Chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36: Trước giường tương thủ

Ngu Tô lặng lẽ nằm ở trên người Tự Hạo, hai tay ôm chặt lấy hắn, như sợ hãi hắn sẽ chạy thoát khỏi cậu vậy,  đôi môi cậu thở ra ấm áp khí tức, phất ở Tự Hạo hai má, trên mặt chảy xuống băng lãnh nước mắt, thấm ướt  cả cổ của Tự Hạo . Cậu cứ không tiếng động như thế mà khóc, Tự Hạo êm ái chạm vào đầu cậu, tuy rằng Tự Hạo thương tổn cánh tay truyền đến đau đớn, làm cho hắn ngay cả hô hấp đều cảm thấy  đau đớn, nhưng hắn vẫn không hề nhắc nhở Ngu Tô thả ra, phần đau đớn vào lúc này xem ra, căn bản là bé nhỏ không đáng kể.

"Ngu Tô..." Tự Hạo lần thứ hai gọi tên của cậu, hắn rất kinh ngạc tại sao cậu sẽ xuất hiện tại Giác sơn,  làm sao mà cậu lại biết mà đến.

Ngu Tô chậm rãi thả ra Tự Hạo,  cậu chậm rãi ngồi ở bên cạnh giường, cúi thấp đầu,tóc dài khoác hạ, không thấy rõ khuôn mặt cậu,  nhưng là biết trên mặt cậu vẫn luôn có nước mắt. Tự Hạo bắt tay nhẹ nhàng ôm đồm lấy cậu,  tay cậu xen kẽ vào tay Tự Hạo, hai cái tay liên kết với nhau, khiến Tự Hạo cảm thấy lòng bàn tay của mình bỗng truyền đến ấm áp. Đau đớn nhượng Tự Hạo không có cách nào nghiêng người đến xem cậu, nên hắn chỉ có thể tựa đầu thiên về chếch, Ngu Tô ở trước mặt, bên tai bím tóc dùng một cái thừng nhỏ buộc vào, giản dị tự nhiên, điều này làm cho Tự Hạo nhớ tới, cậu đem phát mang cho mình. Muốn vì hắn quấn lấy cái dây cột tóc màu xanh lam kia, cỡ nào linh động.

Đương nhiên lúc này thật sự là không tiện, không chỉ là bởi vì đau xót,mà còn có cả bên cạnh giường của hắn cũng xuất hiện mấy người, có Mục Chính, có Bình, còn có Thai Đông. Nhìn thấy Thai Đông, Tự Hạo liền liền rõ ràng Ngu Tô là theo hắn lại đây.

"Cát Hao, ngươi làm sao lại bị thương, thương tổn chỗ nào ?" Thai Đông lại gần dò hỏi, hắn thấy Tự Hạo một mặt thần sắc có bệnh, trong lời nói mang theo thân thiết.

"Hắn bị bắn bên trúng vai, đầu mũi tên đã lấy ra,sẽ tốt lên thôi." Mục Chính giúp đỡ trả lời, hắn nhìn về phía Tự Hạo ở trên giường nhỏ , còn có Ngu Tô ngồi ở giường duyên, cùng đến đôi tay của hai người vẫn luôn dắt cùng nhau nãy giờ.  Mục Chính quan sát đến mức rất tỉ mỉ, tại thời điểm Ngu Tô chạy gấp rút tiến vào ôm lấy Tự Hạo, hắn liền cảm thấy hình như có cái gì đó không đúng cho lắm, nhưng là vừa nghĩ Ngu gia đứa nhỏ ôn nhã này nặng tình, đại để vẫn là do mình cả nghĩ quá rồi.

"Hiện nay đã vô sự." Tự Hạo trả lời, lời nói của hắn rất ôn hòa.

"Tổn thương hắn nhưng chính là cung thủ đang bị truy bắt đi? " Thai Đông có chút ngoài ý muốn,Giác sơn này sao lại bất an như vậy đây. 

"Đúng vậy." Mục Chính đáp.

Cũng liền tại lúc này bỗng nhiên nghe được bên ngoài có tiếng nhân mã huyên náo , Thai Đông vội vã đứng dậy, tới cửa thăm dò xem, Mục Chính đi ra phòng, nói rằng: "Xem ra sự quan đã trở về."

Thai Đông cũng đi theo ra ngoài, hắn thường đi qua trại nên cũng là cùng Nhâm Minh quen biết.

Trong phòng chỉ còn Bình cùng trầm mặc không nói Ngu Tô, cùng với Tự Hạo, Bình cẩn thận đem Ngu Tô quan sát một chút, cũng là nên ra khỏi phòng đi, hắn cảm thấy được hai thiếu niên này tựa hồ như là đang muốn nói cái gì đó , nhìn bọn họ đĩnh thân mật.

Cửa phòng bị che đi, trong phòng phút chốc lại yên tĩnh lại , Tự Hạo tay phải sờ lên tay Ngu Tô, Ngu Tô lần thứ hai đem hắn nắm chặt,  cậu khẽ giương mắt nhìn Tự Hạo liếc mắt một cái, mặt mày mang theo u buồn .

Tối tăm ngọn đèn hạ, Tự Hạo kỳ thực xem không rõ ràng lắm Ngu Tô gương mặt, mơ hồ cảm thấy được cậu cười đến rất đẹp. Hai người nhìn nhau chăm chú, vẫn không có nói gì, Ngu Tô bàn tay vuốt nhẹ Tự Hạo đầu ngón tay, cậu cảm thấy được Tự Hạo ngón tay đang rất lạnh, nên muốn giúp hắn chườm nhiệt, cậu nói nhỏ: "Hao, rất đau đi."

Ánh mắt của cậu chậm rãi rơi vào vai trái của Tự Hạo ,  tuy rằng không nhìn thấy vết thương của hắn, thế nhưng bị  tên bắn làm thương tổn cũng là một chuyện cực kỳ đau đớn . Hắn luân phiên bị thương, lúc trước mới bị chó sói cắn, chảy nhiều máu như vậy, đem quần áo đều lây dính, khiến lòng người đau đớn.

"Sẽ không đau đâu. " Tự Hạo ngôn ngữ ôn nhu, không động đậy thời điểm, vai trái đau đớn, hắn có thể chịu đựng, có thể thích ứng.

"Vừa nãy, ta đã đụng tới vết thương sao?" Ngu Tô cảm thấy chính mình thật đã quá lỗ mãng, lập tức liền đem Tự Hạo ôm lấy, chưa suy nghĩ trên người hắn có thương tích, có thể hay không đụng chạm đến. Khi đó làm ra cử chỉ, ngay cả Ngu Tô  cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cậu lúc ấy đại lực đẩy ra cửa nhà gỗ, lao thẳng tới Tự Hạo, không kiêng kỵ cái gì cả.  Không biết tuỳ tùng đến Mục Chính cùng tỷ phu, còn có vị thầy thuốc kia nên làm gì đối xử cử chỉ của mình. 

"Không có chuyện gì, ta đã không còn đau nửa rồi." Tự Hạo khóe miệng hiếm thấy nở một nụ cười, bởi vì hắn rất ít khi cười.

Ngu Tô cúi đầu, có chút ngượng ngùng, cậu cẩn thận đem tay Tự Hạo  kéo đi vào trong chăn, dùng chăn đắp kín, rồi khẽ nói: "Ta đi Lạc Vũ Khâu tìm ngươi, còn tưởng rằng ngươi đã ly khai, ta cứ cho là sẽ không bao giờ gặp lại được ngươi nữa..."

Tự Hạo lẳng lặng nghe, nhìn Ngu Tô buông xuống đầu,cậu nói tới rất bằng phẳng, nhưng hắn có thể nghe được  nổi ưu thương của cậu. Chính mình sau khi rời đi hiển nhiên Lạc Vũ Khâu cũng trong nên rất hoang vu, bầy dê cũng gọi dân chăn nuôi khác đến chăn, Đại Hắc cũng được  Mang đến trại,  ngay cả quần áo đồ ăn cũng đều bị đem ra trại, chẳng trách Ngu Tô khi đi đến lại coi chính mình đã rời đi rồi. 

"Sau đó thì sao?" Tự Hạo tưởng Mục Chính đại khái là không chịu báo cho Ngu Tô hướng đi của hắn đi, dù sao tình cảnh của mình đặc thù, càng ít cùng người tiếp xúc càng tốt.

"Gia nói cho ta, ngươi hiện tại đang ở  trại, nói ngươi bị thương rồi. " Ngu Tô rất cảm kích Nhâm gia, nàng thiên tính hồn nhiên, không giấu được lời nói, cho dù Mục Chính đã căn dặn nàng không cần nói.

Nói đến "Bị thương" ba chữ, Ngu Tô lập tức  đi xem Tự Hạo vai trái,cậu không biết thương thế của hắn đã thành thế nào rồi, nhưng có thể biết được lấy đầu mũi tên thời điểm, nhất định là đau đến không muốn sống đi.

"Hao, một mình ngươi ở tại Lạc Vũ Khâu, gặp phải giặc cướp không có người viện trợ, quá cô độc, bên kia thực sự quá hoang vu." Hắn nhất định phải chịu rất nhiều cực khổ, tứ cố vô thân, nếu là đổi thành chính mình sẽ rất sợ, riêng là loại tuyệt vọng khẩn cầu không cửa kia cũng đã đủ để đem tâm tàn phá rồi. 

Tự Hạo luôn luôn lắng  nghe Ngu Tô nói chuyện, hắn lặng lẽ trầm mặc, hắn đúng là đã che giấu Ngu Tô không ít chuyện, ngay cả một cái tên chân thực cũng không nói cho cậu biết.

"Ngu Tô."

"Hả?"

Đột nhiên bị Tự Hạo gọi tên, Ngu Tô vội đáp, đoạn cậu chăm chú nhìn về phía Tự Hạo, thấy đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy của hắn, cổ họng của hắn trượt xuống, tựa hồ như có điều phải nói.

"Có một số việc, ta vẫn chưa cóvnói cho ngươi biết." Tự Hạo nói nhỏ.

"Ừm." Ngu Tô gật đầu, cậu biết rằng  Tự Hạo đối với cậu có điều che giấu, Tự Hạo quả nhiên có điều khó xử của mình.

"Tô, ngươi tới đây đi." Tự Hạo gọi cậu, hắn vẫn là lần đầu tiên như thế gọi, nghe đặc biệt thân mật.

Ngu Tô kéo lên một bên tóc, rồi cúi người, tựa đầu thiếp dựa vào hướng Tự Hạo, hai người khí tức đồng thời tụ tập cùng nhau, Ngu Tô còn nghe được tiếng tim đập của mình thật nhanh, bọn họ từ từ đến rất gần, nhưng mà vẫn còn chưa đủ, Tự Hạo âm thanh rất nhỏ, vì vậy lỗ tai của Ngu Tô cơ hồ dán lên môi Tự Hạo.

"Tô, Cát Hao thật ra không phải là tên của ta, tên chân chính của ta chính Tự Hạo, ta gọi là Hạo." Tự Hạo âm thanh rất thẳng thắn, hắn ít nhất bây giơ đã có thể đem tên của mình nói cho cậu biết rồi. 

"Hạo." Ngu Tô nghiêm túc đọc một lần,cậu khẽ nhìn thấy Tự Hạo khóe miệng ý cười, đoạn cậu cũng khẽ cười theo.

Tự Hạo ngửa đầu ngắm nhìn tường tận Ngu Tô mặt mày, môi của cậu cùng cằm, còn có mái tóc buông xuống trước ngực, Tự Hạo nhẹ nhàng thân thủ chạm vào nó, ngón tay của hắn dán vào Ngu Tô cằm đường viền, nhưng hắn không có sờ lên, hắn chạm vào chính là bím tóc của Ngu Tô bên tai , còn có dây nhỏ quấn lấy ở phía trên. 

Ngu Tô tựa đầu hơi thiên về phía trước, hai tay cậu khẽ nâng lên Tự Hạo bàn tay, đem tay hắn kéo đến nơi ngực của mình thiếp phóng. Ngọn đèn tối tăm, không trở ngại để Ngu Tô có thể nhìn rõ Tự Hạo khuôn mặt gầy gò, còn có bộ dáng bệnh tật. Dù cho Ngu Tô không biết hắn đến cùng đã gặp cái gì, rồi vì sao giặc cướp lại muốn giết hắn, nhưng mà ngay tại lúc này đây, khi cậu cẩn thận chấp nhất tay hắn, Ngu Tô vô cùng đau lòng cùng thương tâm, đau thương mà triền miên.

Tự Hạo nhẹ rút tay ra, rồi xoa xoa Ngu Tô đầu, mặt mày, khuôn mặt, hắn xoa rất chậm. Hắn rất vui mừng, có thể gặp lại được cậu , phảng phất như là món quà sau khi bị thương nặng vậy, người mà hắn bấy lâu nay luôn tưởng niệm cuối cùng lại đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, hắn có thể cảm nhận được, cũng như chạm tới được. Ngu Tô đem khuôn mặt nhẹ nhàng thiếp dựa vào Tự Hạo bộ ngực,cậu yên lặng nhắm mắt lại, cảm thụ ấm áp trên người hắn, cùng tim đập âm thanh, hắn cũng rất chân thực, hắn vẫn tiên minh sống sót.

Hai người liền như vậy vô thanh vô tức làm bạn với nhau , Ngu Tô thì thiếp dựa vào Tự Hạo, còn cánh tay Tự Hạo duy nhất có thể nhúc nhích ôm lấy lưng cậu.  Trong nờ tối, hai người họ không ai muốn suy nghĩ gì cả , bọn họ như vậy có hay không có quy củ, cùng bọn họ như vậy, ý vị như thế nào, hết thảy đều xảy ra một cách rất tự nhiên.

Ngọn đèn lặng lẽ thiêu đốt, cửa gỗ ở ngoài, tiếng người ầm ỹ, bên trong cửa gỗ , trái tim của hai người rất yên ắng, có lúc cũng không cần nói cái gì, cho dù chỉ là một ánh mắt, lẫn nhau tâm tư cũng có thể cảm ứng được.

Kẹt kẹt, cửa gỗ bỗng bị đẩy ra, Ngu Tô vội vã từ Tự Hạo trên người ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa, Bình đang đứng ở nơi đó. Bởi vì chiếu sáng không đủ, trong phòng tối tăm, nên Bình cũng thấy không rõ lắm hai người bọn họ đang làm gì. Hắn đi vào nhà, nhìn Ngu Tô một chút rồi nói rằng: "Ngươi buổi tối muốn trông nom hắn sao?"

Bình sao lại hỏi như vậy cũng không phải là kỳ quái, bởi vì lúc này đã là màn đêm thăm thẳm rồi, những người khác đều đã rời đi, mà Ngu Tô thì vẫn còn ở trong phòng nhỏ bồi Tự Hạo.

"Ừm." Ngu Tô dùng sức gật đầu.

"Vậy cũng tốt, ta ngủ ở phòng riêng, ban đêm nếu có chuyện gì thì cứ gọi ta." Bình ngáp một cái, hắn đã chừng mấy ngày không có hảo hảo ngủ một giấc, hiện nay thật mừng rỡ khi có người thay thế mình.

Bình phòng nhỏ sát vách là một gian phòng bỏ trống,  dĩ vãng vốn là dùng để làm nhà kho, sau đó mới trở thành một nơi để dược vật, dụng cụ , nơi đó cũng có giường nên so với ngủ trên đất thư thích hơn nhiều.

"Buổi tối nếu có lạnh thì hãy đem lửa than thiêu cháy, cố lưu ý nhiệt độ của hắn nhé." Trước khi rời đi, Bình cũng không có quên căn dặn Ngu Tô.

"Vâng ạ." Ngu Tô theo tiếng, nhìn theo Bình rời đi.

Bình đi rồi, Ngu Tô liền xem lửa than yếu ớt cháy, đoạn cậu thấp giọng hỏi Tự Hạo: "Sẽ lạnh không?"

"Sẽ không, nếu lạnh thì ta sẽ nói với ngươi." Tự Hạo nhượng Ngu Tô không cần phải lo lắng, từ khi Ngu Tô xuất hiện ở trong phòng này, hắn đã cảm thấy trạng thái cả người tốt hơn rất nhiều. Lúc trước còn choáng váng đầu uể oải, vai từng trận đau đớn, không chịu nổi, nhưng mà lúc này thì lại phảng phất tất cả đều được chữa khỏi, Tự Hạo đem những thứ này đều không đáng kể.

"Vậy ta đi cùng tỷ phu nói một tiếng trước nhé. " Ngu Tô đứng dậy, cậu giúp Tự Hạo chỉnh chỉnh chăn, cậu có ý muốn lưu lại bên Tự Hạo này để chăm sóc hắn, không chỉ là đêm đó.

Tự Hạo gật đầu, hắn tâm lý tự nhiên hi vọng có Ngu Tô làm bạn, nhưng cũng  cảm thấy không thỏa đáng lắm, còn phải xem Thai Đông ý tứ.

Ngu Tô vội vã rời đi, một hồi lâu mới trở về, sau đó cậu đem cửa gỗ đóng lại rồi hướng giường nhỏ đi đến, cậu mang trên mặt ý cười, không thể nghi ngờ, Thai Đông vẫn không có ngăn cản.

"Ta cùng tỷ phu nói ta ở sẽ lại nơi này chăm sóc ngươi, tỷ phu nói, ta có thể ở chỗ này chờ hắn đi lôn thành trở về." Ngu Tô đem ra một tấm chiếu, hướng bên giường gỗ bày ra, đây chính là chỗ ngủ buổi tối của cậu. 

Nghe đến Ngu Tô nói, Tự Hạo lặng lẽ nghĩ, hắn lo lắng không phải là có chút chuyện không che giấu nổi Ngu Tô, mà là có hay không sẽ đem cậu liên lụy.

Chiếu bày sẵn xong rồi, Ngu Tô ngồi ở  trên, vừa vặn dựa vào giường, cậu đưa cánh tay cùng đầu đặt tại mép giường , như vậy, phảng phất như là bồi bạn Tự Hạo cùng ngủ vậy, hai người lần lượt dựa vào thật gần, gần trong gang tấc.

"Hạo, ngươi có khát không?" Ngu Tô thấy môi của hắn hơi khô khốc, Ngu Tô không phải luôn nhìn chằm chằm môi,chỉ là bởi vì đưòng viền môi của hắn rất dễ nhìn,  ngũ quan cũng rất dễ nhìn. Trong phòng có xuy khí cụ, dù sao cũng là sinh hoạt địa phương của Bình, đồ vật vẫn rất đủ.

"Không khát, ngươi cứ ngủ đi." Tự Hạo theo tiếng, hắn nghiêng đầu nhìn Ngu Tô, nhìn khóe môi cậu lững lờ cười, nhìn cậu đem mặt nâng ở trên mu bàn tay, bàn tay dán vào giường duyên, giống như một đứa nhỏ vậy.

Chỉ là nhìn thấy cậu liền cảm thấy tâm được bình yên đến lạ, như được an ủi vậy, lại như một tề kỳ hiệu thuốc, có thể chữa trị Tự Hạo đau xót. Tự Hạo không nhịn được lần thứ hai giơ tay lên sờ sờ đầu Ngu Tô,khuôn mặt của cậu. Hai người dưới ngọn đèn chậm rãi đem khuôn mặt kề xuống, Ngu Tô từ dưới đất ngồi dậy, nửa người nằm úp sấp hướng giường thấp.

Đêm đen ,ở trong góc, ngoài phòng có hai con chuột đang chít chít đánh nhau, trong phòng có hai người, đang  đụng xuống hai má...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro