Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28: Hai kẻ ngoại lai

Dưới ánh đèn mờ , hồng hạt châu hiện ra vô cùng trong suốt, đỏ tươi như máu,xinh đẹp đến mức khiến người không dời mắt nổi. Ngu Tô nhẹ nhàng dùng ngón tay trỏ cùng ngón tay cái nắm lấy nó, đưa nó tại đầu ngón tay xoay tròn, cậu thật sự rất yêu thích nó, phần yêu thích này còn bao hàm cả một phần tình cảm nồng nhiệt, bởi vì đó chính là đồ vật mà Tự Hạo tặng cho cậu.

Ngu thành vốn có một loại đá hồng, tính chất so với các loại đá khác còn nhuyễn mịn hơn, lại rất thuận tiện để gia công, mọi người đều chế tác nó thành các loại hình dáng, châu hình, các nữ tử cũng sẽ dùng nó để làm vòng cổ trang sức, vật trang sức. Nhưng mà nó lại rất dễ bị loang lổ, thậm chí là bị vỡ nát, cũng không có màu sắc hào quang loá mắt như này.

Hạt châu trong tay này rốt cuộc là làm bằng vật liệu gì, Ngu Tô không hiểu được, đối Ngu Thành mà nói, mã não tương đương hiếm thấy, bởi vì mã não độ cứng so với ngọc thạch đều tốt hơn, chính là Ngu Thành đại quý tộc cũng chưa chắc có được một khoan mã não hạt châu như thế.

Người đem mã não tạc phải đến từ phía tây bắc phi thường xa xôi kia, bởi vì bọn họ có kỹ thuật tinh luyện kim loại tốt nhất, cho nên thương phẩm của bọn họ thỉnh thoảng cũng sẽ thông qua tay người Nhung để tiến vào Đế Ấp.

Ngu Tô không nghĩ nhiều nữa làm gì, cậu cẩn thận lồng vào mã não đỏ châu một sợi dây thừng, không phải là dây thừng dài, có thể đề động nó. Kết dây thừng thắt mã não vào, bỏ vào một ống trúc xinh xắn, ống trúc này còn có một cái nắp, có thể ăn khớp đậy kín lên. Ngu Tô đem ống trúc đặt ở dưới gối mềm, lát sau cậu thổi tắt đèn rồi nằm xuống nghỉ ngơi, trong bóng tối, cậu lẳng lặng nằm, nằm một phút chốc lại đột nhiên bò lên, từ dưới gối lấy ra ống trúc, ôm nó vào lòng mới chịu đi ngủ.

Hồng châu giấu ở trong ống trúc giống như là tình cảm mà Ngu Tô luôn thầm giấu kín,nó cũng không muốn người biết, nên mới phải cẩn thận từng li từng tí một ẩn náu,được che chở bởi trân ái.

Thiếu niên ôm lấy ống trúc vào trong lồng ngực rồi an nhiên nghiêng người ngủ, nguyệt quang lặng yên không một tiếng động chảy qua khuôn mặt xinh đẹp của cậu, rọi sáng chuyện trong mộng , có lẽ là bắt đầu từ trong hồ nước trên Lạc Vũ Khâu,cũng có lẽ là Tử Hồ nở đầy tử đằng hoa lan.

Sáng sớm hôm sau, Ngu Tô giật mình tỉnh lại, cậu nghe thấy trong viện có tiếng gà trống bay nhảy kêu to, cậu đành phải đi ra khỏi phòng, hướng trong sân đi, nhìn thấy mẫu thân đang cật lực bắt lấy một con gà trống, gà bay tán loạn cả lên, gà trống hoảng loạn không lối thoát liền một đầu tiến vào Ngu Tô trong lồng ngực, bị cậu một phát bắt được.

"A mẫu, muốn bắt nó làm cái gì vậy ạ? "

"Tô, ngươi đem nó đưa đến ngươi huynh trưởng gia đi, cho Tiểu thần hầm ăn."

Tiểu Thần là con trai thứ hai của Ngu Tô trường huynh Ngu Tích , năm nay mới năm tuổi nhưng mà tiểu tử thân thể lại không được tốt. Ngu Tích có một gái một trai, trưởng nữ đã mười hai, chỉ so với Ngu Tô nhỏ hơn ba tuổi mà thôi.

Ngu Tích gia tại nam khu, từ Bắc Khu đi tới phải thông qua một khe suối, một cầu gỗ nên thành ra đường cũng không ngắn, Ngu Tô đi đứng nhanh và tiện nên mới phải thay Ngu mẫu đi một chuyến. Ngu mẫu đem cánh hai con gà trống trói chặt lại, sau lại nhượng Ngu Tô cầm lấy, Ngu Tô nắm lấy cánh gà, nó liền thành thật treo ở Ngu Tô trên tay, không dám giãy dụa, ngây người như phỗng.

Sáng sớm nhấc theo một con gà đi xuyên qua phố hạng, Ngu Tô thật sự là thành công nhận sự chú ý từ người khác, mới ra khỏi nhà mà đã có vài người hàng xóm đánh tới bắt chuyện,dò hỏi: "Tiểu Tô, ngươi muốn đi nơi nào đây ?" Có nói: "Làm sao không lấy lồng gà chứa nha, trên đường sợ nó chạy mất ."

Ngu Tô không chê phiền, cười cười cùng người trò chuyện, từng người từng người một trả lời. Một đường đi một chút lại ngừng lại, lúc đi đến cầu gỗ, Ngu Tô tay phải cầm gà đến tê dại, cậu đành phải đem gà trống thả xuống, muốn đổi sang tay trái cầm, không nghĩ này một đường gà trống biểu hiện thành thật dám cư nhiên nhân cơ hội muốn bỏ chạy, khanh khách kêu, lắc thân thể lập tức chạy trốn.

"Đừng có chạy."

Ngu Tô nhào vào bắt lấy lại chỉ túm được một chỗ lông gà, nó từ Ngu Tô đầu ngón tay trốn đi, nhưng là không tự do bao lâu liền rơi vào tay tên còn lại , Ngu Tô bỗng nhiên đối diện một khuôn mặt ôn hòa tươi cười, người kia đem gà trống đưa cho cậu, sau lại nhấc lên giỏ trúc đặt trên đất rồi đi.

Ôm lấy gà trống lên, Ngu Tô nhìn người kia lặng im đi qua cầu, chính là hướng cầu nam đi đến, hắn xuyên một thân trang phục cổ xưa mà sạch sẽ. mái tóc dài, chưa buộc lên, một nửa bên được bím tóc, một nửa khoác lên trên vai, tương đương giản dị, không có bất kỳ vật trang sức nào. Ngu Tô gặp quá hắn mấy lần mặt, biết được hắn là Phong Vũ.

Không biết hắn trong rổ cầm là cái gì, hắn thật giống như cũng ở trong nam khu phụ cận đi.

Ngu Tô bất giác nhìn hắn nhiều hơn một chút, cảm thấy hắn thật là một người phi thường yên tĩnh, rất khó tưởng tượng ngày đó tại dưới tàng cây trên hoa cỏ sườn núi, hắn sẽ cùng Ngu Chính như vậy như vậy...

Đi hoa cỏ sườn núi hẹn hò, đối Ngu Tô mà nói thì đó là chuyện rất xấu hổ, đương nhiên cậu cũng không cùng người đi qua bao giờ.

Ngu Tô bước chân thoang nhanh hơn , Phong Vũ đi chậm rãi lại đã bị người ở trước mặt dò hỏi, Ngu Tô nghe người ta nói: "Phong Vũ, ngươi đã đưa cho A chính cái gì ăn rồi vậy ? " Người nói chuyện là một phụ nhân, trưởng đến chắc chắn, một mặt chế nhạo cười.

Phong Vũ nói nhỏ: "Làm bánh ngọt."

Phụ nhân bên cạnh có bốn, năm người hàng xóm, đều ha hả cùng nhau cười, các nàng đều là người cô chút thanh nhàn, hay đứng ở trước cửa nhà nói chuyện phiếm. Ngu Tô nghĩ, hắn thật là thành thật, đổi là chính mình sẽ không cùng với các nàng nói thật đâu, không đúng, làm sao sẽ lại suy nghĩ đổi thành chính mình chứ?

"Ngươi nếu như là nữ tử, A Chính còn không phải là thú ngươi làm thê, mỗi ngày cho hắn đồ ăn ngon sao "

"Ha ha, ta xem cũng thật xứng đôi. "

Đám phụ nhân này thật là có điểm đáng sợ, Ngu Tô cúi đầu cầm gà, lặng lẽ lặng lẽ đi tới, bất quá vẫn là có người nhận ra cậu, lập tức gọi cậu: "Đây không phải là Ngu Tích đệ đệ sao? Cấp huynh trưởng đưa gà tới rồi à? "

Ngu Tô theo tiếng: "Dạ."

"Đứa nhỏ này trưởng đến thật thanh tú nha, năm nay đã mấy tuổi rồi?"

"Mười lăm ạ ."

"Có yêu thích nữ hài không? Huệ của chúng ta cũng lớn lên rất xinh đẹp đó nha."

Một nữ hài cùng Ngu Tô tuổi tác xấp xỉ bị các phu nhân đẩy đi ra, nữ hài liền đỏ cả mặt, cùng Ngu Tô liếc mắt một cái lại hoang mang xuyên về lại nhóm người.

"Ai nha, còn xấu hổ nữa chứ"

Ngu Tô da mặt mỏng, lập tức tăng nhanh bước chân rời đi, cậu và Phong Vũ bất giác đã đi chung với nhau, hai người rời đi khỏi đám người líu ra líu ríu này, đoan Phong Vũ hỏi cậu: "Ngươi chính là Ngu Tô đúng không?" Hai người trước đây đều không từng trò chuyện quá, bởi vì tuổi không xấp xỉ, sinh sống cùng là nơi bất đồng, rất ít khi tiếp xúc nhau.

Ngu Tô đáp: "Đúng thế."

Hai người cũng người một câu cứ như vậy trò chuyện với nhau, cũng không có đối thoại cái gì khác nữa, phía trước đã là Ngu Chính gia rồi. Ngu Tô xem Phong Vũ trấn tĩnh mà từ đám phụ nhân chế nhạo rời đi,coi như không có chuyện gì xảy ra mà đi vào Ngu Chính gia, không biết hắn trong lòng xem chuyện đối đãi giữa bọn họ là như thế nào đây? Ngay cả lại là như thế nào chịu đựng ánh mắt của người khác nữa?

Ngu Chính gia sân có tường đất, Phong Vũ đi vào sau thì Ngu Tô cũng không nhìn thấy hắn đâu. Ngu Tô tiếp tục đi về phía trước, huynh trưởng gia của cậu cách Ngu Chính gia không xa,chỉ cách ba gia đình nữa là đến rồi.

Ngu Tô lúc đi đến trong sân của nhà huynh trưởng rồi thì chỉ thấy sân không đãng, cậu cẩn thận hướng trong phòng thăm dò xem, nhìn thấy một phụ nhân đang tại công đường canh cửi, đúng là túc chị dâu cậu rồi. Túc ngẩng đầu nhìn thấy Ngu Tô liền vội vàng thả xuống canh cửi toa,niềm nở chạy ra đón. Ngu Tô thả xuống gà trống, lễ phép nói với nàng: "A mẫu nhượng ta đưa tới,muốn cấp cho Tiểu Thần ăn ạ."

Túc cười cười rồi đi tìm đến một lồng gà, sau lại đem gà trống giam lại, nàng nói: "Tiểu thúc, ngươi trước tiên nghỉ chân một chút đi, ta đi nhà bếp một chút. Làm chút cá muối, ai nah, thật là, còn phải làm phiền tiểu thúc mang tới như này nữa. "

Ngày xưa, Ngu Tích thường đưa cho cậu trai sò, hắn yêu bắt cá, rảnh rỗi liền bơi thuyền đi ra ngoài bắt cá, thừa bao nhiêu đều hướng cha mẹ bên kia đưa. Ngu Tô xem chị dâu tiến vào nhà bếp,cậu tại công đường đi lại, nhìn thấy Tiểu Thần đang ở trong nhà. Bé là một hài tử gầy yếu, nhát gan, nay lại ngồi bên trong góc, đang cùng một chú chó con chơi đùa.

Tiểu hài tử tổng là dễ chết yểu, có thể khoẻ mạnh, nhảy nhót tưng bừng nuôi lớn đều phải dựa vào vận may cả. Tiểu thần từ khi ra đời cứ nghĩ sẽ là chết yểu, không nghĩ tới cũng đã nuôi đến năm tuổi rồi. Tiểu thần ngước mắt nhìn Ngu Tô, yếu yếu hô: "Tiểu thúc." Ngu Tô ngồi xổm người xuống, sờ đầu bé một cái, nhẹ giọng hỏi bé: "Bên ngoài mặt trời ấm áp, cùng tiểu thúc đi ra bên ngoài chơi có được hay không nào?" Tiểu Thần lắc lắc đầu, không có hứng thú, đoạn tự mình lấy một cái cỏ chè vè đùa với chó con.

Túc nâng một bình vật tiến vào, đem bình gốm đưa cho Ngu Tô, bất đắc dĩ nói: "Hàng xóm hài tử hay bắt nạt nó, cũng may giống như phụ thân giống nhau đều yêu thích đi bờ nước,nên cũng hay thường dẫn nó ra ngoài bắt cá."

Cũng không phải sợ bé tính tình quái gở, mà là sợ bé học không được, bọn nhỏ tại cùng nhau đùa giỡn, có thể lẫn nhau học tập, đầy khắp núi đồi chạy, nhận thức sơ hoa cỏ quả, chim muông này nọ.

Ngu Tô khẽ ôm lấy bình gốm, sau đó Ngu Tô cùng chị dâu nói lời từ biệt, liền cũng rời đi, trở về Bắc Khu.

Mọi người thích ăn đồ ăn dính dính muối liêu, cho nên cơ hồ từng nhà đều sẽ làm muối, Ngu Tô gia cũng có mấy cái chum tương. Ngẫm lại, Tự Hạo ở trên Lạc Vũ Khâu chắc là cũng không có tương qua, tương đậu như này đâu, sinh hoạt của hắn xác thực là quá gian khổ.

Ôm một bình cá muối, Ngu Tô nghĩ rằng đậu trong ruộng rất nhanh là có thể thu hoạch rồi, không bằng cũng làm một bình tương đậu phong kín,sau đó lại chờ đi Giác sơn sẽ mang đi đưa cho Tự Hạo một lần nữa vậy.

**

Trên Lạc Vũ Khâu bấy giờ , Tự Hạo đang cẩn thận dùng lau sậy cọ rửa cho ngựa trắng,  hắn chú ý tránh khỏi những vật thương to to nhỏ nhỏ trên thân ngựa thượng, rất tận lực không làm đau nó. Con ngựa trắng này sau khi chạy thoát khỏi giam cầm lại còn đánh nhau ẩu đả,sau còn rơi vào đầm lầy nên đã trở thành một con ngựa tàn tạ.  Một muôi nước sạch cứ như vậy mà trút lên người ngựa trắng , đem bùn bẩn tro bụi cọ rửa, sau đó dần dần hiển lộ ra màu gốc ngựa trắng ,  thực sự là trắng như tuyết, ánh sáng phi thường lộng lẫy.

Chính là tại Nhâm Ấp, Tự Hạo cũng chưa từng thấy mấy chú ngựa xinh đẹp như vậy cả, nên hắn tương đương yêu thích. Tự Hạo biết ngự xe, nên hắn đối tính tình của ngựa cũng là tương đối quen thuộc, cũng có cùng chúng nó ở chung với nahu. Nghĩ đến nuôi nó cũng không khó, chỉ là trước phải giúp nó chữa thương hết đã. 

Đem ngựa rửa sạch sẽ xong xuôi hết rồi  đuổi đi mấy con ruồi cứ ong ong không ngừng nghỉ xoay quanh tại bên người nó, Tự Hạo sau lại cấp vết thương của nó sát thảo dược, nơi này bôi bôi, nơi đó bôi bôi, một chú ngựa trắng như tuyết cứ như vậy đã  biến thành một chú ngựa xanh biếc giao nhau rồi. 

Ngựa trắng dịu ngoan mà nằm trên đống cỏ, nó giống như biết được Tự Hạo là đang liệu cho nó, nên nó không hề có bất luận sự chống cự nào, tình cờ hí hai tiếng, nghe thật là bi thương. Tự Hạo cảm thấy chính hắn cùng con ngựa này có lẽ cũng có một vài điểm tương tự, đều là bị "Trục xuất", vô luận ngựa trắng từ đâu đi ra, nó cũng đã trở nên  lẻ loi,giống như là mình vậy.

"Hảo hảo dưỡng thương một chút, ta đi cắt chút cỏ khô tươi nhé. " Tự Hạo chải vuốt lông bờm ngựa, khẽ nói chuyện với nó, ngựa trắng quay đầu lại nhìn Tự Hạo,  mắt thoạt nhìn rất ôn nhu.

"Gâu gâu !" Đại Hắc không biết khi nào mà mình chạy lên sườn núi Dã Ma, đối ngựa trắng sủa gọi. Nó đứng canh ngựa trắng hơi xa, nhìn ra được nó là có chút kinh sợ, có thể cũng không phải phi thường kinh sợ, nó vẫn đang phẫn nộ sủa.

"Đại Hắc!" Tự Hạo quát bảo nó ngưng lại,  gọi nó cùng nhau đồng thời xuống núi. Nghe được chủ nhân gọi Đại Hắc liền lập tức vui vẻ cùng chủ nhân hạ xuống sườn núi, nó cùng trước cùng sau, đặc biệt ân cần, còn thỉnh thoảng rên hai tiếng nhằm hấp dẫn lực chú ý.

Tự Hạo đem Đại Hắc lưu lại đồng cỏ, hắn thì lại đi bờ sông để cắt cỏ,sau đó lại mang lấy cỏ xanh đi về lại sườn núi Dã Ma. Hắn muốn để nó dưỡng thương hai ngày, sau khi thương tổn gần như khỏi hẳn sẽ lại kéo ra ngoài ăn cỏ, mỗi ngày đi vận chuyến cỏ, khổ cực cũng chỉ một chút mà thôi.

Tự Hạo đem cỏ nuôi ngựa, nghĩ khi rời đi Nhâm Ấp cũng đã từng cùng Cát Hoa đùa giỡn nói, hắn này vừa xuất hiện, liền đi Mục Dương nuôi ngựa, trồng trọt sơ cốc. Ở tại Nhâm Ấp học tập sách vở, không thể dùng đến kế sinh nhai, đến Giác sơn ngược lại là học được không ít thứ, cũng coi như không có sống uổng một đoạn thời gian đi. 

Ngựa cần thiết phải có một cái lều,để có thể chắn gió tránh mưa, bất quá cánh tay phải của Tự Hạo vẫn bị thương ,nên không có cách nào có thể vung lên rìu chặt cây được  hắn tạm thời vẫn chưa làm được, chỉ có thể trước hết để cho nó nghỉ lại dưới tàng cây tránh gió,  rồi ở phía dưới lót nhiều chút cỏ khô cho nó nằm nằm là được. 

Uy xong ngự, Tự Hạocuối cùng trở về Lạc Vũ Khâu, hắn đi nấu nước, rót đào bình, đoạn lại xuống núi đi xem dê.

Nước trong nồi dần sôi trào, sau lại để cho nó nguội bớt, bỏ nước vào tại trong bình, Tự Hạo đem ấm nước quấn vào bên hông, từ cửa cầm chuôi mâu đồng thau rồi xuống núi đi. Khởi điểm, mỗi khi hắn dùng đào bình uống nước, đều sẽ nghĩ tới người ở tại Nhâm Thủy kia, mới mấy ngày trôi qua cũng đã quen rồi.

Đi tới đồng cỏ, Tự Hạo hướng cây rừng đường mòn thăm dò xem, không đãng không người, hai ngày trước Buộc từ nơi đó đi tới, báo cho hắn biết tại kênh rạch bên kia có người bị giết, cũng nói chờ hung thủ bắt lại sẽ đến báo cho hắn. Không biết tại sao, Tự Hạo có chút lưu ý, nhưng mà Buộc vẫn chưa trở lại thông báo.

Lạc Vũ Khâu hai ngày này cũng không có bóng người xa lạ nào đi qua, hết thảy đều rất yên tĩnh. 

**

Ba ngày trước vào lúc hoàng hôn, tại cẩu cái đuôi bãi bỗng nhiên xuất hiện hai kẻ ngoại lai.

Cẩu cái đuôi bãi người ngoại lai vốn cũng không ít, phần lớn đều là dân chăn nuôi, cẩu cái đuôi bãi cư dân đối với dân chăn nuôi đã tập mãi thành quen, bọn họ cũng rất am hiểu phân biệt. Dân chăn nuôi trên người hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có khí vị bị gia súc lây nhiễm, địa phương nuôi chó,  chính là phân chia nguy hiểm hay không như vậy. Dân chăn nuôi nếu tiến vào cẩu cái đuôi bãi thì chúng nó sẽ không sủa gọi, thế nhưng hôm nay lại rất kỳ quái,  hai kẻ Thiên tướng hôn mê đến đây lại khiến cho bảy, tám con chó đều chọc giận, chúng nó kéo dài cái cổ sủa thanh vang cả một mảnh trời. 

Hai kẻ  ngoại lai này xuyên quần áo da lợn, vội vàng đến cẩu cái đuôi bãi. Lôn thành ở phía đông có một làng xóm ở  sườn núi, có một quần cư trư nhân, bọn họ rất ít khi đến Giác sơn , nhưng mà cũng không phải nói tuyệt không tới, tình cờ vẫn là có thể nhìn thấy bọn họ thân ảnh.

Các nhà vội đem chó sủa gọi đuổi đi, có mấy người gia cảnh giàu có thì lại đem người mục trư nhìn tường tận một phen, hỏi muốn đổi cái gì sao? 

Bọn họ mang đến một con heo rừng to, thoạt nhìn trạng thái cũng không quá hảo, bụng đều đói đến lõm,trông khá lười biếng, phờ phạc. Hai người mục trư quả ngôn thiếu ngữ, trong đó có một người thấp hơn lại nói: "Chúng ta muốn đổi một chút đồng thốc, đá nhóm lửa cùng một chút lương thực."

Khẩu âm của hắn nghe đến có chút kỳ quái, bất quá đám người tại cẩu cái đuôi bãi cũng không quá đi lưu ý, bọn họ tự đi thương nghị, nhà ai có đồng thốc, nhà ai có đá nhóm lửa, nhà ai có lương thực. Thịt lợn tại Giác sơn vẫn tương đối hiếm thấy, nó so với thịt dê bò ăn ngon hơn, mùi tanh lại nhạt, hơn nữa lại rất dễ dàng ướp muối.

Mọi người đi chuẩn bị đi lấy những gì mà người mục trư cần, hai người mục trư này được Thuộc Da Tượng đãi trong nhà nghỉ ngơi. Thuộc Da Tượng khách khí tiếp đãi bọn họ, hắn đối quần áo da lợn của họ cảm thấy rất hứng thú.

Ở trong viện đang bào chế thuộc da vôi hầm, tản ra mùi khá tanh tưởi, heo rừng to nằm ở trong sân hừ hừ gọi, vây quanh ăn rau dại.

Thuộc Da Tượng mang theo nhi tử của mình bưng ra hai bát nước, để cho mấy người trư mục giải khát. Người mục trư thấp lùn vội tiếp nhận bát rồi nói tiếng cảm ơn. Cái người cao cao thì lại chậm chạp không nhận qua bát của đứa nhỏ, hắn đột nhiên nhìn thấy trên y phục đúc tượng có một thạch bối tệ màu sắc rực rỡ ,  hắn lập tức nhận ra đây chính là Nhâm Ấp thạch sò.

Thạch bối tệ có thể chi thành tiền,là bởi vì nó có sắc thái vô cùng tươi đẹp, không dễ đục khoét, hơn nữa gia công công nghệ cao siêu, bản thân nó cố hữu cũng đã phi thường có giá trị. Mọi người đều yêu thích nó,Thuộc Da Tượng thậm chí còn đem nó cài tại trên áo da ,nhằm biểu lộ ra vẻ đẹp của nó.

Nhâm Ấp thạch bối tệ, khoan thiên về bên trong,mông tiêm cũng là không khó phân biệt.

"Ngươi bối tệ này là từ nơi nào có được?" tên mục trư cao dò hỏi, hắn làm ra một bộ rất tùy ý bộ dáng, nói xong câu đó, liền chăm chú với nước trong bát. 

"À, chính là dùng một đôi giày da cừu để đổi lấy." Thuộc Da Tượng nói cười, hắn đối cuộc trao đổi này tương đương thoả mãn, nói chuyện đến say sưa.

"Có thể đổi rất nhiều đôi đó. " người mục trư cao to biết rất dễ dàng vật giá tiền, hắn nhưng là tại Mặc thành lưu lạc mấy tháng, chuyển tay qua không ít thứ.

"Nhắc tới cũng thật là kỳ quái,đó chỉ là một người chăn nuôi rất trẻ thôi, thế mà lại rất giàu có. " Thuộc Da Tượng còn nhớ Mục Dương thiếu niên ấy, trưởng đến khí vũ bất phàm, tuy rằng quần áo lại khá lam lũ.

"Hắn gần đây có từng xuất hiện không? " Người mục trư cao lông mày hơi nhấc lên, lưu tâm nhìn là sẽ phát hiện lông mày của hắn trở nên xám trắng.

"Vài ngày trước mới thấy qua hắn, ngươi nếu là muốn bán hắn thịt lợn thì phải đi tới một đoạn đường khác, hắn không có ở nơi này." Thuộc Da Tượng cũng là cái người nói nhiều, người Giác sơn sinh hoạt đại thể đều tương đối nghèo khó, là một con lợn cũng muốn tốt hơn mấy nhà mua, ngoại trừ Mục Chính, có thể có mấy người trong nhà có thạch bối tệ nữa.

"À, ta cũng chỉ là thuận miệng hỏi thôi. " Người mục trư đem nước trong chén uống cạn, sau lại đem bát không đặt xuống, liền liền cũng không lại nói chuyện nữa. 

Nói nhiều Thuộc Da Tượng hỏi người thấp hơn bên cạnh vì sao lại đem heo tới cẩu cái đuôi bãi bán vậy, nếu là chạy đi Giác sơn trại bán, kia càng đáng giá hơn một chút. Người mục trư thấp chỉ nói bọn họ tiện đường nên mới đem heo chạy tới nơi này bán. Thuộc Da Tượng cảm thấy này tiện đường cũng quá thuận đến mức rất uốn lượn đi,  cảm thấy tựa như không hợp lý lắm, nhưng là cũng không nghĩ nhiều.

Cẩu cái đuôi bãi đám người dường như đã quá quen với cảnh sinh hoạt bình hòa,nếu là hơn mười năm trước,là thời kỳ đại hỗn chiến ,nào có thể cho bọn họ bao dài mấy cái tâm nhãn.

Ban đêm, mọi người đem đồng thốc, đá nhóm lửa cùng mễ lương đều gọp đủ rồi giao cho hai người mục trư. Hai người qua loa nhìn một chút vật phẩm được đổi, sau cũng liền ra tay giết lợn.Có thể nói bọn họ giết heo thủ pháp tương đương gọn gàng, hơn nữa lại vô cùng huyết tinh. Một đao đâm vào, mổ bụng phá bụng, máu me tung tóe, đều không chớp mắt tý nào.

Về phần thịt lợn làm sao phân chia, không phải nhiệm vụ của hai người mục trư ,nên bọn họ cũng thu dọn đồ đạc rồi suốt đêm ly khai cẩu cái đuôi bãi. Mọi người nhìn theo bọn họ rời đi, bảy, tám đầu chó lại vẫn tiếp tục sủa gọi. Mọi người lúc này mới lưu ý đến bọn họ sau lưng có một cái sọt trúc, bên trong chứa đồ gì đó trông rất thần bí, dùng cỏ lau che lấp đến kín. Nhìn phương hướng bọn họ rời đi cũng không phải là đi vòng qua hồi lôn thành, mà là ngược lại, cũng thật kỳ quái.

Bất quá cũng chỉ là tâm lý nghĩ một chút mà thôi, đại để mọi người đều cảm thấy việc này dù sao cũng không liên quan tới mình,thản nhiên đem hai người này ném sau đầu.

Rời đi cẩu cái đuôi bãi, người mục trư thấp đối đồng bọn nói: "Hôi, có thể xác định là hắn?"

Hôi là cái tên cao còn lại, hắn thoạt nhìn cũng chỉ chừng ba mươi tuổi, mà phát lông mày đã xám trắng, như là một người bị  bệnh nặng. 

"Ngươi ta đi khắp Mặc Thành lại lần theo tới đây, hắn nếu không chạy ra Nhâm Phương, cũng chỉ có thể tại Giác sơn, chúng ta cũng không ngại đi thăm dò xem sao. " Nguội lạnh ngữ, hắn phóng tầm mắt tới phía trước, phát hiện trong rừng có một nhóm lửa.

"Không phải nói xong rồi sao, nếu là đi sông hồi Tầm Khâu. Nào có đúng lúc như vậy tìm được hắn."  Người mục trư thấp hiện ra nản lòng thoái chí, hắn da mặt mỏng, tóc tai ít ỏi, dáng dấp cụt hứng.

"Đâm, ngươi bây giờ đang sợ sao?" Hôi châm chọc đồng bạn, hắn cởi trúc sọt ra, ngửa đầu xem cây cối bốn phía, hắn muốn tìm nơi quan sát đánh giá một chút nguồn gốc của trụ nhóm lửa kia. 

"Căn bản không nên nhất thời mà giết tên mục trư, chờ đến thi thể bị doanh binh phát hiện, chúng ta tốt nhất nên đào tẩu." Đâm rất ảo não, bọn chúng khởi đầu đến Giác sơn  nửa đường đã chặn giết một người mục trư, cướp đoạt hắn tài vật. Việc này tương đương mạo hiểm, bởi vì Giác sơn có trại, cũng trú đóng binh lính.

"Hừ, không có lợi khí chỉ có thể chờ đợi chết. Chuyện giết người ngươi cũng không làm ít , sợ cái gì chứ " Hôi đã leo lên cây , hắn nhìn thấy một gian nhà lẻ loi, rất tốt, là một gian nhà cô độc. 

Xông vào đem người giết chết cũng không có, người biết được, hi vọng là không có đứa nhỏ thichkhóc nỉ non, hay là nữ nhân ôm chân cầu xin gì đó.

Hôi leo xuống cây, đem trúc sọt vác lên lại rồi ra hiệu cho Đâm đi tiếp.  Đâm tâm có bất mãn nhưng vẫn yên lặng đuổi tới, hắn vốn cũng là người có ý chí kiên định, nhưng mà mấy tháng này đã phải chịu sinh nhai vãng lai như vậy rồi, thật sự làm cho hắn phi thường mất hứng.

Hôi mang theo Đâm, đi đến một căn nhà bùn đất rách nát , ngoài phòng còn có một con chó già lông đen, con chó già này nhìn thấy bọn họ chẳng hề sủa gọi, thậm chí còn có chút run sợ. Hôi nghĩ, thực sự là một chó thông minh, đại khái là ngửi được không giống giống nhau khí tức.

Trên người hai người đều có mùi máu tươi nồng nặc, phần mùi máu tanh này không chỉ bắt nguồn từ máu heo, còn có máu người. 

"Than!"

Một vị lưng còng lão đầu chậm rãi đi ra, ngẩng đầu nhìn thấy hai vị người ngoại lai, ánh mắt của hắn rơi vào đồ vật sau lưng hai người, hắn suy đoán là vũ khí.

Người chăn nuôi có bộ dáng người chăn nuôi ,mà sĩ tốt có sĩ tốt bộ dáng, hai kẻ này bộ dạng cùng tư thái không hiểu sao lại nhượng Hỗ Tẩu nhớ tới chó sói hung tàn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro