7 - 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7.

4 giờ sáng, hai đứa con gái chúng tôi từ quán bar ra bờ hồ.

- Này! Mày đừng vậy nữa. Dù sao anh ta cũng không biết đâu.

Trang lớn giọng với tôi. Có lẽ cô ấy đã phát điên vì cảm xúc của tôi hôm nay. Nhưng tôi bỏ lời trách mắng ngoài tai, vẫn ôm khư khư lấy "sự tổn thương to lớn" mà dằn vặt bản thân.

- Mày chạy đến tỏ tình với anh ta đi. Hỏi anh ta thích mày không. Thích thì nhích, còn không thì nghỉ luôn. Bỏ hẳn, tao tìm cho mày chàng khác hơn thế.

Cô bạn ngồi xuống cạnh tôi, tiện tay với một viên sỏi ném xuống hồ.

- Tốt hơn thì sao? Người khác không phải anh Quân. - Tôi rốt cuộc cũng mở miệng. - Tao không dứt được... Tao đau lòng, tao phiền muộn, tao tự hỏi chính mình rồi sẽ phải làm sao.

- Làm như tao nói đấy thôi. Nghiện còn ngại thì đợi mà thấy cảnh cô gái khác "hốt" mất anh "Quân của mày". Trang hừ hừ mũi, giở giọng chị cả.

Trái với việc Trang đùa và muốn làm tôi vui hơn, tôi thở một hơi dài. Giá như tôi có thể mạnh bạo hơn, chủ động hơn để có thể bước tới gần anh thêm chút nữa. Có điều, không phải cứ muốn là được. Bởi nếu không, suốt những năm qua, tôi đã không phải tự buồn, tự an ủi vì những chuyện liên quan tới anh hay âm thầm dõi theo anh như vậy.

Tôi không đủ dũng khí thổ lộ. Và tôi cũng không muốn thổ lộ khi chưa chắc chắn.

- Trang ạ, tao không biết phải làm gì hay nên làm thế nào.

Tôi liên tục thả sỏi xuống hồ. Chắc lẽ làm vậy khiến tôi vơi đi được muộn phiền về sự lãnh đạm bất chợt ban nãy của anh.

- Tao chịu. Nói gì mày cũng không thể không thể. Mày tự suy nghĩ đi. - Cô bạn cáu rồi giục tôi đi về.

Con đường dài đẵng, sau này liệu tôi phải đi về hướng nào mới có thể gặp anh đây?

8.

Giáng sinh, tôi cùng hai cô bạn đi biểu diễn cho một bữa tiệc ở khách sạn Hilton Hanoi Opera.

Thật tình cờ và thật bất ngờ, khi kết thúc và ra về, tôi lại vô tình nhìn thấy anh. Anh đứng bên kia đường, trông lạc lõng và cô đơn.

Tâm trí thôi thúc tôi bước tới bên anh. Nhưng đôi chân dường như bị một bức tường vô hình ngăn lại. Tôi vẫn còn e ngại chuyện hôm sinh nhật anh, dù suy cho cùng nó cũng chẳng to tát là bao.

Anh vẫn đứng nguyên ở đó, đương nhiên, không hề biết tới sự tồn tại của tôi mặc dù tôi đã qua đường, đứng cách anh không quá xa.

Hình như anh đang lặng lẽ quan sát thứ gì đó.

Tôi nhìn theo hướng nhìn của an, và nhận ra đó là cửa hàng nổi tiếng cho các cặp tình nhân.

 ... Tôi không hiểu nó có nghĩa là gì... E rằng tôi cũng không muốn hiểu, tôi sợ hãi nếu nó đúng với điều tôi không mong muốn nhất.

Thế nhưng ghét của nào trời trao của đó.

- Quân.

Tôi thề là tôi chưa bao giờ nghe thấy chất giọng nào nũng nịu, ngọt ngào mà đáng yêu tới thế.

Một cô gái cao và đầy đặn. Đó là điểm ấn tượng đầu tiên đập vào mắt người khác.

Tôi hơi ghen tị một chút... Không, phải tự thừa nhận rằng tôi đang cảm thấy mất mát quá nhiều.

Họ đi cạnh nhau trông thật xứng đôi, tôi thừa nhận thế. Và không rõ kiểu dư vị nào đang lan tỏa trong tôi, tôi cứ đứng hệt một pho tượng nhìn hai người ấy. Rồi tôi nhận ra, họ "đã từng" yêu nhau.

- Em tìm tôi làm gì? Ánh đèn đường vàng vọt khiến tôi thấy được rõ ràng cảm xúc của anh. Day dứt. Đau đớn.

- Em... nhớ anh. Cô ấy nắm lấy tay anh, nước mắt đã vội lăn dài.

Khuôn mặt diễm lệ, đôi môi ướt át. Xinh đẹp rung động lòng người dường ấy, anh có thể không mủi lòng sao. Tôi muốn quay lưng lại, bỏ đi đâu đó, đi nhậu chẳng hạn, miễn là quên được những gì mình từng chứng kiến.

Tôi rảo bước thật nhanh, bàn tay nắm chặt đến mức tê liệt. Nhưng thứ cảm giác chua xót trong tim vẫn là chân thực nhất. Tôi khóc, lần đầu tiên từ khi lên đại học, vì một người.

Thích anh nhiều đến vậy rồi? Tôi không biết, bất cứ điều gì tôi cũng không biết. Tất cả đều không quan trọng, ngoại trừ điều tồi tệ nhất vừa xảy ra với tôi...

9.

- Uống bia với tao không? Đây là câu đầu tiên tôi hỏi Trang khi trở về nhà, cùng với một túi bia trên tay.

- Mày sao thế? Trang có vẻ sốt sắng, vội lao ra kéo tay tôi. Có lẽ vì mắt tôi đang sưng húp. Hoặc cũng có lẽ vì tôi rủ nó uống bia - một điều quá ư lạ lùng.

- Tao chả sao. Tao đang chúc mừng chính mình. Tôi đặt túi bia xuống sàn, vào bếp tìm đồ nhắm. Thất tình gì gì cũng được, miễn là nhậu thì phải làm ra trò.

- Mày-đang-không-ổn. Cô bạn nhấn mạnh.

Tôi lặng thinh.

Tôi không ổn. Ok, but no problem!

Trang hiểu tôi đang không muốn nhắc đến nên cũng không bàn cãi gì nhiều, im lặng uống bia với tôi.

Từng vỏ lon rỗng bị vứt vào một góc. Chưa bao giờ tôi ghét tửu lượng quá tốt của bản thân như lúc này. Càng uống càng tỉnh, mà càng tỉnh - những hình ảnh quá rõ nét lại ùa về như một cơn gió đáng ghét.

Trang thì khác. Nó say, mặt đỏ ửng. Nó cũng bắt đầu nhiều chuyện hơn, mặc dù bình thường nó chẳng phải một đứa ít nói.

- Lại Quân à?

- Ờ. Tôi cũng đáp lại Trang... cho nó đỡ tự kỉ.

- Anh ta có người yêu hay người yêu cũ của anh ta xuất hiện?

- Vế sau. Giọng tôi khô khốc hơn hẳn khi bị đoán trúng tim đen.

- Tao biết ngay mà. - Cô bạn vỗ đùi cái đét. - Người như anh Quân đó, hoặc thay bạn gái như thay áo, hoặc hết mức thủy chúng với một người nên hiện tại mới không có GẤU. Ấy mà... giờ thì anh ta cũng đâu phải độc thân nhỉ... Haha... 

Trang tuôn ra những điều... toàn là sự thật. Nó vô cùng chói tai và tôi không hề muốn nghe.

Tôi không trách cứ gì Trang, nhưng tôi tủi thân, sống mũi cay cay, mọi thứ nhòe dần.

- Đó không phải là sự thật. Tao không tin. Tôi đột ngột gào lên, nức nở như đứa trẻ vừa bị đánh cắp thứ quý giá nhất.

Nó bị tôi dọa cho tỉnh, mà rồi cũng chẳng biết phải an ủi thế nào. Nó vỗ lưng tôi, nghe tôi than thở, chia sẻ việc thất tình sau nhiều năm đơn phương của tôi.

Đêm đó, tôi thiếp đi trong làn nước mắt.

Nếu như anh hạnh phúc, tôi cũng sẽ vui thôi.

Tôi buông, tôi từ bỏ.

Tôi xóa cái tên ấy ra khỏi tất cả mọi thứ liên quan trong cuộc sống của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro