4 - 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4.

Tôi có chút khó khăn về tài chính tháng này. Trang đã giúp tôi tìm một công việc bán thời gian đơn giản mà khoản kiếm được cũng kha khá.

"Đi học thuê".

Ban đầu tôi không hứng thú với nó cho lắm, nhưng khi nhìn ngành và khóa học, tôi chỉ vội giành lấy như sợ có ai đó cướp mất cơ hội.

Cùng lớp học với người ấy. Đương nhiên rồi, sao tôi có thể từ chối và đi tìm việc khác đây.

Đại học Xây dựng.

Bước chân vào cổng trường, một chút hồi hộp len lỏi. Tôi bước đi thật chậm qua từng dãy để tìm lớp học.

Bóng lưng quen thuộc lọt vào tầm mắt.

- Em có thể ngồi đây không? Tôi lấy hết dũng khí để hỏi.

Anh ấy nhìn tôi hơi bất ngờ, tất nhiên, bởi trong lớp còn rất nhiều chỗ trống. Nhưng anh dường như nhận ra tôi, mỉm cười, và xích vào trong nhường chỗ cho tôi.

"Chào em".

Tôi ngơ ngác nhìn mẩu giấy đặt trước mặt. Thứ nhất, tôi không nghĩ anh sẽ bắt chuyện với mình, đặc biệt là trong giờ học. Thứ hai, anh lại dùng cách viết thư ấu trĩ thế này để bứt chuyện với một cô gái "lạ"?

Tôi chỉ gửi lại một cái mặt cười, mà thực ra trong lòng muốn đáp lại nhiều hơn thế.

"Em có một lời hứa".

"Em nhớ mà, cơ bản là chưa tới lúc thôi :3".

"Sao em lại ở đây?".

"Em đi học thay >.< Tháng này là sinh viên kinh tế khó khăn T.T".

Chúng tôi cứ trò chuyện bằng cách như vậy trong suốt tiết học. Anh viết rất nhanh, tôi thì chậm như rùa bò vẻ chẳng quan tâm lắm.

Con gái thật rắc rối khi mà cứ làm trái với lòng mình. =''=

Lớp học kết thúc.

Chúng tôi đi sóng vai qua khuôn viên trường.

Ban đầu là vậy, nhưng tôi đi chậm dần lại, tôi muốn nhìn thấy phía sau của anh. Gì nhỉ? Tôi cũng không biết tại sao mình muốn vậy, chỉ là cảm giác đi thế này ổn hơn.

Có lẽ là do đi phía sau có thể lặng ngắm anh nhiều hơn mà không sợ bị phát hiện. =)))

- Em đi chậm thế làm gì? Anh đột ngột dừng lại.

Tôi cũng vội ngừng bước, thiếu chút nữa thôi là va vào vai anh rồi.

- Hay là chân em vẫn chưa khỏi hẳn?

- Không phải đâu. - Tôi xua tay. - Chỉ là em đang nghĩ trưa nay sẽ ăn gì thôi.

- Gần đây có quán nổi tiếng lắm đó, em muốn đi thử không?

- Ê Quân, ông có đi ăn với bọn tôi không? Tôi chưa kịp trả lời thì đã phải nuốt mọi suy nghĩ xuống bụng. Đám bạn gọi anh ấy từ phía xa.

- Em nghĩ là mình sẽ về nhà ăn. Bye anh. Tôi tạm biệt rồi ngoảnh đi thật nhanh như lần đầu anh tiễn tôi về.

Nhưng mới đi được vài bước, tôi bất chợt quay lại. 

Anh vẫn đứng ở chỗ cũ nhìn về phía tôi. Trong mắt anh như thấp thoáng hình bóng một ai mà tôi chẳng thể đoán ra, cũng như chứa đựng đâu đớn, day dứt một cách khó hiểu.

Tuy vậy, vào khoảnh khắc ấy, tôi đã không để tâm quá nhiều.

Tôi nói với anh bằng giọng mà chỉ hai người nghe thấy, "Em là Vy.", rồi không nhìn phản ứng của anh mà ngượng ngùng chạy mất.

=''= So với kế hoạch của mình, tôi thực ra rất thất bại đây. -_-

5.

Sau lần đó, rất lâu sau tôi mới gặp lại anh.

1/8, sinh nhật của anh.

Tôi muốn mình có thể gặp và tặng anh một món quà nào đó chẳng hạn. Nhưng tôi không muốn mình trở nên quá chủ động, cũng như để lộ mục đích thực sự của mình. ==

Cuối cùng thì tôi phải từ bỏ ý định này, bởi dù muốn thực hiện cũng không được nữa. Cả ngày hôm nay lớp tôi đi diễn violin hòa âm.

Gần 11 giờ tôi mới về đến nhà, mặt buồn xo, kể lể với Trang.

- Đi bar với tao đi. Xõa thôi. Dù sao cũng chẳng thay đổi được gì. Đây là cách mà cô bạn an ủi tôi.

- Tao không muốn đi đâu hết. Tôi trùm kín chăm, hừ hừ như mèo hen.

- Chả phải mày kể anh Quân hay đi bar với bạn các kiểu này kia à? Tại sao...

- Tao đi, tao đi.

Tôi bật dậy như cái lò xo tìm trang phục. Chỉ cần Trang đả động tới anh ấy là tôi đành phải giơ cả hai tay hai chân đầu hàng nó.

- Mày đúng thật là. Trang chặc lưỡi ngao ngán.

- Kệ tao. Mày đạt được mục đích rồi còn ca thán như bà cụ non.

...

Bar Infinity.

Trong khi Trang vui vẻ bắt chuyện với người khác, tôi trưng ra bộ mặt ủ rũ, ngồi thu lu trong góc.

Đến khi chán không chịu nổi nữa, tôi đòi Trang về cho bằng được. Cô bạn có vẻ bị tôi làm cụt hứng, nhưng cũng chỉ biết thở dài và lừ mắt với tôi một cái sắc lẻm.

Thế nhưng ông trời chợt nhiên tỉnh dậy thì phải, khi chúng tôi vừa ra khỏi phòng, bóng dáng quen thuộc lọt ngay vào mắt tôi.

- Anh Quân. Tôi vô thức buột miệng. Anh ấy quay lại, tôi mới ý thức được mình đã làm gì.

- Vy? ... Chào em. Ánh mắt anh có chút ngỡ ngàng.

Tôi than thở trong lòng. Để cho hợp với cuộc vui mà Trang đã trang điểm cho tôi, thật đậm. Hơn nữa, gặp nhau trong bar cũng chẳng hay ho gì cho cam, đặc biệt là với người mình thích, và vào lúc đêm khuya như này.

Nghĩ tới đó, tôi lại không ngừng âm thầm nhéo vào tay cô bạn "đáng thương".

- Người quen của mày hả? - Một anh chàng cao to vỗ vai Quân. Lúc này tôi mới để ý đi cùng anh là một đám bạn. - Hay mời họ tham gia luôn đi. - Không đợi anh trả lời, chàng trai này đã quyết định thay. - Hôm nay sinh nhật thằng Quân, bọn anh tổ chức tiệc cho nó. Dù sao cũng quen Quân, hai em tham gia luôn cho vui nhé.

Thật là điển hình của mẫu người tự hỏi tự trả lời.

6.

Tôi vẫn nghĩ mãi về việc nên tặng cho anh quà gì cho tới khi tiếng violin theo yêu cầu cất lên, du dương và trầm bổng.

- Em có quà cho anh. Tôi quay qua nói với anh rồi nhanh chóng tiến về sân khấu, thì thầm với người vừa kết thúc bản nhạc. Chị ấy mỉm cười, giao đàn cho tôi.

The Four Seasons (Autumn).

Tôi hít một hơi thật sâu, bắt đầu giai điệu mà anh thích một cách nhịp nhàng, và bằng tất cả tình cảm của mình.

Tới cao trào của bản nhạc, chợt tiếng vĩ cầm khác vang lên, đồng điệu, quyện lấy âm thanh phát ra từ cây đàn của tôi.

Tư thế anh thanh tao tựa một vị hoàng tử bước từ cổ tích ra đời thường, khiến tôi ngẩn ngơ.

Không gian phảng phất hương bạc hà dịu nhẹ. Ánh đèn neon rựa rỡ phủ quanh anh. Anh khép mắt, một cách mơ màng - hệt đang mường tượng về điều gì đó từng xảy ra. Mỗi lần anh kéo vĩ, trái tim tôi lại như bị cọ nhẹ thêm một lần.

Tôi chỉ biết anh thích nghe violin, không nghĩ rằng anh còn có thể chơi, và thật điêu luyện tới vậy.

 - Em không để tâm vào bản nhạc rồi. Anh ngừng lại, nhìn tôi.

- À... - Tôi gượng cười một tiếng, giao trả cây đàn. - Tặng quà lại cho anh lần sau nhé?

- Không cần đâu.

Trái ngược với sự ngượng nghịu của tôi. Anh chợt nhiên trở nên lạnh lùng một cách bất thường. Một tiếng không cần phát ra không quá một giây suy nghĩ.

Từ đó cho tới lúc kết thúc bữa tiệc, anh không hề nhìn tôi thêm một lần nào nữa.

Tôi không làm gì sai ngoài việc không hoàn thành bản nhạc một cách hoàn hảo, phải không?

Tôi cảm thấy bản thân bị tổn thương. Chú mèo vờn quanh trái tim tôi đã vô tình để lại vài vết xước mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro