Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27: Bắt được ngựa

Bụng chim màu vàng sẫm, dung mạo rất xinh đẹp, tiếng kêu cũng tương đương dễ nghe, nó bị giam trong một lồng trúc lớn ,phừng phừng vỗ động cánh. Nhâm gia hai tay cầm đến một cái lồng lớn đi vào cửa viện, huynh trưởng nàng cũng đang ở bên cạnh, nàng đối bóng lưng của Ngu Tô cùng Phong Xuyên vung tay xuống, vì mải mê ham chơi nên nàng đã quên cùng bọn họ nói lời từ biệt, nhưng trong lòng nàng rất yêu thích bọn họ, hi vọng là lần sau còn có thể gặp lại được.

"Huynh trưởng, ta mang Thúy Thúy đi bên hồ trúc chơi nhé"
Người đều đã đi xa biến mất không còn tăm hơi, Nhâm gia cầm lồng chim đã mệt đành phải dùng hai cánh tay gầy ôm lấy, nàng nhỏ nhẹ ngẩng đầu đối Nhâm Phưởng nói. Trúc hồ ngay tại rừng trúc kia, kỳ thực cũng cách không xa.

" Ngũ, ngươi bồi ta đi hồ trúc đi. " Nhâm Phưởng quay đầu lại, đem một nữ tỳ ở trong viện quét tước gọi lại.

Nhâm gia về mặt tâm trí bị khiếm khuyết, khi còn nhỏ không có thể hiện rõ ràng ra, theo tuổi tác dần dần tăng trưởng, nàng cũng từ từ rõ ràng, nếu chỉ có một mình đi bên hồ chơi thì sợ nàng sẽ có chuyện. Chỉ có một người muội muội như thế nên thân là huynh trưởng Nhâm Phưởng phi thường yêu thương nàng, cũng như tận tình chăm sóc nàng.

Nô tỳ được gọi lập tức vội lại đây, lấy tay giúp Nhâm gia cầm lấy lồng chim sắt, sau đó hai người cùng nhau hướng về rừng trúc đi đến, Nhâm gia ở trên đường vui vẻ nhảy nhảy nhót nhót, tương đương hào hứng.

Rừng trúc xanh um, chim ca hót vang, thực là một ngày không tồi.

Nhâm Phưởng dõi nhìn theo hướng muội muội cùng nữ tỳ, sau đó cũng vào lại trong phòng mình, hắn mới vừa bước vào cửa phòng còn chưa kịp đi hướng gian phòng của mình ,bỗng đột nhiên nghe thấy ngoài sân có một trận náo động.

Sáng sớm, dân chăn nuôi rất ít khi tới Mục Chính gia, trừ phi là có việc đặc biệt mà thôi, Nhâm Phưởng nghĩ rằng phụ thân còn chưa có bị đánh thức, nên đành phải tự mình đi ra ngoài nhìn một chút là chuyện gì đã xảy ra. Nhâm Phưởng nhẫn nại đi ra ngoi sân, thì thấy có ba người chăn nuôi thần sắc hoang mang vội vã chạy đến đây, bên cạnh bọn họ còn vây quanh hai nô bộc, đang vô cùng kích động nói cái gì đó.

"Chuyện gì xảy ra vậy, sáng sớm ở bên ngoài mà lại ồn ào như thế." Nhâm Phưởng nhận ra trong đám người có một người chăn nuôi , gọi là Hữu, là dân chăn nuôi bên duyên khâu phụ cận, bên cạnh còn có hai người trẻ tuổi khác, đại khái là con của hắn đi.

" Bẩm thiếu gia, ở bên kia có người chết ạ, ngay tại trong rừng bên cạnh kênh rạch ạ!" Hữu sau khi nhìn thấy Phưởng âm thanh lập tức nói rất vang dội, có thể nhìn ra được là hắn đã bị doạ đến kinh hoảng .

Từ rất nhiều năm trước, Khung Nhân vốn dĩ đã bị đuổi ra khỏi Giác sơn, Giác sơn từ đó trở đi cùng rất ít có người chết oan chết uổng,chuyện này thật sự là tương đương hiếm thấy.

Nhâm Phưởng bình tĩnh hỏi: " Người chết chính là ai? Ngươi nhận thức không? "

" Bẩm thiếu gia, chính là một người bắt lợn ạ, vốn là từ Lôn thành bên kia lại đây cấp trại đưa lợn ạ." Hữu quả nhiên là nhận thức được người chết, tuy rằng cũng chỉ là mấy lần gặp mặt nhưng cũng đã đủ làm cho hắn vô cùng sợ hãi.

Này ngược lại là có chút ý nghĩa, ai lá gan lại lớn đến như vậy, dám ở Giác sơn giết người. Người chăn nuôi ở Giác sơn không có nuôi heo, nên ở bên Lôn Thành kia có một thôn gọi là Thỉ Phản, sinh sống một đám người nuôi heo, buôn bán rất tốt, thỉnh thoảng cũng sẽ có người không ngại cực khổ đem heo đến Giác sơn trại.

"Buộc, đi chuẩn bị ngựa xe cho ta , ta đi qua xem một chút." Nhâm Phưởng ra lệnh cho Buộc, bởi vì không phải mọi việc đều phải do phụ thân hắn đứng ra nên cũng sẽ có chuyện mà hắn có thể giải quyết được.

Buộc lĩnh mệnh lập tức đi đến trong chuồng dẫn ra một chiếc xe, hắn đem xe ngựa lôi ra đến, đối Nhâm Phưởng nói: "Thiếu gia có muốn mang theo hai người nữa không ạ?"

"Sợ cái gì, Nhâm Minh khẳng định đã ở nơi đó rồi." Nhâm Phưởng cười khẽ rồi đáp lên xe ngựa, giơ roi mà đi.

Nhâm Minh là võ quan trú tại Giác sơn trại trú doanh, hắn vốn xuất thân cao quý, được Nhậm Quân trực tiếp ra lệnh, từ trước đến nay Nhâm Phưởng đều cùng hắn có giao tình, nên cũng thường xuyên vãng lai với nhau.

Buộc tưởng việc này nên bẩm báo cho Mục Chính, hắn mặc dù là lão nô nhưng cũng là Mục Chính tâm phúc. Lúc hắn đang định đi vào nhà để bẩm báo thì vừa ngẩng đầu đã thấy Mục Chính đã đi ra.

"Buộc, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Mục Chính nhìn thấy thân ảnh nhi tử rong ruổi chạy đi, sau lại nhìn quét qua ba dân chăn nuôi đang ở trong hạ viện nhà mình.

"Bẩm chủ Phụ,ở tại bên kênh rạch có người bị giết chết ạ ." Buộc đem chuyện thuật lại.

"Đúng vậy ạ đại nhân, thật sự là chết rất thảm ạ, tại ngực có một vệt máu, máu chảy thật nhiều, khắp người đều đã bị ruồi bâu đầy rồi ạ. " Hữu cũng cướp trả lời, hắn nhìn thấy Mục Chính cũng thật đặc biệt tích cực.

"Ngực có một vệt máu sao? Biết là bị cái gì giết chết không?" Mục Chính quan tâm hỏi.

Trưởng tử của Hữu nói: "Là bị tiễn giết chết ạ."

Ấu tử của Phải cũng nói: " Ngay cả tiễn cũng không thấy đâu hết ạ, có khi là bị mâu đâm chết ạ. "

"Buộc, ngươi cùng bọn họ đi qua xem một chút đi, xem thử tình huống như thế nào thì lại cùng ta bẩm báo." Mục Chính nghe đến một chữ "Tiễn" liền cảnh giác lên, tuy rằng hắn cảm thấy cũng không có khả năng cho lắm, chỉ là do suy nghĩ nhiều, nhưng mà cũng không khỏi muốn cẩn thận điều tra một chút.

"Vâng ạ ." Buộc theo tiếng đáp.

Buộc đem ba dân chăn nuôi mang theo, lát sau bốn người đã cùng nhau đi tới phía kênh rạch, dọc theo đường đi này ba phụ tử còn đang tràn đầy phấn khởi thảo luận chuyện mưu sát này, thầm suy đoán là có kẻ xấu, vì cướp heo của người chăn nuôi cho nên mới giết hắn.

Mục Chính thì lưu lại ở trong viện, phất động ống tay áo, đem hai tay chấp sau lưng rời đi. Hắn đang nghĩ đến tin tức lan truyền đến Nhâm Ấp, rằng có hai cung thủ chạy trốn,nhưng là từ đầu đến cuối đều không có bắt được, bất quá Tự Hạo đến Giác sơn cũng đã ba tháng, Giác sơn cũng không có thân ảnh Tấn Di cung thủ qua lại, thực sự không khỏi nghe thấy " Tiễn" mà biến sắc.

Sau giờ ngọ, Nhâm Phưởng xe ngựa cuối cùng cũng về tới trước, Mục Chính nghe được tiếng xe ngựa lập tức nhượng tiểu nô bộc,là một tiểu nam hài tên là Giáp đi ra ngoài thỉnh Nhâm Phưởng vào.

Nhâm Phưởng tiến vào trong phòng của phụ thân bình tĩnh bẩm báo, hắn nói: "Người chăn nuôi heo đại khái là chết do mâu, đầu mâu phi thường sắc bén, một mâu ghim trúng ngực, khắc vô cùng , hài nhi hoài nghi là do binh lính gây nên, nên đã tại trong doanh địa điều tra ạ."

Mục Chính hỏi: " Vậy có biết lai lịch người chăn nuôi heo ra sao không? "

"Bẩm phụ thân, mọi người hay gọi hắn là Khâu Thỉ, hắn ở trong hướng trại nuôi heo, cũng thường thường đi cẩu cái đuôi bãi để săn thú." Nhâm Phưởng đều đã điều tra rõ.

Mục Chính nghĩ hoá ra là người nuôi heo, trên người hẳn có rất ít tiền tài, kẻ tham tiền lại nghĩ là hắn giàu có mà giết người, đảo cũng không phải là không thể, thực sự là mình đã cả nghĩ quá rồi.

"Ngày mai ngươi đi qua trại nhìn thử, phải tìm ra được hung thủ." Khả năng thực sự đơn giản là bị cướp giết, nhưng nếu đã ở địa bàn của mình phát sinh giết người, Mục Chính tuyệt sẽ không nuông chiều.

"Vâng, phụ thân." Nhâm Phưởng lĩnh mệnh, hắn cũng rất tình nguyện ra sức, hắn chỉ sợ cha không cho hắn làm việc khác, bởi vì cảm thấy hắn không đáng tin mà thôi.

Nhâm Phưởng kính cẩn lui ra, Mục Chính ở trong phòng nhìn ra màn đêm đen nhánh bên ngoài,bỗng nhớ lại vào mùa đông năm ngoái, Tấn Bằng cũng đã phái ra một nhóm cung thủ lẻn vào Nhâm Ấp nhằm đánh giết Tự Hạo, sau đó, cung thủ đại thể đều bị bắt lấy rồi giết chết, chỉ còn lại hai cung thủ mất tích không còn hình bóng.

Hai người này, e rằng từ lâu đã bí mật đi vệ Đế Ấp đi, cho nên mới luôn không thấy được tung tích.

Trên Lạc Vũ Khâu lúc này, Tự Hạo đang nấu canh cá, ngồi ở một bên của lò sưởi, hắn tự mình bôi thuốc. Hắn bằng sức lực của một người mà bôi thuốc thật sự là tiêu tốn không ít thời gian. Gian nan đem vải quấn chặt lấy, sau lại cả tay răng cùng sử dụng, rồi lại dùng cây mây nhỏ nhắn cố định lại. Sau khi băng bó cẩn thận xong, Tự Hạo mới đem cánh tay bị thương khẽ run hai lần, cảm giác đau đớn không như trước rõ ràng như vậy, vết thương đại để đã khép lại, trải qua vài ngày chắc chắn sẽ khôi phục lại rồi .

Ngẫm lại kể từ khi có đồ gốm để nấu nướng, cánh tay thương tổn cũng chuyển biến tốt hơn rất nhiều, sinh hoạt ở nơi này, đảo cũng không đến mức khiến người quá khó khăn để chịu đựng. Tự Hạo kỳ thực rất ít khi suy nghĩ về những thứ này, đối với hắn, trải qua tốt hay không tốt chỉ đơn giản là những ngày tháng trải qua bình bị mà thôi, phần lớn mọi người cũng đều là kiểu sống qua ngày như thế này.

Vào buổi tối trước khi ngủ, Tự Hạo vẫn cẩn thận giơ đuốc, xuống đường núi rồi đến sườn núi Dã Ma để dò xét một phen. Không biết có phải là bởi vì bị chó sói cắn bị thương nên mới cẩn thận như vậy hay không, chỉ là hắn cảm giác được có một loại dự cảm khác, làm cho hắn cảm thấy rất không an toàn.

Tiếng gió vẫn như trước đi cùng với tiếng dê kêu, lát sau Tự Hạo quay trở lại lên Lạc Vũ Khâu, vào nhà rồi đem cửa lấp kín, hắn đang muốn chuẩn bị đi ngủ. Hắn đem lò sưởi hỏa nhỏ lai, sau trở lại Thảo Nê đài, bằng phẳng nằm ở trên giường. Hắn không có buồn ngủ lắm, trong lòng đều là tâm sự. Bốn phía đều đen kịt, trống rỗng, tổng là muốn làm cho người nghĩ bậy nghĩ bạ, Tự Hạo lát sau khẽ nhắm mắt lại, nhớ tới chính ngày hôm trước tại bên đàm , quần áo phơi nắng ở trên cây, đón gió phấp phới, còn có hắn và Ngu Tô dưới tàng cây lần lượt dựa vào nhau,được mặt trời ấm áp soi sáng. Hắn thân thủ sờ về phía bên hông, bên hông được quấn một cái dây cột tóc, Ngu Tô dây cột tóc có xúc cảm rất trơn mịn, lại nhẵn nhụi, giống như là gương mặt cảu Ngu Tô vậy .

Cậu thì cần phải trở lại Ngu Thành, trở lại bên cạnh cha mẹ, cùng với các bạn bè của cậu. Thật là muốn nhìn một chút bộ dáng của cậu tại Ngu Thành sinh hoạt như thế nào, thiêu đào, chủng điền, còn có cùng các bằng hữu nô đùa đánh bắt cá. Ngu Tô đều đem sinh hoạt của mình tại Ngu Thành nói cho Tự Hạo, nhưng mà Tự Hạo lại chưa bao giờ nói với Ngu Tô sinh hoạt của mình tại Nhâm Ấp như thế nào.

Ngay cả lúc nói tên của hắn cũng lại là dùng tên giả.

Tự Hạo nhẹ nhàng mở ra dây cột tóc, đưa nó cất vào trong ngực, dán chặt vào lồng ngực. Hắn nghĩ lại chính mình khi ở tại Nhâm Ấp,còn từng chế nhạo qua Nhậm Gia lén lút lấy vòng tay của Cát Phương, chính mình đây chẳng phải cũng giống như Nhậm Gia hay sao, cũng không sai biệt chu nào.

Hồi ức lại tình cảnh cùng Ngu Tô ở chung tình xong thì Tự Hạo cũng dần dần ngủ, hắn rất ít khi nằm mơ, nhưng vẫn là ở trong mơ mơ thấy Ngu Tô. Trong mộng, Ngu Tô đứng ở bên đất ruộng, cậu đeo lấy một cái giỏ trúc, chống cái cày, đối với hắn vẫy tay, lại như tựa muốn dạy hắn trồng rau, trong mộng giống nhau có một ruộng đất ở ngoài sườn núi,lại xuất hiện một gian nhà, một tòa viện, bất kể là trong phòng vật phẩm hay là giếng trong viện, những khóm cây cùng những chú cho, gà , đều chân thật như vậy, phảng phất như đang chân thực tồn tại vậy.

Đại khái là bởi vì giấc mộng này mà Tự Hạo hiếm thấy mà ngủ muộn, thời điểm hắn tỉnh lại thì trời cũng đã triệt để sáng. Tự Hạo như thường theo thói quen đi xuyên sườn núi Dã Ma đuổi dê ăn cỏ, đến bên dòng suối bắt lấy cá tôm, sau lại trở về Lạc Vũ Khâu nấu ăn,vẫn là một ngày tương đồng như vậy, ngày qua ngày mà thôi.

Ăn cơm no xong, hắn lại mang theo Đại Hắc đi xuống sườn núi, bỗng nhiên Tự Hạo thấy trong rừng cây ẩn hiện ra một bóng người, nhìn giống như là Buộc. Hắn đột nhiên cảm thấy có điểm kỳ quái, Buộc trước mới vừa đến qua rồi, lần này lại là bởi vì cái gì mà đến đây?

Tự Hạo đem Mục Dương tiên cầm ở trong tay, đoạn chậm rãi hướng Buộc đi đến, hắn thấy được trong tay hắncòn mang theo đồ vật, nghĩ thầm Mục Chính là không phải muốn đưa cho hắn chút mễ lương đi.

Chuyện hắn bị lang cắn thương , Mục Chính cũng có biết đến, Mục Chính cũng từng phái Buộc lại đây hỏi hắn có nhu cầu gì thì cứ việc nói, Tự Hạo nói mình có thể giải quyết được nên đã khước từ Mục Chính hiệp trợ. Mục Chính xem ra là vẫn chưa yên tâm.

"Cát Hao, vết thương của ngươi ra sao rồi?" Buộc vừa đến liền đem một túi đồ vật để xuống đất, hỏi thăm về Tự Hạo thương thế.

Tự Hạo hồi đáp: "Cánh tay có thể nhấc động được rồi,cũng không có gì đáng ngại, ngươi báo cho Mục Chính là không cần phải lo lắng cho ta."

"Hôm qua có một người tại kênh rạch rừng bị giết hại."Đây mới chính là chuyện quan trọng mà Mục Chính uỷ thác Buộc đến báo cho Tự Hạo, bất quá cũng không phải là vì mỗi chuyện này mà đến, hắn đây cũng là thuận tiện cấp đưa một chút mễ lương.

"Bị giết là ai?"

"Là một người chăn nuôi heo, đi đến trại bán heo thì bị người dùng trường mâu ám sát. Mục Chính dặn ngươi nhớ chú ý an toàn ,nếu là nhìn thấy kẻ khả nghi nào thì phải lập tức báo ngay cho hắn."

"Ta sẽ cẩn thận."Tự Hạo vẫn là cô chút ít kinh sợ, hắn đến Giác sơn lâu như vậy mà vẫn là lần đầu tiên nghe nói có người bị giết.

"Bắp ngô này, còn có một bao thịt khô, Mục Chính kêu ngươi cứ nhận lấy." Buộc từ bên hông cởi xuống một túi thịt khô treo lơ lửng rồi đưa cho Tự Hạo. Tự Hạo nhận lấy, cùng Buộc bàn giao: "Thay ta cảm tạ Mục Chính, lần sau không cần lại đưa đến đâu."

Hắn là motngười chăn nuôi, được Mục Chính đặc thù chăm sóc, chắc chắn Mục Chính gia nô bộc, Giác sơn cái khác người chăn nuôi đều biết, cũng không biết ngoại giới sẽ đối với hắn có cái gì dạng suy đoán. Mục Chính tâm ý tuy tốt, mà thực sự không lớn cần phải.

"Ta sẽ hồi đi truyền đạt, ta đi đây, Cát Hao ngươi chú ý môn hộ, mấy ngày nay ít đi trong núi rừng săn thú, chờ bắt được hung thủ, ta đến đây báo biết ngươi." Buộc vi Mục Chính tận tâm, đem Mục Chính dặn dò đều cùng Tự Hạo nói.

Tự Hạo gật đầu một cái, nhìn theo buộc rời đi. Nhìn hắn kia thấp bé nhanh nhẹn thân thể biến mất với cây rừng, Tự Hạo nghĩ, sát hại người chăn nuôi heo quá nửa là vì giựt tiền đi.

Mới tới Giác sơn thời điểm, lo lắng nhất chính là Tấn Di cung thủ lần theo mà đến, mai phục đem chính mình sát hại. Ai tưởng, đến Giác sơn lâu như vậy, vẫn luôn không có hai vị Tấn Di cung thủ tin tức, có lúc Tự Hạo đảo hy vọng có thể phát hiện tung tích của bọn họ, là phúc hay họa, dù sao tránh không khỏi, đi sớm hiện sớm giải quyết. Giải quyết cung thủ, hắn là có thể rời đi mặc cho mà, đi cái nào đều được, chính là bởi vì cung thủ chưa truy bắt đến, hắn vẫn đến tại đây che chở trong đất sinh hoạt.

Đem mễ lương cùng thịt khô nhấc lên Lạc Vũ Khâu, Tự Hạo ra khỏi phòng, đứng ở trên đài đất, hắn nhìn thấy vùng quê thượng một đám ngựa hoang chạy trốn mà qua. Tự Hạo đối ngựa hoang tâm tư, có thể đã nhiều ngày, hắn cố ý chú ý, phát hiện hôm nay ngược lại là không thấy con ngựa trắng kia, cũng không biết nó đi đâu thế?

Đàn ngựa hoang cùng đoàn người giống nhau, đối người ngoại lai hội bài xích, đặc biệt là đến muốn là một đầu tráng niên mẫu mã, hơn nửa là muốn gặp bầy ngựa Mã vương ngoan đấu, trục xuất, không thấy, cũng không phải kỳ quái.

Tự Hạo không biết này con ngựa trắng, là thớt đào tẩu tù mã, chỉ cảm thấy nó đặc biệt cao to đẹp đẽ, liền liền nhớ tới sâu sắc.

Sau giờ ngọ, Tự Hạo chấp nhất trường mâu, đến Lạc Vũ Khâu sau khe suối lâm bắt cá, trong rừng chim muông kêu to, tương đương náo nhiệt. Tự Hạo hết sức chuyên chú với trường mâu cùng trong dòng suối cá, mãi đến tận hắn nghe đến mã tiếng hí, làm cho rất bi thiết. Tự Hạo thu hồi trường mâu, ra suối nước, 偱 thanh đi vào trong rừng.

Hắn vốn tưởng rằng lại tại phụ cận, mà lại đi một hồi lâu, mới nhìn thấy ngựa trắng tung tích, nó tại một chỗ trong vũng bùn giãy dụa. Ngựa trắng thương tích khắp người, chân trước quỳ xuống đất, hai cái chân sau hãm sâu tại bùn bên trong. Nó rướn cổ lên phát ra tiếng rên rỉ, dùng cầu xin mà sợ hãi ánh mắt nhìn Tự Hạo.

Dưới ánh mặt trời ngựa trắng, lóa mắt mà đặc biệt, nó không giống với Giác sơn thông thường tông mã, nó so với tông mã cái đầu càng cao to hơn, toàn thân trắng như tuyết, bởi vậy mới bị tuyển làm tế tự thần linh tù mã. Tự Hạo nhìn nó, tưởng thường ngày luôn muốn làm con ngựa, xa xa thấy nó thân ảnh đã tương đương yêu thích, không muốn cùng nó còn rất có duyên phận.

"Chớ lộn xộn, ở đây chờ ta." Tự Hạo tự nhiên biết đến mã nghe không hiểu tiếng người, hắn vẫn là đối con ngựa này như vậy căn dặn.

Tự Hạo vội vã rời đi bùn sông ngòi, hắn trở về Lạc Vũ Khâu, đi lấy dây thừng. Nếu như Tự Hạo rời đi thời điểm, quay đầu lại liếc mắt nhìn ngựa trắng, hắn sẽ phát hiện trước kia tại trong vũng bùn liều mạng giãy dụa ngựa trắng, yên tĩnh lại, phảng phất nó thật có thể nghe hiểu nhân loại ngôn ngữ.

Đương Tự Hạo trong tay nhấc lên dây thừng, gánh căn tân khảm sào tre, chạy tới bùn sông ngòi, ngựa trắng chi sau đã hoàn toàn hãm tại trong bùn, nó thấy Tự Hạo lại đây, phát ra ai oán hí thanh. Như trong nháy mắt, cũng là đối thượng mã mắt kia trong nháy mắt, Tự Hạo cảm thấy được nó e rằng giống người giống nhau có tình cảm. Tự Hạo đem dây thừng một đầu quấn vào trên cây trúc, một đầu khác làm công kết, lôi ra một cái dây thừng vòng qua, hắn muốn dùng nó bộ mã cái cổ.

Không trảo qua mã Tự Hạo, gặp quá người khác trảo mã, hơn nữa hắn luôn luôn ham muốn có một con ngựa, đặc biệt lưu tâm Giác sơn dân chăn nuôi bộ mã thủ pháp.

Tự Hạo không chút hoang mang, hắn đem sào tre để ở một bên, bẻ một ít cây cành đệm ở trong vũng bùn, tại trước  ngựa vây phô. Ngựa trắng tựa hồ minh bạch Tự Hạo ý đồ, phấn liệu chân trước móng, bất quá cũng là vô lực giãy dụa. Tự Hạo không chỉ phô cành cây tại vũng bùn,mà còn đi lấy thêm một cái đại mộc, đặt nằm ngang trên vũng bùn, liền tại phía sau cái mông ngựa . Làm tốt này đó, Tự Hạo lúc này mới đi lấy ách, hắn tự nhiên không phải dự định dựa vào sức lực của một người kéo lên con ngựa này, đó là chuyện không có khả năng, hắn bộ mã chỉ là muốn nhượng nó đừng chạy mà thôi.

Thương thế của con ngựa này khá nghiêm trọng, trên người có vài chỗ đều đang chảy máu, nếu là thoát khỏi vũng bùn, ngay cả chạy đi chỉ sợ cũng là một con đường chết, rất đáng tiếc, còn không bằng đem nó lưu lại, đương nhiên, Tự Hạo cũng là có tư tâm, hắn đây là muốn nuôi nó.

Tung sáo tác, lặp lại hai lần mmới chụp lại cái cổ ngựa , Tự Hạo đem trói hệ sáo tác sào tre, cột nút chết tại giữa hai cái cây.  Này sau, Tự Hạo đạp lên cây lớn đặt nằm ngang , hắn ở phía sau đẩy ngựa trắng, ngựa trắng ra sức nhảy lên, móng trước bước lên cành cây dính bùn, sau đá đá đạp lung tung, như thế mãi cuối cùng mới thoát khỏi vũng bùn,   mạnh mẽ nhảy lên mặt đất đai.

Ngựa trắng mới vừa thoát thân khỏi vũng bùn vui sướng vẫn chưa thể biểu đạt đầy đủ, đang muốn ngỏng móng lên lao nhanh, tùy theo mà đến chính là nơi cổ liên luỵ, bạch mã hoảng loạn hí vang kêu to, đem sào tre kéo ra tiếng vang.

"Đừng chạy! Ta sẽ không làm thương tổn ngươi." Tự Hạo nhảy ra khỏi vũng bùn rồi đuổi theo ngựa trắng, hắn kéo lại dây ngựa trắng không tha. Có lẽ là sức cùng lực kiệt, ngựa trắng nhìn Tự Hạo, lại không thể làm quá giãy dụa.

Tự Hạo biết được lực đạo cẳng chân ngựa đá vào, hắn tóm lấy cái ách, ở bên đuổi ngựa hành tẩu. Ngựa trắng cũng theo Tự Hạo mà đi, nó hiện ra dáng của dịu ngoan, nó vốn là ngựa được người chăn nuôi,  cũng không phải là ngựa hoang cho nên dã tính đã được mài mòn bớt. 

Đem ngựa trắng mang tới sườn núi Dã Ma, Tự Hạo đưa nó cột tại một cái cây. Hắn cho ngựa trắng cắt đến lương thảo, cũng bưng tới một chậu nước sạch. Ngựa trắng nằm trên đất, không ăn không uống, nó đối với hoàn cảnh xa lạ hiển nhiên vẫn mang trong lòng kinh hoảng, vẫn là cần thích ứng.

Nhìn trời sắp ngả về hoàng hôn, Tự Hạo trở về đồng cỏ, đem dê đuổi về sườn núi Dã Ma, Đại Hắc phát hiện trên sườn núi Dã Ma có đồng bọn mới lập tức hướng nó hung ác sủa gọi. Ngựa trắng phát ra vang dội tiếng hí,  thân thể cao to nhảy lên, làm Đại Hắc sợ đến nỗi rút lui."Đại Hắc." Tự Hạo khẽ gọi  Đại Hắc, dẫn nó leo lên Lạc Vũ Khâu, về nhà chuẩn bị cơm tối.

Chưng cơm, ngô cùng thịt khô, luộc canh cá , thực sự là món ăn vô cùng phong phú,  chính là Mục Chính gia đồ ăn đại khái cũng chỉ là như vậy thôi. 

Tự Hạo chính trực vẫn đang tuổi lớn, một nồi chưng cơm cùng một nồi canh cá, hắn vẫn có thể một người ăn được sạch sẽ, một chút cũng không dư thừa. Đương nhiên, Tự Hạo vẫn là như thường phân cho Đại Hắc một phần đồ ăn. Tổng là một người một  chó cùng nhau gắn bó làm bạn.

Ăn cơm no  xong, Tự Hạo liền xuống sườn núi Dã Ma dò xét, Đại Hắc ở phía sau đuổi tới. Dê an nhiên ở trong vòng dê, không cần phải lo lắng, Tự Hạo đi thăm dò liếc ngựa một chút, phát hiện lương thảo dược chất đống ở trước mặt ngựa đã giảm bớt rất nhiều, nước bên trong chậu gỗ cũng vậy.

Đại Hắc đối với trong nhà tăng thêm "Sủng vật" mới rất có địch ý, đối bạch mã thấp sủa, nhưng mà đối với vài động vật lớn hơn nó, nó kỳ thực cũng kinh sợ, không thể nào dám lỗ mãng. Tự Hạo đem Đại Hắc chạy tới dê vòng, căn dặn nó xem dê thật kỹ. Đại Hắc bé ngoan nằm nhoài  bên vòng dê, nó biết mình có chức trách nên không rời đi dê vòng, đi "Vây xem"đồng bọn mới.

Thấy Đại Hắc cùng ngựa trắng tường an vô sự, Tự Hạo cũng quay trở lại Lạc Vũ Khâu, bận rộn một ngày, hắn cũng nên nghỉ ngơi rồi. Nằm tại trên Thảo Nê đài ,nghe tiếng gió xuyên qua phòng, Tự Hạo hướng một bên lò sưởi tìm tòi, mấy ngày trước đây thôi Ngu Tô vẫn nằm ở kia, nói chuyện cùng chính mình. Chung quy vẫn là có chút không quen, quả nhiên người vẫn là cần phải có bằng hữu.

Ngu Tô vì hắn nà bện lau sậy thành đồ ăn, may vá,  giặt sạch quần áo, tặng cho hắn gốm màu khí cụ, Tự Hạo không rõ ràng thiếu niên này đối với hắn có ý vị như thế nào, nhưng cảm giác thật sự là dứt bỏ không ngừng. Cũng có không ít người hậu đãi chính mình, nhưng mà Ngu Tô người này thật sự rất tốt, lại nhẹ nhàng thẩm thấu Tự Hạo sinh hoạt một chút một, đến nỗi cảm thấy được cậu đối tốt với mình ở khắp mọi nơi.

P/s: bắt đầu từ chương này trở đi là mấy chương sau kiểu siêu dài luôn á hic :(((((  sao lại dài thế nhỉ huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro