18 - 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

18.

- Vy, bây giờ mày còn có thể ngồi xem những bộ phim hoạt hình tẻ ngắt này nữa sao? Thùy Dung ùa vào nhà nhanh như gió lốc, nói bằng giọng gay gắt.

- Hả? Tôi ngu ngơ không hiểu gì.

- Người yêu mới của mày cặp kè với một cô gái ở bar đấy!

Tôi khựng lại, sau rồi vẫn đáp "Mày không thể nói linh tinh vậy được, họ chỉ là bạn bè thì sao?". Đúng vậy, có lẽ chỉ là một người bạn. Ai mà chẳng cần có không gian riêng, anh không nhất thiết đi đâu cũng phải để tôi biết hay nhận được "sự cho phép" của tôi.

Dung đưa cho tôi điện thoại của nó, "Đủ rõ ràng chứ?"

Tôi nhìn bức ảnh nó chụp và bàng hoàng.

Anh ấy và Phương. Họ ôm nhau.

Nên miêu tả tâm trạng hiện tại bằng những từ ngữ gì đây? Chua chát? Hay cay đắng? 

Tất cả đều không thể. Tôi thấy tay mình run run, hình ảnh trước mắt thôi không rõ nét.

... Không! Tôi tin anh ấy. Tôi đột ngột bừng tỉnh, một bức ảnh không thể nói lên điều gì hết.

- Tao sẽ tự xem, mày cho tao địa chỉ đi.

Tôi sẽ tự mình xác minh, tôi sẽ không mù quáng gây sự với anh chỉ vì điều này. Tất nhiên, trước khi đi, tôi không thể không nói với Dung "Mày không thể nói về anh ấy một cách gay gắt vậy được... Kể cả khi đó là sự thật.".

Cô bạn chết đứng, tôi rời đi vội vàng.

Tôi như bay đến quán bar ấy. Vừa vào tôi có thể nhìn thấy họ gần như là ngay lập tức. Tôi không vội chạy tới làm ầm lên như nữ chính ngôn tình, tôi chọn một chỗ kín đáo và khá gần, đủ để có thể nghe được cuộc trò chuyện của họ, mặc dù chuyện này cũng chẳng hay ho là bao.

Trái ngược với phỏng đoán của tôi, họ luôn im lặng, vì cả hai vẻ như đang đeo đuổi những suy nghĩ khác nhau.

Tôi gọi một ly cocktail, yêu cầu bartender mở giúp một bản violin.

Khi tiếng nhạc của bản Love is blue cất lên cũng là lúc tôi nghe thấy Phương mở lời.

- Lần đầu tiên gặp nhau, anh nhớ không?... Là bản này, em vẫn nhớ nó. Cô ấy luôn rất dịu dàng, giọng nói vô cùng dễ nghe.

Tôi tự cười mình, không ngờ bản thân lại vô tình đẩy đến một cơ hội cho Phương bắt đầu câu chuyện. Dường như chạm vào đâu cũng là những câu chuyện cũ, một chuyện tình sâu sắc thời niên thiếu của anh,... không, là của họ.

- Anh nhớ.

Chẳng biết tôi có nghe nhầm hay không, giọng anh run run. Trong vô thức, tôi muốn bỏ đi khỏi đây thật nhanh. Nhưng lý trí vẫn đủ để giữ bản thân không làm điều đó, tôi lấy lại sự bình tĩnh.

- Nghe bảo anh đang qua lại với một cô gái,... chơi violin?

Khi câu hỏi này vừa thốt ra, những ngón tay đang cầm ly của tôi xiết chặt lại. Kể cả là một đứa ngu tình cũng sẽ nhận ra hàm ý khiêu khích trong lời nói. Tôi cảm thấy tức giận, và dần trở nên khó chịu với bạn gái cũ của anh. Tôi cá là cô ta nghĩ rằng tôi cố tình trở thành bản sao, bằng việc chơi violin và các sở thích khác.

Ở một mặt khác, tôi lại mong Phương sẽ hỏi câu này. Tôi muốn lắng nghe câu trả lời của anh. Liệu anh sẽ nghĩ gì về điều này?

Ấy nhưng, sự mong chờ của tôi lại bị bòn rút dần, anh lại im lặng. Một sự im lặng kéo dài đến phát mệt và ngán ngẩm.

Tôi nghĩ đã tới lúc mình nên rời đi một cách yên lặng.

19.

- Xin lỗi cô. Một bartender va phải tôi, tôi cũng không để ý mà tiếp tục bỏ đi vội vã.

- Vy! Có tiếng gọi giật lại ở đằng sau. Là anh, anh đấy ư? Nhưng anh chạy theo tôi làm gì, để giải thích, hay để kết thúc đây?

Tôi sợ vế sau sẽ trở thành sự thật, bước chân dậm nhanh hơn trước...

Tiếng gọi mau chóng ngưng bặt. Khi dừng lại, phía sau đã chẳng còn bóng dáng ai thân quen. Tôi mỉm cười chua chát, trong lòng ngổn ngang nỗi đau.

Tôi không thể khiến anh quên cô gái ấy, người đã từng làm tổn thương anh rất nhiều. Sống mũi cay cay, tôi muốn bật khóc ngay lúc này, mặc kệ bao người đi đường kia.

Nhưng có một người nắm lấy cổ tay tôi, gọi khẽ "Vy".

Trái tim tôi run lên, có phải tôi lại nghe nhầm không nhỉ?

Anh choàng tay ôm lấy tôi từ phía sau. Khoảnh khắc này giá như có thể ngừng lại mãi.

Tôi kéo tay anh ra, và quay lại. Chúng tôi đối mặt với nhau. Tôi không thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, tôi hẹp hòi tới vậy đó.

- Bọn anh chỉ là bạn thôi.

- Anh biết không, đây là câu trả lời mà hầu như chàng trai nào cũng nói trong tình huống bị bắt gặp, - Tôi ngừng một lát, giọng nói châm biếm như muốn làm đau anh  (mà chính tôi cũng chẳng biết vì sao bản thân lại hành xử như thế). - ... cùng với bạn gái cũ.

- Vy!! Anh sững sờ với thái độ của tôi.

- Em biết là anh vẫn còn yêu cô ấy! - Tôi gắt gỏng và đay nghiến hệt một kẻ ngu ngốc đầy mù quáng. - Hai người ôm nhau rất tình cảm, chẳng phải sao?

- Em... Không phải khi yêu đương thì hai người nên tin tưởng lẫn nhau à?

- Tin tưởng, tin tưởng! Em tin anh đến mức mu muội. Nhìn thấy hình hai người ôm nhau em vẫn tin anh, ngu xuẩn chạy tới đây để xem thực hư thế nào... Thiết nghĩ khi đã ngỏ lời với em anh sẽ hoàn toàn chấm dứt với chị Phương, nhưng hai người vẫn cứ gặp nhau ôn lại tình cũ... Em chơi violin, em có nhiều sở thích giống chị ấy,... Rồi sao? Anh có trả lời được câu hỏi đó không? - Tôi cảm thấy mình đã rơi xuống vực sâu, tôi nói ra cả những điều không nên nói. Anh đã hoàn toàn không biết nên làm gì với phản ứng của tôi, lặng thing nghe tôi nói. - Hay với anh, em luôn là kẻ thế thân, một bản sao không hoàn chỉnh đã tới lúc phải vứt bỏ, để anh có thể về với mối tình đầu của chính anh?

- Thôi đi Vy! Anh không chấp nhận thêm sự cay nghiệt của tôi nữa. -  Anh đã tức giận, còn trong đôi mắt đã nhuốm sắc buồn u ám. - Em không hiểu anh.

- ... Đúng thế, là em không hiểu anh. Mà anh cũng không hiểu em! Một chút cũng không! Tôi ấm ức, có điều tôi vẫn lên giọng, không muốn trở nên hèn nhát và yếu đuối trước mặt anh.

Cái tôi giữa hai người vẫn còn quá cao. Còn khoảng cách vẫn dậm chân tại chỗ thì dường như đã chạy xa hơn nữa. Tôi không biết tình cảm này sẽ trôi dạt đến đâu, hay nỗi đau sẽ đeo đuổi tôi đến khi nào.

Lần đầu tiên trong đời, tôi hiểu thế nào là sự ích kỉ và ghen tuông của một cô gái đang yêu. Rất mù quáng, rất ngu xuẩn! Và cả đau đớn nữa!

... Giữa dòng người tấp nập chúng tôi thật nhỏ bé, và càng trở nên lạc lõng hơn khi hai trái tim ở quá xa nhau...

- Có lẽ chúng ta cần suy nghĩ kĩ hơn để tiếp tục. Anh nói, rồi lạnh lùng bỏ đi.

... Nhất là khi một người không cần một người nữa.

Tôi bơ vơ đến thế khi tự ảo tưởng vị trí của mình ở trong lòng anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro