Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta đã chết, linh hồn tổn thương này cuối cùng cũng có thể rời khỏi thân xác khô gầy yếu ớt kia. Hiện tại ta bước đi nhẹ nhàng trên mặt đất, thậm chí có thể rời xa nhà giam kiên cố như thành lũy này.

Nơi đây có quá nhiều người chết oan, nhưng ta lại không nhìn thấy hồn phách của các nàng, có lẽ, ta nên giống các nàng ra đi dứt khoát.

Tiềm thức đưa ta tới Thừa Càn Cung, nội tâm lần nữa cảm thán: Cung điện tường đỏ ngói vàng này lớn thật, lớn đến nổi một linh hồn lang thang như ta cũng đi lạc tới đây.

May mà ở cuối hẻm có con đường thông đến thế giới khác.

Nửa tháng lưu lạc, khi thì ẩn với tầng mây, khi thì bị ánh đèn huy hoàng của hoàng cung làm cho chói mắt. Đột nhiên có tiếng bước, ba mươi sáu người nâng ngự giá tới gần. Ta không thấy mặt của cửu ngũ chí tôn kia, dù từng nằm bên hắn mấy năm, nhưng đôi môi và biểu cảm trên mặt hắn vẫn luôn lạnh như băng, chỉ có thời khắc triền miên cơ thể mới nóng như lửa đốt.

Ngự liễn gần ngay trước mắt, ta theo phản xạ trốn vào góc. Suýt thì quên, ta không cần hành lễ nữa, vì vậy ta cứ nghênh ngang đi tới.

Gió nhẹ thoang thoảng mang theo Long Tiên Hương, mùi hương quen thuộc này gần như hòa với y phục hắn mặc.

Ta nên rời khỏi nơi này, nhưng lý trí và suy nghĩ lại xảy ra xung đột. Ta cứ thế theo sau ngự giá, lần nữa tới nơi nghỉ chân trên đỉnh núi này.

Cung tường cao lớn, kiến trúc mái cong che giấu trong màn đêm cũng không lấp được sự đồ sộ của nó.

Hắn từ ngự liễn bước xuống, trên người mặc triều phục hoa vân long văn màu lam, biểu cảm bình tĩnh, cung mày kiếm toát lên vẻ uy nghiêm.

Ta cười khinh, cuối cùng hắn cũng chịu tới nhìn thể xác tái nhợt cứng đờ kia của ta, ta nên thấy đủ rồi, không phải sao?

Trong điện tịch mịch, bọn thái giám cung nữ khom người hành lễ. Ta lặng lẽ nằm trên chiếc giường tử đàn khắc hoa như ngủ say. Chăn gấm đều có hình hoa khai phú quý được tú nương thủ công cao siêu làm nên, nhưng bao trùm lên lại là bầu không khí tang thương.

Bước chân của hắn vô cớ trở nên nặng nề, một lát sau, hắn nhíu mày, phất tay, nói với cung nữ thái giám trong phòng: "Lui xuống hết đi!"

Mọi người lui ra ngoài, chỉ còn lại ta và hắn, còn cả ta đã chết nằm trên giường.
Thời gian như dừng lại, chỉ có huân hương bay bay cho thấy nơi đây còn sự sống.

Sắc mặt hắn trắng bệch, cúi người bế ta đã lạnh băng lên, cằm kề sát trán ta như muốn tìm kiếm độ ấm. Mấy giây sau, mắt hắn ửng đỏ, nước mắt dâng lên, hàng môi run rẩy, dịu dàng gọi:  "Đường Nhi, nàng tỉnh lại đi, nàng muốn gì ta cũng đồng ý, chỉ cần nàng tỉnh lại."

Đây là lần đầu tiên sau khi đăng cơ, hắn ở trước mặt ta xưng mình là 'ta', thấy hắn đau khổ, không hiểu sao ta lại thấy yên bình. Dù gì chúng ta cũng từng thân mật vô số lần, nếu ta chết mà hắn lại không rơi một giọt nước mắt, thế thì thật bi ai.

Hắn nắm lấy cổ tay của ta, xác định không có mạch đập, hai hàng nước mắt lập tức lăn dài, run rẩy nói: "Đường Nhi, phi tần tự sát là tội diệt cửu tộc, ta cho nàng cơ hội, nàng mau tỉnh lại đi."

Ta cười, nước mắt cũng tuôn rơi. Huyền Dạ, trừ chàng, ta còn cửu tộc gì chứ?

Chàng có cả thiên hạ, nhưng ta lại nghèo tới nổi chỉ có mình chàng...

Hắn nhắm mắt, trán kề trán ta, chóp mũi tới gần, chậm rãi đặt một nụ hôn xuống. Ta đứng bên cạnh, thì ra lúc hôn ta hắn lại đẹp như vậy, hình ảnh này đẹp tới mức hoàn mỹ.

Trái tim ta thắt lại, Huyền Dạ, ta đã quen bị chàng lạnh nhạt, nơi này không có ai khác, chàng diễn cảnh thâm tình cho ai xem đây? Phụ thân của ta, các ca ca của ta, tất cả đều là đá kê chân cho chàng bước lên đế vị. Hài cốt của họ sớm đã lạnh, với chàng ta đã không còn bất cứ giá trị lợi dụng nào nữa, nở một nụ cười là biểu cảm mà người chiến thắng nên có mới đúng!

Ta nên hận chàng, nhưng thấy chàng rơi lệ, ta lại hận bản thân không thể đứng dậy, chỉ có trời xanh biết, tình yêu của ta hèn mọn đến cỡ nào!

Một người sát phạt quyết đoán, đứng trên đỉnh cao của quyền lợi lại nói tới tình yêu, thật là vớ vẩn! Ta không có hứng tiếp tục xem chàng giả tình giả ý, chàng có thể ôm thi thể của ta mà khóc đã đủ lắm rồi!

Hoàng cung nguy nga lộng lẫy, hoa viên cẩm tú nở rộ, tiền hô hậu ủng, mỹ nhân hậu cung nhiều như mây...

Ta đi rồi, rời khỏi người không ngừng lừa gạt ta, mà chàng vẫn ở lại tiếp tục hưởng thụ thành quả mà mình đạt được sau bao công sức đã bỏ ra.

Chàng từng nói đời đời kiếp kiếp chúng ta đều phải yêu nhau, lời nói dối ngọt ngào ấy mới lừa được ta khi còn ngây thơ ngốc nghếch, mà bây giờ, chàng lại ôm ta vào lòng rồi khóc.

Kiếp trước, ta nhất định đã nợ chàng nên mới phải đánh đổi tất cả để thành toàn thiên thu bá nghiệp của chàng.

Ta xoay người định ra đi thì nghe giọng nói nghẹn ngào của hắn truyền tới: "Người đâu, truyền Hoàng Hậu yết kiến!"

Ta giật mình dừng lại. Cái chết của ta không liên quan tới Hoàng Hậu, có điều, nếu không có nàng quạt gió thêm củi, ta đã không biết rõ mọi âm mưu nhanh như vậy để rồi tuyệt vọng dùng cách quyết tuyệt này để kết thúc sinh mệnh.

Hậu cung nhiều nữ nhân như hoa trong nhà ấm ở Đông Noãn Các, tháng đổi năm dời, hoa nở không tàn. Ta mệt rồi, cũng không rảnh quan tâm ai mới là người chiến thắng trò chơi, càng không muốn xem một bi kịch khác.

Cảm giác phương hướng của ta rất kém, trong lúc suy nghĩ miên man ta lại tới lãnh cung mọc đầy cỏ dại. Huyền Dạ, có lẽ ta nên cảm tạ chàng, dù gì ta cũng là nữ nhi của tội thần, dù có ghét ta chàng cũng không tống ta tới cái nơi u ám đáng sợ kia.

Nhoáng lên, ta bỗng dưng trở về tẩm điện.

Hắn như biến thành một người khác, ánh mắt tràn ngập sự thương tiếc và bi ai. Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán ta, hạ giọng gọi nhưng ta không hề đáp lại, thật giống như hắn đã đánh mất người yêu mình yêu nhất cuộc đời này...

Ta cười khinh, quyết định ngồi bên cạnh hắn, cố gắng giữ lại chút kiên nhẫn cuối cùng.

"Đường Nhi, tại sao nàng lại đối xử với ta như vậy? Tại sao?" Giọng của hắn bắt đầu trở nên khàn khàn để lộ tâm trạng đau khổ bất lực.

Không ai quấy rầy, nước mắt của đế vương rõ hơn bao giờ hết.

Mềm yếu vốn không phải hắn, ánh mắt hắn vốn vô cùng kiên định, uy nghiêm và đáng tin.

Mỗi lần nhớ lại, trái tim ta đều thấy chua xót, không, hắn không có tình cảm, thậm chí, hắn căn bản không có trái tim.

Không biết qua bao lâu, hắn mệt mỏi ôm ta thiếp đi, miệng vẫn lẩm bẩm: "Đường Nhi..."

Ta cúi đầu, bước vào giấc mộng của hắn.

Mưa phùn kéo dài, đường mòn sâu thẳm, thúy trúc rêu phong, đình viện, mái ngói như được gột rửa hoàn toàn. Ta kinh ngạc, cuống quýt chạy đến tú phòng, quả nhiên thấy ta của năm mười sáu tuổi đứng trước bàn, khuôn mặt thanh tú, biểu cảm dịu dàng điềm tĩnh như vậy.

Người đi cùng phụ thân tóc đã bạc, sóng chính là Huyền Dạ. Trái tim lần nữa loạn nhịp, hắn mặc bộ y phục màu trắng, khôi ngô tuấn tú, ánh mắt sáng trong.

Ta hoàn hồn, ta không thể lần nữa sa vào tình cảm trả giá bằng tính mạng này nữa.

Đường Nhi vui mừng gác bút xuống, lướt qua ta chạy qua bên kia. Ta xoay người, trơ mắt nhìn nàng đi tới, khom người hành lễ: "Đường Nhi thỉnh an Tứ hoàng tử."

Khuôn mặt bình tĩnh của Huyền Dạ thay đổi, hắn khẽ cười, gật đầu đáp lễ.

Đường Nhi ngẩng đầu, ánh mắt ngập tràn tình yêu mới chớm của thiếu nữ.

Ta ngồi xổm xuống, che mặt, nước mắt không ngừng tuôn rơi, tại sao ông trời cho ta nhìn lại quá khứ đau thương như vậy lại không cho ta khả năng ngăn cản bi kịch?

Bóng dáng phụ thân cao lớn mà xa lạ, Huyền Dạ dừng bước, đưa tay hái một gốc hải đường: "Khí hậu Giang Nam ôn hoà, hải đường như nàng."

Ta vội chạy tới cố gắng đẩy ra nhưng lại không thể làm rớt hoa trong tay hắn.
Đường Nhi đỏ mặt, đang định nhận lấy thì Huyền Dạ đã cài đóa hoa lên búi tóc nàng rồi mỉm cười rời đi.

Huyền Dạ, lòng dạ của chàng đúng là quá sâu, để lôi kéo phụ thân ta mà không tiếc lợi dụng tình cảm, đáng buồn là vì sao ta lại không nhìn ra dã tâm của chàng, ngược lại còn vì hành động nhỏ của chàng mà cả đêm không thể vào giấc.

Ta khóc đủ rồi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, không muốn tiếp tục xem cuộc tình khiến bản thân hoàn toàn mù quáng này nữa.

Trời tối dần, gió thổi làm lá chuối va vào nhau phát ra thanh âm sàn sạt, bầu không khí vô cùng ưu sầu. Ta vẫn không có cách nào vượt qua nỗi bi thương, Huyền Dạ, ta sớm đã không thể cứu chữa, chỉ muốn được chàng ôm chặt vào lòng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro