25 - 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

25.

Cũng sắp tới sinh nhật cô bạn thân, tôi với Thùy Dung đi mua sắm, tranh thủ chọn quà cho Trang.

- Cậu với anh Quân thế nào? Cô bạn hỏi thăm.

- Tất nhiên là tốt, rất tốt ấy chứ. Tôi mỉm cười hạnh phúc, không để ý đến nét mặt cô bạn.

- ... Sang tuần tớ về nhà... Cậu về cùng không, bố mẹ tớ mong lắm đấy?

- Sang tuần hả? - Tôi định gật đầu đồng ý, nhưng chợt nhớ ra cuộc hẹn với anh nên đành từ chối. - Có lẽ phải để sau thôi, tớ có lịch mất rồi.

- Vậy để sau.

Hai đứa lượn khắp trung tâm mua sắm, cuối cùng chọn cho Trang một chiếc váy đúng kiểu cô nàng ao ước. Sau đó chúng tôi kéo nhau đi ăn. Tôi dẫn Dung đến quán tôi và anh thường tới.

- Quán yêu thích của bọn tao đấy. Tôi nháy mắt, cô bạn chỉ mỉm cười rồi chọn món.

Suốt bữa ăn, tôi chia sẻ với cô bạn những câu chuyện thú vị giữa tôi và anh ấy. Khi ấy tôi đơn thuần nghĩ rằng đó chỉ là việc bạn bè tâm sự với nhau một cách bình thường, nhưng đến giờ, nghĩ lại về những khoảnh khắc ấy, tôi thấy bản thân thật vô tư, và cũng nhiều phần vô tâm.
- Hai người hạnh phúc nhỉ.

- Ừ. Anh ấy hóa ra đúng là mẫu người tao tiên đoán hồi đầu. Vậy mà lúc mới theo đuổi, tao tưởng bản thân nhầm lẫn cơ đấy.

- Đã tính chuyện tương lai chưa? Cũng gần một năm còn gì.
- Cái đấy đã tính từ lúc trước rồi. - Tôi "khoe khoang". - Tốt nghiệp sẽ thưa chuyện với người lớn, rồi kết hôn.

- Tao cũng chỉ nghĩ vậy thôi... - Dung hơi ngập ngừng. - Mày có từng nghĩ chuyện hai người sẽ bị người lớn phản đối không?

Tôi khựng lại, đặt đũa xuống.

- Mày nói nghe lạ vậy? Tại sao họ phản đối? ... Vì tao ...không xứng à?

- Ý tao không phải vậy... Có thể là vì lý do nào đó chẳng hạn, .. tao chỉ muốn mày lưu ý trước vậy thôi.

Dung nhún vai, tôi không đáp lại. Bữa cơm rơi vào yên lặng, những món ngon trước mặt trở nên khô khốc.


26.

Sau buổi tụ tập với bạn bè của anh, tôi đến chỗ anh.

- Sao nhìn em hôm nay chẳng hoạt bát chút nào thế?

Tôi không đáp, chui tọt vào lòng anh như một đứa trẻ.

- Để suy nghĩ trong lòng sẽ mau già đấy. Anh tiếp tục "dỗ dành".

Tôi vẫn im lặng, đeo đuổi dòng suy nghĩ của bản thân. Tôi đang nghĩ về những câu nói của Thùy Dung. Nếu như đó là sự thật, tôi phải đối diện thế nào đây? Tôi từ bỏ, hay bất chấp tất cả đến bên anh?

Bất giác, tôi ngước nhìn anh, bàn tay đưa lên chạm vào khuôn mặt anh.

Tôi không thể tưởng tượng nổi, nếu sau này trong cuộc sống của tôi thiếu đi anh tôi sẽ ra sao. Đối với tôi, anh đã trở thành điều không thể thiếu từ năm mười bảy tuổi mất rồi.

- Em như vậy khiến anh lo lắng đấy. Anh cọ nhẹ cằm vào trán tôi - điều mà tôi thích nhất.

- Em... Chỉ là em đang nghĩ... - Tôi ngập ngừng, định nói rồi lại thôi. - Không có gì đâu. - Tôi mỉm cười.

- Vy. - Anh gọi tên tôi, kéo tôi ngồi dậy và thật nghiêm túc "dọa dẫm". - Mau khai báo, hoặc anh sẽ không quan tâm tới em nữa.

Tôi bật cười thành tiếng trước bộ dạng trẻ con của anh. Anh đã không còn lạnh lùng như những ngày đầu mới quen biết. Anh đã thoải mái bên tôi, bộc lộ nhiều nét trạng thái của bản thân với tôi. Nếu đã vậy, tại sao tôi không thể để anh biết mọi tâm tư của mình đây.

Tôi vừa nhéo cằm anh, vừa quàng tay ôm anh, và thì thầm: "Thực ra, em đang nghĩ về chuyện của chúng ta... Em hơi lo lắng, nhỡ như... bố mẹ anh không thích em thì sao?"

Lời vừa dứt, tôi đã lại nằm gọn trong lòng anh.

- Vy, anh không cho phép em nghĩ những chuyện như thế này. - Anh kéo tay tôi áp vào ngực anh. - Em chỉ cần nhớ trong lòng anh có em, và em cũng như vậy. Còn nữa, - Anh hôn lên trán tôi. - bố mẹ anh cũng sẽ thích em thôi. Đừng nghĩ ngợi nhiều.

Tôi thấy thật bình yên. Khi đang yêu ai cũng như vậy sao? Mỗi khoảnh khắc hạnh phúc đều muốn kéo dài thật lâu, thật lâu, và giá như dừng lại mãi mãi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro