tới Vương gia bên kia, dặn nhà bếp hầm trước canh sâm, mang đến bệnh viện...."

Nghe xong chỉ thị của Vương Hạc Đệ, thư ký Kiều bình tĩnh xoay người ra khỏi nhà hàng, vừa vẫy taxi vừa sửa sang lại trí nhớ.

Vương Hạc Đệ đem Ngu-vẻ-mặt-không-sao-cả-Thư Hân đưa đến bệnh viện, cô còn có tâm tình nói đùa với hắn.

"Đệ Đệ a! Mai chính là ngày sinh dự tính rồi, bảo bảo nhà chúng ta đúng giờ thật!"

Vương Hạc Đệ vẻ mặt nghiêm túc lái xe, hoàn toàn không để ý đến Ngu Thư Hân. Lúc đến cửa bệnh viện cửa đã thấy Lữ Khải tự mình ra đón người.

Bởi vì là thời gian nghỉ trưa nên bệnh viện không có nhiều người. Ngu Thư Hân từ trên xe xuống lập tức được bác sĩ sắp xếp xe đẩy. Sau khi cô nằm lên còn nói với Vương Hạc Đệ: "Em có thể đi mà, đã vỡ nước ối đâu!"

Vương Hạc Đệ rất muốn đánh cô mà chỉ có thể nhịn: "Tổ tông, em yên lặng chút đi!" Ngu Thư Hân bị bắt phải im lặng, đành nằm ngửa mặt lên nhìn trần nhà.

Lữ Khải hỏi Ngu Thư Hân: "Chị dâu bắt đầu đau từ lúc nào?"

Ngu Thư Hân nghĩ nghĩ: "Khoảng sáu giờ sáng thì phải."

Lữ Khải: "... Chị không biết vừa đau là phải tới bệnh viện sao?"

Ngu Thư Hân liền đáp: "Tôi đã tra qua, đau không có quy luật thì chưa sinh."

Vương Hạc Đệ theo Ngu Thư Hân vào phòng bệnh VIP, đợi nhân viên chuyên môn đến mới ra ngoài gọi điện báo cho ba mẹ Vương và ba mẹ Ngu, sau đó mới đi vào chăm sóc Ngu Thư Hân.

Hộ sĩ rất có trách nhiệm, hỏi Ngu Thư Hân đủ chuyện kiểm tra kỹ rồi mới nói: "Cổ tử cung vẫn chưa mở, không cần phải gấp gáp, trước sắp xếp đi siêu âm đã. Trước khi bắt đầu đau từng cơn nhớ ăn chút gì trước, đến lúc đó mới có sức lực, muốn tiểu thì cứ đi, không cần nhịn..."

Hộ sĩ dặn dò một đống việc, Ngu Thư Hân nghe đến choáng váng đầu óc nhưng người nào đó lại một mực ghi nhớ. Vương Hạc Đệ ở một bên khẩn trương hỏi: "Khi nào cô ấy sinh?"

Nếu là ngày thường, hộ sĩ nhất định sẽ lườm cháy mặt, nhưng mà đây là khách VIP, hơn nữa còn có quan hệ với chủ nhiệm Lữ, chỉ có thể ôn hòa giải thích: "Cái này phải xem tình huống, có người tử cung mở sớm thì sinh sớm, có người mở chậm thì sinh chậm."

Ngu Thư Hân bỗng kêu: "Chị gái hộ sĩ, tôi cảm thấy có chút đau a!"

Hộ sĩ: "..."

Vương Hạc Đệ: "... Cô đừng để ý, cô ấy khẩn trương đến sắp điên rồi." Hắn nói với hộ sĩ, sau đó lại hỏi: "Bây giờ cô ấy đau thì có thể làm siêu âm không?"

Hộ sĩ đối với người làm cha mẹ lần đầu này rất kiên nhẫn, tự mình mang hai người đi làm siêu âm, sau đó lại đưa trở về phòng.

Ngu Thư Hân ngay từ đầu còn có tâm tình cùng Vương Hạc Đệ nói chuyện, đùa hắn hai câu liền bắt đầu cảm thấy đau từng cơn, càng lúc càng đau.

Mặt cô trắng bệch nói: "Đệ Đệ, hình như đau hơn rồi."

Vương Hạc Đệ: "... Em cố chịu nhé!" Tay chân hắn luống cuống không biết nên làm cái gì.

Ngu Thư Hân cắn môi dưới: "Em, em, em... Em có thể nhịn..." Sau đó nghẹn mặt không nói lời nào, quả nhiên cố gắng nén chịu từng cơn.

Vương Hạc Đệ có chút lo lắng hỏi: "Thế nào? Rất đau sao?"

Ngu Thư Hân cố gắng giơ tay chữ V nhìn hắn: "Còn chịu được."

Thư ký Kiều rất nhanh đã tới cũng bảo mẫu Vương gia, không chỉ mang theo canh sâm mà còn mang cả mì, phở dễ tiêu hóa. Hộ sĩ nhận lấy, giúp Ngu Thư Hân ăn một phần lớn, sau đó đưa vào phòng sinh.

Vương Hạc Đệ đã đặt phòng sinh VIP, tự mình bồi Ngu Thư Hân. Lúc đầu khi cơn đau vẫn có thể chịu đựng được, Ngu Thư Hân còn nói với Vương Hạc Đệ: "Đệ Đệ, em phát hiện sinh con đau cũng được, như vậy đau cái mấy giờ liền sinh sao?"

Hộ sĩ ở bên vẻ mặt một lời khó nói hết mà nhìn Ngu Thư Hân, cuối cùng lựa chọn im lặng.

Vương Hạc Đệ đương nhiên không hiểu, nói rất chắc chắn: "Ừ."

Sau đó hai giờ chiều khi hộ sĩ vào kiểm tra, Ngu Thư Hân đã không chịu nổi nữa, la oai oái: "Vương Hạc Đệ!!! Đau quá a! Không được, như vậy không sinh được, không sinh..."

Cô không kêu Vương Hạc Đệ cũng đã hoang mang rối loạn. Cô kêu rồi hắn lại càng loạn hơn.

"Hân Hân, cố chịu đựng, rất nhanh liền qua." Vương Hạc Đệ nói.

Chịu đau nửa giờ, Ngu Thư Hân cảm thấy sống một ngày như bằng một năm, bắt lấy tay Vương Hạc Đệ nói: "Chúng ta không sinh nữa! Đau thế này thì nhịn sao nổi?"

Vương Hạc Đệ gật đầu: "Không sinh không sinh." Nhưng mà đứa bé sớm muộn cũng phải ra, sao có thể nói không sinh là không sinh được?

Khán hộ liền hỏi: "Nếu không thì tiêm thuốc giảm đau nhé?"

Ngu Thư Hân nhìn về phía hộ sĩ, hộ sĩ tiếp tục giải thích: "Có thể tiêm thuốc giảm đau, tiêm rồi thì không cảm thấy đau nữa."

Vì thế Ngu Thư Hân đáng thương nhìn về phía Vương Hạc Đệ, Vương Hạc Đệ lập tức gật đầu: "Được." Hắn duỗi tay sờ cái trán đã ướt đẫm mồ hôi của Ngu Thư Hân, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi."

Ngu Thư Hân lắc đầu, hộ sĩ tìm bác sĩ, để Vương Hạc Đệ ký tên, sau đó đẩy Ngu Thư Hân đi.

Hai người giống như Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên khi đứng trước Lôi Phong Tháp, xa xa tương vọng, đáng thương hề hề. Vương Hạc Đệ đau lòng khôn xiết, không biết Ngu Thư Hân hiện giờ ở bên trong thế nào rồi...

Sau đó, hắn thấy Ngu Thư Hân sung sướng từ bên trong ra.

Vương Hạc Đệ: "..."

Ngu Thư Hân vẻ mặt tươi cười: "Đệ Đệ, thật sự không đau nha!"

"Vậy là tốt rồi." Vương Hạc Đệ đờ đẫn nhìn Ngu Thư Hân rút ra điện thoại ra nghịch, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Khi Ba mẹ Vương gấp gáp trở về thì đã chiều muộn, ba mẹ Ngu sớm đã chạy tới bệnh viện. Ngu Thư Hân cuối cùng đau đớn bị đẩy vào phòng sinh. Không lâu sau, hộ sĩ bước ra nói: "Người nhà Ngu Thư Hân."

Đám người Vương Hạc Đệ liền đi lên vây quanh, hộ sĩ liền nói: "Con gái, sinh lúc 19 giờ 15 phút tối, nặng sáu cân tám."

Mọi người gật gật đầu, vẻ mặt vui vẻ, ba mẹ Vương suýt không kìm được nước mắt: "Vương gia rốt cuộc cũng có con gái rồi."

Ba mẹ Ngu vốn có chút lo lắng Ngu Thư Hân sinh con gái Vương gia sẽ không hài lòng, kết quả thấy ba người ba cái mặt liệt đột nhiên đều cười ngốc.

Ba Ngu: "..."

Mẹ Ngu: "... Thông gia, con gái cũng được."

Ba Vương thẳng thắn gật đầu: "Con gái là tốt, là tốt."

Khi Ngu Thư Hân ra, cùng với bộ dáng lúc đi vào hoàn toàn không giống nhau, mệt mỏi đến mức chỉ có thể liếc mắt nhìn Vương Hạc Đệ một cái.

Vương Hạc Đệ nhận xe lăn từ tay hộ sĩ, đẩy Ngu Thư Hân nói: "Vất vả rồi, Hân Hân."

Ngu Thư Hân nhìn hắn, hữu khí vô lực hỏi: "Con có sao không?"

Nghe được lời này, đột nhiên một cảm giác khó nói thành lời từ tận đáy lòng Vương Hạc Đệ dâng lên: "Không."

Ngu Thư Hân gật gật đầu nhìn xe lăn: "Sinh con mệt mỏi quá!"

Vương Hạc Đệ vui vẻ nói: "Chúng ta đã có con rồi." Hắn đang muốn quay đầu khoe với ba Vương thì thấy ông đang nhận điện thoại, sau đó nói: "Ta và mẹ con đi qua chỗ chị dâu con chút, nó cũng sắp sinh."

Vương Hạc Đệ: "... Trùng hợp thật." Vương Hình thật sự không chịu thua kém mà! Anh không thể để con gái em xoát chút cảm giác tồn tại sao?

Cuối cùng, năm nay Vương gia nghênh đón một bé gái và một bé trai.

Bé gái mang vẻ mặt nghiêm túc, là bé đáng yêu sẽ "đọ" mắt với người lớn.

Bé trai lại có đôi mắt lớn khiến người ta nếu không nhìn phía dưới thì đều nghĩ là bé gái.

Vương Hạc Đệ hy vọng con mình tên Vương Công Chúa, Vương Hình muốn con hắn tên Vương Tử.

Sau đó bị hai nàng dâu của Vương gia nhất trí phản đối. Nếu thực sự để hai người kia đặt tên thì lớn lên hai đứa bé nhất định sẽ hận bố nó suốt đời.

Mà ba mẹ Vương lại phiền não nhìn hai đứa cháu. Bọn họ tưởng sẽ có một cháu gái đáng yêu ấm áp thì nó lại nghiêm túc y như con trai, mà cháu trai lại đáng yêu giống như bé gái... Vậy rốt cuộc là chơi cùng cháu gái hay chơi cùng cháu trai? Đây quả thực là một vấn đề cần suy nghĩ nghiêm túc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro