Ngoại truyện 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.

Vương Hạc Đệ hôm nay tan làm sớm, về nhà vừa hay gặp bảo mẫu ra ngoài mua đồ ăn.

Vương Hạc Đệ liền hỏi: "Phu nhân đâu?"

Bảo mẫu: "Dạ, đang cho con... ăn ạ!"

Bảo mẫu hơi ngập ngừng khiến Vương Hạc Đệ thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không truy cứu, mở cửa đi vào, gặp Ngu Thư Hân đang ngồi ở sofa, hình như là cho con ăn.

Giữa tiếng khóc kinh thiên động địa của con gái, Vương Hạc Đệ hỏi: "Hân Hân, em đang làm gì đấy?"

Ngu Thư Hân ngẩng đầu nói: "Cho con ăn."

Vương Hạc Đệ ném cặp tài liệu qua một bên: "Thế sao nó còn khóc thành như vậy?"

Ngu Thư Hân đáp: "Đúng vậy! Quá đáng thương, con gái đáng thương của mẹ, để mẹ cho con ăn nhé." Theo lời Ngu Thư Hân nói, đứa bé nháy mắt an tĩnh, ừng ực ừng ực bú sữa.

Vương Hạc Đệ: "??? Vậy nên... vừa rồi em làm gì?"

Ngu Thư Hân nói: "Em đang nhìn xem nếu con nhìn được mà không ăn được thì sẽ thế nào?"

Vương Hạc Đệ: "!!! Ngay cả con em cũng không tha à?" Hắn đau lòng mà nhìn khuôn mặt nhỏ như sóc đang bú, lòng nháy mắt hoá thành nước.

Ngu Thư Hân không thèm để ý nói: "Em cũng có làm cái gì, nó lớn lên lại khó coi, ha ha, thật muốn đổi với nhà chị dâu."

Vương Hạc Đệ đoán hiện giờ Vương Hình tám phần cũng đang có ý tưởng này. Dù sao thì anh hắn từng tham gia quân ngũ, nếu Vương Hồ Lô là con gái, phấn phấn nộn nộn, xinh xinh đẹp đẹp như vậy nhất định sẽ được hắn sủng lên tận trời cao. Mà hiện giờ hắn nhìn con trai xinh đẹp nhà mình chỉ hận không thể đổi thành Vương Tâm Đản.

Hừ, Vương Tâm Đản nhà hắn tuy đen, không thích cười, hay trừng người lại là con gái nhưng so với anh họ mình thì vẫn "mãnh" hơn nhiều.

Từ sau khi đánh pass hai cái tên "Vương Tử" và "Vương Công Chúa" của hai anh em Vương gia, Ngu Thư Hân cùng Bạch Nhụy đã tự lấy nhũ danh cho con, "Vương Tâm Đản" và "Vương Hồ Lô" cứ thế ra đời.

Vương Hồ Lô nhà Vương Hình từ khi sinh ra da đã trắng nõn, lông mi dài, hai mắt to tròn, cái miệng anh đào nhỏ nhỏ đáng yêu. Dù mặt không cảm xúc cũng sẽ bởi vì đôi môi kia mà thành như đang mỉm cười, khi khóc lên thì hai mắt rưng rưng khiến người ta chỉ hận không thể đem toàn bộ thế giới dâng lên cho. Vương Hình phát sầu, còn nhỏ thì đỡ, lúc trưởng thành rồi thì phải làm sao bây giờ?

Vương Tâm Đản nhà Vương Hạc Đệ lúc sinh ra da đã hồng hào, mắt một mí, bởi vì vẫn dính nước ối chưa kịp rửa nên lông mi lông mày không nhìn rõ, miệng thì nhỏ xinh. Chính là, khi mặt không cảm xúc, quả thực không giận tự uy. Đứa nhỏ này còn trời sinh không thích cười, dù là cười theo phản ứng sinh lý trong lúc ngủ mơ cũng ít hơn Vương Hồ Lô khiến Vương Hạc Đệ sầu không kém! Thân là con gái, vì sao lớn lên còn có khí khái nam tử hơn cả  thằng nhóc nhà Vương Hình?

Ngu Thư Hân cho bú xong, hai mẹ con bắt đầu nhìn nhau. Bé con sau khi ăn xong sau giống như say, bắt đầu phát ngốc. Vương Tâm Đản "say" cũng rất nghiêm túc, mơ mơ màng màng trong chốc lát lập tức bắt đầu trừng mắt nhìn Ngu Thư Hân.

Giọng Ngu Thư Hân vang lên: "Thế nào? Muốn đánh nhau có phải không?"

Vương Hạc Đệ: "...... Vợ ơi, nó chỉ là đang quan sát em thôi."

Ngu Thư Hân hôn Vương Tâm Đản một cái rồi nói: "Vương Tổng!"

Đã rất lâu không nghe thấy cô vợ nhà mình gọi mình là Vương tổng, Vương Hạc Đệ đang muốn đáp liền thấy Ngu Thư Hân nhìn Vương Tâm Đản kêu: "Vương Tổng! Vương Tổng! Gọi mẹ một tiếng đi Vương Tổng!"

Vương Hạc Đệ: "..."

Ngu Thư Hân đỡ cổ Vương Tâm Đản đưa qua cho Vương Hạc Đệ: "Anh nhìn xem, có phải rất có khí thế tổng tài không? Anh có người kế tục rồi!" Sau đó lại đem con quay lại: "Vương Tổng, nhìn cái gì? Vương tổng, có muốn uống nước không?"

Vương Hạc Đệ: "... Chỉ cần một cái nhũ danh là đủ rồi?"

Ngu Thư Hân cười nói: "Đây gọi là ngoại hiệu! Bé Vương Tổng nhà ta thật đáng yêu!"

Vương Hạc Đệ duỗi tay muốn ôm con, Ngu Thư Hân liền đưa cho hắn, Vương Hạc Đệ khẩn trương mà tiếp nhận. Ngu Thư Hân ngay từ đầu vốn không kịp phản ứng, đột nhiên nhìn Vương Tâm Đản rồi lại nhìn Vương Hạc Đệ, nháy mắt cười đến ngã xuống sofa.

"Ai da, bụng của tôi, con gái anh giống anh như đúc!"

Vương Hạc Đệ: "..." Rõ ràng là một việc đáng mừng, vì sao qua miệng Ngu Thư Hân nói lại có chút khó chịu vậy?

Vương Hạc Đệ liền thay con gái mình biện giải: "Trẻ em hai ba tháng không cười là bình thường, hầu hết đều là hơn ba tháng mới có thể cười, Vương Tâm Đản về sau cũng sẽ như vậy."

Ngu Thư Hân đáp: "Biết biết, nhưng đây là gen, ai mà biết được!"

Vương Hạc Đệ thực ủy khuất: "Gen Vương gia không phải như thế."

Ngu Thư Hân sờ sờ cằm, xác thực là sự thật, gen Vương Tâm Đản nghe nói là kế thừa từ bên nhà mẹ Vương.

Đương nhiên Ngu Thư Hân không chê con gái nhà mình, thậm chí còn cảm thấy toàn thế giới con mình là đáng yêu nhất! Vì thế, cô an ủi: "Đệ Đệ không cần thương tâm, về sau Vương Tâm Đản lớn lên, mỗi ngày em sẽ dạy nó cười, chọc cười. Em bảo đảm nó sẽ là tiểu công chúa thích cười."

Vương Hạc Đệ gật đầu: "Ừ, sẽ."

Sau khi Vương Tâm Đản lớn lên, mỗi khi Vương Hạc Đệ nhớ đến chuyện này đều cảm thấy hối hận không thôi. Bạn có thể tưởng tượng được dáng vẻ Vương Tâm Đản mang vẻ mặt nghiêm túc đi chọc cười người ta không? Đúng vậy, đó chính là thói quen hằng ngày của Vương Tâm Đản, mấu chốt là sau khi nói xong ai cũng cười, chỉ có nó không cười.

2.

Lúc ba Vương tới thăm Vương Tâm Đản còn mang theo dầu cá nước ngoài, nói với Ngu Thư Hân: "Nghe nói mấy cái này rất tốt cho trẻ nhỏ, ta đã nhờ bạn mua một ít."

Ngu Thư Hân vui vẻ nhận lấy: "Cảm ơn ba!"

Sau đó ba Vương xông thẳng vào phòng khách nhìn Vương Tâm Đản đang được Vương Hạc Đệ bế trên tay. Ba Vương nghiêm túc ngồi xuống sofa, nhìn Vương Hạc Đệ nói: "Cho ta ôm."

Vương Hạc Đệ có chút do dự nhìn ông một cái hỏi: "Ba chắc chứ?"

Ba Vương: "... Lúc anh còn nhỏ cũng là do tôi đây ôm."

Ngu Thư Hân đi ngang qua, thấy vậy liền bảo Vương Hạc Đệ: "Hiếm khi ba tới chơi, anh làm cái gì đấy? Mau đưa cho ba ôm!" Sau đó lại nhỏ giọng bĩu môi lải nhải: "Nếu không anh cho rằng ba tới làm gì?"

Vương Hạc Đệ ôm Vương Tâm Đản đi qua, ba Vương vừa đón được hai chân cháu gái liền trở tay đánh Vương Hạc Đệ.

Sau đó ông thấy đứa con út ngày thường an tĩnh, không thích nói chuyện với mình vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn mình, không ngừng dặn dò: "Ba nhẹ chút đi! Cổ, cổ, phải đỡ lấy cổ. Bên này, bên này... Ba, ba có thể không đấy?"

Ba Vương: "Anh không buông tay thì tôi đỡ cổ nào được???"

Vương Hạc Đệ vẫn không yên tâm. Ngu Thư Hân từ phòng bếp đi ra, lại ngang qua phòng khách. Cô nhìn hai người, kỳ quái nói: "Hôm nay ba chỉ ôm một lát như vậy sao?" Bình thường tới đều ôm rất lâu mà!

Ba Vương ủy khuất nhìn cô: "Còn chưa ôm được!"

Ngu Thư Hân: "..."

Cô nhìn ba Vương, lại nhìn Vương Hạc Đệ, cạn lời: "Vương Hạc Đệ, anh bệnh đến mức này rồi sao? Mau đưa con cho ba!"

Vương Hạc Đệ lúc này mới đem con giao cho ba Vương, sau đó vây quanh ông như thể đã chuẩn bị tốt nếu ông làm ngã Vương Tâm Đản.

Ba Vương giận dữ: "Tránh xa ta ra, thằng bất hiếu."

Vương Hạc Đệ ngẩng đầu liếc ông một cái, nói với Ngu Thư Hân bước ra: "Em không yêu anh nữa?"

Ba Vương: "Mới học ở đâu thế?"

Vương Hạc Đệ ngẩng đầu suy nghĩ một lát rồi đáp: "Mưa dầm thấm đất."

Ba Vương nhìn Ngu Thư Hân một cái, cảm khái nói: "May mà anh em nó không giống nhau."

Vương Hạc Đệ: "..."

3.

Hai ngày sau, Vương Hạc Đệ về nhà, lại thấy bảo mẫu ra ngoài.

Bảo mẫu vừa gặp Vương Hạc Đệ liền nói: "Tiên sinh, hôm nay ăn hành tây xào trứng gà nhé!"

Vương Hạc Đệ: "???"

Tuy rằng Vương Hạc Đệ không hiểu mấy lời này nghĩa là gì, nhưng vẫn gật đầu.

Chờ bảo mẫu rời đi hắn mới mang mặt đầy nghi hoặc mở cửa, rồi nghe được tiếng la kinh thiên động địa của Ngu Thư Hân từ trong phòng ngủ truyền ra.

"Hành Tây, Hành Tây, Hành Tây của tôi..."

Vương Hạc Đệ: "..." Cho nên bữa tối sẽ ăn hành tây xào trứng gà?

Vương Hạc Đệ vào phòng ngủ, liền thấy Ngu Thư Hân lúc thì ôm con quay vòng, lúc thì hôn, lát sau lại vùi mặt vào người Vương Tâm Đản, trong miệng còn lớn tiếng mà lẩm bẩm: "Hành Tây, Hành Tây, Hành Tây của tôi..."

Vương Hạc Đệ: "Khụ... Hân Hân."

Ngu Thư Hân quay đầu nhìn hắn, nháy mắt "lên cơn", mắt chứa lệ nóng nói: "Hân Hân, mau xem, con gái anh lớn lên giống hành tây, chúng ta không có tiểu Vương Tổng..." Vừa nói vừa đưa Vương Tâm Đản cho Vương Hạc Đệ.

Hắn tỉ mỉ nhìn một lúc lâu, cuối cùng từ bỏ nói: "Anh cảm thấy có khác gì tối qua đâu?"

Ngu Thư Hân trừng lớn mắt: "Sao lại không? Anh nhìn xem tóc đi, có giống đầu củ hành tây không cơ chứ..."

Bệnh thế này chữa kiểu gì, online đợi, rất gấp.

Sau khi nghe Ngu Thư Hân nói, Vương Hạc Đệ lại cẩn thận nhìn Vương Tâm Đản, phát hiện... đầu con gái hắn quả thật giống hành tây.

Vương Hạc Đệ: "..."

Ngu Thư Hân sờ sờ đầu con nói: "Em quyết định rồi, về sau ngoại hiệu của nó không phải Vương Tổng nữa. Hành Tây, Hành Tây, Hành Tây của mẹ, Hành Tây thật đáng yêu, Hành Tây..."

Vì thế Vương Hạc Đệ rất nhanh lại thấy vợ mình ôm con gái mình, lắc mông hát... ném hành ca!!!

Ngu Thư Hân hát xong còn quay đầu lại nhìn Vương Hạc Đệ hỏi: "Anh có biết bài này gọi là gì không?"

Vương Hạc Đệ: "...... Ném hành ca."

Ngu Thư Hân: "Anh biết?" Cô lại quay đầu tiếp tục hát, hoàn toàn không quan tâm Vương Hạc Đệ vì sao lại biết ném hành ca.

Chờ Ngu Thư Hân phát bệnh xong mới có chút lo lắng hỏi Vương Hạc Đệ: "Chẳng lẽ sau này tóc của con sẽ như thế này mãi? Chỗ này liệu tóc có mọc ra không?"

Vương Hạc Đệ nói: "Không, nhất định không. Con lớn lên sẽ là tiểu công chúa xinh đẹp." Vương Hạc Đệ tin tưởng vững chắc con gái mình là một công chúa, bất kể bây giờ như thế nào sau này trưởng thành đều sẽ là công chúa làm người ta kinh diễm.

Ngu Thư Hân liền nói: "Ai, anh không hiểu, không phải mỗi một bé gái xấu sau đều có thể trở nên xinh đẹp."

Vương Hạc Đệ tức giận: "Con gái anh không xấu!"

Ngu Thư Hân lại vui vẻ nói: "Nhưng dù sao chúng ta cũng có tiền, chuẩn bị nhiều sính lễ là có thể gả nó ra ngoài rồi."

Vương Hạc Đệ: "..." Con mẹ nó!

4.

Ngu Thư Hân mang theo Vương Tâm Đản tới tìm Bạch Nhụy. Hai anh em Vương gia đều mua nhà ở trung tâm thành phố, đều ở gần quảng trường Thụy Tuyên.

Lúc ấy mua là mua hai căn một lúc, chủ yếu do nơi này sinh hoạt tiện lợi. Tuy hai người mỗi người đều có một căn biệt thự ở ngoại thành nhưng bởi cách xa chỗ làm, sinh hoạt bất tiện nên ngoại trừ lúc nghỉ ngơi thì rất ít khi về đây.

Hôm nay Ngu Thư Hân muốn cùng Bạch Nhụy đến quảng trường đi dạo, liền tới nhà Bạch Nhụy.

Bạch Nhụy đã chuẩn bị tốt. Cô thích mặc váy trắng, hôm nay cũng mặc một cái váy màu trắng, mở cửa thấy Ngu Thư Hân liền cười nhu nhu: "Vào uống chút nước trước đã!"

Ngu Thư Hân: "Được ạ!" Rồi đi vào, sau đó thấy Vương Hồ Lô mập mạp trắng nõn, mặc tay trang nhỏ màu hồng nhạt nằm ở đó. Hai mắt Ngu Thư Hân lập tức hoá thành hai hình trái tim: "Đáng yêu quá!"

Bạch Nhụy che miệng cười: "Sợ bị người ta coi thành con gái nên chị mặc tây trang cho nó luôn, như vậy vừa thấy liền biết là con trai!"

Ngu Thư Hân nhìn Vương Hồ Lô rồi quay đầu nhìn Bạch Nhụy, nhìn cặp mắt phong tình vạn chủng kia chỉ thấy một mảnh mờ mịt, không nỡ phá vỡ ảo tưởng của Bạch Nhụy, đành ấp đáp: "A! Thì ra là như vậy!"

Chị dâu yêu quý, lấy cái dáng vẻ này của con trai chị thì đừng nói là mặc tây trang, ngay cả không mặc gì thì người ta cũng hoài nghi cái phía dưới kia là giả.

Bạch Nhụy nháy mắt lộ ra thần sắc vừa lòng, nói: "Chúng ta xuất phát đi!"

Ngu Thư Hân: "Dạ ~~~"

Bạch Nhụy cùng Ngu Thư Hân hai người đẩy xe em bé, báo với tài xế Vương gia rồi tự đến quảng trường. Hai người phụ nữ xinh đẹp cộng thêm hai bé con xinh đẹp, đương nhiên rất hấp dẫn ánh mắt người qua Vương.

Vì thế toàn bộ hành trình của Ngu Thư Hân Bạch Nhụy đều nghe giọng mọi người: "Mau xem, bé trai với bé gái kia đáng yêu quá!"

"Thật đó! Muốn ôm về nhà quá đi!"

"Đôi mắt thật to!"

...

Ngu Thư Hân và Bạch Nhuỵ dưới các loại khen ngợi đều kiêu ngạo ngẩng đầu, lỗ mũi hướng lên trời.

Sau đó, hai người nghe được có người nói: "Sao bé gái lại mặc tây trang thế nhỉ? Nhưng mà phấn phấn nộn nộn cũng rất đáng yêu!"

Ngu Thư Hân: "..."

Bạch Nhụy: "Em dâu, lần sau... cho con gái em mặc váy đi!"

Ngu Thư Hân sờ sờ cằm nhìn bộ đồ style "hòa thượng" con mình đang mặc. Chị dâu, con trai chị giống con gái cùng việc con gái em giống con trai không hề liên quan hệ nha! Ngay cả khi con gái em mặc váy ba lê thì cũng không thay đổi được việc con chị giống một bé gái đâu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro