10 - 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10.

Cuộc sống luôn mang cho ta những bất ngờ một cách đột ngột nhất.

Tôi cứ tưởng mối tình đầu của mình đi vào kết thúc như vậy. Thế nhưng tôi lại gặp anh, vô tình nghe được một câu chuyện thay đổi hoàn toàn quyết định tôi vừa đưa ra.

Anh toàn mùi rượu, anh trông bê bối và luộm thuộm, khác hẳn những gì tôi từng thấy. Anh kể cho tôi nghe (mà tôi cũng không chắc anh khi ấy có nhận ra tôi hay không) về cô gái ấy....
- Cô ấy từng bỏ rơi tôi... để kết hôn với người đàn ông khác, người có thể đem lại cho cô ấy cuộc sống phú quý hơn hết. - Anh uống một hơi rồi tiếp tục. - Tôi khi ấy không có gì cả... Ngoài việc nhìn cô ấy kết hôn với người khác... không gì hơn.
Tôi cảm thấy đau xót hơn bao giờ hết khi nhìn thấy anh như vậy. Nhưng tôi cũng chỉ có thể lắng nghe câu chuyện của anh, cũng như anh năm ấy chỉ có thể nhìn cô gái mình yêu lập gia đình.
- Giáng sinh vừa rồi cô ấy tìm tôi. Cô ấy ly hôn rồi... Chồng cô ấy ngoại tình... Haha... Cô ấy nói muốn nối lại tình xưa... Cô ấy nói nhớ tôi...
Anh mỉm cười. Lần đầu tiên từ khi biết anh đến nay, tôi ghét nụ cười của anh tới thế. Anh cười còn khó coi hơn cả khóc.

- Vậy... anh có đồng ý không? Tôi ướm lời.

Anh lặng thinh uống rượu. Đoạn đối thoại tựa hồ chưa từng xảy ra.

Tôi không muốn anh tiếp tục uống một mình, tôi ra hiệu cho bartender lấy thêm cho mình một chiếc ly.

- Em uống với anh... Em xem như... đang một nửa thất tình. Không để anh hồi đáp, tôi tự mình rót đầy ly và uống cạn. Rồi lặp lại vòng tuần hoàn ấy.

Chúng tôi mỗi người đeo đuổi một suy nghĩ riêng.

- Tôi vẫn còn yêu cô ấy. - Người mở lời trước lại là anh. Tôi tiếp tục trở thành thính giả. - Nhìn cô ấy khóc thương tâm, cô ấy ôm tôi... tôi lại muốn đồng ý. Nhưng tôi sợ... Cô ấy đã bỏ rơi tôi quá nhiều lần...

- Niềm tin trong anh đối với người con gái đó đã không còn, phải vậy không? Tôi nói giúp anh nửa còn lại. Anh cười chua xót.

Tôi không ngờ anh lại từng bị bỏ rơi. Hơn nữa, lại không dưới một lần, bởi một người.

Hóa ra, anh không còn mặn mà với chuyện tình cảm nam nữ là vì lý do này.

Tôi không biết liệu nỗi đau ấy sâu sắc đến nhường nào. Có điều, tôi cảm nhận được tình cảm của anh dành cho người kia. Tôi ghen tỵ, nhưng cũng thương hại cô gái không biết trân trọng anh.

Tôi nghĩ, tôi sẽ trở thành một chiếc băng, băng kín vết thương đang rỉ máu trong tim anh. Tôi sẽ xoa dịu tổn thương, lấp đầy trống rỗng nơi sâu thẳm nhất của anh.

Tôi tin tôi làm được.

Bởi tôi thích anh. Thích. Vô cùng thích.

 11.

Tôi không nghĩ rằng bản thân sẽ tiếp tục làm một chú ốc sên nhỏ, che dấu tình cảm của chính mình.

28 Tết. Hà Nội tấp nập người qua lại. Những sắc hoa đua thắm rực rỡ vô ngần. Mưa phùn đầu xuân... Tôi hẹn anh Quân đi cafe. 

Nhìn dòng người qua lại bên ngoài ô cửa kính, tôi hơi chạnh lòng và tủi thân. Người ta đều có đôi có cặp cả, còn tôi, gió lạnh thế này mà vẫn phải tìm đủ mọi cách tiếp cận một chàng trai. ==

- Em đợi lâu chưa?

Giọng nói của anh kéo tôi về thực tại.

- À... cũng mới thôi anh.

Tôi uống trà sữa, anh thì chọn cafe đen. Hai hương vị hoàn toàn khác hẳn nhau, tôi có chút liên tưởng về điều này.

- Có chuyện gì muốn nhờ anh à? Anh không nhìn tôi, trong đôi mắt có màu xám tro.

- Không hẳn ạ... Em muốn rủ anh đến quảng trường xem biểu diễn violin thôi. Em nghĩ anh sẽ có hứng thú. Miệng tôi đáp vậy, trong lòng tôi thì đang thầm cáu giận "không có việc thì không thể hẹn gặp anh đấy à?".

Mày anh cau lại, rồi nhanh chóng giãn ra. Anh đáp lại một cách vô cùng khách sáo, đến nỗi mà tôi không biết phải làm gì tiếp theo, ngoài việc gượng cười.

- Ừ, cảm ơn em.

5 giờ chiều, chúng tôi thả bộ ra quảng trường.

Quảng trường đông nghịt người khiến tôi cực kì bất ngờ.

- Em không nghĩ là đông tới vậy. Nếu không em đã kéo anh đến chỗ khác. Điều tất lẽ dĩ ngẫu là vế sau tôi chỉ âm thầm nói một mình.

- Em đi cẩn thận chút.  Cổ tay bất chợt truyền đến cảm giác nóng ấm, anh kéo tôi lùi lại phía sau.

Một chiếc xe máy phóng vụt qua sát tôi.

- Đường đông nên em phải chú ý hơn, biết chưa?

Anh bỗng ân cần một cách bất thường, giọng điệu như là cưng chiều. Đôi mắt xám tro đã sáng trở lại, ngập tràn vui tươi. Anh giúp tôi sửa lại khăn quàng cổ, sau đó áp hai bàn tay vào má tôi như kẻ mộng du.

Lại nhớ đến cô ấy nữa sao?

Tôi có cảm giác muốn khóc, bản thân như đang lăn xuống vực. Hết lần này đến lần khác anh đều nhìn tôi thành cô ấy, mặc dù cả hai hoàn toàn khác biệt.

- Anh Quân, anh ... Lời nói của tôi bị chặn lại, anh đặt một ngón tay lên môi tôi.

Ánh mắt da diết của anh khiến tôi xót xa. Rốt cuộc, phải làm thế nào anh mới có thể dứt bỏ được?

Đúng lúc đó, tiếng violin hòa tấu vang lên. Buổi biểu diễn đã được bắt đầu. Anh rời khỏi tôi, mọi thứ trở lại như bình thường, chỉ trừ những cảm xúc trong lòng đã không còn nguyên vẹn, an ổn.

Farewell - Love of Sadness

Nhưng người ta nói phải, âm thanh có thể khiến mỗi người ngừng hoặc bớt suy nghĩ thiệt hơn, thả hồn vào từng âm điệu trầm bổng của nó...

Mặc kệ anh đang nghĩ về ai, hay anh nhầm lẫn tôi với ai... tôi cũng không thể nào chối bỏ cảm xúc chân thật nhất của mình.

Tôi vòng tay qua cổ anh, ôm thật chặt. Anh dường như ngạc nhiên, nhưng cũng không vội vã đẩy tôi ra.

Tôi có thể gần anh thế này, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng trái tim anh đang đập...

- Em thích anh nhiều đến vậy mà anh không thể cảm giác được à? Tôi khẽ thì thầm bên tai anh.

Anh sững người, vài giây sau lập tức kéo tay tôi ra.

Tôi như bị đẩy xuống vực sâu, mất mát, dù là gượng cười cũng không thể nào nữa. Tôi quay lưng về phía anh, không để anh biết mình đang yếu đuối.

 - Nếu như khiến em hiểu nhầm vì chuyện ban nãy... cho anh xin lỗi. Lời anh nói như xát muối vào tim tôi, rõ ràng tôi đâu có nghĩ thế.

Ngăn cho giọng mình không nghẹn ngào, tôi nói "Em không hề nhầm lẫn gì cả... Hôm đó ở quán rượu, là em đã nghe anh kể về cô ấy."

Phía sau không vang lên lời đáp, không gian chỉ là tiếng violin da diết chạm vào lòng người. Có lẽ, anh đi rồi... Anh vô tình lắm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro