Chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33: Thức tỉnh

Ngu Tô đêm qua ngủ không ngừng mê man, ác mộng luôn không ngừng nghỉ, tỉnh lại chỉ còn lại hồi hộp, chuyện trong mộng thì lại nhớ không rõ. Cậu mệt mỏi từ trên Thảo Nê đài ngồi dậy, phát hiện mặt trời đã lên đến đỉnh đầu rồi, cậu rất ít khi đi ngủ trễ như vậy. Vội vã ra khỏi phòng, phụ thân đã sớm rời đi đến Cung Thành, mẫu thân có thể là đã xuống ruộng, trong nhà thoắt cái trở nên trống rỗng.

Trong nồi vẫn còn để lại một chút thức ăn, còn có hơi ấm, Ngu Tô múc một bát. Nâng bát lên rồi, nhưng cậu lại không có dùng ăn, cậu ra ngồi ở bên ngoài thềm mà bỡ ngỡ.

Trong ác mộng có Tự Hạo thân ảnh, có lẽ là ban ngày hay suy nghĩ nhiều nên đêm đến lại mơ thấy giấc mộng như vậy, cậu cảm giác tâm thần rất không yên, khó giải thích được có chút ủ rũ phiền muộn. Tỷ phu không biết khi nào mới lại đây, chính mình quả thực là đứng ngồi không yên.

"Tiểu Tô, có ở nhà không ?"

Bên ngoài truyền tới một tiếng kêu to , Ngu Tô vừa nghe cũng biết là Phong Xuyên.

"Xuyên à, ta đang ở đây." Ngu Tô theo tiếng rồi đứng dậy xuất môn, nhìn thấy Phong Xuyên đang đứng ở trong viện.

"Ngươi hôm nay không cần đi đại Đào Phường sao?" Phong Xuyên hỏi. Ngu Tô lúc này vẫn còn đãi ở nhà thật là lạ, bởi vì thường ngày trời vừa sáng thì cậu đều sẽ ra khỏi thành để đi đến đại Đào Phường.

"Hôm nay không cần đi." Đại Đào Phường bên trong gần đây khá thanh nhàn, Ngu Tô có đi hay không cũng không quan hệ.

"Ta thỉnh Khương Đào làm một cái song bình, tiệc cưới muốn dùng, đang muốn mời ngươi qua -- ồ, Tiểu Tô, tay của ngươi? " Phong Xuyên nhìn thấy ngón tay của Ngu Tô đang băng bó vết thương.

Ngu Tô trả lời: "Bị mảnh gồm cắt trúng tay mà thôi, không cần lo lắng đâu. "

Ngu người kết hôn cần phải có một bình song liền, dùng để đựng rượu, cấp tân hôn song phương dùng để uống. Vật này khi sử dụng là hướng trong bình mà rót rượu, bởi vì bình là song thể liên kết, trung gian liên hệ, lấy biểu tượng hai nhà kết thành một nhà, là một lễ khí cụ trọng yếu trong lễ cưới.

Lễ khí cụ như vậy chắc chắc sẽ từ trong Đào Phường được sư phụ già nung, người nung không chỉ là người lâu năm trong nghề, mà còn là người đã thành thân rồi nữa.

Hai người cùng nhau kết bạn ra sân, Ngu Tô chỉ đem cửa phòng che đi. Ở trong làng xóm, dù cho không đóng cửa cũng sẽ không lo bị mất đồ vật.

Đi trên đường, Phong Xuyên đột nhiên hỏi: "Tiểu Tô , ngươi có phải là thân thể không thoải mái không? "

"Không có ." Ngu Tô cũng không rõ.

"Ngươi bộ dáng thoạt nhìn rất mệt mỏi ."

Cậu dáng dấp uể oải, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt còn phân bố cả tơ máu, chỉ là chính cậu cũng không nhìn thấy, mà sơ ý như Phong Xuyên cũng phải lưu ý đến sự khác thường của cậu.

" Chỉ là một đêm mơ thấy ác mộng thôi..." Ngu Tô cảm thấy mình như đang phải chịu dằn vặt vậy, cậu chưa từng ngủ không yên ổn như vậy bao giờ cả, phảng phất như ngủ là một sự tình rất thống khổ vậy.

"Ngươi mơ thấy cái gì vậy?"

"Mơ thấy Cát Hao, ta rất sợ hắn xảy ra vấn đề gì rồi."

"..." Phong Xuyên cảm thấy được chuyện này có thể không phải là dấu hiệu tốt lành gì, bất quá cậu cũng không tiện nói gì, thậm chí cảm thấy chuyện như vậy tương đương khó hiểu.

" Hắn ở thực sự quá xa, nên ta thật sự không biết hắn đã làm sao, hắn lần trước còn mới bị chó sói cắn bị thương cánh tay nữa. " Ngu Tô rất lo lắng cho hắn, thậm chí cảm thấy nếu như không nhìn thấy hắn, mấy ngày nay sẽ rất khó nhịn, tâm lý phi thường lo lắng.

"Ngươi sẽ không phải là..." Luôn luôn nói chuyện sảng khoái Phong Xuyên, bây giờ đây thực sự không tìm được từ ngữ thích hợp nữa "Được rồi, đi thôi." Phong Xuyên vỗ vỗ vai Ngu Tô, cùng câu tăng nhanh bước chân, hướng thành nam đi đến.

Hai người mới ra bắc thôn liền gặp được Vân Chu, thấy hắn đang tại bên trong cùng người nói chuyện phiếm. Vân Chu xa xa nhìn thấy Phong Xuyên cùng Ngu Tô liền lập tức đuổi theo, hảm: "Chờ ta với! "

"Đây là muốn đi đâu đây?" Vân Chu truy cản, cao hứng xoa xoa tay.

"Muốn đi Khương Đào bên kia." Ngu Tô trả lời.

"Xuyên, ngươi làm sao lại không đem ta gọi theo chứ. " Vân Chu đuổi tới, ở một bên oán giận, phảng phất như hắn có thể giúp đỡ nung gốm vậy.

Phong Xuyên nói: "Ngươi không phải cùng Ngu Chính đi trong núi săn thú sao, ta còn tưởng rằng ngươi phải chừng mấy ngày sau mới trở về nữa "

"Đừng nói nữa, ngày đầu lúc đi vào cánh rừng còn kém một chút làm thức ăn cho gấu rồi.  Vẫn là Ngu Chính tàn nhẫn nhất , vẫy vẫy mâu đem con gấu đỡ lấy, chúng ta ba, bốn người liền liều mạng chạy ra bên ngoài." Vân Chu nói tới sinh động như thật, nói đến chạy trốn, còn dùng hai tay làm ra động tác chạy trốn.

"Sau đó ta nói: Không được! Chúng ta đến để giảng nghĩa khí, không thể để cho chỉ một mình huynh một người đánh gấu được, chúng ta cùng nhau đem con gấu đánh chết, không được liền đem nó nấu sống."

Vân Chu giảng giải thời điểm, ba người vẫn luôn hướng về phía cửa nam,  không hề chậm lại bước chân. Vân Chu  nói những câu nói này đều làm Phong Xuyên cùng Ngu Tô bị chọc cười liên tục. 

"Chúng ta một đám người, liền vẫy vẫy cung mâu, la to, đem con gấu đuổi chạy." Vân Chu vung lên cánh tay, biểu tình phong phú, "Khoan hãy nói, Chính Huynh cũng thật là một nam nhân đích thực, tuy rằng hắn có điểm không hảo lý giải, cùng các ngươi Phong gì mà Phong Vũ líu lo hôn nhẹ. Cũng thật là kỳ quái, nam tử không mông không ngực, sờ cũng đâu thoải mái nhỉ. "

"Chỉ có ngươi nói nhiều thôi. " Phong Xuyên vỗ Vân Chu đầu.

Vân Chu cái đầu thấp bé, hắn bị vỗ đầu cũng không giận dỗi, vẫn vui cười hớn hở đi theo phía sau Phong Xuyên, như là một tiểu tuỳ tùng. Vân Chu khi còn bé trải qua cuộc sống không dễ dàng gì, cũng may Phong Quỳ là người nhiệt tình, thấy hắn cùng là Ngu Thành ngoại lai hộ, nên cũng thường hay nhượng Phong Xuyên đến nhà mình ăn cơm.

Ba người bất tri bất giác đã đi đến trước Tiểu đào phường . Toà tiểu Đào Phường này nói là Đào Phường,thực chất cũng chỉ là một lều gỗ, tương đương đơn sơ, ngay cả đào cái lò cũng rất nhỏ. Khương Đào mặc dù tính tình quái gở, thế nhưng hắn lại rất am hiểu chế tác song liền bình, nhà ai muốn thành thân thì cũng đều tìm hắn để làm một cái.  

Khương Đào thấy Phong Xuyên mang theo bạn bè lại đây, vẫn bận trong  làm việc,hắn đang uốn nắn lại cái bình, chỉ liếc mắt với Phong Xuyên một cái.

Phong Xuyên tự đến trên giá gỗ rồi tìm thấy một cái song liền bình chưa hoàn thành, nó đã được đắp nặn hảo, chỉ là không cao cấp, cần phải đi vào lò thiêu mới tốt. Phong Xuyên sau đó ra hiệu cho Ngu Tô hỗ trợ nhìn một chút, Ngu Tô đi tới, ngắm nhìn tường tận cái song liền bình này. 

Đồ gốm tốt xấu đều dựa vào đất thó, đào công đến nung thượng, đất thó không sai, là địa phương có đất thó trắng tốt nhất, thợ khéo cũng rất tỉ mỉ, rất khó để tưởng tượng một lão già lôi thôi lếch thếch như này lại có tay nghề tốt như vậy. 

"Làm sao lại xám xịt như thế này, không lên màu sao?" Vân Chu thân thủ muốn sờ đào bình, liền bị Phong Xuyên vỗ đi, đất thó còn chưa định hình.

"Ai nói không lên màu ? " Khương Đào cũng không quay đầu lại,  ngồi xổm ở trước cái lò nung,  thanh âm hắn nghe tới rất thô bạo.

Vân Chu thả thấp giọng, hỏi Phong Xuyên: "Hắn có cùng ngươi nói,khi nào mới giúp ngươi thiêu được không?"

Phong Xuyên cười nói: "Chờ thuốc màu đã. "

Loại song liền bình này giống nhau chỉ có hai màu, đen và hồng, thế nhưng Ngu Duẫn nói nhà hắn có màu xanh lam khoáng sản thuốc màu, nhượng Phong Xuyên làm một song liền bình ba màu luôn.

Màu xanh lam khoáng sản thuốc màu, Ngu Thành không có được, nhưng Ngu Duẫn gia lại có, nhờ được tiểu thương Mân Thành biếu tặng.

Cũng không lâu lắm, Ngu Duẫn cũng đã lại đây, cùng các bạn bè chào hỏi, tự đi theo Khương Đào trò chuyện. Đào Gừng cùng Ngu Duẫn trò chuyện: "Cho lão hán nhiều một chút, lão hán sau đó thú con dâu cũng phải dùng tới." Hắn có một nhi tử, cũng đã đến tuổi phải kết hôn rồi.

"Lần tới ngươi cần gì thì cứ tìm ta đến lấy,những thứ này vẫn luôn được trao đổi buôn bán." Ngu Duẫn từ bên hông gỡ xuống một bao nhỏ đồ vật rồi đưa cho Khương Đào.

Khương Đào vui vẻ nói: "Hảo hảo, Ngu thần tử quả nhiên là làm người không thể chê được mà ."

Ngu Duẫn tại trong Ngu Thành có danh tiếng rất tốt, tuy rằng hắn tuổi không lớn lắm, nhưng làm người dày rộng, hùng hồn, cùng phụ thân hắn Ngu Thần khá tương tự.

"Như vậy đồ tốt, sao lại có thể đáp ứng cho hắn được chứ?" Vân Chu ở một bên nói thầm, hắn cảm thấy Ngu Duẫn quá dễ nói chuyện, Khương Đào cùng hắn lại không có giao tình gì. 

Ngu Duẫn chỉ là cười cười, hắn cùng Phong Xuyên tán gẫu về một số chuyện phải chuẩn bị trước khi cưới

Khương Đào tự đi dùng thủy dong giải màu xanh lam quặng mỏ phấn, đưa nó quấy đều, hắn bưng mời ra làm chứng đài, hắn ngẩng đầu nhìn mắt đám người tuổi trẻ này, kêu lên: "Đem lên đầu bình cho ta bưng tới."

Ngu Tô đem bình ở trên giá gỗ cẩn thận bưng lên, sau đó đưa cho Khương Đào bên kia, cậu sau khi để xuống cũng không có lập tức rời đi, mà ở lại xem Khương Đào cấp đào bình cao cấp.

Khương Đào chấp nhất bút lông, tại trên đào bình vẽ ra những đường nét rất trôi chảy, thần sắc chăm chú, không coi ai ra gì. Phong Xuyên bọn người đã đều qua đến vây xem, yên tĩnh tụ tập tại bên cạnh hắn. Mỗi người bọn họ nhân sinh, đều nhất định phải có một kiện song liền bình như thế, sẽ có một vị bạn lữ.

Buổi trưa, Ngu Tô cùng các bằng hữu rời khỏi Khương Đào Đào Phường, đi qua bên khe suối, muốn đi về phía nam môn. Ngu Tô trong lòng tràn ngập tâm sự, nên chỉ cúi đầu đi về phía trước, sau mỗi nghe được Vân Chu nói: "Tiểu Tô, phía trước đến rất nhiều người, hình như là tỷ phu của ngươi." Ngu Tô lập tức đem đầu nhấc lên, hướng phía sau xem.

Tại trên sơn đạo, quả nhiên có ba, bốn người, còn có một chiếc xe gỗ, Ngu Tô liếc mắt một cái đã nhận ra, đúng là tỷ phu Thai Đông cùng hai vị nô bộc, Mang cùng Mão.

Ngu Tô trong lòng mừng như điên, cậu hướng xe gỗ chạy đến, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.

Vân Chu cùng Ngu Duẫn cũng không biết cậu tại sao lại cao hứng như thế, mọi người hôm nay nhìn  cậu đều nói rất ít, trông rất u buồn, nhưng chỉ có Phong Xuyên lại rõ ràng nhất Ngu Tô vì sao mừng rỡ.

**

Buổi tối, Mục Chính lưu lại trại, chưa có về nhà đi. Hắn và Nhâm Minh thỉnh thoảng sẽ đi phòng nhỏ của Bình thăm dò xem, Bình thấy bọn họ đến nhiều lần, cũng chỉ đành bất đắc dĩ.

Đêm đó trải qua rất dài, Bình cũng không có ngủ, Mục Chính cùng Nhâm Minh cũng là trắng đêm không ngủ, bọn họ rất lo lắng cho Tự Hạo sẽ không thể gắng nổi đêm đó.

Trời vừa mới sáng, Nhâm Minh mới đi nghỉ ngơi, Mục Chính thì đến cửa doanh trại chờ đợi nhi tử Nhâm Minh đến.

Nhâm Minh kéo xe ngựa từ trong nhà xuất phát, đến trại, trời cũng vừa vặn sáng lên. Hắn ở nhà chuẩn bị,  sáng nay phải ra khỏi Nhâm Ấp.

"A phụ, hắn đã tỉnh chưa?"

"Vẫn chưa ."

Hai cha con đều là vẻ mặt buồn thiu, bọn họ biết đến ttin này đối Nhậm Quân mà nói, không phải là một tin tức tốt.

"Đến Nhâm Ấp sau, ngươi trước đi tìm Cát Bỉnh, kêu hắn dẫn ngươi đi gặp Nhậm Quân." Mục Chính căn dặn nhi tử, đứa con trai này của hắn vẫn là lần đầu tiên đi gặp Nhậm Quân, cần phải có người chỉ đạo.

"Được." Nhâm Minh đáp lại. Hắn biết  Cát Bỉnh, nhưng chỉ từng gặp mặt hắn một lần,cũng không coi là quen biết.

"Đi thôi." Mục Chính nhìn chân trời bay lên triều dương, một mặt ngập nỗi ưu tư.

Nhâm Minh cùng phụ thân hạ lễ, rồi đăng lên xe ngựa. Buộc chấp tiên xua đuổi, xe ngựa rong ruổi mà đi, vung lên một trận cát bụi.

Từ Giác sơn đi tới Nhâm Ấp, chỉ có một con đường cho xe chạy, đi xe hai ngày là có thể tới nơi rồi. 

Đưa đi nhi tử, Mục Chính lát sau lại đến trong phòng Bình để thăm xem Tự Hạo. Bình nằm úp sấp bên giường ngủ, trên giường nhỏ thấp nằm Tự Hạo, hai mắt nhắm nghiền, vô thanh vô tức. Mục Chính đưa ngón tay mò về mũi Tự Hạo,  vẫn còn có khí tức, hắn khẽ thở phào.

Mục Chính bước chân uể oải bất kham trở lại nhà lớn, hắn tại nhà lớn nghỉ ngơi, trước khi Tự Hạo tỉnh lại,  hắn đều sẽ không rời đi trại.

Buổi trưa, trong viện ầm ĩ tiếng vang đem Mục Chính đánh thức, hắn vội vàng ra khỏi phòng thăm dò , thì nhìn thấy Nhâm Minh tự mình mang theo một nhánh đội ngũ, chính trang chuẩn bị xuất phát. Mục Chính hướng hắn đi đến, Nhâm Minh nhìn thấy hắn, vội vàng nói với hắn: "Đã phát hiện cung thủ tung tích."

Nhâm Minh không cùng Mục Chính hàn huyên nữa, hắn lập tức quay đầu bắt chuyện binh lính, mang theo một đám nhận lấy, ý chí chiến đấu sục sôi rời đi. Coi như nhi tử của hoàng đế bất hạnh không thể sống sót được, ít nhất cũng phải đem tên Tấn Di cung thần này truy bắt vấn tội, bêu đầu đưa tới Nhâm Ấp.

Ngày đó, Tự Hạo vẫn nằm ở trạng thái hôn mê, Mục Chính đi vào thăm dò qua mấy lần, Bình luôn từng thời khắc canh giữ ở giường bệnh trông nom hắn, đôi mắt đều không nhấc một chút.

Hoàng hôn, Nhâm Minh trở về trại, các binh sĩ còn mang theo babbộ thi thể, Mục Chính vừa nhìn liền biết không ổn.

Bọn họ đối mặt nhưng là Tấn Di cung thần , hắn lại có cánh rừng làm che lấp, một khi binh lính đi vào tầm bắn, liền sẽ trở thành một cái bia ngắm di động ,  một phát một chuẩn.

Đây là sự tình mà Mục Chính đã lường trước, hắn năm đó tại Tấn Dương cốc đã từng tiếp xúc qua Tấn Di cung thủ, biết đến sự đáng sợ của bọn chúng ,  mà tuổi trẻ Nhâm Minh không có tương tự kinh nghiệm, hiện ra cúi đầu ủ rũ.

Hai người trở lại trường phòng nghị sự, thương nghị làm sao đối phó tên cung thần này. Mục Chính đề nghị hay là đốt rừng, Nhâm Minh cũng có tương tự ý nghĩ, tuy rằng đây không thể nghi ngờ là hạ sách, nhưng nhất định có thể bắt được tên cung thủ trốn ở trong rừng.

"Còn có một chuyện,  binh lính phát hiện trên Lạc Vũ Khâu có một con ngựa trắng, vẫn là một con ngựa bị thương, có người cho nó đáp ổ, chữa thương, nó hẳn là ngựa của Cát Hao ."

"Ngựa trắng? Dắt trở về rồi sao" Mục Chính cảm thấy được khó mà tin nổi, Tự Hạo cũng không có chăn ngựa, ngược lại là mấy ngày trước, ném qua một thớt tù mã.

"Để lại tên lính chăm nom nó, thật không dễ dắt, thấy ai cũng đá." Nhâm Minh chưa bao giờ thấy một con ngựa ngoan liệt như vậy cả. 

"Còn có, trường mâu giết chết một tên cung thủ, là Cát Hao mâu, cầm sườn núi Dã Ma hỏi, rèn đúc tượng trước khi nói đã bán qua cho hắn."

Nhâm Minh ngày đó, nhưng là làm rất nhiều chuyện, nên tra xét,đề ra nghi vấn.

"Ngươi nói một mình hắn, sao có thể đối phó hai tên cung thủ như vậy nhỉ,  trong đó còn có một tên lại là thần xạ thủ, có thể thật không biết hắn là làm thế nào sống sót, còn có thể giết chết một người nữa."

Nhâm Minh bùi ngùi, một thiếu niên như thế, lại sinh sống ở bên trong địa bàn của hắn, vậy mà mãi đến hôm nay mới nhận thức được, khó tránh khỏi có chút đáng tiếc. Hi vọng hắn có thể sống qua tai nạn này, có thể sống sót, cũng không uổng dưới sự hung hiểm này cứu lại một cái mạng.

"Xác thực không đơn giản." Mục Chính đáp. Hắn không phải lần đầu tiên cảm thấy Tự Hạo không phải là người tầm thường, tại Giác sơn mấy ngày này, Tự Hạo khiêm tốn, kiên nghị, nghiêm túc Mục Dương, không có một chút nào oán hận, tại Mục Chính xem ra, hắn phẩm tính càng là đáng quý.

Màn đêm thăm thẳm, Mục Chính cùng Nhâm Minh ngủ đi,  trong phòng nhỏ của Bình đèn đuốc vẫn sáng ngời.

Trong phòng đốt củi lửa, đem bốn phía sưởi đến ấm áp, Bình nhìn tường tận Tự Hạo trên giường nhỏ, thấy hắn đôi môi khô nứt, liền lấy nước giúp hắn sát môi. Người bị thương tuy rằng chưa từng tỉnh lại, nhưng Bình cảm thấy được hắn là đang từ từ chuyển biến tốt, chứng cứ nhất, chính là những giọt mồ hôi mỏng manh trên mặt hắn. 

Bình đem củi lửa làm nhỏ lại, rồi đem chăn da dê che ở Tự Hạo trên người  lấy đi một tầng. Bình nghĩ, e rằng hắn ngày mai có thể tỉnh lại, người này mệnh cũng thật ngạnh nha. Vi Tự Hạo chữa thương, Bình tự nhiên phát hiện ra được bụng của hắn còn có một nơi trúng tên, vết thương vẫn tương đối mới,nay đã khép lại.

Thiếu niên này, thân là Lạc Tự tộc, tất nhiên sẽ phải gặp Tấn Di truy sát, thực sự là vận mệnh bao thăng trầm. Hi vọng hắn có thể vượt qua lần trọng thương trước, lần này cũng có thể.

Đêm khuya, trại yên tĩnh, chỉ có vài con con chuột chít chít thanh, chúng nó tại ngoài phòng tụ tập với nhau. Bình đem một tấm chiếu phô trên đất, rồi nằm ở bên cạnh giường, thuận tiện ban đêm chăm sóc Tự Hạo.

Hừng đông, Bình từ trong giấc mộng tỉnh lại, trong phòng củi lửa đã sắp tắt, hắn  gấp rút muốn thắp lửa, thì nghe thấy phía sau truyền đến động tĩnh, bình quay đầu lại, nhìn về phía  giường thấp, hướng vào đi liếc mắt một cái, Bình phảng phất nhìn thấy một chuyện rất kinh ngạc, đem mắt trợn thật lớn.

Trên giường nhỏ thấp, Tự Hạo đang khẽ mở to con mắt, tròng mắt của hắn chuyển động, nhìn chăm chăm Bình, lát sau, tròng mắt của hắn bỗng trở nên thanh minh, đen bóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro