12 - 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12.

Anh lại vẫn đứng phía sau tôi, chờ tôi khóc... xong.

- Anh đưa em về.

- Không cần đâu. Tôi vẫn không quay lại.

- Đường đông lắm, lại muộn rồi, sẽ không an toàn đâu.

- Em đã nói là không cần mà. Tôi gắt lên, lần đầu tiên với anh. Sức chịu đựng của tôi cũng có giới hạn.

Tôi xem lại vé tàu trong tay, là chuyến 10 giờ 45 khởi hành. Có lẽ đủ thời gian để tôi đi bộ.

Suốt quãng đường ra ga anh vẫn luôn đi theo tôi ở đằng sau. Tôi cũng đã bình tĩnh trở lại. Thực ra, anh chẳng có gì đáng trách cả. Ban nãy tôi đã quá vô lý.

- Vy. Trước khi tôi vào ga, anh gọi tên tôi.

Tôi chỉ dừng bước.

- Anh... xin lỗi.

- ... Không sao đâu... Ăn Tết vui vẻ.

Tôi nói rồi vội đi ngay. Câu xin lỗi của anh tôi không muốn nghe nữa, bởi nó là câu tôi nghe nhiều nhất từ khi quen anh.

Xe lửa lăn bánh, âm thanh ồn ào dội vào tai. Tôi cắm headphone, nghe vài bản nhạc không lời.

Một chàng trai ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi cũng không để ý lắm, khẽ khép mắt lại nghỉ ngơi.

- Cô gái, em từ bỏ dễ dàng vậy sao? Nhưng người bên cạnh lại làm phiền, anh ta kéo một bên headphone của tôi ra.

- Gì cơ? Tôi đang định cho anh ta một trận thì khựng lại, vì tôi nhận ra người này là "mẫu người tự nói tự trả lời", bạn của anh Quân.

- Anh thấy em dễ dàng từ bỏ mọi chuyện quá đấy.

Tôi im lặng, vẫn chưa hiểu vấn đề trước mắt cho lắm.

- Trời ạ! Lão Quân khiến con gái nhà người ta ngốc thế này rồi cơ à. - Anh chàng lắc đầu. - Anh đang hỏi em về việc em không định theo đuổi cậu bạn của anh nữa ấy.

- Việc đó thì có liên quan gì tới anh? - Tôi hơi bực khi bị xâm phạm đời tư. - Hơn nữa, tôi không biết anh.

- Tên Nhân. Ok girl? Trang - cô bạn thân của em, là em họ anh.

Tôi bàng hoàng thức tỉnh, không phải Trang đã kể hết tất cả mọi chuyện với cái kẻ đáng ghét này?

- Bingo! Anh ta như đọc được suy nghĩ của tôi.

Nhưng rồi tôi cũng mặc kệ. Tôi cắm lại tai phone, tỉnh bơ như chẳng có việc gì. 

- Này này, nói chuyện nghiêm túc. Headphone bị kéo ra một lần nữa. Tôi hết nói nổi, đành để anh ta thao thao bên tai.

- Anh thật nhiều chuyện.

- Vì lo cho thằng bạn anh thôi. Anh chàng so vai. Tôi thôi nghe nhạc. Cả hai một người hỏi, một người trả lời nhát gừng.

- Em biết Phương không?

- Có nghe qua. Mối tình đầu, và cũng là người bạn gái duy nhất từ trước tới giờ của anh Quân.

- Vậy em biết tại sao Quân không cho em cơ hội, ngay một nửa cũng không? Anh Nhân cười đáng ghét.

Đây chính là điều mà tôi tò mò. Tôi nhìn anh chàng, đợi câu tiếp theo.

 - Em rất giống Phương.

- Không hề! Tôi phủ định ngay lập tức.

- Em chưa từng gặp cô ấy mà. - Nhân gõ vào đầu tôi như người anh trai đang dạy dỗ cô em ngỗ nghịch. - Không phải về ngoại hình, mà là về phương diện cuộc sống.

Những thắc mắc dần được lý giải. Cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu tại sao anh có thể nhầm lẫn như vậy, hay khoảnh khắc mà thái độ của anh thay đổi vô cùng chóng vánh.

Phương chơi violin, và đã rất nhiều lần cùng anh Quân đi xem những buổi hòa tấu. Phương là một cô gái thú vị, hay gây bí ẩn cho người khác...

Tôi thật ngốc nghếch khi đã tự mình tự vào ngõ cụt, một cách vô tình trở thành bản nhái "cô ấy".

Nhưng tôi không thể vì vậy mà thay đổi được, không thể bỏ vĩ cầm, mặc dù vì anh mà tôi nên duyên với loại nhạc cụ này.

Anh Nhân còn kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện trước đây của họ. Tôi chỉ cười buồn và im lặng lẵng nghe, cũng như thi thoảng suy nghĩ vu vơ và hỏi bản thân rồi sẽ thế nào.

- Em có muốn tiếp tục không?

- Muốn. Tôi không do dự. Anh ấy như đã trở thành một điều quan trọng trong cuộc sống mà tôi không muốn gạt bỏ mất rồi.

- Vậy thì cố gắng lên cô gái. Anh vỗ vai tôi.

Tôi không còn thấy khó chịu với anh chàng này nữa, thêm vào đó là cảm giác thân thiện hơn nhiều.

Trong lòng tôi đã một quyết định khác.

Cô ấy chỉ là quá khứ của anh mà thôi...

13.

Tết năm nay và những Tết trước chẳng có gì khác nhau. Tôi giúp ba mẹ trang trí nhà, qua thăm họ hàng rồi cũng hết ngày.

Mùng 4 Tết thì Trang qua nhà tôi, hai đứa đi tụ tập cùng lớp cấp III. Đến lúc về thì nó kéo tôi lại, hỏi nhỏ: "Mày có nhớ sắp đến ngày gì không?"

- Ngày gì là ngày gì?

- Ngốc thế! - Nó cốc vào đầu tôi. - 14/2 đấy!!!

- Rồi sao? Tôi nhăn nhó.

Cô bạn có vẻ bó tay, mau chóng lôi tôi vào nhà để "huấn luyện".

Thì ra Trang muốn nhắc nhở tôi về vụ anh Quân.

- Mày không định tỏ tình à?

- ... Thất bại rồi còn gì. Cô bạn chạm vào nỗi đau của tôi, cũng tại tôi chưa kể với nó.

Trang hét lên một cách khoa trương rồi tra khảo, bắt tôi kể kĩ. Tôi đành kể chi tiết vụ hôm nọ. Sau đó, Trang an ủi tôi, giúp tôi vạch ra một kế hoạch mới.

- Mày cứ coi như là một lần đánh cược. Chỉ là kể một câu chuyện nhỏ cho anh Quân của mày thôi.

Tôi suy nghĩ kĩ lưỡng rồi gật đầu. Ngoài việc tấn công liên tiếp, tôi chẳng thể nào làm gì hơn để tới gần anh ... Một câu chuyện không dài, nhưng lại là tất cả của tôi.

Tôi gọi điện cho anh Quân. Mỗi tiếng "tút" khiến tôi hít thở không thông.

 - ... Chào em.

- ...

Sau lời chào của anh là một khoảng dài yên lặng giữa hai người. Mọi chuyện vẫn không thể xem như chưa từng xảy ra được.

- Sang tuần anh ra Hà Nội chưa? Rốt cuộc, tôi cũng bắt đầu kế hoạch, bằng trạng thái tự nhiên nhất.

- Ừ, mùng 10 âm anh ra.

- 14 dương gặp anh được không? ... Có một câu chuyện muốn kể cho anh nghe... Tôi tự thấy lý do này rất chuối, nhưng thực chất thì nó là vậy đấy.

Anh không đáp lại khiến tôi hơi lo lắng, chẳng nhẽ tôi lại bị từ chối tiếp hay sao?

- Chuyện gì thế?... Em không nói qua điện thoại được à?

Giờ thì tôi dám chắc anh đang cảm thấy tôi phiền, nhưng tôi vẫn tiếp tục "chai mặt", "Dạ, không nói qua điện thoại được đâu anh... Vậy nha, 8 giờ tối, ngày 14/2, đường Phan Đình Phùng... Bye anh."

Tôi cúp máy cái rụp. Thật vội vàng, bởi tôi sợ anh sẽ hỏi thêm nhiều điều khiến tôi nghẹn họng.

Đằng kia, chiếc vĩ cầm đặt lẻ loi trên bàn, bên cạnh là những bản nhạc dở dang đầy ưu tư...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro