21 - 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21.

- Mày khóc suốt thôi. Nước mắt khóc vì anh ta có khi còn nhiều hơn nước mắt của mày từ khi sinh ra ấy. Đây là lời đầu tiên Trang nói với tôi sau vài tuần không gặp nhau.

- Ừ. Tôi vẫn cứ ngẩn ngơ như con bò đeo nơ, hai mắt đã sưng mọng như mắt cá vàng. Hôm nay đã là ngày thứ mười.

- Chia tay rồi à?

Cô bạn vẫn luôn thẳng thừng như vậy, sát muối vào vết thương chưa khép miệng của tôi. Chia tay à? Tôi cũng không biết nữa.

- Cần thời gian để suy nghĩ có tính là chia tay không?

- Ca này khó đây. - Trang lắc đầu chán nản. - Nhưng thôi ủ rũ đi. Tao với mày đi xõa, nhé?

Tôi lười đến mức chẳng muốn cựa mình, và với bộ dạng này liệu có thể đi đâu về đâu kia chứ. Tôi chẳng thèm ừ hử gì, nhưng cô bạn vẫn đủ cách khiến tôi phải bò dậy để ra ngoài.

Chúng tôi ra bờ hồ ngồi hóng gió, để tâm trạng phiền muộn được gió cuốn bay đi.

Nhưng hình như điều này không có tác dụng, thậm chí còn phản tác dụng. Nỗi nhớ anh trong tôi càng thêm da diết, tôi nhìn đâu cũng thấy hình bóng anh, nụ cười của anh.

- Tao phát điên mất! Tôi thở dài thườn thượt, tựa vào vai Trang.

- ... Vy ạ, mày có nghĩ đến việc thực sự... buông tay hay không?

- Gì cơ? Gần như là lập tức, tôi nhổn dậy.

- Chuyện của hai người đâu phải chỉ là khoảng cách... Mới chỉ thế này, mày đã đau buồn đến chết đi sống lại rồi. Mày yêu đơn phương anh ta ngần ấy năm, đến khi trở thành bạn gái, hạnh phúc thì chẳng được mấy ngày, mà nỗi đau lại nhiều ngần ấy... Thực ra mày thấy anh ta có đáng để hy sinh nhiều tới vậy hay không? Mày cứ tiếp tục mù quáng, không chịu nhìn vào sự thật thì bao giờ mày mới thực sự vui vẻ trở lại hả Vy?

Trang chưa bao giờ phán đoán sai lầm. Cô bạn luôn suy nghĩ kĩ mọi mặt rồi mới nói ra. Có điều tôi là một kẻ cứng đầu, đâm vào ngõ cụt cũng không chịu quay lại.

- Tao không muốn chia tay anh Quân.

- Mày với anh Quân bây giờ còn tồi tệ hơn cả đã chia tay. Chia tay rồi thì đau khổ mãi cũng ngừng, còn dùng giằng như hiện tại thì còn khổ sở dài dài. - Trang cau mày, cũng thở dài ngao ngán. Mãi hồi lâu sau, nó mới tiếp tục nói. - Thực ra cần một thời gian suy nghĩ... có thể là lặng thầm chia tay luôn, hoặc tốt đẹp hơn là sau đó hai người sẽ vứt bỏ cái tôi và đến được với nhau... Theo mày, hai người là vế trước hay vế sau?

Tôi thầm nghĩ về những điều chúng tôi nói ngày tình nhân nọ.

Yêu, rồi cưới, một cách bình dị và giản đơn như vậy... Tôi có nên tiếp tục hy vọng hay không?

- Tao cũng không biết nữa. - Đến cùng tôi vẫn không thể nào đưa ra quyết định, bất cứ điều gì vào lúc này cũng thật khó khăn. - Cứ thư thả thêm vài ba hôm nữa.

Thêm vài ngày nữa, nếu không thể hạ cái tôi xuống... thì chia tay thôi.

22.

Tròn hai tuần, một khoảng lặng đáng kể.

Tôi vẫn luôn nghĩ đến anh.

Điều đầu tiên nghĩ đến khi thức dậy, điều cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ mà tôi nghĩ đến đều liên quan tới anh.

Một sự ám ảnh lớn lao, kể cả khi dây thần kinh luôn ở trạng thái căng thẳng để đối mặt với các buổi luyện tập gắt gao cho bài kiểm tra sắp tới.

- Vy, về thôi. Một cô bạn gọi tôi, tôi giật mình "ừ" một tiếng. Thì ra buổi tập đã hoàn toàn kết thúc, mọi người đã ra về hết. Trong lớp chỉ còn tôi và cô bạn tốt bụng kia.

- Cậu mấy hôm nay trông có vẻ thất thần lắm nhé. Cô bạn thì thầm, vẻ như kì bí lắm.

Ngoài cười gượng, tôi chẳng biết nên đáp lại thế nào.

- Ôi, bạn trai cậu à? Cô bạn huých khẽ vào tay tôi. Tôi ngơ ngác, một tia hy vọng lóe lên thật mạnh mẽ. Sau rồi, vụt tắt đến mức thảm thương.

- Không phải đâu.

Là Nhân, con người kì dị đặc biệt lắm chuyện.

Cô bạn mỉm cười đầy ẩn ý, vẫy tay tạm biệt. Tôi cũng vẫy tay, không buồn giải thích sự hiểu nhầm. Bởi con người ta càng giải thích càng làm người khác nghi ngờ thêm thôi!

 - Anh tìm em có chuyện gì à?

Anh Nhân bảo tôi vào quán trà gần đó nói chuyện. Tâm trạng chẳng khởi sắc là bao, vả lại tôi cũng ngại đôi co vài lời với anh chàng ngay trước cổng trường, tôi chẳng ư hử gì mà đi theo luôn.

- Hai người đang cãi nhau chứ gì. Một sự khẳng định chắc nịch từ người đối diện.

- Anh không thấy anh đi qua giới hạn nhiều quá à? Tôi thờ ơ.

- Nhờ sự lắm chuyện của tôi mà hai người thành đôi đấy. Anh đáp trả không kém cạnh, bằng một chất giọng pha lẫn tủi thân và trêu chọc.

Tôi quấy đều ly trà sữa, làm như không quan tâm lắm.

- Trong chuyện của hai người, anh không muốn cũng phải đóng vai một ông mối lắm miệng thôi. - Nhân làm vẻ bất đắc dĩ. - Phương sắp đi du học rồi.

Tôi ngẩng đầu lên, "Và?". Anh Nhân hơi sững lại, sau đó cười khà.

- Xem ra thằng Quân chọc giận em thật... Em hiểu anh đang nói đến điều gì kia mà.

- Em có lẽ không hiểu đâu. Tôi bắt đầu cáu với cuộc nói chuyện này.

- Vy... Em trách Quân vì lần nào cậu ấy cũng để em chủ động, phải không? - Câu nói này đã níu việc tôi định đứng lên bỏ đi. Sự im lặng thay cho câu trả lời của tôi. - Việc đó không có nghĩa là Quân sẽ không coi trọng tình cảm của em Vy à... - Nhân thở dài. - Bọn anh làm bạn từ rất lâu rồi, tính Quân, anh hiểu. Khi nó đã chọn em, nói về tương lai của cả hai tức là nó đã bắt đầu chân thành và nghiêm túc... Một lần gặp lại của hai người họ không nói lên điều gì cả...

- Vậy tại sao khi ấy anh Quân không nói rõ với em luôn? Tại sao lần nào cũng là anh đến thay anh Quân giải thích? - Tôi gắt gỏng, chợt muốn khóc đến nơi. Móng tay găm vào lòng bàn tay đau rát. - Em... không thể nào hiểu nổi, không thể hiểu được anh ấy.

- Em chưa từng chứng kiến việc một chàng trai bị bỏ rơi, rất nhiều lần, và đều do một cô gái. - Anh Nhân vẫn bình thản, nhưng lời nói lại khiến cơn phẫn nộ của tôi tắt ngay lập tức. - Nó đi bar, nó hút thuốc, trở nên điên rồ hơn bất cứ khi nào. Đó là mối tình đầu, tình cảm cũng kéo dài suốt bao năm. Em thấy ở Quân là sự thủy chung, cậu ấy đâu phải là người nói phủi đi là phủi đi ngay... Quân không mạnh mẽ như em tưởng đâu!... Có nhớ thời gian đầu mới biết em, tại sao cậu ấy lại thất thường vậy không? Vì em giống Phương. Cậu ấy nhận biết điều đó nên lạnh nhạt với em, không muốn biến em trở thành cái bóng của Phương để theo đuổi. - Anh bắt đầu cao giọng. Còn trong tôi, sự xót xa lan tỏa dần, gặm nhấm trái tim từng chút từng chút một. - Sau hôm cãi nhau với em, cậu ấy tự kiểm điểm, rồi trở nên bình thản đến mức đáng ngại. Anh không biết hai người tranh cãi vì điều gì, nhưng nó đã lại thực sự làm tổn thương Quân - Anh nhấn mạnh. - một lần nữa.

Tôi thật ngu ngốc với cái ý muốn dùng lời nói tổn thương anh.

- Anh Nhân, cảm ơn anh. Bàn tay của tôi đã buông lỏng từ lâu. Vết cắt trong lòng bàn tay vẫn còn sâu hoắm, nhưng nó là gì so với điều tồi tệ tôi đã làm - xé rách vết thương chưa lành miệng của anh.

- Em là một cô gái tốt... Anh mong hai người sẽ học được cách lắng nghe và hiểu nhau hơn. À - Anh ngừng một lát rồi mới nói tiếp. - Nó sốt cao đấy. Anh đang bỏ nó ở nhà một mình chỉ vì để đến đây đả thông tư tưởng của em.

- Sao anh không nói sớm một chút chứ. Tôi ngắt lời anh chàng, sau đó vội vã rời đi.

Tôi nghĩ là bản thân đã biết mình phải làm gì và nên làm gì rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro