Chương 6: Bí mật trúc đào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trung Quốc vương phủ.

Long Đĩnh đã xác định khi tìm đến đây sẽ phải đối mặt với sự dè chừng cẩn thận của Lê Long Kính, dù chưa từng xích mích nhưng hắn vẫn là em ruột của Lê Long Cân, chưa biết chừng lại còn có cái bẫy nào đợi sẵn trong kia. Nhưng ngược lại với dự đoán, Lê Long Kính lại tỏ ra vô cùng hồ hởi, hắn tự mình đi ra tận cửa đón y, chu đáo đến độ làm y bất giác ngờ vực chính những toan tính của mình.

- Lão Ngũ, hình như anh chưa đến phủ của em bao giờ phải không? Hôm nay đến rồi phải uống thật say nhé. Có việc gì mà lại đến vùng đồng không mông quạnh này vậy?

- Anh có chút chuyện phải qua đây, nên tiện ghé vào thăm chú một chút.

- Việc có quan trọng không, nếu cần em giao cho quan lại trong vùng là được, anh em mình ở đây uống rượu, cũng lâu rồi không được ngồi với nhau còn gì.

- Chuyện vặt ấy mà, chẳng là mẫu phi thích một loại hoa ở Càn Đà, anh muốn đến xem chỗ nào bán thì mua vài gốc về mừng sinh thần của người.

- Vậy mà anh phải đích thân sang tận đây mua cây sao? Lão ngũ này thật có hiếu quá đi mất. Nương nương thích hoa gì vậy, chỉ cần ở đây có thì anh muốn bao nhiêu mà chẳng được.

- Là hoa trúc đào.

Nói xong, Long Đĩnh nín thở chờ xem phản ứng của người đối diện, gương mặt Long Kính chừng như hơi bất ngờ một chút rồi bật cười sang sảng:

- Trời đất, tưởng gì chứ trúc đào vùng này thiếu gì, cứ nghỉ ngơi ở đây đến chiều em sẽ đưa anh đi xem, tha hồ mà lựa. Ngay trong phủ em cũng có vài gốc này.

Giọng điệu này, thái độ này không phải là của một kẻ dùng hoa trúc đào để hạ độc. Phải chăng Long Việt đã đoán sai, hay đám Long Cân, Long Tích không phải là hung thủ? Càng nghĩ, y lại càng thấy mơ hồ.

- Này Long Đĩnh, anh còn đứng đó làm gì, mau qua đây ngồi uống trà.

Tiếng gọi của Long Kính kéo y ra khỏi những suy nghĩ, dù phán đoán sai hay không thì đây vẫn là đầu mối duy nhất, y vẫn quyết tâm điều tra nơi này thật kỹ.

Trong phủ Trung Quốc vương có dựng một lầu nhỏ giữa vườn, kê một bàn trà tiếp khách. " Tên nhóc này trông vậy mà cũng rất biết hưởng thụ" – vừa nhấp ngụm trà, Long Đĩnh vừa nghĩ.

- Mẫu phi nói hoa trúc đào ấy vừa đẹp lại vừa thơm, người đang muốn trồng để làm túi thơm đeo bên người, còn để nấu nước tắm...

Long Kính nghe đến đây bỗng giật mình:

- Chết, anh nhắc nương nương cẩn thận, túi thơm thì được,nhưng đừng để uống vào. Cây này tuy đẹp mà cực độc, em đã phải cho người đi kiểm tra, những con suối đầu nguồn có cây trúc đào mọc phải chặt đi hết.

- Vậy sao ?

- Phải, dân ở đây ai mà không biết, nhưng họ vẫn thích trồng làm cảnh, dù sao nếu không ăn vào nó cũng không hại gì. Mà chẳng hiểu sao ai đến đây cũng thích, tháng trước Thái tử còn đích thân sai người đến xin về.

Long Đĩnh hơi choáng váng, câu chuyện dường như đang đi theo một hướng khác, những sự việc xảy ra liên tiếp gần đây đâu là thật, đâu là giả.

- Chú nói Thái tử phái người đến đây xin cây về sao? Sao chú biết là người của Thái tử?

- Lão ngũ này hỏi lạ, người của phủ Thái tử đến rồi nói Thái tử đặc biệt yêu thích cây trúc đào vùng Càn Đà, em mất cả buổi chiều chọn 9 gốc trúc đào đẹp nhất gửi về Hoa Lư, còn dặn dò tên đó về độc tính của cây này, không phải người của anh ấy thì còn của ai.

- Ý anh là, biết đâu có kẻ mạo danh Thái tử?

- Chuyện đó em không nghĩ đến, nhưng ai mạo danh Thái tử mà lại đến lấy mỗi bụi cây bao giờ. Ngẫm lại kể ra hôm đó em cũng sơ suất thật. Mà sao anh hỏi kỹ chuyện này vậy?

- Anh thuận miệng hỏi vậy thôi. Anh em ta ra vườn chứ, để anh xem thử thứ hoa lá này có gì đặc biệt mà cả mẫu phi và Thái tử đều ưa thích.

Long Kính hớn hở dẫn anh đi dạo quanh các khu hoa viên, phủ Trung Quốc vương so với các vương gia các có thể nói là khiêm tốn, bởi Long Kính còn nhỏ tuổi, chưa lập được nhiều công trạng như Thái tử, không tài giỏi xuất chúng như Long Đĩnh, Long Việt, cũng không khôn ngoan như người anh trai cùng mẹ của mình. Hắn sống khá đơn giản, cho thế nào thì hưởng thế ấy, chưa bao giờ lên tiếng đòi quyền lợi mà chỉ nhận phần thiệt về mình. Chừng ấy năm sống với nhau cộng với biểu hiện của hắn lúc này càng làm cho Long Đĩnh tin rằng Lê Long Kính thật sự vô can trong âm mưu ám hại Thái tử, nếu quả thật chuyện này có liên quan đến hắn, y tin rằng hắn cũng chỉ là một quân tốt nhỏ nhoi dễ lợi dụng mà thôi.

Dẫn Long Đĩnh đến một khu vườn lớn trồng rất nhiều hoa, hắn chỉ mấy khóm trúc đào lớn được trồng thành hàng thẳng thắn:

- Anh xem ưng cây nào thì em cho người lấy cây ấy. Anh nhìn xem, hoa trúc đào trong Trung Quốc vương phủ là giống đặc biệt, màu hồng đậm ở cuống mà nhạt dần về cánh, tìm cả vùng Càn Đà này cũng không có cây nào như vậy đâu. Anh mang giống này về đảm bảo nương nương sẽ cảm động đến rơi lệ mất thôi.

- Lão Thập này, chú còn nhớ hình dáng tên người nhà Thái tử hôm đó đến lấy cây không?

- Em không nhớ lắm, dù sao hắn cũng đâu có gì khác người, phải rồi, lúc đưa hắn ra vườn, em để ý thấy sau gáy hắn có một hình xăm giao long. Lại nhắc đến Thái tử, anh ấy đi sớm như vậy, sau này chẳng biết ai sẽ thay phụ hoàng gánh vác giang sơn...

Long Kính thở dài, nhìn đám trúc đào mơn mởn đầy tư lự, người anh cả mà anh tôn kính nhất lại đột ngột ra đi ở cái tuổi sức dài vai rộng, quả thật hắn rất đau lòng, chỉ là trước mặt Long Cân và Long Tích, hắn không dám thể hiện ra quá nhiều, hắn thích tính cách hiền hòa của Long Việt, ngưỡng mộ phong thái anh dũng của Long Đĩnh, nhưng từ khi sinh ra, hắn đã không có quyền được tự ý làm thân với người mình yêu quý. Con người Trung Quốc vương không tham quyền lực, chỉ mong một cuộc sống an nhàn vui vẻ, anh em thuận hòa. Đáng tiếc, hắn lại sinh ra trong một gia đình đế vương quyền uy bậc nhất, đáng tiếc, người anh trai cùng mẹ của hắn chỉ coi hắn như một quân tốt thí, để rồi Lê Long Kính phải chết trong đau đớn khi còn chưa đầy hai mươi tuổi.

Long Đĩnh ra về từ phủ Trung Quốc vương mang theo một mối tâm tư nặng trĩu. Thái độ của Long Kính thật sự không phải là thái độ của một kẻ đang nói dối. Đáng ra hắn phải giấu nhẹm chuyện Thái tử, đằng này lại kể chẳng sót chuyện nào. Hay hắn đang thăm dò thái độ của y? Nhưng như vậy khác nào gián tiếp công nhận chuyện hạ độc là có thật. Lê Long Tích vốn không phải kẻ ưa mạo hiểm.

...

Ngay hôm sau Long Đĩnh lập tức hồi kinh trong bí mật, người trong phủ chỉ biết Khai Minh vương đi tuần du các vùng lân cận, y đến Nam Phong vương phủ cũng cải trang như một người dân bình thường, cốt để tránh tai mắt của Lê Long Tích.

- Long Đĩnh, về đúng lúc lắm, lão làm vườn phủ Thái tử chết rồi.

- Chết rồi? Tại sao lại chết?

- Người nhà nói bị trúng gió mà chết. Khi anh đến phủ Thái tử chỉ nghe được đến vậy.

Hoang mang tột độ là cảm xúc của Lê Long Đĩnh lúc này, y đã đem manh mối về chậm một bước. Xem ra kẻ thù trong bóng tối này cao tay hơn y nghĩ.

- Long Việt, chúng ta cần đến phủ Thái tử, ngay bây giờ.

Việc đầu tiên phải làm khi đến Kình Thiên vương phủ là đi tìm khóm trúc đào cạnh vại nước mưa để giải quyết mối nghi hoặc đang luẩn quẩn trong đầu Long Đĩnh.Y quan sát chăm chú bụi cây trước con mắt nghi ngờ của Long Việt.

- Có chuyện gì xảy ra vậy Long Đĩnh, tìm được manh mối gì mới sao?

- Quả nhiên là như vậy, có kẻ đã giở trò với bụi cây này.

- Nói rõ hơn đi, anh chẳng hiểu gì cả.

- Em đã đến Càn Đà gặp Long Kính, nó đã khẳng định người của Long Thâu đến phủ của nó xin cây trúc đào về, nó còn quả quyết cây ở phủ của nó là giống hoa đặc biệt, màu đậm hơn ở cuống mà nhạt dần về cánh. Anh nhìn xem, bụi cây này hoa đều màu như vậy, căn bản không phải là bụi trúc đào được mang về từ Càn Đà.

- Chú nghi ngờ người đến Càn Đà xin cây không phải người của Thái tử? Vậy bụi cây này ở đâu ra?

- Có khả năng chủ mưu đã mua chuộc được nội gián trong phủ Thái tử , người này phải đủ thân cận để tác động với anh ấy về loài cây độc, cũng vì thế nên kẻ đó không thể tự ý đến Càn Đà. Kẻ chủ mưu đã giao nhiệm vụ ấy cho một kẻ khác. Và Long Kính rất dễ dàng đã mắc mưu.

- Đúng vậy, kẻ chủ mưu này rất cẩn thận, hắn đoán được chúng ta sẽ điều tra ra bí ẩn của cây trúc đào này, nên đã đi một nước cờ hay, chĩa mũi giáo về phía Long Kính. Chúng đã rất khôn ngoan khi lợi dụng sự ngưỡng mộ Thái tử của Long Kính để hành động, chỉ có điều, chúng không ngờ được rằng hoa của Trung Quốc vương phủ vốn không giống với hoa bên ngoài. Khoan đã, Long Đĩnh, em có thấy tên chủ mưu này cẩn thận quá hóa ngớ ngẩn không?

- Ý anh là sao?

- Nếu kẻ giả mạo đến xin cây và tên nội gián là cùng một giuộc, tại sao chúng không chuyển cho nhau những gốc trúc đào từ Càn Đà, mà phải vất vả đi kiếm cây ở chỗ khác.

- Cũng phải, hiện giờ chúng ta phải tìm cho ra tung tích kẻ giả mạo, và tìm ra tên nội gián. Long Kính nói tên đó có một hình xăm giao long sau gáy. Chúng ta trước tiên cứ kiểm tra người trong phủ Thái tử đã.

Thái tử phi Mạc Lan từ khi chồng mất đến nay dường như không đêm nào được ngon giấc, người con gái xuất thân cao quý từ nhỏ tới lớn chỉ được dạy dỗ về công dung ngôn hạnh, tam tòng tứ đức bỗng dưng phải trở thành góa phụ khi còn quá trẻ, nếu không nhờ thế lực của Mạc gia trong triều lớn mạnh, không biết Kình Thiên vương phủ này sẽ bị lấn lướt thế nào. Nàng gầy đi thấy rõ, vẻ mệt mỏi cũng hiện rõ trên khuôn mặt, nhưng vẫn cố tươi tỉnh nhất có thể khi tiếp Long Việt và Long Đĩnh.

- Ta có thể khẳng định với hai chú, trong phủ không có ai có hình xăm như vậy.

- Chị chắc chắn chứ?

- Sao lại không, gia nhân phủ Thái tử đều được qua huấn luyện và tuyển chọn từ hoàng cung, phàm là kẻ lai lịch bất mình, đặc biệt lại có hình xăm quỷ dị trên người thì không bao giờ có cơ hội được bước qua cổng Kình Thiên vương phủ.

- Vậy còn lão làm vườn, chị có biết tại sao ông ta chết không?

- Ông lão ấy vốn là người làm vườn trong cung rất được phụ hoàng yêu thích, sau đó tặng cho Thái tử, ông ấy làm việc ở đây từ trước khi ta đến vương phủ rất lâu, hôm đó lão xin về phép, hôm sau thì người nhà đến báo tin bị trúng gió đã chết rồi. Ta nghĩ đến lão cống hiến cả đời cho hoàng tộc nên chu cấp cho người nhà của lão đầy đủ, sau đó thì cả nhà họ chuyển đi mà không rõ lý do.

Long Đĩnh như chồm cả người lên, hỏi dồn dập.

- Chuyển đi rồi sao? Mà chuyển đi đâu?

- Ta không rõ, chỉ biết ba ngày sau khi lão mất cả nhà già trẻ lớn bé đều dọn đi, họ đi rất kín tiếng,làng xóm xung quanh cũng không ai biết.

- Chị biết nhà ông lão đó chứ?

- Ở đạo Đại Hoàng.

X)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro