Ngoại truyện 2 (Quân)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3.

Một cô gái chợt bước vào, xáo trộn cuộc sống khó khăn lắm mới trở lại bình thường của tôi. Không phải vì khiến tôi tìm lại cảm giác yêu, mà là làm tôi nhớ lại hình bóng một người con gái tôi đã cố gắng xóa đi.

Lần đầu tiên gặp gỡ, xui rủi thế nào lại chạm mặt ngay con đường - nơi chất chứa kỉ niệm của tôi với Phương.

Chú chó Alaska nhà hàng xóm mà tôi trông hộ đột ngột lao lại khiến cô ấy ngã.

Tôi ngoài cười đau khổ và xin lỗi cô ấy thì không biết làm gì hơn.

Cô gái bị trẹo chân. Tôi không thể bỏ đi trong hoàn cảnh này được. Tôi xem giúp rồi cõng cô ấy về như là chuộc lỗi.

Mọi thứ diễn ra hoàn toàn bình thường cho đến khi bụng cô gái réo lên vì đói. Tôi cố gắng nhịn, nhưng không kìm được liền bật cười ha hả.

Dám chắc lúc này cô ấy ngượng muốn chết.

Sau đó, tôi mời cô ấy đi ăn sáng. Đó là cách mà câu chuyện bắt đầu.

Chúng tôi nói chuyện hợp ý đến bất ngờ. Về violin, về vài sở thích lặt vặt chẳng hiểu vì gì lại xuất hiện trong cuộc hội thoại của hai người lần đầu gặp gỡ.

Tiễn về tận nhà, chẳng hiểu tại sao bản thân lại hỏi tên cô gái ấy. Cô ấy mỉm cười, nhưng bất ngờ nói rằng nếu có duyên gặp lại lần sau, tôi sẽ biết tên cô ấy.

Tôi hơi "xúc động", duyên phận? Đã từ lâu tôi không còn để ý nó.

Vậy mà chẳng mấy bữa sau tôi đã lại gặp cô ấy, trong lớp học của tôi, khi tôi đang ngồi một mình.

Một sự việc trước nay chưa từng xảy ra đã xảy ra. Tôi xé một mẩu giấy nhỏ, viết thư cho người mới gặp và trò chuyện một lần.

Cô ấy đáp lại hững hờ và lãnh đạm, vẻ như bị tôi làm phiền, ấy thế mà chúng tôi "nói chuyện" bằng cách này đến tận cuối giờ.

Tôi đi cùng cô ấy ra ngoài. Nhưng cô ấy đi quá chậm, luôn thụt lùi về phía sau tôi, cô ấy bảo chỉ vì đang nghĩ nên ăn gì vào bữa trưa thôi.

Tôi khựng lại. Trước đây, từng có một người cũng nói y hệt thế với tôi...

Cô gái ấy tạm biệt rời đi rồi đột ngột quay ngoắt lại, "Em là Vy".

Trong tôi một mảng hỗn độn. Một cái tên gắn liền hình bóng khác vụt lên trong đầu, "Phương?".


4.

Tôi cũng không suy nghĩ nhiều thêm nữa. Tôi cho rằng tất cả chỉ là trùng hợp. Chỉ là Vy lại xuất hiện trong tầm mắt tôi.

1/8. Đám bạn mở tiệc chúc mừng sinh nhật tôi ở một quán bar - lúc gần nửa đêm.

Tôi ngỡ ngàng khi gặp Vy tại đây, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thản bởi việc cô ấy xuất hiện cũng chẳng liên quan tới tôi.

Nhưng sau đó tôi vẫn nghĩ mãi về lý do cô ấy xuất hiện lúc khuya khoắt thế này tại một quán bar, và trang điểm đậm như thế. Hai lần trước gặp gỡ, cô để mặt mộc, trông xinh đẹp và cuốn hút hơn nhiều.

Ôi trời tôi lại đang nghĩ vẩn vơ.

Tôi định chào tạm biệt và đi cùng lũ bạn, nhưng thằng bạn thân lại đột nhiên nhảy ra ngăn chặn ý định bằng cái kiểu như nó đọc được ý nghĩ của tôi vậy.

Vy đã bắt chuyện trước, cô ấy nói sẽ tặng tôi một món quà.

The Four Seasons (Autumn).

Ra là Vy muốn gửi tặng tôi một bản nhạc. Nhưng không ngờ cô ấy lại chọn chúng bài này.

Đoạn cao trào, tôi bước lên sân khấu, hòa âm cùng Vy. Tôi không nhịn được nhớ về Phương, nhớ cô gái đã cùng tôi chơi violin từ những ngày đầu, nhớ bản nhạc đầu tiên cả hai cùng chơi.

Tôi có thể thay đôi vẻ bên ngoài, nhưng không vứt bỏ được đoạn tình cảm kéo dài suốt thời niên thiếu.

Tiếng vĩ cầm chợt chệch nhịp, cô ấy ngừng lại, tôi cũng ngừng lại. Tôi che giấu sự thất thố của bản thân bằng vẻ thờ ơ, tôi nói: "Không cần đâu".

Có lẽ Vy sẽ khó chịu vì điều này. Nhưng vậy cũng tốt, cô ấy sẽ tránh xa tôi, và tôi sẽ không nhớ tới một người qua hình bóng một người nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro