Chap 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35: Lưu luyến

Thai Đông đi tới Mục Chính gia, hai người hầu thì đẩy xe gỗ ở đằng sau, Ngu Tô đi theo ở bên cạnh. Mục Chính đi ra tiếp đãi Thai Đông, lại một lần nhìn thấy Ngu Tô, không khỏi nói với cậu: "Hài tử, ngươi cũng đừng bị Đông Đào làm hư, người thì nên đãi ở nhà mới thoải mái, bên ngoài ăn gió nằm sương, rất gian khổ đi."

Ngu Tô chỉ ngượng ngùng cười, cậu vẫn chưa trả lời thì Thai Đông đã trước tiên nói: "Thiếu niên mà, có thể thừa dịp thì cũng nên đi nhiều một chút mới có thể mở rộng kiến thức, làm sao lại nói ta làm hư cậu ấy đây."

Mục Chính cũng nói cười rồi dẫn Thai Đông cùng Ngu Tô đi vào bên trong nhà, Thai Đông vừa đi vừa cảm thấy được ngày hôm nay lại như vậy yên tĩnh, ngay cả vài người hầu thân ảnh cũng đều không nhìn thấy.

Tại Mục Chính gia nghỉ ngơi , Ngu Tô cùng tỷ phu cùng Mục Chính nói một tiếng, liền sau đó muốn một mình đi đến Lạc Vũ Khâu. Mục Chính suy nghĩ một chút, vẫn là nói cho Ngu Tô: "Cát Hao đã đi rồi, Lạc Vũ Khâu hiện tại đang không có ai cả!"

Nghe được câu nói này thời điểm là sau giờ ngọ, ánh mặt trời ngoài cửa sổ long lanh, trong phòng sáng ngời đẹp đẽ, Ngu Tô lại cảm thấy dưới chân không ngừng rơi xuống, phảng phất như là bị rớt xuống vực sâu, cậu lập tức kích động hỏi Mục Chính: "Hắn đi nơi nào? Hắn bị thương sao?"

Nhìn Ngu Tô kinh hoảng dáng dấp, Mục Chính kinh ngạc nghĩ thiếu niên này sao có thể biết được chuyện Tự Hạo bị tập kích chứ, không đúng, cậu sẽ không biết, "Không biết hắn đi nơi nào, đoán chừng là về nhà đi."

"Nhưng là hắn nói hắn không thể dựa dẫm vào cậu được nữa, hắn sẽ không trở lại đâu." Ngu Tô nỉ non, cậu đã mơ một giac mộng, hai người trước đây chung đụng rất hòa hợp, hắn cũng chưa từng nói muốn rời khỏi, vậy mà tại sao hắn lại nói đi liền đi chứ?

"Tiểu đệ, Mục Chính nói hắn đã đi về nhà, khẳng định chính là trở về rồi nha." Thai Đông thật sợ Ngu Tô sẽ mạo phạm Mục Chính, dù sao thì Mục Chính thân phận cũng không cần thiết đối bọn họ nói dối làm chi.

Ngu Tô gật gật đầu, ngơ ngác ngồi ở một bên, cả người cậu bỗng chốc đơ như khúc gỗ. Thai Đông cùng Mục Chính nói xong thì một lát sau Mục Chính cũng liền rời đi, Thai Đông quay đầu nhìn lại Ngu Tô, mới phát hiện cậu không đúng, hai tay cậu nắm chặt, hai cái tay luôn luôn run rẩy, Thai Đông nắm chặt tay cậu, nói nhỏ: "Ta cùng ngươi đi Lạc Vũ Khâu một chút đi."

"Tỷ phu, không cần đâu, ta biết đường đi như thế nào." Ngu Tô ngẩng đầu lên, cậu bị Thai Đông một lời đánh thức, cậu không thể sa sút như vậy được,cậu nhất định phải đến Lạc Vũ Khâu để tận mắt xem.

"Kia nhượng Mang cùng ngươi đi đi, ngươi đến có bạn, ta mới có thể yên tâm được." Thai Đông nói rằng Mang là người có kinh nghiệm phong phú, có hắn bồi Ngu Tô,thật sự là không thể an toàn hơn.

Vì vậy sau đó Mang mang theo Ngu Tô, cùng nhau đi tới Lạc Vũ Khâu, bọn họ rẽ đường nhỏ, chính là con đường mà lần trước Ngu Tô đưa Tự Hạo trở lại đó. Ngu Tô khi đi qua khe suối, bỗng nhiên lại nhớ tới lần trước mình đã từng ở đây cùng Tự Hạo cách biệt, cậu vô cùng khổ sở trong lòng, cậu thật sự không biết Tự Hạo vì sao lại đột nhiên rời đi, thậm chí cũng không cùng cậu nói một tiếng, nếu như hắn thật sự là đã đi rồi, Ngu Tô cũng không trách cứ Tự Hạo, bởi vì vốn dĩ hai người cách nhau quá xa, thực sự là quá xa. Mục Chính lời giải thích Ngu Tô kỳ thực cũng không quá tin tưởng, cậu càng là tin tưởng Tự Hạo hơn.

Ngu Tô đi rất nhanh, hai cái chân luôn không ngừng đi về phía trước, Mang truy ở phía sau, hắn xem Ngu Tô dáng dấp, cũng biết tâm lý cậu đây là phi thường sốt ruột. Nhìn thiếu niên luôn luôn điềm đạm, yêu sạch sẽ này ngay cả giày đều không cởi ra, quần dưới cũng không kéo lên, trực tiếp đi qua suối nước, thân thể hownb nửa đoạn đều đã ẩm ướt.

"Đừng nóng vội, đừng nóng vội, lưu tâm dưới chân một chút không lại ngã thương thân thể." Mang ở phía sau căn dặn, lời nói của hắn tổng là không nhanh không chậm. Hắn lời nói lúc nói chuyện cũng phần nào làm Ngu Tô cũng tỉnh táo lại một chút, sau đó cậu cũng chậm lại bước chân.

Một già một trẻ từ từ xuyên qua rừng cây, hai người cuối cùng cũng đã đến Lạc Vũ Khâu đồng cỏ. Trên đồng cỏ quả nhiên là không có bầy dê, cũng có thể là đã đem dê chạy đi những nơi khác ăn cỏ, đều ở một chỗ gặm cỏ, còn không đến ăn trọc.

Ngu Tô rời khỏi Mang, rồi bước nhanh chạy lên sườn núi Dã Ma, cậu nhìn thấy trên sườn núi Dã Ma, chuồng dê trống rỗng, còn có một cái lều gỗ nửa sụp cùng rơi xuống một chỗ cỏ khô. Trong lúc chạy lên trên sườn núi, Ngu Tô tâm kịch liệt nhảy lên, lúc này lại phảng phất tim đập giống như đình chỉ vậy, sắc mặt cậu khẽ tái nhợt, người chậm rãi ngồi xổm dưới đất. Trải qua như vậy một phút chốc, có lẽ là nấu sôi một bình nước , Ngu Tô mới tự từ đứng dậy, cất bước rồi hướng Lạc Vũ Khâu sơn đạo đi đến, cậu phải tận mắt đi lên xem một chút, cậu không muốn tin tưởng chuyện Tự Hạo cứ như vậy mà đi.

Bước chân càng chạy càng nhanh,thời điểm đang xuyên qua sơn đạo mộc lan,Ngu Tô như là đang chạy trốn vậy, cậu lao nhanh hết sức. Cho đến khi cậu chạy lên Lạc Vũ Khâu, nhìn thấy quen biết đài đất cùng phòng nhỏ, tâm cậu mới nhất thời bình tĩnh lại, nơi này vẫn là nguyên dạng, hắn nhất định vẫn ở đây.

Ngu Tô sờ một cái hạng sức của mình, cậu khẽ hít sâu một cái, sau chậm rãi leo lên đài đất, hắn nhất định còn ở đây mà , Mục Chính có mấy lời cũng không thể tin được. Ngu Tô cẩn thận đẩy ra cửa che đậy, cậu nhìn thấy trong phòng vật phẩm ngổn ngang, rương cỏ bị mở ra, dĩ vãng đặt đồ vật nay lại không hề có thứ gì.

Tâm giống như là bị thứ gì đó tầng tầng lớp lớp đập xuống, Ngu Tô thất vọng co quắp ở trên mặt đất, cậu ngồi ở bên lò sưởi , trong đầu toàn ong ong kêu loạn, cậu tựa như ngốc như vậy, cứ thế dại ra mà ngồi.

Lần trước chia lìa, hắn rõ ràng chưa từng nói với ta là hắn muốn rời khỏi Lạc Vũ Khâu, nếu là hắn có cái ý niệm này, hắn nhất định sẽ nói với ta. Ngu Tô tin tưởng Tự Hạo chắc chắn sẽ thông qua gặp nhau mà nói cho cậu biết, hai người tuy rằng nhận thức không lâu, nhưng Ngu Tô vẫn có thể cảm nhận được, chính mình tại trong lòng Tự Hạo chính là bất đồng.

Ngươi sao cứ thế mà đi như vậy, ngươi thậm chí còn không nói cho ta biết, quê hương của ngươi ở đâu nữa mà.

Ngu Tô nước mắt tràn ra khỏi viền mắt,cậu bây giờ đây cảm thấy rất hối hận, tại sao lúc trước lại không có hỏi Tự Hạo từ đâu đến, cũng không hỏi hắn là ai,cậu luôn cảm thấy chỉ cần mình đến Lạc Vũ Khâu,là liền có thể cùng hắn gặp lại, căn bản chưa từng nghĩ tới biệt ly.

Ngươi này rời đi rồi, ta biết đi đâu tìm ngươi đây ?

Nước mắt lăn dài trên má, thấm ướt cả quần áo, Ngu Tô không tiếng động mà khóc, cậu khẽ kéo xuống hạt châu hồng thắt ở trên hạng sức, đưa nó nắm ở lòng bàn tay, chặt chẽ siết lấy. Cậu nhắm mắt lại, tùy ý đề nước mắt lướt xuống, cậu bỗng nhiên nhớ tới trước đây trong gian phòng này, cậu cùng Tự Hạo làm bạn với nhau . Nghĩ đến mất đi tin tức của hắn, đời này rất khó để gặp lại nhau lần nữa, Ngu Tô có một loại nỗi đau khoét cả tâm gan, phần này đau đớn tầng tầng tăng lên, càng ngày càng kịch liệt. Cậu như là hồn bay phách lạc mà đứng lên, thẫn thờ đi ra khỏi phòng nhỏ, dương quang lóa mắt, bốn phía phong cảnh dưới ánh mặt trời trắng toát một mảnh, không chân thực như vậy.

Ngu Tô cảm thấy giống như là một cơn ác mộng vậy, tựa như cậu mấy ngày nay không ngừng mơ thấy ác mộng đó, hắn loạng choà loạng choạng hướng đài đất sau đi đến, xuyên qua cây rừng, bước qua cây mây cùng rễ cây lan tràn chi, đi tới bên đầm nước, đi đến bọn họ từng dựa vào quá cây đại thụ kia, hắn đem lưng hướng lên trên dựa vào, thân thể hắn vô lực tuột xuống sót, cuối cùng ngồi trên mặt đất.

Ngu Tô đầu tựa vào hai đầu gối của chính mình, hai tay ôm lấy, gió thổi tóc dài của cậu, cậu cứ như vậy ngồi dưới tàng cây, giống như một bức tượng gỗ.

Phong phất lá rụng làm cho lá khô bay xuống, đã gần đến thu rồi.

Mang tìm rất lâu, mới tìm được Ngu Tô, thì nhìn thấy cậu đang lẻ loi ngồi ở bên hồ nước, đem mặt chôn ở hai đầu gối, cậu thoạt nhìn rất khó vượt qua, cậu không thể nào tiếp thu được chuyện bằng hữu rời đi.

Chia lìa đối Mang mà nói, cũng rất đau đớn thê thảm, năm đó hắn mất đi thê tử. Hắn không hiểu, đối với thiếu niên này mà nói, chỉ là một người bạn mấy ngày chung đụng mà thôi, cậu vì sao lại như thế khổ sở.

Ngu Tô bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên,hai mắt của cậu ửng hồng, trong hốc mắt không có nước mắt, nhưng mà rõ ràng chắc chắn là đã khóc qua, cậu khẽ ngửa đầu xem Mang, mặt mày khó nén bi thương, phảng phất nước mắt của cậu bất cứ lúc nào cũng có thể lại rơi xuống. Mang nghĩ đến lúc cậu bị té gãy chân cũng không như thế khóc đây, đứa nhỏ này đĩnh ngốc đến đáng giận, sao chỉ bởi vì một người bạn không chào mà đi mà lại thống khổ như vậy đây.

"Đi thôi, thời gian không còn sớm nữa rồi." Mang hiếm thấy ngôn ngữ trở ôn hòa khuyên bảo.

Tới gần chạng vạng, gió mang theo cảm giác mát mẻ, chân trời ánh nắng chiều dần dần hiện ra, đã đến lúc cần phải đi tới, tại không đãng tịch liêu địa phương đây, rời xa nhân gia. Lạc Vũ Khâu bởi vì mất đi chủ nhân, mà từ từ hoang vu, thời gian rồi sẽ chầm chậm nhượng phòng nhỏ sụp đổ, hoa cỏ một lần nữa trường hồi đất giai, mà người nhớ thương kia cũng sẽ không bao giờ xuất hiện lần nữa.

Ngu Tô cuối cùng cũng đứng dậy, cùng Mang một trước một sau, đi ra cây rừng, cuối cùng liếc mắt nhìn phòng nhỏ trên đài đất, lại nhớ tới Tự Hạo tại trước cửa phòng tước mâu chuôi, dùng cây mây trói mâu nhận tình cảnh, hắn phảng phất và còn ở nơi đó. Ngu Tô dừng lại, nước mắt lần thứ hai doanh tròng, nhưng cậu vẫn nhịn xuống không nhượng nó rớt xuống, cậu thấp cúi đầu, bước xuống thạch đạo, trong lòng cậu bi thiết, trong cuộc đời không dài mười lăm năm của mình, cậu chưa từng thương tâm như thế này bao giờ.

Mang đi ở trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cậu, nhìn thấy cậu bồi hồi thân ảnh, Mang liền nói: "Hắn không phải người của Giác sơn, người ấy à , có lúc sẽ giống như bồ công anh vậy, vốn là tụ tập cùng một chỗ, gió to chỉ vừa mới thổi liền đều biến mất không thấy đâu nữa."

Bồ công anh hạt giống đại khái cũng là như thế này. Hắn vốn cũng không phải là một ngườ chăn nuôi, lại như Nhâm Phưởng nói, hắn cũng có không rõ lai lịch, rời đi thời điểm cũng không thấy hình bóng, không người nào biết. Nước mắt Ngu Tô bị sơn đạo mạnh mẽ gió thổi đi, cậu chậm rãi đăng xuống núi đạo, đi đến sườn núi Dã Ma, cậu lẳng lặng ngắm nhìn bốn phía, nhìn lương thảo bị gió thổi đến tứ tán cùng phát ra ba ba thanh mộc lều, cậu nhất thiết biết được rằng, nơi này thật sự đã bị vứt bỏ.

Phảng phất, chính mình cũng như bị vứt bỏ vậy.

Ngu Tô bước xuống sườn núi Dã Ma, cùng Mang hướng Mục Chính gia đi đến, bọn họ xuyên qua vùng rừng núi, lội qua suối nước, đi đến xanh biếc rừng trúc, lúc này tà dương đã sắp che giấu, lưu lại cuối cùng một tia sáng chói lọi, giống như hy vọng bị dập tắt . Ngu Tô chậm rãi đi vào sân của Mục Chính gia , Thai Đông thì đang ở trong viện chờ cậu, hỏi cậ làm sao lại đi lâu như vậy, Ngu Tô đối với hắn lắc lắc đầu. Ngu Tô từ từ vào nhà, Mang cùng Thai Đông giảng giải tình huống, Thai Đông nhìn dáng vẻ cậu thất hồn lạc phách như vậy, liền biết trong lòng cậu nhất định đang rất khổ sở.

Ngu Thành người, đại thể đều sinh đều tử tại Ngu Thành, bọn họ không đột nhiên rời đi, đi nơi xa xôi, không bao giờ trở về, đối với bọn họ mà nói, này là tử vong. Tô còn quá trẻ tuổi, Cậu không biết trên hành trình này phía gặp phải rất nhiều người, rất nhiều người trong cuộc đời đều sẽ không gặp lại nữa. Thai Đông thầm nghĩ, chuyện như vậy, chỉ có thể tự mình lĩnh ngộ, người khác không thể có cách nào khai đạo được.

Thai Đông nhưng vẫn là khinh thường Ngu Tô thương tâm trình độ, lúc này cậu ngồi ở trong phòng của mình, đưa lưng về phía môn,đầu cúi thấp về mặt tường, giống như một bức tượng đất vậy, không khóc không nói. Gọi cậu ăn cơm, cậu chỉ là lắc đầu, xem trên mặt cậu ánh mắt yên tĩnh, lại như tựa đem hết tất cả thống khổ đều gom lại ở trong lòng.

"Đông Đào, cậu ấy không đi ra ăn cơm sao?" Mục Chính ngồi ở chỗ ngồi, chỉ thấy Thai Đông một mình đi ra thôi.

"Tiểu hài tử đang khổ sở trong lòng, ngày mai chắc sẽ hảo hơn thôi. Nói tới Cát Hao, hắn chính là đi nơi nào?" Thai Đông luôn nghĩ hắn là cô nhi, lại không có ai dựa vào, rời đi cũng quá đột ngột.

Mục Chính không hề trả lời, hắn lừa gạt Ngu Tô, nhưng đối với bằng hữu quen biết này hắn rất khó nói dối, vì vậy lựa chọn không nói. Thai Đông cũng không hỏi nữa, hắn cảm thấy được có một sự kỳ lạ, Mục Chính cũng tựa như che giấu, tạm thời trước tiên không đề cập nữa.

Công đường, chỉ có Mục Chính cùng Thai Đông dùng cơm, không gặp Nhâm Phưởng, không gặp Nhâm gia, kỳ quái chính là cũng không thấy Buộc thân ảnh. Thai Đông hỏi Nhâm Phưởng, Mục Chính nói hắn dađi sứ Nhâm Ấp.

Hai người nhanh chóng cơm nước xong thời điểm Nhâm gia mới lại đây, nàng nhìn thấy Thai Đông thì cười, rồi nàng ngồi xuống, cầm lấy một cái đũa trúc trát nướng thịt mảnh. Mục Chính thấy nàng mất lễ nghi, trừng nàng liếc mắt một cái, nàng vẫn là cười, đem miếng thịt thả trong bát, nâng bát ăn. Thai Đông nhìn nàng bưng lên bát muốn rời khỏi, đưa cho nàng một cái dê nướng sắp xếp, dặn dò nàng: "Gia, ngươi đưa cho Tô ăn luôn đi."

Hai người tuổi tác không kém bao nhiêu, nàng lại là Mục Chính nữ nhi, Ngu Tô nên nhận lấy.

"Được." Nhâm gia một tay nâng bát, một tay cầm dê nướng rồi hướng Ngu Tô gian phòng đi đến.

Nhìn bóng người của nàng biến mất ở thông đạo, Thai Đông quay đầu lại cùng Mục Chính tiếp tục nói chuyện, Mục Chính nói hắn buổi tối đến trại, Giác sơn đang truy bắt một tên cung thủ, người này đã giết chết một người chăn nuôi heo.

Nhâm gia tiến vào Ngu Tô trong phòng, nhìn thấy Ngu Tô dáng dấp sa sút, nàng nhẹ nhàng đi tới bên cạnh cậu , đem xương sườn đưa lên, gọi cậu: "Tiểu Tô, cho ngươi ăn này." Ngu Tô quay đầu lại thì nhìn thấy là Nhâm gia, cậu chậm rãi tiếp nhận dê nướng, rồi nói tiếng cảm ơn. Dê nướng chấp tại trên tay cậu, xương sườn nướng đến xốp giòn thơm nức, rất câu người muốn ăn, cậu lại không có ý tứ muốn ăn.

"Tiểu Tô, ngươi bị bệnh sao?" Nhâm gia cúi đầu nhìn cậu, cảm thấy bộ dáng cậu thật giống như rất khó vượt qua.

"Không có." Ngu Tô lắc đầu.

"Vậy sao ngươi lại như này?" Chính là tâm trí yếu Nhâm gia cũng phát hiện cậu bây giờ và lúc thời điểm đến thật bất đồng, ưu sầu tất cả đều ở trên mặt cậu hết.

"Cát Hao đi rồi, ta ngày hôm nay đi Lạc Vũ Khâu cũng chưa thấy hắn." Ngu Tô trả lời, cậu không đem Nhâm gia đương tiểu hài tử, nghiêm túc cùng Nhâm gia nói.

"Hắn bị thương rồi, là bị đưa đến trại."

"Ngươi nói cái gì!"

Ngu Tô vội đứng lên, kích động nắm lấy Nhâm gia tay, Nhâm gia bị đau, giãy dụa, "Cũng không phải ta hại hắn bị thương." Ngu Tô nhanh chóng buông tay nàng ra, áy náy nói: "Là ta không cẩn thận, Gia , ngươi nói Cát Hao hắn đang ở trại sao?"

Nhâm gia để mắt liếc cửa, giống như tại kiêng kỵ cái gì, thấy cửa không ai nàng mới hạ thấp giọng cùng Ngu Tô nói: "A phụ không cho ta theo người nói, nhưng là ngươi rất thương tâm, ta mới lén lút nói cho ngươi, ngươi đừng cùng những người khác nói nha." Ngu Tô cảm kích cực kỳ, nắm chặt tay Nhâm gia, liên thanh nói: "Cảm tạ, Gia, cảm ơn ngươi."

Biết đến hắn còn tại Giác sơn nhượng Ngu Tô phi thường kích động, nhưng mà nghe nói hắn bị trọng thương, cũng làm cho Ngu Tô vô cùng sốt ruột, vừa vui vừa lo, Ngu Tô khóe mắt chảy ra nước, cậu lại đại lực lau đi.

Cậu vội vã đứng dậy, đi ra khỏi phòng, Nhâm gia cùng cậu, hai người đi tới tiền đường, lúc này Thai Đông cùng Mục Chính vẫn còn tại chỗ ngồi. Thai Đông thấy Ngu Tô đi ra, rất vui vẻ còn tưởng rằng cậu nghĩ thông suốt, Mục Chính thấy nữ nhi cùng Ngu Tô cùng đi ra tâm lý sớm có mấy phần suy đoán, cũng được, chờ bọn họ đi đến trại, cũng chưa chắc có thể che giấu.

"Tỷ phu, ta muốn đi trại." Ngu Tô nhìn về phía Thai Đông, cậu chính là đang tại khẩn cầu.

" Hãy bảo nó ngồi xe ta đi đi." Mục Chính than thở, hắn sớm liền cảm thấy Tự Hạo cùng Ngu Tô quan hệ quá mật thiết, thật sự không là chuyện tốt đẹp gì.

Thai Đông lộ ra quấy nhiễu biểu tình, này là chuyện gì đang xảy ra đây? Bất quá rất nhanh Mục Chính nói cho hắn biết, Cát Hao người đang tại trong doanh địa, gặp nạn phỉ tập kích, bị thương, vốn không muốn lộ ra vì sợ những mục dân sẽ lo sợ.

"Ta cũng cùng đi luôn, sáng mai nhượng Mang đem đồ gốm chuyển theo, ngược lại cũng phải trải qua trại, không làm lỡ sự." Thai Đông cảm thấy Cát Hao bị thương, khả năng không đơn giản như vậy, hẳn là bị thương rất nặng nên mới cho đưa đi trại, bởi vì trong trại có một vị vu y rất lợi hại.

Mục Chính nhượng Giáp dắt ra xe ngựa, dặn dò nhóm nô bộc xem trọng gia, hắn đăng lên xe ngựa, Giáp đi xe, ngồi trên xe ngựa có Thai Đông cùng Ngu Tô.

Xe ngựa dưới ánh trăng men theo đường mòn đi tới trại, Ngu Tô sốt sắng mà nắm chặt quyền, thân thể cậu bởi vì kích động mà run rẩy, trước lúc này, cậu vẫn còn đang đau lòng chuyện Tự Hạo rời đi, mà lúc này, cậu lại sắp nhìn thấy hắn, tâm lý lại cực kỳ lo lắng, không biết thương thế của hắn đã như thế nào rồi?

Mục Chính một đường thần sắc nghiêm túc, Thai Đông cũng không nói lời nào, Ngu Tô đè nén chính mình lo lắng tâm tình xuống, cậu chỉ cầu ngựa mau mau chạy, mau mau đến trại.

**

Buổi tối, Tự Hạo nằm ở trên giường nhỏ, tay phải cầm một cái dây cột tóc màu xanh lam, giống như đang tinh tế thưởng thức, quanh người hắn tràn ngập thảo dược khí vị, thực sự là mùi vị quen thuộc. Bình đang đảo nước thuốc, không quên miết liếc mắt một cái người trên giường nhỏ, hắn hôm nay tinh thần không tồi, cũng không lạu bệnh tật triền miên, động liên tục cũng không muốn nhúc nhích.

Theo nhiệt độ khôi phục như thường, Tự Hạo khoác trên người tấm da dê, nay đã đổi thành một cái chăn, trong lò sưởi cháy hừng hực củi lửa cũng đổi thành tối tăm thiêu lửa than. Bên cạnh giường trên tường, phóng một ngọn đèn, dành cho phòng nhỏ để chiếu sáng.

Bã thuốc lự đi, đổ ra một bát ám sắc dược thang, Bình bưng bát hướng Tự Hạo đi đến. Bình tiếp cận thời điểm, Tự Hạo đem dây cột tóc thu hồi, cất vào trong ngực, Bình nghĩ,không phải là đồ vật mà nữ hài tử tặng hắn chứ. Tuy rằng người này bị thương, rơi vào trong tay hắn, như một con chú chó bệnh, nhưng dung mạo hắn thực sự rất xuất chúng, lời nói cử chỉ cũng làm người ký ức sâu sắc, nghĩ đến khỏe mạnh thời điểm chắc chắn là một thiếu niên rất xuất chúng.

Tự Hạo dùng cánh tay phải nỗ lực chống lên thân thể, Bình vội vàng đem bát thả xuống, đi nâng hắn. Vốn là yếu đến không cách nào đứng dậy, còn muốn chính mình bò bò thân thể, Bình không thể hiểu lắm thanh niên tâm tư. Xem tay phải của hắn, cũng có một vết cắn bị thương, vẫn chưa hoàn toàn khép lại, vậy mà lại không thể thành thật một chút.

Ốm yếu làm cho Tự Hạo không có cách nào ngồi dậy, Bình bất quá là nhấc động người, tại sau cổ hắn lót hai cái gối thảo, lót cho hắn để uống thuốc cho dễ . Uy thiếu niên này uống thuốc xong, rất đơn giản, cầm chén thu thập hắn bên môi, chính hắn hội uống từng ngụm lớn hạ, không cần khuyên. Loại thuốc này thang, khổ đến líu lưỡi, hắn vù vù uống vào, lông mày cũng không nhíu một cái.

Rất tốt, cầu sinh dục vọng rất mạnh. So với bình chăm nom quá những bệnh nhân khác tốt lắm rồi, hắn sẽ không bởi vì đau xót mà khóc thét, cũng không vì bị thương nặng bất tiện mà nổi giận. Rất bình tĩnh, rất nhận mệnh, hảo chăm sóc, khiến Bình lưu lại ấn tượng không tồi. 

Quen biết vị đắng đến từ chén thuốc này,  thứ mùi này Tự Hạo quen đến không sai, hắn tại Nhâm Ấp, uống hảo mấy tháng chén thuốc. Khi đó, bụng của hắn bị trúng tên, suýt nữa là mất mạng. Thực sự là lắm tai nạn, luân phiên bị thương, thật nên cảm khái mệnh chính mình thật ngạnh.

Tự Hạo rất ít khi tự đi giận mình, những điều này được lợi từ việc hắn  tiếp nhận giáo dục, hắn biết đến nhân thế cực khổ, còn có sinh tồn không dễ. Hắn so với rất nhiều rất nhiều người may mắn, không có bị xem là súc vật giống nhau mà giết tế; không có bị bắt làm đầy tớ, trên chân mang gông gỗ sinh hoạt; cũng không có cùng đường điêu đứng đến làm một tên ăn mày, đi cầu xin người khác, cùng chó heo tranh ăn.

Nằm ngửa tại trên giường nhỏ, nhìn ánh sao ngoài cửa sổ đầy trời, trong lồng ngực áng chừng đăm chiêu vật phẩm, Tự Hạo thầm nghĩ còn sống thật là tốt. Hắn có thể sống sót, đúng là không dễ dàng gì, cần gì phải đi canh cánh trong lòng chứ, dù cho đôi lúc hắn cũng cảm thấy vận mệnh đối với mình bất công.

Bình lấy đi bát không rồi ở một bên bận rộn, quấy thuốc xong hắn đến cấp Tự Hạo đổi thuốc. Buổi tối, uy quá thuốc, đổi quá thuốc, cũng có thể đi ngủ một giấc, Bình cảm thấy phi thường uể oải. Vốn là, Mục Chính đưa tới một nữ tỳ, ai biết nữ kia tỳ sợ máu, nước mắt ào ào, sợ đến sắc mặt đều trắng, chỉ có thể kêu nàng trở lại. Cũng may người bị thương đã tỉnh lại, Bình gánh vác cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Thuốc được mang đến trên giường nhỏ, hướng một bên đèn đặt, Bình kéo Tự Hạo chăn, lộ ra thương tổn cánh tay. Mở ra lớp vải băng bó , hiện ra vết thương, Bình lại một lần nữa nghĩ, thân thể người này thật là tráng kiện, sức sống cũng rất ngoan cường. Vết thương đã không còn chảy máu nữa rồi, ngày sau nhất định sẽ từ từ khép lại, chỉ là cánh tay này bị đầu mũi tên quán xuyến, bên trong xương cốt nát, ngày sau chỉ sợ sẽ sót nửa tàn tật,cũng không có cách nào cầm được vật nặng. 

Đổi thuốc khó tránh khỏi phải đụng chạm đến vết thương, đây chính là tương đương đau đớn, nhưng mà Tự Hạo vẫn cắn răng không nói tiếng nào, Bình cũng tận lực nhượng động tác của mình nhẹ nhàng, chờ hắn đem vải quấn tốt, ngẩng đầu nhìn Tự Hạo, cả trán hắn đều là mồ hôi lạnh. Nhìn hắn kiên nghị bộ dáng, Bình nói: "Ngươi trên bụng thương tổn cũng là trúng tên đi, xem ra cung tên không có cách nào cướp đi ngươi tính mạng."

Tự Hạo đáp: "Từng có một người, nàng cũng nói như vậy."

" Người trị liệu cho ngươi sao?"

"Ừm."

Tự Hạo trợn tròn mắt, nhìn về phía bụi trần trôi nói  trong ánh sáng , hắn vừa giống như tựa muốn lắc đầu. Đối với núi sông đầm nước, thế gian vĩnh hằng , người bất quá cũng giống như là bụi trần bé nhỏ vậy, tựa như vỏ trứng yếu đuối. Hắn liền làm sao lại có khả năng không sợ cung tên, bất quá chỉ là may mắn thôi, nếu như bắn trên người hay chiếu đầu bắn, chắc chắn phải chết.

Bình không để ý tới Tự Hạo nữa,vội ra phòng nhỏ, đến nhà bếp bên trong thịnh đồ ăn. Vội vàng chăm sóc bệnh nhân, hắn cơm tối cũng còn chưa ăn đây.

Trong phòng nhỏ, chỉ còn Tự Hạo một người, hắn liền lấy ra cái dây cột tóc màu xanh lam, đưa nó quấn lấy ở trên tay. Tỉnh lại hai ngày nay, hắn có chút hoài niệm Lạc Vũ Khâu, hơi nhớ nhung Nhâm Ấp thân hữu, cũng hơi nhớ nhung người này.

Lần này chính mình bị thương nặng, Mục Chính đã đăng báo Nhâm Ấp, Tự Hạo rất rõ ràng, qua mấy ngày nữa nhất định sẽ có người từ Nhâm Ấp đến Giác sơn. Nhậm Gia cùng Cát Hoa chắc chắn  rất lo lắng, bất quá đại khái là sẽ phái Cát Hoa đến đây đi, đến lúc đó cũng hảo thương nghị, Cát Hoa làm người khá bình tĩnh.

Lần này tại Giác sơn làm ra động tĩnh lớn như vậy, Giác sơn đã không thể đãi, Tự Hạo rõ ràng hắn đem lần thứ hai dọn nhà, động thân đi nơi nào, hắn cũng chưacó xác định.

Đời này, rất có thể, đều sẽ không thể cùng Ngu Tô gặp lại nữa, chính mình là một người luôn bị tử vong uy hiếp ,  sao có nhẫn tâm đi theo cậu hạ thuỷ. Người tầm thường khác, cũng không nguyện cho người thêm phiền phức,  người khác tai bay vạ gió, huống hồ là trong lòng trân ái chi nhân.

Màu xanh lam dây cột tóc quấn quanh ở ngón tay, nó bóng loáng mềm mại, đẹp đẽ, lại nhiễm vài giọt đỏ sẫm vết máu, thực sự là khiến lòng người đau đớn. Tự Hạo nghĩ, chờ mình thương tổn hảo, có thể hành tẩu rồi liền liền rời đi Giác sơn, nếu là tái kiến cậu, chỉ sợ là tăng thêm khổ não.

Bất quá trước khi rời xa vẫn là có thể đến Ngu Thành, lén lút đi xem cậu một chút. Đơn chỉ là nhớ tới bộ dạng của cậu, trong lòng liền sinh ấm áp.

Tự Hạo cẩn thận đem dây cột tóc cất vào trong ngực, hắn nhắm mắt muốn yên giấc, đột nhiên lại nghe thấy ngoài phòng có một trận tiếng vang, cửa phòng nhỏ bỗngbị phá tan, một người chạy vào, tiếng bước chân rất vang, rất nóng lòng. Tự Hạo còn không biết rõ là chuyện gì đang xảy ra -- gỗ sụp ở trong góc, liền thụt lùi môn, thương thế của hắn thật sự vô lực di chuyển thân thể, thì bỗng nhiên một người ấm áp đột nhiên đánh về phía hắn, đem hắn ôm lấy, thực sự là ôm chặt lấy, đau đến làm cho Tự Hạo cắn răng. Dưới ngọn đèn ảm đạm, Tự Hạo cúi đầu nhìn người đang kề sát ở trên người mình,  cậu có một mái tóc dài rối tung, mặc một bộ áo cánh quen biết màu trắng.

Tự Hạo nhấc lên cánh tay phải, xoa xoa đầu của cậu, hắn đem mặt kề sát ở bờ vai của chính mình, bỗng nhiên cổ truyền đến ướt át, băng lãnh xúc cảm, đó là nước mắt của cậu. Tự Hạo nhắm mắt lại, trong lòng khó giải thích được bình tĩnh, nhưng cũng rất đỗi vui mừng, hắn mở miệng, nhẹ nhàng gọi tên cậu: "Ngu Tô..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro