Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta may mắn chứng kiến tang lễ hấp tấp nhưng long trọng của mình, sắc trời âm u, mây đen chồng chất di chuyển về hướng Nam, bọn cung nữ thái giám ăn mặc giản dị cố tạo ra nét mặt đau thương..

Cửa điện màu son, trên tường, cửa sổ đều treo lụa trắng, gió thổi tới bài vị đặt trước quan tài bằng gỗ, hương khói lượn lờ như đang thông báo linh hồn ta đã lên trời.

Ta muốn rời đi nhưng cứ như bị một thế lực thần bí giam cầm, lần nữa trở về cạnh hắn.

Đám thái giám nín thở, Càn Thanh Cung như vậy chỉ còn huân hương bay bay. Ta đứng trước mặt hắn, nhìn hắn lạnh nhạt nhưng thoáng có nét khó chịu, đột nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng.

Tấu chương trên bàn giống như mãi cũng không xử lý xong, hắn vùi đầu phê duyệt, sau một lúc thì mệt mỏi ngã lưng ra sau.

Giữa ta và hắn dường như tồn tại một sợi dây vô hình, sợi dây ấy trói chặt ta, kéo ta bước vào giấc mộng của hắn lần nữa.

Rất nhiều cảnh tượng lướt qua, trong không gian thần kỳ này, hắn vẫn là chúa tể vạn vật, vô số hình ảnh thay đổi cuối cùng dừng lại dưới gốc hải đường.

Ta luôn cho rằng chỉ có mỗi ta hoài niệm quá khứ, giờ phút này ta thật sự nghi ngờ những điều này có liên quan mật thiết với hắn.

Dưới bóng cây, ta cài đóa hải đường lên tóc, ánh mắt trong trẻo, tươi cười duyên dáng.

Gió nhẹ lướt qua thổi tan đóa hải đường kia, Huyền Dạ mở mắt, vội chạy tới, ánh mắt tràn ngập sự hoảng loạn.

Không tìm được ta, hắn như người mất hồn.

Huyền Dạ, thật tốt, nếu không phải mơ, ta mãi mãi cũng không được nhìn thấy chàng cao cao tại thượng lại có mặt khác như vậy.

Tươi cười chưa được bao lâu, ta thấy người dưới gốc cây kia quay lại. Huyền Dạ kích động ôm chặt nàng, khoé mắt ửng đỏ, nhẹ nhàng đặt nụ hôn xuống trán, hạ giọng: "Đường Nhi, đừng bao giờ rời khỏi ta, cầu xin nàng."

Nước mắt lần nữa che khuất tầm mắt ta. Huyền Dạ, cảnh nàng được chàng ôm vào lòng trông thật đẹp, niềm hạnh phúc cũng lộ rõ trên mặt.

Huyền Dạ nâng mặt nàng nhưng trong khoảnh khắc người đó lại biến mất.

Thấy hắn ngơ ngác đứng yên một chỗ cứ như linh hồn bị cướp đi, ta cười bất lực. Trên đời này mọi việc luôn không thể theo ý muốn, dù hắn có được quyền lực tối cao nhưng vẫn có những thứ nằm ngoài sự kiểm soát của hắn.

Huyền Dạ bừng tỉnh, đứng dậy nâng ra ngoài điện, thấy thị vệ ngự tiền vây quanh, hắn không kiềm chế cảm xúc mà quát: "Cút hết đi!"

Mọi người rời đi, bốn phía lại yên tĩnh. Hắn như thất hồn lạc phách, tất cả vô vọng bi thương đều lộ ra ngoài, cung mày nhíu chặt nhíu chặt, một giây sau, nước mắt liền tuôn trào như suối.

Thật tốt, Huyền Dạ, chàng như vậy thật tốt. Chàng cuối cùng cũng hiểu được khi đối mặt với sinh tử, con người trở nên nhỏ bé thế nào, cho dù có được quyền lực chí cao vô thượng, chàng cũng không thể thay đổi!

Phụ thân và các ca ca của ta, bọn họ chết bởi chính mệnh lệnh của chàng, ta khi đó chắc chắn tuyệt vọng hơn chàng lúc này gấp trăm nghìn lần

Sau một lúc, Huyền Dạ đưa tay, bàn tay như chạm vào mặt ta, gằn từng câu từng chữ: "Đường Nhi, nàng sợ tối như vậy, chắc chắn sẽ không thích lăng tẩm, ta nên bắt nàng làm gì đây? Nàng nói cho ta biết, nàng muốn gì đi!"

Ta cười, thứ ta muốn, chàng không cho được.

Lòng bàn tay hắn mơn trớn cánh môi ta, run rẩy hỏi: "Đường Nhi, kiếp sau gặp lại, nàng còn cần ta không?"

Ta lắc đầu, nghiêm túc đáp: Nếu có kiếp sau, ta không muốn lại làm nữ tử, càng không muốn gặp lại chàng.

Hàng lông mi hạ xuống, đôi mắt sâu không thấy đáy, Huyền Dạ đột nhiên ngẩng đầu nhưng nước mắt vẫn không thể chảy ngược: "Phồn hoa đã tan, nàng không giữ đúng lời hẹn."

Đứng ở góc độ này nhìn hắn, ta bỗng dưng về quá khứ. Bầu trời tràn ngập pháo hoa, Huyền Dạ mở áo choàng ôm ta vào lòng, đôi môi ấm áp kề sát tai ta: "Già theo năm tháng, hoa cũng sẽ tàn, thứ thật sự thuộc về chúng ta sẽ là cái gì?"

Khi đó ta ngẩng đầu nhìn hắn, kiên định nói: "Huyền Dạ, dù không còn phồn hoa, chàng vẫn còn có thiếp."

Đôi mắt sâu thẳm của hắn như chứa đựng tất cả ánh sáng trong thiên hạ, hắn nhìn ta rất lâu, nhắm mắt, nhẹ nhàng hôn ta.

Huyền Dạ, chúng ta từng yêu đúng không? Chắc là không...

Bóng đêm trong hoàng cung như cố tình dày vò linh hồn cô độc như ta.

Huyền Dạ mơ tới Từ Ninh Cung, cửa sổ mở rộng, Thái Hậu ngồi bên giường được cung nữ hầu hạ dùng trà, hắn cung kính thỉnh an.

Thái Hậu gác chung trà xuống, nhìn hắn: "Luật pháp không thể bỏ, phi tần hành thích vua có trong danh sách tội trạng, hoàng đế nên hiểu đạo lý nhổ cỏ tận gốc, đừng ở đây tốn công tốn sức với ai gia."

Huyền Dạ nắm chặt hai tay, quỳ xuống, trịnh trọng nói: "Mẫu hậu, Đường Nhi là người lương thiện, chắc chắn không làm ra chuyện hại trẫm, xin người bao dung với nàng."

Sắc mặt Thái Hậu đột nhiên trở nên lạnh lẽo, bà ta cầm ba thước lụa trắng trong hộp gấm đặt bên cạnh, xoay sang ra lệnh cho ma ma bên cạnh: "Mang tới Thừa Càn Cung, để nàng ta tự kết thúc đi!"

Dưới tình thế cấp bách, Huyền Dạ vội nắm chặt lụa trắng: "Đường Nhi đã mang thai, nàng ấy là tính mạng của trẫm, mẫu hậu không thể lấy mạng gia đình ba người trẫm được!"

"Hồ đồ! Vì một nữ nhân mà hoàng thượng lấy cơ nghiệp tổ tông, tính mạng của bản thân ra uy hiếp ai gia hả! Gia tộc của nàng ta uy hiếp tới hoàng quyền bị ngài ra lệnh diệt trừ, trái tim ngài lớn đến mức có thể bao dung nữ nhân hận mình nhất nằm ngay bên gối hay sao?"

Huyền Dạ cúi đầu: "Vạn vật đều có tạo hóa của nó, súc sinh cũng có thứ muốn bảo hộ, trẫm không thể trơ mắt nhìn nàng chết."

Nghe vậy, Thái Hậu hừ lạnh: "Phi tần hậu cung muôn màu muôn vẻ, ai cũng khát vọng được ngài sủng ái. Nàng ta khiến vua một nước đánh mất lý trí, tuyệt đối không được giữ lại!"

Huyền Dạ đứng bật dậy, ánh mắt từ bất lực chuyển sang kiên định: "Chỉ cần trẫm còn sống, trẫm không cho phép ai làm hại đến tính mạng của nàng."

Thái Hậu im lặng một lúc, cuối cùng chỉ đành thỏa hiệp: "Ai gia có thể tha cho nàng ta một mạng, nhưng nàng ta không thể sinh hoàng trưởng tử."

Nhìn ma ma bưng chén thuốc ra ngoài, ta như ngây dại, lần nữa cảm nhận sự chua xót của vận mệnh. Thì ra, chén thuốc kia là điều kiện giữa mẫu tử họ, ta có cơ hội được sống nhưng phải mất đi đứa bé trong bụng, hơn nữa vĩnh viễn mất đi năng lực làm mẫu thân.

Huyền Dạ, yêu chàng trả giá lớn quá, chàng có biết ta mong chờ đứa bé kia sẽ tuấn tú giống chàng thế nào không...

Nước mắt tràn mi, thôi, như bây giờ cũng tốt, ít nhất, ta không còn bị cướp mất quyền sinh con, lúc ra đi không vướng bận.

Giấc mộng của hắn bỗng trở nên hỗn loạn, bất thình lình hắn đã đứng trước mặt ta.

Huyền Dạ dịu dàng vươn tay tới, ngay giây sâu lại buông xuống, chỉ lẳng lặng nhìn ta chằm chằm cứ như có nhìn thế nào cũng không đủ, muốn khắc ghi ta vào lòng.

Lúc mới gặp ánh mắt hắn cũng dịu dàng như vậy, ta mỉm cười.

Huyền Dạ cẩn thận ôm chặt lấy ta, run rẩy nói: "Đường Nhi, đừng bỏ ta ở lại."

Cảm nhận hơi ấm của hắn, ta trầm giọng: "Huyền Dạ, đủ rồi, chúng ta đời đời kiếp kiếp cứ như bây giờ đi."

Hắn cứng đờ, hai tay giữ lấy bả vai ta: "Không, nàng không thể vi phạm lời thề."

Giờ phút này, ta cuối cùng cũng thấy thanh thản, oán trong lòng dần tiêu tan. Ta duỗi tay xoa mặt hắn. Huyền Dạ, tra tấn nhau bao nhiêu năm, ta lạnh nhạt độc ác không thua gì chàng. Người chết sẽ không biết đau, nhưng chàng, vết thương lòng cần bao lâu mới có thể khép lại?

Trước mặt hắn ta gần như trong suốt, giọng nói nhẹ lông chim. Ta mỉm cười, chân thành nói: "Huyền Dạ, thiếp tha thứ cho chàng."

Huyền Dạ hoảng sợ đưa tay muốn ôm ta lần nữa: "Ta không cần nàng tha thứ, nàng muốn thì cứ hận ta, nhưng xin nàng đừng đi."

Linh hồn ta được gió đưa đi. Sinh mệnh ngắn ngủi, vô số lần ta dựa vào cửa Thừa Càn Cung, ngóng trông nhìn bầu trời xanh thẳm.

Ánh trăng như nước, ta chậm rãi rời khỏi cung điện bốn phía cao tường, thấy Huyền Dạ hoảng loạn chạy theo, bóng của hắn ngày càng mơ hồ, cũng ngày càng xa.

"Đường Nhi..."

Đế khuyết lồng lộng, giọng nói của hắn vang vọng thật lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro