Ngoại truyện 1 (Quân)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Tôi từng yêu một cô gái. Là Phương, cô bạn cùng lớp cấp III, ngồi cùng bàn và rất nhiều sở thích giống nhau.

Chúng tôi yêu nhau từ những ngày cùng trò chuyện về violin, về Antonio Vivaldi. Tôi khi ấy vẫn ngây ngô nghĩ, yêu nhau, tốt nghiệp đại học, và cưới.

Nhưng cuộc sống lại luôn có sự can thiệp vào mỗi quyết định của ta. Khi ấy, chúng tôi không đủ mạnh mẽ để chống cự nó, buộc phải chấp nhận để nó làm tổn thương.

Phương nói chia tay nơi lần đầu hai đứa hẹn hò. Vào một ngày thu khá lạnh, chỉ có gió và gió.

Tôi nghĩ cô ấy chỉ đùa thôi, nắm tay cô ấy, ôm cô ấy vào lòng. Nhưng cô ấy đã đẩy tôi ra, chỉ thẳng vào sự thật.

Thực sự tôi không muốn nghe những điều đó. Đến tận giờ, những lời nói ấy vẫn như cái gai sâu hoắm không thể nào gỡ ra khỏi trái tim.

- Anh nhìn vào sự thật đi. Tôi không yêu anh nữa! Anh chỉ là một thằng sinh viên nghèo không hơn. Anh có thể giúp gì cho tôi vào lúc này, khi gia đình tôi khó khăn? Hay sau này, tôi muốn sống trong sung sướng, giàu sang, anh có tiền cho tôi không? - Phương gào lên, đôi mắt lạnh tanh. - Tôi sắp kết hôn rồi, với một người đàn ông có thể đem cho tôi mọi thứ!

Tôi choáng váng. Tôi không thể nào tin nổi có một ngày, Phương lại có thể thốt lên những lời này. Bàn tay tôi buông lỏng. Cô ấy giật mạnh, không nhìn tôi lấy thêm một lần đã quay gót bỏ đi.

Cô ấy đã phủi đi tình yêu một cách phũ phàng và chóng vánh như vậy.

2.

Vài tháng sau Phương đột ngột liên lạc lại với tôi. Tôi sốt sắng nghe điện rồi vội vàng đến gặp cô ấy.

Phương ôm lấy tôi và khóc, tiếng khóc thê lương thắt lấy trái tim tôi.

Hôn lễ của cô ấy hoãn vô thời hạn, bởi Phương phát hiện anh ta có bồ, làm ầm lên trước mắt thiên hạ.

- Chúng ta... quay lại được không? ... Quân, hãy cho em một cơ hội. Cô ấy nức nở, túm lấy vạt áo tôi như đó là cách duy nhất níu kéo sự sống.

Tôi không suy nghĩ quá lâu. Tôi đồng ý.

Nhưng ở bên nhau chưa được tròn tháng, cảm xúc còn chưa về lại thì Phương đã lại buông lời chia tay.

- Em xin lỗi. Em... Anh ấy và em đã hòa giải, hôn lễ... được định lại rồi.

Lần này, tôi không để mình thất thố như trước. Tôi chấp nhận lời chia tay của cô ấy bằng cách thản nhiên nhất.

Khi đó, tôi thấy mình là một thằng đàn ông thật vị tha.

Nhưng ấy là trước mặt Phương. Còn khi không còn cô ấy, tôi trở nên thật tệ hại.

Tôi đi bar cùng Nhân - thằng bạn nối khố. Nó uống cùng với tôi, chỉ uống chứ không hỏi han gì. Có lẽ bởi đã quá hiểu tôi, hoặc là hai thằng bạn thân "đồng bệnh tương lân".

- Tao muốn giành lại cô ấy. Cuối thì không khí yên lặng đã bị phá vỡ.

Tôi nghĩ Nhân sẽ ủng hộ mọi quyết định của mình. Ai dè, lời vừa mới dứt, nó đã cho tôi một cú.

- Mày điên à? Tôi dằn mạnh chai rượu xuống bàn.

- Đứa điên là mày mới phải. - Nhân gắt lên. - Phương bây giờ không còn là cô gái của trước đây. Khác rồi!!! Mày nhìn vào sự thật đi! Cô ấy bỏ mày theo người khác, rồi muốn quay lại. Vòng tuần hoàn luẩn quẩn ấy cuốn quanh mày. Thằng ngu! Mày để cô ta chà đạp bao nhiêu lần nữa mới đủ? Tự tôn đàn ông mày vứt ở đâu vậy?

- Mẹ kiếp! Phương không phải kiểu người đó. - Tôi phủ định. - Mày không được phép nói cô ấy như thế!

Nhân lao vào đánh tôi. Tôi cũng đáp trả không kém. Lúc bảo vệ lôi chúng tôi ra thì đầu óc tôi đã quá mơ hồ.

Có điều, cú đấm của Nhân đã kéo tôi về thực tại. Hiện thực không phải là phim ảnh. Cho dù tôi có yêu cô ấy bao nhiêu đi nữa, cô ấy vẫn quyết định rời xa.

Con người ta, ai rồi cũng khác. Hoặc thay đổi một cách chậm rãi, hoặc chóng vánh, đột ngột như Phương vậy.

Tôi, tôi của ngày mai cũng sẽ không còn là tôi của hôm nay nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro