Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 32: Dự cảm

Ngu Tô bỗng nhiên làm vỡ nát một cái chậu gốm,  mảnh gốm tụ thành một chỗ, tiếng vỡ nát cũng dẫn tới nhóm đào tượng ló đầu ra quan sát, có người còn lắc đầu một cái, trách cứ nói: "Làm sao lại không cẩn thận như thế chứ! "

Cũng may chỉ là làm chậu gốm thô làm đồ chôn cho người chết, cũng không phải là gốm màu quý giá gì.

Ngu Tô hoảng loạn mà quỳ trên mặt đất, sắp xếp lại những mảnh gốm bị vỡ ,cậu không hiểu sao mình lại sốt ruột đến như vậy, ngón tay trỏ bị mảnh vỡ sắc bén cắt ra một vết thương, máu tươi khẽ nhỏ giọt xuống. Nhân thúc thấy cậu hồn vía như lên mây như vậy, đành phải đi tới hỏi cậu: "Ngươi hôm nay là thế nào đây?"

Đầu tiên là kêu cậu đi đào đất thó, đi rất lâu mới trở về, lúc này thì lại ném hỏng một cái chậu gốm, còn đem ngón tay cắt đứt nữa.  Ngu Tô luôn luôn là một người làm việc vô cùng kỹ lưỡng, cẩn thận, đáng lý ra không nên xuất hiện chuyện như vậy.

"Nhân thúc, ta không cố ý đem nó làm rớt , ta... Ta cũng không biết, chính là cảm thấy lòng phi thường hoảng loạn." Ngu Tô giơ lên ngón tay thương tổn, dùng một cái tay khác tìm kiếm các mảnh vỡ,   trong lời nói của cậu tràn đầy áy náy, còn có cả một chút quấy nhiễu.

"Nhanh đi ra bên ngoài hái thảo diệp tử, đem ngón tay bọc lại." Nhân thúc kéo Ngu Tô, cậu thật giống như không cảm giác được đau đớn vậy,  ngón tay trỏ đầm đìa máu tươi, vết cắt không cạn, cũng rất đau đi. Ngu Tô cả người ngơ ngác, không có như ngày xưa phản ứng nhạy bén,  cậu chậm rãi đem một mảnh vỡ cuối cùng trên mặt đất nhặt lên, mới sững sờ theo tiếng: " Dạ được."

"Trời cũng sắp tối rồi, ngươi về nhà trước đi thôi." Trời khi lúc tối đen thì toàn bộ Đào Phường đều sẽ ngừng làm việc, nhân thúc nhìn ra bên ngoài dương quang thì đã là hoàng hôn.

Ngu Tô gật gật đầu, cùng Nhân thúc hành lễ, rồi nâng ngón tay bị thương tổn đi ra khỏi xưởng. Ngón tay của cậu  máu luôn không ngừng chảy, để lòng bàn tay đều nhuộm đỏ hết cả.  Ngu Tô cũng không phải là không cảm giác được chút nào, cậu vẫn cảm thấy đau đớn, còn có không lý do rất khủng hoảng, thời điểm cậu làm nát đào đậu ,cậu cũng không rõ ràng chính mình tâm lý là đang suy nghĩ cái gì, hoặc là vì sao lại xuất thần. Ngược lại là nghe người ta nói, khi ngươi cảm thấy tâm thần không yên, có thể là ngươi người chí thân có chuyện, đây là một loại thân duyên cảm ứng.

Tại một bên Đào Phường bên khe suối hái một mảnh thảo diệp tử, Ngu Tô cẩn thận ở trong nước thanh tẩy, trên y phục lau lượng nước, sau lại đem lá cây quấn ở trên ngón tay thương tổn , rồi lấy vải quấn lại, một vòng rồi lại một vòng. Hái lá cây trường điều hình, vừa vặn sử dụng, bởi vì lúc này bên người không có dây thừng quấn lấy để trói vết thương, Ngu Tô đành phải nhổ xuống mấy sợi tóc dài rồi trói chặt lại. 

Trong nhà không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?  Ngu Tô nâng tay lên , dựng thẳng ngón tay thương tổn liền vội vã hướng đến cửa nam, trở về Ngu Thành làng xóm.

Thanh sớm xuất môn, A mẫu đang thản nhiên ở trong nhà dệt vải, phụ thân như cũ thì đi vào Cung Thành, theo lí thì sẽ không có chuyện gì, cha mẹ nhật tử rất bình an, không giống như là thợ săn hay là ngư nhân mà cần phải đi mạo hiểm.

Ngu Tô vội vàng chạy về nhà, đi tới trong sân, thấy mẫu thân đang ở trong viện bẻ hạt đậu, đậu nành ở trong ruộng đến mùa thu hoạch, loại được không nhiều, hái xong có thể đầy được cả giỏ, Ngu Tô sớm đã cùng mẫu thân nói về chuyện muốn làm một bình tương đậu để đưa cho Tự Hạo. Bởi vì Ngu Tô thường hay ở nhà đề cập về Tự Hạo, cho nên Ngu mẫu sớm biết Tự Hạo chỉ so với Ngu Tô lớn hơn một tuổi, nhưng lại là không có cha mẹ, lẻ loi một người tại Giác sơn chăn nuôi, gần nhất còn bị chó sói cắn bị thương cánh tay, phi thường đáng thương.

"Tô, tay ngươi làm sao vậy?" Ngu mẫu thật xa liền nhìn thấy nhi tử giơ ngón tay, trên ngón tay còn quấn lá xanh tử.

"A mẫu, không có chuyện gì, bị mảnh gốm cắt trúng thôi ạ. "

"Lại đây, để ta xem một chút nào. "

Ngu Tô đi tới trước mặt mẫu thân ,đoạn đem ngón tay thương tổn đưa cho nàng xem , Ngu mẫu cẩn thận mở ra thảo điệp tử quấn lấy ngón tay thương tổn, nàng xem xem vết thương, thì thấy có một khối nhỏ da thịt ở ngoài phiên, Ngu mẫu đau lòng nói: "Làm sao lại cắt  sâu tới như vậy! Có đau hay không?" Ngu Tô lắc lắc đầu, tự nhiên là đau, bất quá cũng là chính mình không cẩn thận,  vết thương trên ngón tay hẳn là chỉ cần lắc một chút thuốc bột, chẳng mấy chốc sẽ tốt đẹp hơn thôi. Ngu Tô trước đây ngón tay cũng đã từng bị cắt qua,  để máu ngừng chảy, vết thương rồi sẽ khép lại, tuy rằng không sâu như lần này. 

Ngu mẫu khẽ kéo lấy tay của nhi tử, dẫn cậu vào nhà, nàng đi lấy một bao thuốc bột, một lần nữa dùng vải giúp cậu băng bó lại, nàng một bên quấn lấy ngón tay thương tổn, một bên hỏi: "Hảo hảo, sao lại để cho mảnh gốm  cắt như vậy hả? " Nhi tử vốn dĩ là một người tỉ mỉ,  không giống một ít thiếu niên làm việc lỗ mãng, điều này khiến Ngu mẫu cảm thấy rất kỳ quái.

"Đột nhiên lòng vô ý hoảng loạn, một chút liền không lưu ý đã làm đứt tay ạ. ." Ngu Tô cúi đầu, che ngực, trong lòng hổ thẹn, nhớ tới còn phải hại Nhân thúc tái chế lại một cái đào đậu.

"Bây giờ còn nữa không?"

"Dạ không ạ."

Ngu Tô nhịp tim rất nhanh, tuy rằng cậu thực sự không biết là chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu rõ ràng cảm thấy được đây không phải là cái gì tốt dấu hiệu. Ngu mẫu quấn tốt Ngu Tô ngón tay thương tổn ,đột nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, nàng nói: "Có một lần, cha ngươi theo người đi săn thú, còn chưa tới buổi trưa, A mẫu liền cảm thấy hoảng hốt, sau đó cha ngươi trở về, quả nhiên là bị một con lợn rừng làm thương tổn chân ." Ngu Tô khẽ gật đầu, việc này cậu trước đây có nghe mẫu thân nói qua, khi đó cậu còn chưa có sinh ra đâu, lúc đó cha mẹ vẫn chưa có thành thân , chỉ là cảm mến nhau mà thôi.

Nhìn trời dần dần sắp tối, Ngu mẫu bận rộn nấu cơm, Ngu Tô thì hồi phòng của mình nghỉ ngơi, cậu từ dưới gối lấy ra ống trúc nhỏ, vuốt ve ống trúc, nghĩ, không lẽ Tự Hạo xảy ra vấn đề rồi sao? Tà dương tàn phế huy động nhảy vào trên cửa sổ, trong gian phòng tối tăm, Ngu Tô nâng ống trúc, nằm ở trên Thảo Nê đài, cậu muốn để cho mình bình tĩnh lại, nhưng mà tim đập vẫn thật nhanh.

Hắn bị làm sao vậy? Có thể hay không đã bị thương hay không? 

Có người chăm sóc cho hắn không?

Càng nghĩ thì tâm lại càng hoảng loạn, đến đi xem hắn một chút, có thể về nhà cũng không mấy ngày, Phong Xuyên lại đang bận chuyện thành thân,không có thuyền , phải làm sao bây giờ.

Hắn sẽ không có việc gì đâu, Ngu Tô tự nhủ lòng an ủi chính mình. Hắn rất độc lập, nếu như bị thương, hắn nhất định sẽ đi tìm Hỗ Tẩu, hơn nữa Buộc cũng sẽ thường thường đi gặp hắn, hắn nhất định sẽ không có chuyện gì đâu. 

Thời khắc màn đên sắp giáng xuống, Ngu Tô chỉ có thể từng lần từng lần một mà khẩn cầu.

Cậu kỳ thực không có cách nào xác định, hoảng hốt nghĩ phải chăng thật sự cùng Tự Hạo có quan hệ, e rằng chỉ là chuyện khác, ví như hôm nay cắt đứt ngón tay. Chỉ là bởi vì mình đặc biệt để ý hắn, cho nên mới vừa làm vừa nghĩ tới hắn như vậy.

Ngu Tô muốn chờ sang năm, chính mình đã mười sáu tuổi rồi,  cậu muốn đi Lạc Vũ Khâu ở một thời gian ngắn,cậu có thể chính mình xuất hành, chỉ cần cùng Phong Xuyên ước hảo thuyền kỳ, Phong Xuyên nhất định sẽ dẫn cậu đi.

Ngu mẫu ở bên ngoài gọi: "Tô."

Ngu Tô từ Thảo Nê đài ngồi lên,cậu vội đem ống trúc nhỏ giấu kỹ rồi đi ra khỏi phòng. Trong phòng, lò sưởi hỏa dồi dào thiêu đốt, đồ ăn mùi thơm truyền đến. Ngu Tô đi qua xem lửa, quấy đồ ăn trong nồi,  Ngu mẫu ra khỏi phòng rồi đi đến trong viện thăm dò xem, Ngu phụ ngày hôm nay về nhà có hơi trễ. Chờ đến lúc nhìn thấy một thân ảnh cao gầy xuất hiện ở sau cây Đường Lê, Ngu mẫu lúc này mới yên tâm trở về nhà.

Ban đêm, cơm nước xong xuôi hết cả rồi, Ngu phụ đi xã cây để nghị sự, Ngu Tô không ra ngoài, cậu ở nhà xem mẫu thân đem đậu tương ngâm trong một  chậu sứ lớn. Mẫu thân nói với cậu, muộn chút thời gian lại đem hạt đậu vớt lên, thả vào bên trong luộc. Kỳ thực Ngu Tô biết được quá trình chế tác tương đậu, sau khi luộc lạn , thả một đêm, ngày thứ hai phải đem hạt đậu đập nát thành  bã, sau đó phơi mấy ngày, cuối cùng mới phong bình được. 

Buổi tối, Ngu mẫu tự đi ngủ sớm, Ngu Tô thì một thân một mình ở bên lò sưởi vừa nhìn lửa vừa luộc đậu. Chưng luộc sự, luôn luôn Ngu mẫu làm,  bất quá tình cờ cũng sẽ để cho Ngu Tô làm.

Ánh lửa chiếu sáng lên gương mặt Ngu Tô , thiêu đốt củi lửa mang đến nhiệt độ hơi cao, làm cho vết thương của cậu hơi ngứa, banh đau,cậu cũng không đi lưu ý chút ít không khỏe này, cậu. Đậu trong nước sôi đun sôi cần một quãng thời gian dài, phải kiên trì chờ đợi. Ngu Tô không cảm thấy quá trình này vô vị,cậu đây là đang vì Tự Hạo chế tác tương đậu, nghĩ đến lần thứ hai trở lại Lạc Vũ Khâu, cậu muốn ôm một bình tương đậu đi tìm Tự Hạo.

Ân, sau đó nói cho hắn biết, đây là ta tự mình làm tương đậu, cho ngươi ăn đó.

Nghĩ đến lúc hắn ăn bánh nướng thì có thể lấy một chút tương đậu, rồi trát lên để ăn, ăn cá nướng cũng được, hay là rau dại, cũng đều ăn rất ngon. Như vậy, còn muốn làm thêm cho hắn hai đĩa muối nhỏ,nếu là một cái bị rớt bể, còn có một cái để dự bị.

Hạt đậu trong nước sôi nở ra , cách nước bên trong càng luộc càng ít, trong nhà cha mẹ đều đã ngủ say giấc nồng , mà Ngu Tô vẫn còn đang loay hoay bận rộn, cậu chỉnh lửa đuốc nhỏ lại, sau đó tiếp tục hầm đậu. Đêm đã khuya, nên cậu kì thực có chút mệt mỏi, dụi dụi con mắt, vẫn canh giữ ở trước nồi. 

**

Buổi tối, Giác sơn trại binh lính dốc toàn lực mà đi, đem Lạc Vũ Khâu một vùng rừng núi vây lên, Nhâm Minh mệnh lệnh cho bọn họ tìm kiếm khắp Lạc Vũ Khâu bốn phía, chờ hừng đông sẽ tiếp tục tấn công lần nữa. Truy bắt một Tấn Di cung thần nhưng là kiện chuyện khá mới mẻ, đối người Mặc  mà nói, Tấn Di cung thần bọn họ chỉ là từng được nghe nói, chứ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ xuất hiện tại địa phương của mình. 

Lúc này không đãng trong doanh địa, Nhâm Minh cùng Mục Chính canh giữ ở ngoài một gian phòng. Nhâm Minh một mặt lo lắng, hắn  nóng lòng muốn từ Mục Chính kia hỏi cái gì đó, nhưng mà Mục Chính  không hề có tâm tư nói cho hắn biết, Mục Chính hiện tại thật sự là gấp muốn chết, trước cửa không ngừng mà đi qua đi lại. 

Tự Hạo thời điểm được đưa đến tay Bình vu y, Bình bình tĩnh nắm lấy hắn mạch đập, xác nhận còn sống, hắn mới dặn dò binh lính vội vàng dùng lửa than nướng ấm gian nhà, cũng đưa đến một chút quần áo ngày đông,  dùng da dê quần áo đem Tự Hạo bao lấy.

Gian nhà không lớn được sưởi đến vô cùng ấm áp,  trán của Bình nín xuất hết cả mồ hôi , mà gần đó ở trên giường,  Tự Hạo nhiệt độ cũng đang chầm chậm tăng trở lại. Bình không đi lau chùi mồ hôi trên mặt chính mình,  hắn tại vi Tự Hạo lấy đầu mũi tên, từ vai trái đẫm máu đã lấy ra được một hồng thốc, hắn hờ hững trên mặt, không có thần sắc chập trùng.

Lấy tiễn thời điểm, Tự Hạo bởi vì đau đớn mà có tri giác, mí mắt của hắn không ngừng rung động, hắn kỳ thực cũng không tỉnh lại, chỉ là có một ít phản ứng, thế nhưng tại trong phòng Bình có liệu mê dược, đã làm cho hắn nhanh chóng mất đi tri giác. Trong phòng chỉ có Bình cùng Tự Hạo, Bình đối mê dược miễn dịch, hắn từ nhỏ đã tiếp xúc thảo dược, cũng dùng thân thuốc thí nghiệm, bởi vì dược vật duyên cớ, hắn hai mươi ba hai mươi bốn bộ dạng cũng đã có vài sợi tóc bạc.

Lấy ra đầu mũi tên, Bình nhanh chóng khâu vết thương lại, vi Tự Hạo băng bó cẩn thận, thủ pháp của hắn tương đương am thục, chỉ là không người ở bên thưởng thức vì hắn thủ pháp mà thán phục. Kéo lại da dê quần áo cho chặt chẽ, Bình đoạn đem Tự Hạo khỏa đến kín,  trên người hắn cả mình mẩy đều đã chảy mồ hôi vô cùng đầm đìa rồi. 

Người trên giường nhỏ thấp, mặt mày đóng chặt, đôi môi trắng bệch, hắn đang hãm mình trong hôn mê, song cho dù mất đi ý thức, cũng không thể dẫn hắn chạy trốn khỏi thống khổ dằn vặt. Bình đưa tay ra xoa xoa trán Tự Hạo,  động tác hắn mềm nhẹ, ánh mắt nhìn dĩ nhiên rất ôn nhu, phảng phất như đang âu yếm hài tử vậy .

Tự Hạo cảm giác mình như đang rơi  vào trong hư không, hắn nhìn thấy một mảnh tăm tối, mà hắc ám phần cuối, là từng bó từng bó đỏ sẫm bụi gai, như một đoàn ánh lửa. Hắn dọc theo bụi gai hành tẩu, sau đó bụi gai biến thành lửa, chạm lên một bức tường xám trắng, tường đất cao to như vậy, hỏa diễm cũng càng thiêu đến vượng, tầng tầng tháo chạy. Tự Hạo vòng quanh tường đất đi, hắn xa xôi lắc lắc, như một hồn phách di động, hắn không biết, chính mình là đang tìm kiếm cái gì nữa, nhưng lại phảng phất như có một thứ gì đó đang nhẹ nhàng dẫn dắt hắn.

Hắn đi tới trước cửa thành, cửa cùng môn trên lầu ngồi rất nhiều người, bọn họ mặt không hề cảm xúc, đều có trắng bệch gương mặt, còn có xiêm y lam lũ nhiễm vết máu, đột nhiên bọn họ đồng loạt nhìn về phía hắn, đôi mắt trắng đen, trắng bệch phảng phất như vật chết.

Màu đỏ cửa thành che đậy, Tự Hạo hướng nó đi đến, đột nhiên từ hai bên môn duỗi ra cánh tay ngăn, nhóm người du đãng tại ngoài cửa chẳng biết từ lúc nào, đều đã đi tới bên cạnh Tự Hạo, bọn họ duỗi ra cánh tay, quỷ dị chỉnh tề. Tự Hạo chỉ có thể bồi hồi ở ngoài cửa, tựa như không muốn, phảng phất như bên trong hồng môn c có một người mà hắn phi thường nhớ nhung. 

A Hạo...

Một người có thanh âm già nua quen biết đang gọi hắn, Tự Hạo khẽ quay đầu lại,thì nhìn thấy một lão nhân xuyên màu son trường bào, hắn có chòm râu dài đem xám trắng cùng một đôi mắt vô cùng từ ái. Tự Hạo đưa tay ra dắt hắn, lão nhân cũng đưa tay ra, một đôi tay già khô, nắm chặt một bàn tay của hài tử ,một già một trẻ chậm rãi hành tẩu cùng nhau.

Bọn họ đi đến một gốc cây đường lê cao to, dưới tàng cây, hoa đường lê trắng phau bay tán loạn như nhứ. Bọn họ ngồi ở dưới hoa , khẽ phóng tầm mắt tới hướng phía nam xanh rì sắc sơn, còn có những áng mây trắng , hài tử nói: Tổ phụ, ta muốn tiếp tục nghe nghe về bá vũ cố sự nha.

Lão nhân quét tới cánh hoa rơi vào trên vai hắn, đoạn dùng dài lâu âm thanh nói: Bá vũ rất sớm đã không còn phụ thân, hắn phụ thân, vì tội bị Cổ Đế tru diệt, thế nhưng hắn muốn trở thành một người kiệt xuất, hắn...

Bình canh giữ ở bên cạnh giường, hắn đang quan sát Tự Hạo, hắn nhìn thấy môi của hắn hình như đang nhu động, tựa như đang nói cái gì đó. Bởi vì bị mê dược ảnh hưởng, Tự Hạo đều ngăn cách với đau đớn, rồi rơi vào ảo giác, hắn đang nói mớ, hắn giống như đang cùng người nào đó nói chuyện, người gần chết tổng là không có trật tự, đều là hư vọng chi từ.

Hắn mộng thấy cố nhân, Bình nghĩ, mọi người tại sinh tử bồi hồi thời khắc, thường thường sẽ mơ thấy người thân đã qua đời. Hắn có thể tỉnh lại, e rằng không thể nói trước được, tất cả chỉ có thể dựa vào tổ tiên chi linh hắn che chở cho mà thôi.

Bình, không có họ thị, hắn là một người nô, có nô tịch xuất thân. Gừng khắc sâu coi trọng tài năng, làm cho hắn hiệu lực với quân đội, khôi phục sự tự do của hắn.  Bình biết được người nằm ở trong phòng hắn này,  dòng họ của hắn chính là Lạc Tự tộc, hắn thị tự.

Bình bưng lên một cái chậu gốm, trên khay phóng một hồng thốc, hắn nhận ra hồng thốc rồi bình tĩnh bước đi ra khỏi cửa. Ngoài cửa, Mục Chính cùng Nhâm Minh vừa thấy hắn đi ra, đều kích động nghênh đón. Bình là một vu y thẳng thắn ,  hắn đối Mục Chính nói: "Đêm nay không tỉnh , ngày mai lại tới xem một chút."

Mục Chính lần lượt dựa vào cửa gỗ ngồi xuống, Bình theo như lời nói, hắn sớm đã có suy đoán, chỉ có thể chờ đợi mà thôi. 

Từ Tự Hạo trên người đào ra hồng thốc tiễn,lại càng nhượng dò hỏi dục vọng của Nhâm Minh mãnh liệt hơn, hắn không quản Mục Chính cụt hứng, vội đem hắn kéo đến một bên, thấp giọng hỏi hắn: "Thiếu niên này là lai lịch thế nào?"

"Dùng tuổi tác hắn mà nói, bị Tấn Di cung thần truy sát, khẳng định là khắc sâu, ngươi cảm thấy được hắn là lai lịch thế nào?" Mục Chính cười khổ, xúc động thở dài. Hắn tín nhiệm Nhâm Minh, cho nên hắn cũng không tính giấu giếm nữa, lúc này cũng ẩn ẩn không thể che giấu nổi. Nhâm Minh cùng Nhậm Quân có quan hệ so sánh cũng là thân thiết, nếu như tính ra, hắn chính là Nhậm Quân từ đệ.

Nhâm Minh nhíu mày, hắn rất kinh ngạc: "Kia đồn đại chẳng lẽ là thật?"

Trước đây từng có đồn đại, nói Đế Hướng chính phi, trốn về nhà mẹ đẻ mặc cho mà, đồng thời tại trên đường sinh hạ một cái nam hài. Nhưng mà mặc người đều biết, đế phi chôn ở Tầm Khâu, Tầm Khâu còn có nàng mộ đây.

Mục Chính gật đầu một cái, hắn rõ ràng nhất, đây không phải là đồn đại.

Nhâm Minh trách cứ: "Ngươi có thể ẩn nấp đến thật sâu đậm, trọng yếu như vậy sự, cũng không nói với ta!"

Nhậm Quân cháu ngoại trai, tại trên địa bàn của hắn, hắn không biết gì cả, mãi đến tận Tấn Di người tiến vào, suýt nữa giết hắn, hơn nữa này vị Nhậm Quân cháu ngoại trai, vẫn là vị con cái vua chúa đây.

Không đúng, làm sao xác định hắn nhất định chính là con cái vua chúa?

"Ngươi nói hắn là con cái vua chúa, hắn có tín vật gì không? " Nhâm Minh mặc dù là vũ phu nhưng tâm tư đảo vẫn là khá tỉ mỉ.

"Hắn trên người có một bội ngọc đế tộc ." Mục Chính tay triển khai, trong tay hắn là một ngọc bội bị dính máu, ngọc bội dương có khắc tộc huy. Thời điểm trước khi Tự Hạo bị đưa vào gian nhà của Bình, Mục Chính đã đưa nó gỡ xuống, nắm ở trên tay.

Nhâm Minh đem ngọc bội bỏ trên tay của mình, hắn chấp trụ tường tận, miệng há thật to, đế tộc tộc huy bội ngọc, hắn từng nghe nói, nhưng vẫn là lần đầu tiên được nhìn thấy vật thực như vậy. 

Nhâm Phưởng trở về, sau lại đi đến sự quan nhà lớn, nhìn thấy Nhâm Minh  đang trò chuyện phụ thân. Nhâm Minh hỏi hắn: "Lạc Vũ Khâu bên kia có tin tức gì không?" Nhâm Phưởng vỗ vỗ áo bào thượng tro bụi, mệt mỏi tìm bữa ăn, trả lời: "Tìm thấy một bộ thi thể, bên cạnh mang theo cung tên, bụng trúng trường mâu."

Hôm nay, Nhâm Phưởng trở về Lạc Vũ Khâu,đi đến hai chuyến, chuyến đầu tiên hắn cảm thấy vô cùng lo lắng,  phụ thân cái gì cũng không nói, còn có Nhâm Minh vẻ mặt vẫn luôn nghiêm túc. Lúc đó Tự Hạo đang ở trong phòng của Bình, hắn cũng không giúp đỡ được gì, bởi vậy theo Nhâm Minh đi Lạc Vũ Khâu giám sát binh lính. Hắn và Nhâm Minh quan hệ rất tốt, nên luôn đãi Nhâm Minh như là huynh trường.

"Này chắc chắn là một trong hai tên Tấn Di cung thủ, cũng không biết hắn đã bị ai giết chết đây." Mục Chính biết có hai Tấn Di cung thủ, lúc trước ám sát thất bại đã từ Nhâm Ấp chạy trốn.

"A phụ, Tấn Di cung thần vì sao phải giết Cát Hao, lẽ nào hắn là Lạc Tự tộc?" Nhâm Phưởng nhìn về phía phụ thân, hắn cảm thấy được hắn cần phải có một lời giải đáp. Nhâm Phưởng trong cuộc sống ngẫu nhiên cũng sẽ có loại cảm giác bị thất bại, vì hắn cũng không phải là nhi tử ưu tú nhất của Mục Chính, mà chính là huynh trưởng hắn. Bất hạnh thay, người huynh trưởng này lại bị tảo yêu.

Tức là không bị coi trọng, cũng khó trách phụ thân luôn cảm thấy hắn không đủ khả năng để nghị sự, nên có việc hay giấu hắn.

Nhâm Minh trả lời: "Hắn là Lạc Tự bộ tộc."

Hắn chỉ lớn tuổi hơn Nhâm Phưởng vài tuổi, đều là quý tộc từ Nhâm Ấp đi đến Giác sơn,  Nhâm Minh cũng không có mấy bằng hữu có thể đàm luận thượng lời nói, Nhâm Phưởng chính là người trong đó hợp ý hắn nhất. 

Sót tự trong bộ tộc, có một chi huyết thống được gọi là đế tộc, dĩ vãng Đế Bang quân vương, đều xuất thân từ đế tộc. Tấn Di diệt tuyệt đế tộc, đối với Lạc Tự bộ tộc, cũng đuổi tận giết tuyệt, hoặc là phu làm đầy tớ, hoặc là tế giết. Hơn mười năm sau , kỳ thực có rất ít tin tức sót tự tộc, còn sót lại người sớm ẩn danh chôn họ, không biết tung tích. Lúc này Nhâm Phưởng lại nhắc về bọn họ, bởi vì cảm thấy hắn đang cần tìm một câu giải thích. Nhâm Phưởng căn bản là không bao giờ nghĩ tới rằng, Tự Hạo không chỉ là Lạc Tự tộc, mà hắn còn là Đế Hướng chi tử nữa.

"Quả nhiên là như vậy." Nhâm Phưởng cảm thấy chuyện phụ thân lại thu lưu một Lạc Tự tộc quả nhiên là có điểm khó bề tin tưởng.

Mục Chính không đi để ý tới nhi tử cảm xúc như nào, nên nói cho Nhâm Phưởng, dù sao hắn sớm muộn cũng sẽ nói cho hắn biết, mà lúc này cũng chính là thời điểm đấy,  Mục Chính đối nhi tử nói: "Phưởng, ta cần con đi đến Nhâm Ấp một chuyến."

"Vâng, phụ thân muốn con đến Nhâm Ấp làm chuyện nào ạ?" Nhâm Phưởng tình nguyện tiếp thu giao phái, hắn cũng rất yêu thích Nhâm Ấp.

"Sáng mai con hãy lập tức đi Nhâm Ấp, tự mình đi yết kiến Nhậm Quân, rồi báo cho hắn..." Mục Chính nhìn mắt ngoài cửa, nhìn thấy hai nhàn tản sĩ tốt, hắn đứng lên, đi tới nhi tử bên tai, nói nhỏ: "Báo cho hắn, hài tử đế tộc đã bị đánh lén ,đang bị thương nặng."

Nhâm Phưởng biểu tình tương đương như đang đóng hý kịch, hắn đầu tiên là trố mắt ngoác mồm, sau lại tiện đà là sầu lo phiền muộn, đoạn liền hóa thành vi khuấy động chi tình, hắn nắm chặt song quyền, cả người vì kích động mà phát run lên.

Cùng Đế Bang có cổ lão kết minh điện phục phương quốc, đại thể không thích Tấn Bằng vị soán vị giả này, nguyên nhân rất đơn giản,là vì xung đột lợi ích. Tấn Bằng dựa vào vũ lực mà quật khởi đối với những phương quốc khác là uy hiếp, Nhâm Phưởng dù sao cũng là Nhậm Quân đồng tộc, ắt là cùng chung mối thù.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro