Chap 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26: Ngươi phải đang nhớ ai?

Ngu Tô xuyên qua rừng trúc, trong lòng ngổn ngang trống rỗng, cậu để cho bước chân của mình không ngừng đi về phía trước, cái gì cũng không muốn suy nghĩ. Cậu thật không rõ ràng, vì sao lần ly biệt này lại nhượng cậu khổ sở đến như vậy, hắn có lẽ có dự kiến, e rằng chỉ là một loại kỳ quái cảm ứng, đương  thời điểm Tự Hạo bóng lưng rời đi khỏi đã khiến cậu hoảng loạn đến nỗi không thở được, phảng phất như sẽ không gặp lại hắn vậy. Tự Hạo tặng cho cậu hạt châu, Ngu Tô đều vẫn luôn nắm chặt ở trong lòng bàn tay, đem lạnh lẽo hạt châu bóp đến ấm áp, cậu không suy nghĩ chính mình là như thế nào, cậu cảm thấy khi mình trở lại Mục Chính gia, tâm tình ắt hẳn sẽ rất bất đồng, cậu đã đi ra khỏi rừng trúc kia, mà Tự Hạo thì cũng đã đi trở về, cậu thật hy vọng bọn họ lần sau còn có thể gặp lại.

Mục Chính gia đang ở ngay trước mắt, trong sân có Phong Xuyên cùng một tiểu nô bộc đang đứng tromg sân cho một con ngựa ăn,  Ngu Tô còn chưa tiến vào thì Phong Xuyên  đã nhìn thấy cậu , trong tay hắn vẫn đang sờ lông của con ngựa, vội cao hứng gọi cậu: "Tiểu Tô, ngươi làm gì mà giờ mới về thế , ta đang muốn cùng Buộc đi tìm ngươi nữa đây.  "

Lúc này là đã gần tới buổi trưa, Ngu Tô cùng Buộc nói là sáng ngày thứ hai cậu sẽ trở lại, cho nên cậu về trễ đã nhượng cho Phong Xuyên lo lắng.

Ngu Tô xin lỗi nói: " Đã bị ta làm cho trễ nãi rồi, A xuyên đây là phải đi về sao?"

"Không nhanh như vậy đâu , sáng mai chúng ta mới trở lại. " Cũng khó trách Phong Xuyên lại thản nhiên nuôi ngựa, hắn xem ra rất yêu thích ngựa. Ngu Tô hơi kinh ngạc, cậu còn tưởng rằng ngày hôm nay sẽ phải rời khỏi nơi đây chứ.  Phong Xuyên nhìn thần sắc cậu quấy nhiễu, cười nói: "Ngươi không ở đây nên không biết đấy thôi, đêm qua ta cùng Mục Chính nhi tử, còn có sáu, bảy người nô cùng đi tìm một con ngựa trốn đi, tìm thấy thì trời đã khuya rồi."

"Tù mã sao?" Ngu Tô đã từng nghe qua từ này, chính là ngựa dùng cho tế tự. 

" Đúng vậy, là một tù mã trắng phau, hướng trong rừng chạy trốn, vốn là  muốn dùng nó để tế tự sơn thần."

"Vậy đã tìm được chưa?"

"Không tìm được, bất quá hôm nay như cũ sẽ cử hành tế tự, Mục Chính nhi tử nói chúng ta có thể đi xem nha."

Ngu Tô nghĩ, nguyên lai là vì muốn xem tế tự cho nên mới ở thêm một ngày, ở trong nhận thức của Ngu Tô, tế tự phi thường  huyết tinh nên cậu cũng không thật sự quá yêu thích cái này. Phong Xuyên tuy rằng thường đến Giác sơn,nhưng mà trước đây hắn cùng Mục Chính một nhà tiếp xúc rất ít, hắn nói Mục Chính nhi tử, chỉ chính là Nhâm Phưởng.

Hai người trong lúc đang trò chuyện thì Nhâm Phưởng ở bên trong phòng nghe thấy có tiếng vang liền đi ra, vội đối Ngu Tô nói: "Tiểu Tô, ngươi đi Lạc Vũ Khâu trở về rồi à ?"

Nghe được thanh âm quen thuộc, Ngu Tô mới khẽ quay đầu lại, nhìn thấy Nhâm Phưởng, hắn hôm qua bận bịu đuổi bắt đào tẩu tù mã, hôm nay xem ra vẫn là  một bộ dáng nhàn nhã,  xuyên rộng rãi áo bào, bên hông cắm vào một cái roi ngựa.

"Phưởng, đúng vậy, ta vừa mới trở về thôi. " Ngu Tô cười đáp, hôm qua vội vàng nên hai người tới hôm nay mới gặp mặt được. 

"Ta nghe người ta nói là ngươi đi đưa cho Cát Hao một chút đồ gốm sao?" Nhâm Phưởng không thể hiểu được, Cát Hao là một người ít lời quái lạ như vậy,lại sẽ cùng Ngu Tô có giao tình không tồi.

" Đúng vậy, ta muốn đưa cho hắn đào cách."

"Hắn nếu thiếu cái gì, a phụ của ta sẽ kêu Buộc đưa đi, ngươi cũng không cần vì hắn mà chạy chuyến này đi. "

"Buộc thường thường sẽ đi lên Lạc Vũ Khâu sao?" Ngu Tô có điểm giật mình.

"Năm, sáu ngày sẽ đi một chuyến,  hắn không có nói với ngươi sao?" Nhâm Phưởng câu nói này, "Hắn" khả năng chỉ Tự Hạo, cũng có thể là chỉ Buộc, thế nhưng hai người đều không cùng Ngu Tô đề cập tới.

Ngu Tô gật đầu một cái, trong lòng nghĩ thầm, cũng may là Buộc thỉnh thoảng sẽ đến xem Tự Hạo, nếu không một mình hắn xảy ra chuyện gì, cũng không có người nào biết đến. 

"Nói đến Cát Hao này, đến cùng là người như thế nào vậy? " Phong Xuyên lại gần hỏi thăm, ân nhân nhượng Ngu Tô nhớ mãi không quên chắc chắn là rất đặc biệt. Đáng tiếc hắn chỉ nghe người chứ không gặp được bề ngoài.

Nhâm Phưởng trả lời: "Cũng chỉ là một người chăn nuôi không rõ lai lịch mà thôi. "

Ngu Tô nghe đến bốn chữ không rõ lai lịch, vốn định biện giải một chút,  nhưng mà sự thực cũng là như Nhâm Phưởng từng nói, bản thân cậu cũng không biết Tự Hạo từ nơi nào đến, nhà ở nơi nào.

Sau giờ ngọ, Nhâm Phưởng nói rằng tế tự sẽ tại duyên khâu cử hành, có điểm lộ trình nên tốt nhất là ngồi xe ngựa. Phong Xuyên cảm thấy chính mình đúng là cọ Ngu Tô phúc khí, hắn vẫn là lần đầu tiên được ngồi xe ngựa đấy. 

Nhâm Phưởng ngự xe, Ngu Tô cùng Phong Xuyên thì ngồi ở trên xe ngựa, Ngu Tô lần thứ hai cưỡi xe ngựa, không có như lần đầu kinh hỉ như vậy, Phong Xuyên thế nhưng là một đường đều tràn đầy phấn khởi.

Đón gió rong ruổi, trên lộ trình Nhâm Phưởng có nghe Phong Xuyên nói: "Nơi này hảo bằng phẳng, thật là thích hợp để phi ngựa." Nhâm Phưởng nói, "Hướng con đường kia sẽ có một con đường đi đến Nhâm Ấp nữa. "

Nhâm Phưởng chỉ vào một con đường rộng lớn tại bên Giác sơn, bên cạnh xe ngựa bọn họ quả thật là kéo dài mấy dặm, nhìn một cái là không sót cái gì.

"Ta luôn luôn nghĩ, ngựa có thể chở vật,  vậy con ngựa kia có thể chở người sao?" Phong Xuyên cũng là một người thông minh, đương nhiên ý nghĩ tương tự cũng không chỉ hắn là một người có, mỗi khi nhìn đàn ngựa hoang tại trong sơn dã lao nhanh, Giác sơn dân chăn nuôi cũng sẽ có ý nghĩ này.

"Thật là có người đã từng thử, thế nhưng không may lại đem chân làm cho té ngã." Nhâm Phưởng cảm thấy được ý nghĩ của hắn ngược lại là thú vị, này dưới cái nhìn của hắn khá là nguy hiểm.

"Ta nghe nói nhung nhân trung có vài người có thể cưỡi ở trên lưng ngựa." Ngu Tô nghe Bỉnh Tẩu nói qua cố sự người Nhung, bọn họ là  người làm ra xe cộ, bọn họ mục mã Mục Dương.

"Kia cần đến phải là người cực kỳ am thục tính của ngựa, bằng không nhẹ thì bị ngã xuống đất, bẻ gẫy xương đùi, nặng thì bị móng ngựa đạp lên mà bỏ mình." Nhâm Phưởng đã từng dạy bảo dân chăn nuôi qua đường nên biết đến ngựa rất nguy hiểm. 

"Xem tới vẫn là để nó chở vật là tốt rồi, chở người liền miễn đi." Phong Xuyên nghĩ may là Nhâm Phưởng nhắc nhở, bằng không hắn khả năng thật sẽ đi thử một lần đi.

"Ha ha..." Nhâm Phưởng thẳng thắn nở nụ cười, bất tri bất giác, hắn mang theo hai người đi đến dưới chân duyên khâu.

Bốn phía trống trải, duyên khâu ở ngay phía trước, nhìn xa rất thấp nhỏ, nhìn gần mới phát hiện nó là một toà đài đất nhân công nện vững chắc, đây là một toà đài hiến tế.

Nhìn thấy duyên khâu, Ngu Tô đột nhiên nhớ tới Lạc Vũ Khâu đài đất, chỉ sợ cũng từng là một toà đài hiến tế, lại không biết tế tự cái gì, khi nào thì bị vứt bỏ.

Tế đàn bốn phía đứng không ít dân chăn nuôi, trong đó có một nam vu tuổi trẻ tại trên tế đàn cử hành nghi thức, tế đàn ở giữa, có ba toà tù, quật đất mà thành, hình bầu dục, phía trên là vây quanh mộc lan. Giam bên trong có hai con ngựa, một con dê. Giác sơn tế tự sơn sông ngòi chi thần phương pháp, bình thường là lấy súc vật huyết, vi huyết tuẫn, có lúc cũng sẽ đem toàn bộ động vật sống tuẫn.

Nam vu khoác vũ y Kỳ thần, bên hông hắn hay vang lên lục lạc thanh, dễ nghe êm tai, hắn đi chân trần bước ra nhịp điệu, khua tay múa chân, nhịp điệu đều ở trên tứ chi. Đây là một loại thông thần nghi thức, Ngu Tô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, nhìn đến xuất thần mê mẩn.

"Hắn sẽ nhảy như vậy tới khi nào thế?" Phong Xuyên đối nam vu vũ đạo không có hứng thú gì mấy. 

"Chờ mặt trời lặn xuống ngọn núi kia." Nhâm Phưởng hạ thấp giọng, ngón tay chỉ về một gò núi ở phía tây,lúc này mặt trời còn chưa ngã về tây, chờ nó hạ xuống thì tế tự mới có thể kết thúc.

Phong Xuyên đưa mắt vào tại trên Tây sơn, Nhâm Phưởng nhìn phù thủy vũ đạo, nhìn chằm chằm không chớp mắt, Ngu Tô bên trong linh linh tiếng vang mà cảm thấy được trong thiên địa, phảng phất chỉ còn tứ phương đài đất, mà vị thông thần giả này sống ở giữa một mình , cùng thần linh hiểu rõ lời nói, thần bí khó lường.

Rốt cục, tiếng chuông cuối cùng đình chỉ, phù thủy miệng niệm cái gì đó, sau đó hắn rút ra dao găm, chậm rãi bước xuống đất tù, lúc này vây đất tù mộc lan đã bị người chăn nuôi dỡ bỏ. Súc vật nằm nhoài trong lồng, chúng nó bị giam đã lâu, sớm đã từ bỏ giãy dụa, phù thủy thoải mái cắt chúng nó yết hầu, từng con từng con lấy máu. Phong Xuyên bóp cổ tay, cảm thấy tương đương đáng tiếc.

Ngu Tô nghĩ, e rằng như vậy so với sống tuẫn đã đỡ hơn rất nhiều, song chung quy vẫn là tàn khốc. Không biết,  con ngựa chạy thoát kia đã đi nơi nào rồi?

Nhìn ánh tà dương dần hạ về phía tây, Ngu Tô lẳng lặng tưởng tượng ra một bạch mã cao to tại trong rừng đầm uống nước, hưởng thụ tự do cùng gió hoàng hôn ôn nhu .

Quan sát quá tế tự xong,  ba người lại ngồi xe ngựa trở về Mục Chính trong nhà, trên đầu đều đã ngập tràn sao.

Buổi tối, ăn qua đồ ăn Mục Chính chiêu đãi xong thì Ngu Tô cũng trở về phòng, đem bọc hành lý thu thập lại.  Cậu và hai cha con Phong Quỳ ở cùng một gian phòng, ngủ chính là gian phòng trước kia đã ở qua .

Ngu Tô chiết gấp quần áo, nghe Phong Xuyên đang cùng Phong Quỳ nói chuyện hắn cưỡi xe ngựa, Ngu Tô khẽ mỉm cười, nghĩ chẳng trách mọi người đều ước ao trở thành đại quý tộc, có được một chiếc xe ngựa thật nhanh và tiện. Các đại quý tộc tầm nhìn so với những người khác đều rất rộng rãi, bọn họ hành trình cũng so với những người khác đều làm đến thoải mái.

Màn đêm thăm thẳm, Ngu Tô cùng Phong Xuyên ngủ trên đất, bày ra chiếu, mộc sụp cho Phong Quỳ ngủ, hắn dù sao cũng là người lớn tuổi. Nghe thấy phụ thân đã phát ra tiếng ngáy, Phong Xuyên nói Ngu Tô: "Mục Chính nhi tử cho ngươi một đôi giày da cừu, ngươi không tặng đồ cho hắn, làm sao lại cũng cho cái tên Cát Hao kia nhiều đồ gốm như vậy."

"Ta không có đồ vật nào được để đưa cho hắn cả, nhà hắn cũng không thiếu hàng ngày đồ gốm." Lễ khí cụ Ngu Tô không biết nấu chế, hơn nữa thiêu đào kỹ thuật của cậu cũng không sánh được so với lão Đào công, xác thực không có đem ra để biếu tặng cho Nhâm Phưởng được. 

"Xuyên, ta có việc muốn hỏi ngươi."

"Chuyện gì?"

"Chính là... Ngươi sẽ nhớ Chu Vân tỷ sao?"

"Hiện tại sao?"

"Ừm."

" Ta sẽ nhớ nàng."

Ngu Tô ngửa đầu nhìn mặt trăng phía ngoài cửa sổ, lòng bàn tay áng chừng hạt châu, cậu cũng đang nhớ nhung một người đây.

"Làm sao lại đột nhiên hỏi chuyện như vậy?" Phong Xuyên hiểu rất rõ Ngu Tô, Ngu Tô căn bản sẽ không đi hỏi chuyện nam nữ, đối chuyện như vậy cậu rất là ngại ngùng.

Không đúng nha, Phong Xuyên trực giác có cái gì không đúng, hắn người này trực giác rất chuẩn, là loại chính xác của người đánh cá lão làng, hắn nửa đùa nửa thật nói: "Ngươi không phải cũng đang nhớ đến người nào chứ? Ngươi là yêu thích ai sao?"

"Không có." Ngu Tô lắc đầu.

"Lão đệ, ngươi cũng đừng làm ta sợ đó." Phong Xuyên đứng dậy xem Ngu Tô, hắn thấy Ngu Tô đem thân thể nằm nghiêng lại,  hiển nhiên là không muốn nói thêm cái gì.

Phong Xuyên ở một bên nằm xuống, nghĩ chính mình đại khái là cả nghĩ quá rồi, Ngu Tô người này trọng tình cảm, chế tác đồ gốm rồi lại từ xa xôi đưa tới mặc thành để cảm tạ ân nhân chăm sóc của cậu, thực sự rất bình thường. Như bọn họ là bạn bè của Ngu Tô , thường ngày cũng không thường dùng tới chế tác đồ gốm của cậu, bát rớt bể, trực tiếp nói với cậu: Tiểu Tô, làm cho ta hai cái bát, trong nhà không có bát ăn cơm.  Cậu dù có bận cũng sẽ tranh thủ đi đào đất thó, suốt đêm chế tác. 

Trong bóng tối, Phong Xuyên thấy Ngu Tô không nhúc nhích, cho là cậu đang ngủ, chính hắn đĩnh vô vị, không muốn tán gẫu nữa vì vậy cũng nhắm mắt mơ màng cùng Chu Vân kết hôn sự, vui cười hớn hở ôm hai tấm hắc da dê từ từ ngủ đi.

Ngu Tô có chút khó ngủ, nhắm mắt lại liền nhớ lại trên Lạc Vũ Khâu, có lẽ bởi vì nhìn thấy một hồi tế tự đi.  Bỗng nhiên Ngu Tô mơ thấy một giấc mộng ,mơ thấy tại thời gian rất xa xôi,  mọi người đều đang ở trên Lạc Vũ Khâu tế bái thần linh, đó là mặt trời.

Trong mộng Lạc Vũ Khâu ánh nắng ban mai bay lên, so với dĩ vãng đều chói mắt, phảng phất có vô số mặt trời đang đồng thời bay lên. Ngu Tô cảm thấy mê muội, cậu mất đi ý thức, chờ cậu tỉnh lại thì người xung quanh đều đã không gặp, mà trên Lạc Vũ Khâu  chỉ có một toà đài đất cao vót , không có cây cối, cũng không có căn phòng nhỏ kia.

Ngu Tô tại trên đài đất, tìm thấy thân ảnh Tự Hạo đang nằm lại không nhúc nhích, hắn ở giữa đài đất ,  hai chỗ cổ tay hắn có một đạo cắt vết, chảy không nhiều máu, hắn mặc một bộ trường bào màu đen, có một mái tóc rất dài.

Tỉnh lại đi, ngươi tỉnh lại đi. Trong mộng Ngu Tô quỳ ngồi trên đất, mạnh mẽ rung động Tự Hạo.

"Tiểu Tô, mau tỉnh lại." Phong Xuyên rung động vai Ngu Tô, đem Ngu Tô hoảng tỉnh lại. 

Ngu Tô xoa xoa con mắt bò lên, phát hiện Phong Xuyên cùng Phong Quỳ đã mặc hảo, từng người đều đeo lấy bọc hành lý, hiển nhiên chính mình ngủ muộn, Ngu Tô một đầu tóc rối bời, lại ngơ ngác nói: "Ta tỉnh rồi đây."

"Thấy ác mộng gì vậy, nhìn ngươi đầu đầy là mồ hôi" Phong Xuyên vỗ nhẹ vai Ngu Tô , an ủi.

Ngu Tô không nói gì, chỉ là đứng dậy rồi chỉnh lý lại quần áo cùng tóc tai, đem bọc hành lý vác lên cùng Phong Quỳ phụ tử xuất môn. Bên ngoài trời vừa mới sáng lên, Nhâm Phưởng đã vội ra để đưa tiễn, Ngu Tô thấy Nhâm gia đang ở trong sân đùa một con chim, lông chim trường phong phú, nhốt tại trong lồng, là một con chim có bộ lông đẹp đẽ .

"Phưởng, ta trở về đây.  " Ngu Tô cùng Nhâm Phưởng từ biệt, cậu cảm thấy lần này lại đây đối Nhâm Phưởng thực sự có chút thất lễ.

"Qua mấy ngày Đông Đào liền sắp xếp tới đi, ngươi còn có thể theo tới không?" Nhâm Phưởng cũng cảm thấy có chút vội vàng, bởi vì mỗi người đều có việc riêng nên đều không thể trò chuyện được.

" Nếu được thì ta sẽ lại tới nhé. " Ngu Tô trả lời, đối Nhâm Phưởng hạ lễ.

"Đa tạ Phưởng đã chiêu đãi, chúng ta đi đây. " Phong Xuyên cùng Nhâm Phưởng nói lời từ biệt, dùng sức phất phất tay.

"Đi đường cẩn thận."

Nhâm Phưởng đem ba người đưa đến cửa viện liền dừng chân, nhìn bọn họ kết bạn rời đi, càng chạy càng xa. Nhâm Phưởng nghĩ Ngu Tô thì không cần phải nói,  Phong Xuyên ôn nhã kia thì lại rất thú vị, hắn bắt đầu có điểm lý giải, phụ thân vì sao lại yêu thích kết giao bạn bè, bất luận thế nào mà nói đều có tư vị không tồi chút nào. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro