1 - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

- Mày thật tệ.

Tôi mỉm cười mặc cho Trang ôm mình nghẹn ngào. Quả thực, tôi là một người bạn không tốt chút nào. Khi quyết định đi, ngay cả một lời thông báo hay câu chào tạm biệt với bất cứ ai, kể cả người bạn thân này, tôi đều không có. Và trong suốt khoảng thời gian học ở nước ngoài, tôi cũng bặt vô âm tín, đương nhiên điện thoại hay tài khoản mạng xã hội đều bị xóa.

Tôi và Trang lang thang những nơi hai đứa thường đến trước đây. Mọi thứ vẫn vậy, chẳng thay đổi chút nào. Mà thứ thay đổi, có lẽ cũng chỉ là trong lòng người, trong tôi, và một ai đó thôi...

- Có gì muốn nói sao? Tôi chống cằm, nhìn ra bên ngoài của sổ.

- Không thể giấu được mày tí gì cả. - Cô bạn nhún vai, rồi dường như hạ quyết tâm lắm mới nói với tôi. - Là về anh Quân.

Tôi giật mình, trái tim khẽ nhói lên như một thói quen. Bàn tay quấy đều ly trà sữa ngừng lại.

- Ừ. Một tiếng đáp lại như rút hết mọi sức lực của tôi.

- Thế là sao? Mày... vẫn không quên được à?

Tôi không trả lời, đôi mắt mơ hồ nhìn mông lung. Trang thật ngây ngô khi chưa từng yêu ai.

Tôi yêu anh ấy nhiều như vậy, đâu phải nói quên là có thể quên ngay. Bao lâu qua, nỗi nhớ giày vò tôi. Nhưng tôi chỉ có thể một mình gặm nhấm nó, không một ai chia sẻ, cũng không một ai để dựa vào khi ấy. Đến giờ, khi quyết định trở lại, không phải bởi vì thời gian đã làm phai nhạt tình cảm trong tôi, chỉ là vết thương đã không còn quá sâu sắc như trước. Hơn nữa, tôi không thể chạy trốn quá lâu, tôi phải trở lại quỹ đạo của chính mình và đối mặt với mọi thứ.

- Tao xin lỗi, đáng nhẽ không nên nhắc đến. Xin lỗi mày, tao...

- Không sao. - Tôi cố không nhìn vào mắt Trang. - Anh ấy thế nào rồi?

Con người ta rất thường hay hối hận vì quyết định của mình, kể cả quyết định được đưa ra sau khi đã nghĩ rất kĩ.

Đãng nhẽ, tôi không nên hỏi câu hỏi này, và - Trang cũng đừng trả lời nó.

- Anh Quân... sắp kết hôn. Một tuần trước,... hai bên đã đính hôn rồi.

Ly trà sữa trên tay tôi rơi xuống đổ ướt chiếc váy. Đôi bàn tay không khống chế được sự run rẩy. Lớp mặt nạ bình tĩnh ngụy trang bên ngoài rốt cuộc cũng không thể nào trụ vững thêm nữa

- Với ai? Tôi đắng ngắt mở miệng, mọi thứ trước mắt đang dần nhòe đi.

Trang do dự không biết liệu có nên nói hay không. Thế nhưng dưới cái nhìn truy đuổi của tôi, cô ấy méo mó thốt ra cái tên tôi không muốn nghe nhất, "Thùy Dung".

- Tao vào nhà vệ sinh một lát.

Tôi chạy vội đi, nước mắt lăn dài trên má.

Tôi cứ ngỡ rằng mình đã hoàn toàn có thể lắng nghe mọi tin tức về anh, và cũng không nghĩ đến chúng tôi hoàn toàn không còn một mảnh hi vọng nhỏ nhoi nào nữa.

Sự chua xót xen lẫn đớn đau mà không từ nào có thể diễn tả hết len lỏi đến mọi ngóc ngách trong tôi.

Tôi nấc lên từng tiếng một, nghẹn ngào chấp nhận sự thật ấy. Anh sắp kết hôn rồi, lấy cô ta, cô gái đó..

Những giọt nước mắt rơi rớt, hồi ức lại càng rõ nét trong thâm tâm.

Chúng tôi đã từng bàn luận sau này kết hôn sẽ tổ chức lễ cưới như thế nào, đi hưởng tuần trăng mật ở đâu, và vẽ ra những chuyện cùng làm trong tương lai... Có điều, cả hai đều không còn cơ hội thực hiện chúng.

Số phận cứ thường hay trớ trêu như vậy. Cuộc sống của tôi và anh giờ đâu còn giao nhau, tựa như hai đường thẳng song song, cứ chạy dài, chạy dài mãi... đến tận cuối đời cũng không thể chạm tới vô cực.

Hiện tại của anh, tương lai của anh... Tất cả đều thuộc về cô gái may mắn đó. Cô ấy sẽ bên anh, được anh che chở, thay thế vị trí của tôi. Và rồi tôi sẽ nhìn họ sống hạnh phúc, niềm hạnh phúc mà tôi từng nghĩ mình sẽ đáng được nhận lấy.

Có can tâm không? Có hối hận vì đã bỏ đi không một lời từ biệt không?

Liệu những câu hỏi này giờ có còn ý nghĩa?

Cứ cho là anh còn yêu tôi, hay thậm chí mẹ anh không còn ngăn cấm chúng tôi đến với nhau. Nhưng anh là người đàn ông có trách nhiệm, anh đã chọn đến bên cô ấy, người con gái lấp đi trống rỗng nơi tim anh mà tôi để lại.

Vì cô ấy, anh sẽ không quay lại với tôi cho dù có yêu, hay từng yêu tôi hơn rất nhiều.

Chỉ là, tại sao phải là Thùy Dung? Tại sao số phận nhất định phải giày vò tôi đến vậy? Sao không phải là một ai khác?

Tôi khuỵu xuống sàn gạch lạnh băng, vòng tay ôm lấy chính mình.

Tại sao, tại sao, tại sao? Tôi cũng chỉ có thể thầm hỏi vậy thôi. Lựa chọn cuộc đời anh, tôi là gì để ngăn cản hay can thiệp được đây?

Nước mắt len lỏi vào khóe môi. Mặn chát và đắng ngắt.

Cuộc đời không cho ta cơ hội giá như. Đã qua rồi, sao có thể quay lại nữa.

- Vy, Vy... Trang ôm lấy tôi, lau đi nước mắt đâm ướt trên má tôi.

- Tao đau lắm, tim tao đau lắm... Tao không quên được... không thể nào ngừng nghĩ về những năm đó... Giọng tôi đã khàn dần đi, tôi nói đứt quãng, ôm lấy Trang như người chết đuối vớ được cái cọc vững chắc nhất.

- Mọi thứ sẽ ổn mà. - Trang xiết chặt hơn và vỗ lưng tôi, giọng nó cũng như đang khóc vậy. - Thời gian rồi sẽ phủ lên tất cả. Yêu cũng được, hay không còn yêu cũng được. Vy ạ, phải học cách chấp nhận, phải mạnh mẽ lên có hiểu không? Mày vẫn còn có tao bên cạnh... Sau này, rồi sẽ có thêm một ai khác giúp mày lấy lại niềm tin, nhé?... - Cô bạn nức nở. Và chúng tôi ôm nhau khóc như hai đứa trẻ.

Cuối cùng thì tôi cũng nhận ra, rằng chia tay không phải là việc đau đớn nhất. Đau đớn thực sự là khi ta hoàn toàn mất đi người đó, mãi mãi...

...Yêu mà, có khi nào không gắn liền với niềm đau và nước mắt đâu?

2.

Tôi đã thích người ấy từ lâu.

Lên đại học, đủ khả năng để có thể yêu và được yêu, tôi vạch ra kế hoạch theo đuổi anh. Có điều, kế hoạch mới chỉ manh nha sắp sửa thực hiện thì số phận đã đột ngột chạy nhanh vài bước cho chúng tôi gặp nhau, bắt đầu duyên phận.

Một ngày khá đẹp trời.

Tôi chạy bộ sớm như thường lệ trên con đường quen thuộc, miệng lẩm nhẩm lời bài hát mà người ấy yêu thích nhất. Come Back To Me 2 của Se7en, chẳng biết tôi đã nghe đi nghe lại bao nhiêu lần trong ngần ấy năm.

Mọi chuyện vẫn bình thường cho tới khi một chú chó alaska to lớn lao vào tôi. Tôi không tránh kịp, nên đương nhiên nằm đo ván tại đấy.

- Xin lỗi, em có sao không?

Tôi ngẩng đầu nhìn chủ nhân chú chó alaska mang lại xui xẻo kia, ..., chắc có lẽ tôi nhầm rồi, đây là chú chó mang lại vận may lớn nhất của cuộc đời tôi.

- Hình như chân em bị trẹo hay sao ấy.

Thời gian đứng im, tôi ngỡ mình đang mơ vậy.

Tôi nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy anh, sự xuất hiện giống như nam chính trong những bộ phim lãng mạng của Hàn Quốc. Anh đứng ngược nắng, những giọt nắng vàng rơi rớt bao quanh anh.

Tình yêu sét đánh à? Nếu có thật, tôi tin mình vì nụ cười của anh khi ấy mà để trái tim bị đánh cắp đi.

- Xin lỗi em nhé. Là chó nhà hàng xóm, hôm nay anh dắt đi hộ, cũng không biết nó sao nữa...

Anh ngồi xuống xem cổ chân tôi. Khi mà bàn tay anh chạm vào, như thế nào để có thể diễn tả tâm trạng tôi khi ấy nhỉ,... ôi chẳng một từ nào!

Tôi trở lại thực tại, cứ lặng im nhìn anh không rời mắt.

Duyên phận thật lạ kì, đem anh đến gặp tôi trong một hoàn cảnh thế này.

- Để bù đắp, anh đưa em về nhé? Thấy tôi thực sự không thể tự đi được, anh chỉ biết lừ mắt nhìn chú chó tội nghiệp và hỏi tôi.

Tôi gật đầu, có ngu đâu mà lại từ chối một cơ hội làm quen tốt thế này kia chứ?

3.

Những giọt sương đọng trên lá, những tia nắng mai dần hé rạng. Đường phố trở nên ồn ào và nhộn nhịp hơn trước.

Anh cõng tôi đi trên con đường dài. Cảm giác được dựa vào người mình yêu thương thế này thật thích, thật bình yên.

Nụ cười luôn nở rộ trên môi tôi, nhưng nó đông cứng lại khi bụng tôi sôi sục, réo điên hồi, to đến mức mà anh ấy cũng nghe thấy để rồi phì cười.

Tôi thật muốn độn thổ quá. =''=

- Em đói à?

- Vâng. Ngoài từ này, tôi không tìm ra được bất kì một từ nào khác để che dấu sự ngượng ngùng lúc này.

Tôi nghĩ là anh ấy chỉ hỏi vậy thôi. Nhưng anh ấy lại cõng tôi vào một quán bán đồ ăn sáng thật.

- Đồ ở đây rất ngon. Em gọi món trước nhé, anh đưa nó ra ngoài kia. Anh chỉ chú chó.

Chúng tôi có khẩu vị hợp nhau tới mức tôi không ngờ. Và cũng thật bất ngờ khi tôi có thể cùng anh nói chuyện thật thoải mái, như hai người bạn quen biết từ lâu.

- Anh học Đại học Xây dựng à?

- Ủa? Sao em biết?

- Em đoán đó. - Tôi mỉm cười. Thực ra tôi biết là điều đương nhiên, chỉ là đang giả vờ để tìm hiểu chi tiết thêm thôi. - Anh học ngành nào vậy?

- Kĩ thuật Công trình Xây dựng em à. - Anh cũng cười đáp lại. - Em thì sao?

- Em hả? Ngành Biểu diễn nhạc cụ phương Tây, Học viện Âm nhạc Quốc gia.

- Vậy em đến một nơi khá xa để chạy bộ?

- Em sống với bạn gần đây...

...

Tôi thi thoảng vô tình hỏi anh vài điều, cũng như biết thêm nhiều điều nho nhỏ về anh. Còn anh, vẫn ngây ngô không hề biết điều này.

Sau đó, anh đưa tôi về tận nhà.

- Cảm ơn bữa sáng của anh. Tôi vẫy tay chào tạm biệt.

- Khoan đã. - Anh gọi với, tôi quay lại. - Anh còn chưa biết tên em.

- ... Nếu có duyên gặp gỡ lần sau, anh sẽ biết tên em thôi. Cũng chẳng biết lấy dũng khí ở đâu mà tôi lại có thể phát ngôn như vậy vào khoảnh khắc đó.

Trời ạ! Lần sau gặp lại tôi biết nói gì cơ chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro