Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25: Ôm ấp

Ngày vừa mới sáng lên thì Ngu Tô cũng vừa lúc mở mắt ra, phát hiện trên người mình đang được đắp một cái chăn, trong phòng lại không thấy Tự Hạo thân ảnh đâu. Ngu Tô từ lau sậy chỗ ngồi ngồi dậy, cậu cẩn thận chỉnh lý lại quần áo, chải vuốt tóc tai rồi mới đi ra khỏi phòng. Sáng sớm tại trên Lạc Vũ Khâu, gió còn mang theo một chút cảm giác mát mẻ, gió nhẹ thổi khuôn mặt, quần áo của cậu, Ngu Tô đứng lặng trên đài đất rồi giương mắt nhìn về vùng rừng núi ở phía xa , đó là vị trí của đồng cỏ.

Hắn hẳn là đang đi chăn dê đi, Ngu Tô nghĩ bụng.  Lúc này, sườn núi Dã Ma truyền đến tiếng dê liên miên kêu to, còn có tiếng chó sủa, Ngu Tô kinh hỉ, vội vã chạy xuống đài đất , lên núi lễ Phật đạo chạy đi. Cậu một hơi chạy xuống Lạc Vũ Khâu, đi đến sườn núi Dã Ma, quả nhiên là nhìn thấy Tự Hạo người đang ở ngoài chuồng dê , hắn đang muốn đuổi dê đi ăn cỏ.

Chân trời ánh lên bình minh đỏ tươi, chiếu vào sườn núi Dã Ma, Ngu Tô bên trong ánh nắng vội vàng chạy đến Tự Hạo bên người, cậu nói: "Ta đi chăn dê chung với ngươi  được chứ? ." Tự Hạo khẽ nhìn hắn, trong tay vẫn luôn chấp nhất Mục Dương tiên, tại thời khắc Ngu Tô hướng hắn chạy tới, hắn nhìn thấy tóc dài của Ngu Tô nhịp nhàng dương động,  còn có sợi tua rua tím sắc quen biết bên tai, và cả khóe miệng luôn hiển hiện ý cười của cậu, làm cho hắn nhìn đến sững sờ, trong thoáng chốc làm cho Tự Hạo lại gật đầu. 

Sau đó Đại Hắc chạy ở phía trước, vui sướng mà sủa gọi, bầy dê kẹp ở giữa bước đi những bước chân mềm mại, nhiệt tình ngửi khí tức cỏ xanh vào buổi sáng sớm, mị mị kêu lên. Ngu Tô cùng Tự Hạo thì đi ở phía sau, Tự Hạo ở sau vung nhẹ Mục Dương tiên đuổi đuổi đám dê lười biếng, Ngu Tô lại vui vẻ đi theo bên cạnh hắn, ôm lấy một chú cừu con trắng như tuyết. Đường xuống dốc đột ngột nghiêng khiến cho con cừu con này đi đến lảo đảo.

"Hao, ngươi mau xem, là một đàn ngựa hoang!"

Lộc cộc lộc cộc, cả một đàn ngựa hoang đang rong ruổi chạy qua Giác sơn chân núi, dương quang xẹt qua chúng nó bừa bãi, thân ảnh tráng kiện mạnh mẽ phiêu dật, như là gió lốc thổi.

Tự Hạo ngừng lại bước chân làm bạn tại bên cạnh Ngu Tô, bọn họ đứng chung một chỗ rồi cùng nhau nhìn về phương xa. Tự Hạo khi thì xem bầy ngựa, khi thì quay đầu lại xem Ngu Tô, khi thì xem đàn ngựa hoang. Đàn ngựa hoang còn đang chạy băng băng trên đồng cỏ, bầy dê thì lại từ từ rời đi, cừu con trong lồng ngực Ngu Tô nhẹ nhàng giằng co, Ngu Tô liền phải cúi người đem cừu con thả xuống, thấy Tự Hạo còn đang nhìn bầy ngựa, cậu khẽ gọi: "Hao?"

Hào quang chiếu lên khuôn mặt thiếu niên anh tuấn của hắn, tinh tế phác họa ra cánh mũi thẳng tắp, cương nghị vầng trán, còn có cả đôi mắt tựa trầm tư vừa tựa mê man, hắn nhìn thấy trong đàn ngựa hoang kia có một tuấn mã màu trắng đặc biệt hấp dẫn, tại mấy ngày trước, trong đàn ngựa hoang cũng không thấy có một con ngựa như thế.

Ngu Tô dò tay ra nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay Tự Hạo, Tự Hạo liền quay đầu lại nhìn cậu, cậu vội vàng lập tức thả ra, có chút ngại ngùng mà nói: "Bầy dê đã đi xa mất rồi." Tự Hạo cong lại ngón tay của chính mình, cảm thụ cảm xúc khi nãy ngón tay của Ngu Tô  vừa mới truyền đến.

Ánh nắng ban mai chiếu lên công việc trên lâm trường, ánh lên sườn núi Dã Ma có hai thân ảnh thiếu niên đang sóng vai cùng nhau, họ chậm rãi đi hướng bầy dê về chỗ đồng cỏ, Đại Hắc ở phía trước thỉnh thoảng cũng quay đầu lại kêu to, như là đang kêu gọi hai vị chủ nhân.

Bầy dê tại đồng cỏ dần dần tản ra, Đại Hắc tự giác tại đồng cỏ bốn phía dò xét, Tự Hạo cùng Ngu Tô đi hướng về khe suối ở dưới sườn núi, chính là bởi vì Tự Hạo muốn bắt cá. Suối nước trong suốt, rất nhiều cá tôm đang bơi lội tự do, tứ song tự đắc, chúng nó chính là không sợ người, không giống như cá tôm ở trong khe suối Ngu Thành , người chưa đến ,chỉ đơn giản là nghe thấy tiếng người đã ngay lập tục trốn chạy đến không còn hình bóng.

"Hao, ngươi phải làm gì mới bắt được chúng nó đây? " Không thấy Tự Hạo mang lưới đến, Ngu Tô thật là tò mò.

Chỉ thấy không lâu sau Tự Hạo đã đi tới bên dòng suối , ở kế bên đó có một cây đại thụ, hắn từ trên nhánh cây lấy xuống một cái giỏ trúc, cũng từ trong hốc cây đó lấy ra một cái lao ngư túi lưới. Ngu Tô theo tới mới ngạc nhiên phát hiện ra , nguyên lai gốc cây già này lại có một cái hốc cây có thể chứa vật như vậy, Tự Hạo đánh cá và săn bắt vật phẩm ắt hẳn đều là để ở chỗ này.

Kể từ sau khi cánh tay bị thương, Tự Hạo đều dùng lao ngư võng để đánh bắt cá, kỳ thực so với dùng mâu xiên cá càng là nhanh và tiện hơn, chỉ là bắt được cá nhỏ hơn một chút.

Ngu Tô đề giỏ trúc xuống sau đó ở một bên đi theo, Tự Hạo thì xuống dưới suối để bắt  tôm cá,  không tiêu tốn bao lâu liền đã mò được không ít cá tôm, sau bỏ vào trong giỏ trúc. Ngu Tô cũng hái được một mảnh đại khoai sọ lá, đem cá tôm trong giỏ trúc che lại, phòng ngừa chúng nó nhảy lên trốn chạy. Cuối cùng đếm đếm, có bảy, tám con cá , tôm hơn hai mươi con , vô cùng đầy đủ cho hai người một chó dùng ăn.

Đồng cỏ tại khe suối, mặt nước không rộng rãi nhưng lại rất dài, cong queo uốn lượn chảy qua Giác sơn mặt nam núi rừng. Bên khe suối sinh trưởng rất nhiều hoa cỏ, trong đó có không ít rau dại, Ngu Tô liếc mắt một cái liền nhận ra được , cậu có thể nhận thức được rất nhiều rau dại. Mọi người rất ít khi bỏ rau dưa, bởi vì rau dại tài nguyên phong phú, đầy khắp núi đồi đều có hết. 

"Hao, ta hái một chút rau làm đồ ăn, ăn cũng rất ngon nha."

Ngu Tô tại trong bụi cỏ hái một chút lá để làm đồ ăn, cậu mấy lần hái xong đều nâng lên. Nhìn bộ dáng cậu rất sung sướng, Tự Hạo nghĩ, nguyên lai loại cỏ này có thể ăn, Tự Hạo chỉ nhận thức ba, bốn loại rau dại,tất cả đều là do Hỗ Tẩu dạy.

Tự Hạo tại bên dòng suối mổ thịt cá, Ngu Tô thì bên dòng suối rửa rau, Ngu Tô thoải mái đãng tẩy, Tự Hạo chậm rãi mài đao, hắn dùng không quen lắm tay trái, bởi vì vẫn còn đang thích ứng, động tác khá là chậm chạp. Ngu Tô nhìn thấy hắn dùng tay phải ấn trụ thân cá, tay trái dùng đao mổ cá, động tác tương đương không trôi chảy, liền muốn ra tay giúp đỡ, nhưng mà Tự Hạo chỉ nói là không cần.

Ngu Tô nghĩ, Tự Hạo không có chút nào sốt ruột, cũng không phiền lòng buồn bực, dù cho thương tổn làm cho hắn không thuận tiện như vậy.

Chờ Tự Hạo đem cá xử lý tốt xong kỳ thực cũng không đợi quá lâu, hai người cùng nhau rời khỏi khe suối, lúc đi qua đồng cỏ , Đại Hắc hối hả đuổi tới, vì vậy hai người một chó tiếp tục cùng nhau trở về Lạc Vũ khâu.

Ngu Tô đem cá cùng tôm kề sát ở trên phiến đá quay nướng, rau dại được dùng để nấu canh. Thiêu đốt tay nghề, Ngu Tô không bằng Tự Hạo, nhưng mà canh rau dại thì cậu lại làm đến tương đương xuất sắc. Cùng Tự Hạo thanh luộc bất đồng, Ngu Tô không cần phải bên trong canh nêm thêm bột vào canh, uống nước thanh đạm thôi cũng đã làm ấm dạ dày rồi. 

Tự Hạo nâng chén sành lên ăn canh, nhìn mắt thấy Ngu Tô đang ăn cá, hắn sớm phát hiện khi Ngu Tô ăn thức ăn, tư thế rất đoan chính, đồ ăn cũng đều là nhai kỹ nuốt chậm. Lúc này Đại Hắc đang ở bên Ngu Tô lắc lư, nó ăn xong phần của chính mình, lại nhìn thịt trên phiến đá còn lại, Ngu Tô đối với nó nói cười, đoạn lấy một khối thịt cho nó ăn.

Đại Hắc tuy rằng cũng có lúc sẽ ăn cơm,  nhưng cũng sẽ lâu lâu tự mình đi săn mồi,  duyên cớ là bởi vì nó cũng là một chú chó chăn dê Giác sơn hung hãn. Nếu là Đại Hắc cấp Ngu Tô nuôi nấng, Ngu Tô lại là đem nó dưỡng thành một chú chó trạch gia mập mạp rồi đi.

"Hao, ngươi còn muốn ăn canh không ?" Ngu Tô múc cho chính mình một chén canh,  bên trong nồi vẫn còn có một ít canh lại, cậu liền hỏi Tự Hạo. Tự Hạo cầm chén đưa cho cậu , nói: "Muốn." Ngu Tô cười tiếp nhận bát, đem canh trong nồi toàn bộ múc cho hắn, một chút xíu cũng không  thừa lại.

Hai người ăn cơm no xong rồi tại trong phòng nghỉ ngơi,  Đại Hắc thì nằm nhoài cửa phơi nắng thiên dương, mở ra thân thể. Tự Hạo hướng Đại Hắc đi đến, ra lệnh nó đi đồng cỏ xem dê, Đại Hắc gâu gâu hai tiếng đáp rồi cũng lảo đảo hạ Lạc Vũ sườn núi. Ngu Tô nghĩ con chó này thật là thông minh, nó còn thật có thể nghe hiểu tiếng người nữa. Kỳ thực cũng chỉ là nuôi thành quen mà thôi. 

Đại Hắc sau khi xuống núi, Tự Hạo cũng chậm rãi đến chỗ rương phiên đồ vật, Ngu Tô tại lò sưởi một bên thu thập.

Tự Hạo từ trong rương lấy ra một bộ quần áo cũ nát, bộ này trước đây chưa từng thấy hắn xuyên qua, quần áo này nhưng thật ra là quần áo mà Hỗ Tẩu nhi tử không muốn mặc, nên Hỗ Tẩu liền đưa cho Tự Hạo.

Hắn trước đây không phải còn có một bộ quần áo sao? Ngu Tô nghĩ trong lòng, lúc này Ngu Tô mới lưu ý trên đất có mấy bộ quần áo đã bị bẩn,  nhất thời mới bừng tỉnh ra,  hắn là bị thương thì sao có cách nào giặt quần áo được chứ. 

Ngu Tô vội vàng đi tới, đem quần áo bẩn trên mặt đất nhặt lên rồi cầm ở trên tay.

Tự Hạo sau khi bị thương cũng không có tắm rửa quá, trên người hắn còn có mùi mồ hôi cùng tinh lực mùi vị, chính là quần áo trên người cũng có ám sắc vết tích, rõ ràng cho thấy có vết máu.

Tự Hạo cầm quần áo màu xanh lam lên, Ngu Tô thì ôm quần áo bẩn của hắn, hai người đồng thời cùng hướng hồ nước đi đến.

Lần này, Ngu Tô không cần Tự Hạo cõng nữa ,chính cậu có thể đi được rồi, cậu còn nhớ hồ nước mỹ lệ đó, tự nhiên cũng còn nh tại trong cánh rừng dây leo lan tràn,  cậu đã từng được Tự Hạo ôm vào trong ngực.

Hai người một trước một sau tiến lên, Ngu Tô nhìn lâm quang ngả nghiêng chiếu vào Tự Hạo trên bóng lưng, hắn xuyên một thân quần áo thô lậu bất kham , có một bờ vai thật khoan thực, dáng người kiên cường. Ngu Tô trong lòng khẽ lưu luyến, cậu ôm chặt đống ôm quần áo bẩn rồi cứ thế mà sững sờ đi theo.

"Cẩn thận dưới chân có cây mây." Tự Hạo đột nhiên ở mặt trước đình chỉ, hắn quay đầu lại, ngôn ngữ của hắn phi thường ôn nhu.

"Ừm." Ngu Tô dùng sức gật đầu.

Hai người làm bạn, xuyên qua một mảnh rừng nói cây mây đan xen,cuối cũng đã đi đến hồ nước. Hồ nước quen biết kia vẫn luôn yên tĩnh mà thần bí, vài con cò trắng bị người chấn động tới, bay ra khỏi thượng lâm.

Ngu Tô cùng Tự Hạo đi tới bên đàm, đoạn Tự Hạo thụt lùi lại, như không có chuyện gì xảy ra mà cởi quần áo, hắn nghiêng đầu xem Ngu Tô, hỏi cậu : "Ngươi muốn giúp ta giặt quần áo sao?"

Này thật ra cũng rất dễ đoán ra, Ngu Tô ôm lấy quần áo bẩn mà đến, mà Tự Hạo cánh tay lại bị thương, với một tay thì không có cách nào có thể giặt quần áo được cả. 

"Ừm." Ngu Tô nhẹ gật đầu.

Tự Hạo sau đó đem áo cánh đã cởi ra đưa cho Ngu Tô, Ngu Tô vội tiếp nhận, Tự Hạo tiếp lại  đem quần dưới cũng đưa cho Ngu Tô, Ngu Tô lần thứ hai tiếp nhận, lần này mặt cậu đã hơi ửng hồng. Cậu biết đến Tự Hạo trên người chỉ có chỗ đầu gối là đang quấn băng, bất quá cậu cũng không xem bộ dáng Tự Hạo lúc này như thế nào,làm cậu khó giải thích được trở nên vô cùng căng thẳng.

Nghe thấy tiếng vang Tự Hạo vào nước , Ngu Tô mới khẽ ngẩng đầu lên, thấy lưng hắn hướng mình đang chậm rãi bước vào hồ nước, nước sông không quá đầu gối hắn. Dưới ánh mặt trời, thiếu niên khỏe mạnh, rắn chắc thể phách, nhìn một cái không sót gì, Ngu Tô lén lút nhìn phần lưng cùng eo thân hắn , chỉ là vội vã nhìn qua bởi vị cảm thấy mình nhìn trộm là không tốt, ngay cả đầu cũng hạ thấp xuống. 

Ngu Tô kéo cao ống tay áo rồi tại nơi nước cạn giặt rửa Tự Hạo quần áo, y phục của hắn rất bẩn, loại bẩn này là quần áo sau khi phao thủy có vết máu đỏ chảy ra chất "Bẩn",  Ngu Tô giặt đến nỗi hai tay đều run rẩy. Tự Hạo cánh tay bị cắn thương,  thời điểm đấy không thể nghi ngờ là đã lưu không ít máu, hắn lúc đó chắc chắn rất đau. Chỉ là nghĩ như vậy trong một thoáng chốc,  Ngu Tô vội vã ngẩng đầu lên muốn được nhìn thấy Tự Hạo, nhưng không nghĩ tới Tự Hạo cũng là vừa vặn quay đầu lại, hướng cậu bên này nhìn đến, hắn đứng ở trong thủy vực, đầm nước không quá hông của hắn, lúc hắn xoay người , trước ngực phối sức lập tức hấp dẫn Ngu Tô ánh mắt, sau Ngu Tô còn thấy được chỗ bụng hắn còn có một chỗ bị thương, nhìn rất dữ tợn.

Đây là Ngu Tô lần đầu biết đến, Tự Hạo trước đây còn từng phải chịu qua một lần thương tổn, hơn nữa chắc chắc vô cùng nghiêm trọng.

Hai người ánh mắt đan dệt lẫn nhau, Tự Hạo quay người lại, bình tĩnh mà ở trong nước xoa tẩy thân thể. Kỳ thực một mình hắn rửa ráy cũng khá miễn cưỡng, thương tổn tay không thể dính nước, muốn gội đầu chỉ có thể nghiêng thân, tương đương biệt nữu.

Ngu Tô tiếp tục giặt giũ Tự Hạo quần áo bẩn , cậu nghĩ trên y phục có mùi máu tanh, e sợ phơi nắng sau vẫn sẽ còn sót lại, cậu nghĩ mình sau đó liền phải rời đi rồi, có thể giúp Tự Hạo không nhiều, sau khi cậu rời đi rồi thì Tự Hạo  lại vẫn là lẻ loi một người, không người giúp đỡ.

Quần áo rửa đến sạch sành sanh, Ngu Tô mới vắt khô, dương khai, đưa chúng nó treo ở dương quang thẳng chiếu, nơi có gió lớn , phơi tại trên nhánh cây. Trong lúc cậu đang treo y phục lơ lửng thì Tự Hạo đã tại triều thủy bên bụi cỏ đi đến, tóc hắn ẩm ướt xối xuống, giọt nước lướt xuống khuôn mặt của hắn, hắn vắt đi nước trên tóc, lau đi nước trên mặt, đoạn giương mắt nhìn về phía Ngu Tô đang ở trong rừng bận rộn.

Ngu Tô lưng đối với mình, cũng không cố ý che chắn thân thể, bất kể là trước ngực phối sức, hay là vết thương ở trên bụng. 

Tự Hạo từ trong bụi cỏ lấy ra một kiện cổ xưa quần áo, rồi đưa nó tròng lên, quần áo độ dài chỉ bằng đầu gối, hắn cần thiết cần một cái quần dưới, tại Nhâm Ấp thời điểm cũng không nghĩ ra sẽ có một ngày, hắn sẽ quẫn bách đến nỗi chỉ vì thiếu một cái quần dưới, ai có thể nghĩ tới đây? Nếu là mai sau lấy chuyện này cho Nhậm Gia cùng Cát Hoa hai bằng hữu nghe, bọn họ đại khái nhất định sẽ cười ha ha, sau đó liền khó chịu đi. Chỉ là ngày sau không hẳn sẽ có cơ hội trở lại Nhâm Ấp, cũng không thể gặp mặt lại.

Rời đi bụi cỏ hướng Ngu Tô đi đến, nhìn liếc một cái liền thấy quần dưới đang được phơi khô, Tự Hạo giơ tay sờ một cái, vẫn là rất ướt át. Gió rừng thổi cùng dương quang sẽ nhượng nó nhanh chóng khô ráo, chỉ cần chờ đợi một chút. Tự Hạo bình tĩnh dựa vào thân cây, ôm ngực chờ đợi, Ngu Tô thì lại đi tới bên cạnh hắn, cũng chen đến chỗ thân cây, Tự Hạo nghiêng đầu xem Ngu Tô, Ngu Tô khẽ mỉm cười, gió rừng rất lớn, gợi lên dây tua rua bên tai Ngu Tô khẽ khàng lay động, mạt màu xanh lam kia dưới ánh mặt trời phi thường làm nổi bật lên Ngu Tô trắng nõn gương mặt. Ngu Tô phát hiện Tự Hạo đang ngắm nhìn nó,cậu khởi điểm cảm thấy được Tự Hạo tựa hồ thường thường luôn nhìn cậu, lúc này ngược lại là xác định hắn hẳn là đang xem bím tóc của mình mang đây.

"Hao, ngươi là đang nhìn nó sao?" Ngu Tô chấp trụ tung bay dây cột tóc, lấy nó hỏi Tự Hạo.

"Ừm." Tự Hạo chỉ là hờ hững đáp, hắn tâm lý biết mình nhìn không phải là dây cột tóc, mà là người mang theo nó.

Hả? Ngu Tô đem đầu hơi nghiêng về về phía trước, cậu cảm thấy Tự Hạo căn bản là không hề nói gì, hắn có phải hay không là yêu thích dây cột tóc này? Ngu Tô liền đưa nó cởi xuống, cầm ở trong tay vuốt nhẹ, cậu khẽ hỏi: "Ngươi yêu thích nó sao?"

"Yêu thích." Tự Hạo hai tay thả xuống, dường như nói ra hai chữ yêu thích làm cho hắn tựa hồ có hơi không dễ chịu. "Cho ngươi đó. " Ngu Tô đem dây cột tóc đưa về phía Tự Hạo, mềm mại dây cột tóc ở trong gió bồng bềnh, giống như vật còn sống.

Tự Hạo nhìn về phía Ngu Tô, cậu mở ra tóc, tóc của cậu ở trong gió nhẹ bay, cậu cách hắn rất gần, vai đụng chạm cùng nhau, trên tay âu yếm đưa dây cột tóc của mình cho hắn.  Tự Hạo cảm thấy có lẽ hai người tương phùng ở đây, cũng không phải là ngẫu nhiên, tại thời điểm hắn lang bạt kỳ hồ,  người luôn ở bên cạnh hắn làm bạn lại không phải là bằng hữu ở chung mười sáu năm mà lại là một "Người xa lạ".

Hai ngón tay đụng chạm vớinhau, Ngu Tô ngón tay lập tức hơi hơi thu hồi, cậu cảm giác được Tự Hạo ngón tay thật là ấm áp. Tự Hạo từ trong tay  Ngu Tô thăm dò dây cột tóc, hắn thu lại, hướng trong túi áo bỏ vào. Cho đến lúc này Ngu Tô mới nghĩ đến, dây cột tóc này tựa hồ thật không thích hợp để cho Tự Hạo đeo, hắn tựa như lấy nó cũng không có thực tế công dụng, bất quá hắn yêu thích như vậy thì cứ đưa hắn đi, hắn tại Giác sơn thứ gì cũng đều thiếu thốn, ngày tháng trải qua đều rất cực khổ.

"Chờ nó khô một chút rồi ta sẽ đưa ngươi trở lại."

Tự Hạo ngón tay chỉ vào quần dưới đang được phơi nắng,  hắn khẽ dựa vào dưới tàng cây, trên mặt lơ đãng toát ra tự giễu cùng bất kham, áo của hắn còn lộ ra một đoạn  đầu gối, còn có hai cẳng chân thon dài.

"Được." Ngu Tô cười nói, cậu cảm thấy Tự Hạo rất đặc biệt, loại đặc thù cảm giác này tại lúc trước vì hắn may vá quần áo thời điểm đã phát hiện.

Hai người dưới tàng cây tắm nắng, vẫn chưa tới buổi trưa mà trong rừng dương quang đã lẳng lặng toả ra nhiệt khí rất ấm áp, rất thoải mái. Ngu Tô đột nhiên nhớ tới Tự Hạo trên người còn có vết thương, nơi bụng kia tuy rằng nhìn ra không rõ ràng, nhưng cậu xác định đó là một vết tích của chấn thương.  Ngu Tô hỏi: "Hao, bụng ngươi thương tổn là đã có chuyện gì xảy ra?" Tự Hạo nhìn dương quang xuyên thấu xuống cây rừng cùng ven hồ kỳ quái lạ lùng, hắn khẽ nói: "Là trúng tên, ngươi thấy được sao?"

" Ừ, chính là ở đây." Ngu Tô tự động lấy tay đặt ở bên trái bụng của chính mình, khi nghe đến là trúng tên càng xác định một điểm, "Lúc đó có phải rất nghiêm trọng không?" Tự Hạo từ ven hồ thu hồi lại ánh mắt,bất giác nhìn bàn tay của mình, tại Giác sơn lao động đã lâu, trên tay của hắn có một ít bé nhỏ vết thương, cho dù là bị thương tổn vì gai hoa cắt cũng là đã lưu vết tích, huống hồ là mũi tên suýt chút nữa đã muốn tính mạng hắn, chính là mũi tên mà Tấn Di cung thần đã bắn ra.

"Ừm." Tự Hạo đáp, thực sự là nhẹ như mây gió.

Nghe hắn giọng điệu, Ngu Tô cũng biết hắn đây là không muốn đàm luận chuyện hắn trúng tên, vì vậy Ngu Tô thức thời cũng không hỏi nữa, cậu thấy Tự Hạo trên cổ treo móc phối sức tuyến, cậu nói: "Trên cổ của ngươi cũng có đeo một tảng đá nữa." Ngu Tô kéo bản thân đeo tại trên cổ xanh biếc tùng thạch, chính cậu cũng đeo một cái, nhưng là rất kỳ quái, Tự Hạo tổng là đưa nó đặt ở cổ tay bên trong, chưa bao giờ triển lộ.

"Ta có thể nhìn không?" Ngu Tô cẩn thận hỏi.

Tự Hạo không đáp lại, đoạn một hồi lâu mới đem tay thả ở trên sợi dây, hắn lôi ra bội ngọc đưa cho Ngu Tô xem. Đây là một khối đá lớn như một quả trứng chim cút , mài đến hẹp ngang,  nhìn như không đáng chú ý, kì thực nó hoa văn dã chế trình độ phi thường cao siêu. Ngu Tô không hiểu ngọc khí chế tác, không nhìn ra vây cánh gì, chỉ là cảm thấy "Cục đá" này màu xanh thông suốt, tính chất đặc biệt ôn nhuận, nhìn giống như ngọc, đã vậy trên mặt còn có một cái kỳ quái hoa văn. Ngu Tô dùng ngón tay vuốt nhẹ hoa văn, cảm thấy nó thật là kỳ quái, thật sự từ trước đến nay cũng chưa từng thấy qua.

Ngọc khí chỉ có giới quý tộc mới có, Tự Hạo thầm suy đoán Ngu Tô thường ngày rất ít khi tiếp xúc đến, hơn nữa cậu cũng sẽ không nhận thức được ngọc khí thượng tộc huy. Quả nhiên sau khi  Ngu Tô xem xong đã đem nó trả lại cho Tự Hạo, hỏi: "Đây là người nào đưa cho ngươi sao?"

"Phụ thân ta." Tự Hạo trả lời.

Đế Bang quân vương, mỗi hài tử khi ra đời liền sẽ được khắc chế một cái ngọc khí như thế, đó là tượng trưng cho thân phận, cũng là tặng lại cho đời sau. Trước khi Tự Hạo sinh ra ngọc phối sức đã được kỳ công chế tác hảo, thế nhưng hắn phụ thân lại không thể tự tay giúp hắn mang theo.

Cha mẹ hắn rất sớm đã không còn đi , Ngu Tô nghĩ thầm , cho nên hắn mới cần phải giấu nó đi, Ngu Tô cảm thấy được nó hẳn không phải là ngọc khí, cậu có nghe phụ thân nói qua, chỉ có đại quý tộc mới có thể đeo hoa văn ngọc khí, phổ thông quý tộc thì làđeo nho nhỏ ngọc quản ngọc châu, cũng rất là trân quý.

Tự Hạo sau đem bội ngọc bỏ lại vào trong cổ áo, hắn đi về ngọn cây phía trước, cẩn thận đem quần dưới gỡ xuống không sai biệt lắm đã khô. Tự Hạo đưa nó mặc vào, trát hảo dây buộc, hắn xuyên thời điểm, phát hiện Ngu Tô đang nhìn hắn, Tự Hạo tự nhiên sửa sang xong quần áo, hiển nhiên không thèm để ý.

" Chúng ta đi thôi."

Tự Hạo ở phía trước dẫn đường, Ngu Tô cũng vội đuổi tới, hai người ra rừng cây cùng nhau đi tới đài đất. Ngu Tô nhìn lại phòng nhỏ trên đài đất, dĩ vãng cảm thấy nó rất đơn sơ, lúc này lại cảm thấy nó thật sự là một căn nhà thư thích .

Ngu Tô cùng Tự Hạo nói: "Hao, ta không biết khi nào có thể trở lại đây." Mặc dù tỷ phu đã nói  qua một thời gian ngắn nữa sẽ đến Giác sơn, nhưng là Phong Xuyên hôn kỳ cũng sắp tới gần rồi, vả lại nếu như là đến quá nhiều lần, lần sau mẫu thân của ta nói không chắc sẽ cho cậu cùng tỷ phu xuất môn nữa. " 

Ngu Tô dè dặt hỏi hắn: " Nếu là ta không tìm đến ngươi, ngươi sẽ đi tìm ta không?"

"Ngươi ở tại Ngu Thành sao?"

"Đúng vậy, ta ở tại Ngu Thành Bắc Khu, là doanh vệ ngu mao chi tử, gọi là Ngu Tô." Vì Tự Hạo chưa bao giờ gọi tên chính mình nên Ngu Tô sợ hắn đã quên mất rồi.

"Ngu Tô."

"Chao ôi?"

"Ngươi chờ ta một chút"

Tự Hạo quay trở về nhà một chút,  Ngu Tô thì tại bên dưới đài đất chờ hắn, chờ thật lâu mới thấy  Tự Hạo khép cửa đi ra, Ngu Tô không phát hiện hắn còn mang theo thứ gì, còn tưởng rằng hắn trở về nhà là để xem chỗ lò lửa.

Hai người hướng Lạc Vũ Khâu sơn đạo đi đến, đi tới sườn núi Dã Ma,lúc đi xuống tới mặt đất, Ngu Tô vẫn còn đang suy nghĩ Tự Hạo gọi tên của mình, vẫn là lần đầu tiên nghe đến, cậu tâm lý rất vui vẻ.

" Chớ để Đại Hắc nhìn thấy." Tự Hạo vòng qua đồng cỏ, Ngu Tô cùng hắn đi.

Hai người tiến vào một mảnh rừng rậm rạp, đi ở trên đường mòn , con đường này cũng là đường nhỏ mà Ngu Tô đến, Ngu Tô đã nhớ kỹ đường nhỏ để trở lại. Tự Hạo bước chân đi rất nhanh, Ngu Tô lại là đi chậm rãi, cậu rập khuôn từng bước, cậu nghĩ hắn là thế nào đây? Giống như có chuyện rất gấp vậy .

"Hao, nếu không ta chính mình trở lại, ngươi không cần đưa ta đi đâu,  ta đã biết đường rồi." Ngu Tô sợ hắn là lo lắng cho đồng cỏ, dù sao đưa cậu đi đến Mục Chính gia cũng phải đi qua lại, hao phí không ít thời gian đi.

Tự Hạo lúc này mới dừng lại, ý thức được chính mình đã đi quá nhanh, hắn tâm lý có điểm loạn, chính hắn cũng không rõ ràng nguyên do, e rằng duyên cớ vẻn vẹn chỉ là bởi vì người này sắp rời đi rồi. 

"Ta đưa ngươi đến bên dòng suối, ra rừng trúc chính là Mục Chính gia rồi ." Tự Hạo chậm lại bước chân, ngôn ngữ ôn hòa.

"Được." Ngu Tô gật đầu.

Hai người làm bạn với nhau cùng chậm rãi xuyên qua mảnh rừng xanh um, chặt chẽ cánh rừng, đàn sóc nhỏ  tại trên nhánh cây nhảy lên, sâu đậm trong rừng phát ra tiếng chim kêu, liên tiếp, uyển chuyển dễ nghe, ngoại trừ những tiếng đó, Ngu Tô còn nghe được cả tiếng bước chân lạch bạch hai người đạp lên rừng núi khẽ khàng, cậu ở đây dường như đã cảm ứng được thời gian trôi qua như vậy yên tĩnh, ung dung không vội. Người đi cùn với cậu thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại sang đây xem cậu, Ngu Tô không có đối với hắn cười nữa, đột nhiên Ngu Tô cảm thấy thật u buồn, từ xa cậu từ từ nghe được tiếng nước róc rách, dòng suối thì ở phía trước chính là thời khắc chia lìa cũng sắp tới.

Đi lên trước nữa qua một ruộng dốc , Ngu Tô đã dần dần nhìn thấy khe suối trong rừng, nó không khoan, không sâu, khe suối nguồn đều là những cục đá nhỏ, sau đó Tự Hạo liền cởi giày ra, kéo lên quần dưới đi qua dòng suối. 

Liền tới đây, Ngu Tô biết là cậu đã đến nơi rồi, cậu đứng ở khe suối ngạn, quay đầu lại xem Tự Hạo, lúc này lá trúc rì rào, tiếng gió xuyên lâm. Tự Hạo bắt tay tận tình bên trong tìm tòi, hắn lấy ra một thứ, đoạn hắn kéo tay Ngu Tô đem nó đặt ở Ngu Tô lòng bàn tay.  Đó là một viên châu màu đỏ, rất nhỏ, nó trung gian có lỗ thủng, xem ra là có thể đeo. Nó tại Ngu Tô lòng bàn tay, óng ánh long lanh. Ngu Tô kinh ngạc, cậu còn không có hỏi cái gì, Tự Hạo liền nói: "Ta không có những vật phẩm khác có thể tặng ngươi, vật này ngươi hãy giữ cho cẩn thận, không nên đeo."

"Nó rất quý giá sao?" Ngu Tô chưa từng thấy hạt châu màu hồng như vậy, nó rất êm dịu, nửa trong suốt, cùng Ngu Thành hồng thạch hạt châu căn bản không giống nhau.

"Ngươi nhận lấy nó, ta đổi với ngươi dây cột tóc." Tự Hạo khẽ nói.

Nói như vậy, thật giống như bọn họ đang trao đổi vật phẩm. Nguyên lai hắn hồi trong phòng là vì đi lấy nó sao? Ngu Tô đem ngón tay thu lại, hạt châu thăm dò ở lòng bàn tay, cậu biết đến đây là Tự Hạo một phần tâm ý.

Tự Hạo nói: "Đi thôi, đi đường cẩn thận một chút."

Ngu Tô gật gật đầu, đem hạt châu bỏ vào trong túi áo, cậu từ từ cởi giày, kéo lên xiêm y đi đến suối nước. Cậu thời điểm qua dòng suối cũng không quên quay đầu lại xem Tự Hạo, Tự Hạo vẫn đang đứng ở bờ bên kia nhìn cậu , hắn mang trên mặt ý cười, là một nụ cười rất khó gặp. Ngu Tô an tâm đi qua khe suối, cậu đến bên bờ xong liền đem quần dưới thả xuống, mang giầyvào, cậu ngẩng đầu, thấy Tự Hạo vẫn đứng ở bờ bên kia, đối với cậu vung tay xuống.

Ngu Tô tâm vi ly biệt phiền muộn bao phủ, cậu cúi đầu chầm chậm hướng rừng trúc bước ra, mảnh rừng trúc này rất nhỏ, Mục Chính gia chỉ tại vài bước nữa là sẽ đến rồi,  Ngu Tô đi ra vài bước, nhìn lại thì thấy Tự Hạo vẫn còn ở đấy, hắn đang lẳng lặng nhìn theo cậu. Rừng trúc lối ra  hiện ra ở phía trước, bên ngoài dương quang lộng lẫy, Ngu Tô lúc này đã đi bốn, năm bước, cậu thoáng quay đầu lại, lần này lại nhìn thấy bóng lưng Tự Hạo rời đi rồi. 

Rất kỳ quái, vốn đang bình tĩnh mà chia lìa, đột nhiên Ngu Tô quay đầu lại vội xã chạy đi, cậu đạp lên suối nước, thủy hoa tiên ẩm ướt xiêm y của cậu , cậu vội liều mạng, một bên vừa chạy theo vừa kêu: "Hao!"

Tự Hạo khẽ dừng chân lại, quay đầu lại nhìn cậu, tựa như không rõ chuyện gì, đột nhiên Ngu Tô chạy về phía hắn, cho hắn một cái ôm chặt chẽ. Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là thoải mái, Tự Hạo cũng ôm Ngu Tô eo thân lại , đem Ngu Tô ôm chặt lấy, hai người thân thể thiếp hợp lại cùng nhau.

Rừng trúc tiêu tiêu, suối nước róc rách, hai thiếu niên vô thanh vô tức ở trong rừng ôm ấp, sau một hồi, hai người khẽ tách nhau ra.

Ngu Tô lần thứ hai lội qua suối nước kia, lần này cậu không có quay đầu lại nữa, Tự Hạo không rời đi, hắn lẳng lặng đứng ở bên khe suối, nhìn theo Ngu Tô thân ảnh đi xa, mãi đến tận khi quần áo màu trắng của cậu biến mất cùng với xanh um rừng trúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro