Chương I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Cẩm Lan ở bên hiên phòng nhàn nhã xoay đi xoay lại chậu hoa mẫu đơn. Người khoác cẩm bào sắc tím, lưng thắt đai ngọc, dưới vành mũ là một gương mặt thanh tú được chăm sóc cẩn thận, tuy đã ngoại tứ tuần, nhưng vẫn cao lớn mạnh mẽ, phong lưu phóng khoáng chẳng khác thuở xưa, tác phong cử chỉ lại càng đậm chất nho nhã thành thục.

Cung phu nhân Hướng Thanh Thư dung mạo vô cùng xinh đẹp, nhàn rỗi ngả người trên chiếc sạp nhỏ, ngước đôi mắt long lanh như làn thu thủy nhìn phu quân nhà mình, trong lòng có chút đắc ý với sự tinh tường của mình năm đó.

Quan trạng nguyên của năm thứ ba Khánh Phong đã đề tên bảng vàng trong kim điện, không chỉ tài hoa hơn người, mà vận khí còn tốt đến kỳ lạ, sau khi làm quan thì một đường thăng tiến tới tận mây xanh, tuổi còn trẻ nhưng đã đảm đương đến chức quan Lễ Bộ Thượng thư. Nhưng đó vẫn chưa phải là chuyện Cung phu nhân tâm đắc nhất, điều khiến bà hài lòng hơn chính là mình không chỉ lấy được một lang quân như ý, mà còn hạ sinh một nữ nhi vô cùng kinh diễm, khiến người trong thiên hạ phải tôn xưng là mỹ nhân đệ nhất kinh thành. Đến chính bà cũng cảm thấy dường như ông trời có chút ưu ái với mình. Nhưng cho dù là vậy, bà vẫn thấy bản thân chưa thể được xem là người phụ nữ khiến người khác ngưỡng mộ nhất trên thế gian này, bởi còn có một người, phúc khí tốt đến mức luôn khiến người khác phải đố kỵ.

Người phụ nữ này, chính là Hoàng hậu Độc Cô Linh.

Hậu cung tuy có đến ba ngàn mỹ nữ, nhưng bà ấy vẫn là nữ nhân duy nhất của Tuyên Văn đế.

Một người đàn ông nếu không có cơ hội thì xem như thôi, nhưng Tuyên Văn đế, thân là nam nhân quyền thế nhất thiên hạ, tài lực cả vùng trời này chẳng ai sánh bằng, vậy mà chỉ luôn phục tùng một nữ nhân duy nhất. Điều này đúng là không thể tưởng tượng được.

Tự cho mình là người rất am tường về nam nhân, nhưng Cung phu nhân cũng lúng túng không thể lí giải được chuyện này. Nếu nói Độc Cô Hoàng hậu có nhan sắc khuynh nước khuynh thành thì đã đành, đằng này Cung phu nhân cảm thấy nhan sắc của bà ấy còn không diễm lệ bằng mình. Nếu nói Độc Cô Hoàng hậu tài trí hơn người thì đã tốt, nhưng chưa bao giờ nghe nói trong cầm kỳ thư họa thi từ ca phú bà ta là cao thủ hạng nhất.

Không lẽ chuyện phòng the...

Là một cáo mệnh[1] phu nhân chính thống cao quý, tự cho rằng mình không nên suy đoán theo hướng dung tục ấy, nhưng ngoài cách đó ra, thực không thể nào tìm được một lí do phù hợp.

[1] Cáo mệnh: Chỉ người phụ nữ được phong tước hiệu trong xã hội phong kiến.

Mà để xem, rốt cuộc kỹ năng của Hoàng hậu cao siêu đến mức nào nhỉ?

Cung phu nhân chống tay lên má tò mò...

Phu nhân vốn là người hay chuyện trò líu ríu vậy mà đột nhiên lại trầm tư bất động, Cung Cẩm Lan thấy có chút kỳ lạ, liền quay đầu nhìn thì đã thấy phu nhân nhà mình ánh mắt mơ mơ màng màng, nét xuân sắc vẫn còn ẩn hiện trên gương mặt, không biết đang nghĩ ngợi vẩn vơ điều gì mà như người mất hồn, liền đi đến trước mặt hỏi: "Hôm nay phu nhân An Quốc công đến phủ có việc gì vậy?"

Phủ An Quốc công là nhà mẹ đẻ của Cung phu nhân, sau khi lão An Quốc công qua đời, con trai lớn là Hướng Thiên Trọng thừa kế tước vị, thê tử Hàn thị trở thành phu nhân An Quốc Công. Vị Hàn thị này xuất thân ở một gia đình quan tước, nên luôn nghiêm khắc tuân thủ các lễ nghi, làm việc có nề nếp, ngăn nắp thứ tự, theo khuôn phép cũ, so với Cung phu nhân vốn phóng khoáng tự do thì không hợp chút nào, cho nên giữa hai người cũng không thường xuyên đi lại thăm hỏi. Hôm nay nghe nói bà ấy đột nhiên đến chơi, Cung Cẩm Lan thầm có chút ngạc nhiên.

Cung phu nhân định thần lại, khẽ dẩu đôi môi đào chúm chím, "Đương nhiên là có việc cần nhờ thiếp."

Cung Cẩm Lan càng kinh ngạc hơn, "Bà ấy nhờ nàng việc gì?"

"Muốn nhờ Khanh nhi thay Uyển Ngọc định giúp việc hôn sự." Hướng Uyển Ngọc là nhi nữ duy nhất của Hàn thị, chỉ lớn hơn Cung Khanh một tháng.

Cung Cẩm Lan vừa nghe đã chau mày, "Việc này làm thế nào được?"

"Phu quân đừng vội, để nghe thiếp giải thích." Cung phu nhân cười thật tươi, chậm rãi nói: "Chị dâu muốn cùng Triệu Quốc phu nhân kết thông gia, quan hệ giữa hai người bọn họ rất tốt, Triệu Quốc phu nhân cũng có ý này, chỉ có điều tiểu Hầu gia không chịu. Chị dâu sai người gián tiếp dò la, thì ra tiểu Hầu gia không biết nghe ai nói rằng Uyển Ngọc học thức nông cạn, tính tình yếu đuối. Chị dâu muốn nhờ Khanh nhi giúp đỡ."

Triệu Quốc phu nhân là chị gái của Độc Cô Hoàng hậu, do phụ thân của Độc Cô Hoàng hậu là Định Viễn Hầu không có con trai, nên Hoàng hậu liền đưa con trai thứ hai của Triệu Quốc phu nhân tên là Tiết Đạc đổi thành Độc Cô Đạc, kế thừa tước vị của phụ thân mình.

"Việc như vậy thì giúp làm sao?" Cung Cẩm Lan thầm nghĩ, Độc Cô Đạc đúng là một người thận trọng, thăm dò tỉ mỉ kỹ càng như thế. Tiểu thư Quốc công sống ở chốn khuê phòng, tính tình thực tế thế nào chắc chỉ có mấy a hoàn trong phủ luôn kề cận bên cạnh mới biết rõ.

"Hôm nay là tết Nguyên Tiêu[2], nghe nói Hầu gia và mấy người bạn hẹn nhau ở Vãn Hà lầu. Chị dâu muốn để Khanh nhi giả làm Uyển Ngọc ở dưới lầu giải đố đèn[3] để vị tiểu Hầu gia kia có thể nhìn thấy Uyển Ngọc không phải là kẻ học ít tài hèn, kiến thức nông cạn."

[2] Tết Nguyên Tiêu: Còn gọi là Tết Thượng Nguyên, diễn ra hàng năm vào ngày rằm tháng Giêng âm lịch. Tết Nguyên Tiêu là đêm trăng tròn đầu tiên của năm mới, báo hiệu mùa xuân đã đến, mọi người ăn bánh, ngắm đèn lồng, giải câu đố để chúc mừng nhau. Đây là ngày lễ quan trọng đầu tiên sau mùa xuân.

[3] Đố đèn: Một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố đính trên đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường.

Trên đường phố lớn Trường An phồn hoa bậc nhất chốn kinh thành có rất nhiều tửu lầu, thường ngày phải cạnh tranh với nhau rất khốc liệt, nên đến ngày Nguyên Tiêu, những tửu lầu này càng phải giở hết những chiêu trò của mình để thu hút khách quan. Vãn Hà lầu nghĩ ra một chiêu mới, tết Nguyên Tiêu hàng năm thường treo hàng trăm câu đố đèn trước cửa, nếu có người nào giải được năm mươi câu, thì có thể dùng miễn phí một bàn tửu yến. Vài năm gần đây, nơi này đã trở thành một trong những cảnh đêm cần phải dạo qua của tết Nguyên Tiêu trên phố Trường An.

Cung Cẩm Lan nói: "Khanh nhi nhanh nhẹn thông minh, đương nhiên câu đố đèn không thể gây khó dễ cho nó. Nhưng cho dù có đeo mặt nạ, thì tiểu Hầu gia làm sao có thể xem Khanh nhi thành Uyển Ngọc được?"

Cung phu nhân cười đắc ý, "Để Khanh nhi dẫn theo Hướng Đại Trụ đi cùng."

Cung Cẩm Lan "Ồ" lên một tiếng, thầm nghĩ Hàn thị nhìn bề ngoài có vẻ rập khuôn cứng nhắc, thì ra cũng khá nhiều thủ đoạn, có thể nghĩ ra cái kế tráo mận đổi đào này.

Quản gia Hướng Đại Trụ của phủ An Quốc công là một người nổi tiếng ở kinh thành. Hắn vốn là người Hồ, được phụ thân của Cung phu nhân năm đó đi chinh phạt Tây vực mang về, hắn không chỉ mắt nâu tóc xoăn, mà còn cao lớn vượt trội, người bình thường chỉ đứng đến ngang vai hắn.

Trong kinh thành có rất nhiều người biết vị quản gia này, nếu có hắn đi theo, tất cả nhất định sẽ cho rằng Cung Khanh đeo mặt nạ chính là tiểu thư nhà hắn.

Cung Cẩm Lan xưa nay làm việc luôn chặt chẽ cẩn thận, bèn nói, "Ngày sau nếu tiểu Hầu gia biết được chân tướng, nhất định sẽ cho rằng nàng và phu nhân An Quốc công cùng lập mưu lừa hắn. Việc này không can thiệp vào có phải tốt hơn không."

Cung phu nhân phản đối: "Tẩu tẩu[4] chưa bao giờ nhờ vả thiếp việc gì, thật khó tỷ ấy mới mở miệng, thiếp sao có thể cự tuyệt? Hơn nữa, chúng ta không nói người giải đố đèn là Uyển Ngọc, mà để tiểu Hầu gia tự cho rằng đó là Uyển Ngọc, như vậy thì việc này sao có thể gọi là lừa hắn được?"

[4] Tẩu tẩu: Chị dâu.

Thế mà không gọi là lừa gạt ư? Cung Cẩm Lan lắc lắc đầu, không có cách nào hiểu nổi lý lẽ của mấy nữ nhân kia.

Trời vẫn còn chưa tối, nhưng trên đường phố Trường An tiếng người đã vô cùng huyên náo, ai ai cũng đổ xô ra đường.

Sau tết Nguyên Đán là đến những lễ hội khác nối tiếp nhau như tết Nguyên Tiêu, lễ Trung Hòa[5], lễ hội hoa[6], lễ Thượng Tỵ[7], ngày nào cũng tưng bừng náo nhiệt, nhưng trong đó tết Nguyên Tiêu là long trọng nhất, ba ngày liên tiếp không có đêm, cả kinh thành tưng bừng chào đón, bách tính sôi nổi ăn mừng, đi dạo khắp các đường phố ngắm đèn, cùng nhau vui đùa thâu đêm.

[5] Lễ Trung Hòa: Còn được gọi với nhiều tên khác nhau như Long Đài Đầu, lễ Long Đầu, lễ Xuân Long, lễ Thanh Long, đây là ngày lễ truyền thống của người Trung Quốc diễn ra vào ngày 2/2 âm lịch. Đây cũng là ngày sinh của ông Địa. Theo truyền thuyết dân gian, đây là ngày Long Vương ngẩng đầu lên hô mưa gọi gió, cho nên nó còn mang ý nghĩa là sau ngày này thì trời sẽ đổ mưa nhiều.

[6] Lễ hội hoa: Ngày 12 tháng 2 âm lịch.

[7] Lễ Thượng Tỵ: Diễn ra vào ngày 3/3 âm lịch, nhưng bây giờ không còn phổ biến nhiều trong tập tục văn hóa của người Hán.

Dòng người trên đường vô cùng náo nhiệt, hầu như ai cũng đeo mặt nạ, những chiếc mặt nạ với muôn hình muôn vẻ chính là một điểm thu hút lớn của tết Nguyên Tiêu.

Những người nghèo thường mua mặt nạ rẻ tiền được bày bán ở những sạp hàng ven đường để hòa cùng không khí chung. Còn người giàu có lại muốn mình phải nổi bật khác người, thông thường để có được một chiếc mặt nạ ưng ý họ phải tiêu tốn rất nhiều tiền. Đầu tiên phải bỏ một khoản lớn để mời họa sĩ giỏi vẽ mặt nạ, sau đó lại thuê nghệ nhân nạm vàng khảm ngọc lên đó, cố gắng để chiếc mặt nạ đạt tới mức tinh xảo lộng lẫy, độc đáo, nổi bật trong đêm hội Nguyên Tiêu.

Cung phu nhân dày công chuẩn bị hai chiếc mặt nạ, một chiếc thanh tú như đóa sen nở trên mặt nước, một chiếc thì mĩ miều quốc sắc thiên hương, cả hai đều do họa sĩ bậc thầy chốn kinh thành tô vẽ tỉ mỉ, rồi sau đó mới chuyển đến phường thêu dùng chỉ kim tuyến điểm xuyết trên cánh và nhụy hoa. Dưới ánh đèn, những cánh hoa sẽ lấp lánh vô cùng sinh động, giống như đang nở rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời, lung linh khoe sắc, đẹp không sao tả xiết.

Trời chiều chạng vạng, Cung phu nhân liền dẫn nữ nhi lên kiệu, đi thẳng tới phố Trường An, một con phố phồn hoa bậc nhất chốn kinh thành.

Lúc này dòng người đã vô cùng tấp nập, chen vai lấn chân, dường như tất cả đều tụ tập ở đây vậy. Những chiếc đèn lồng thắp nến lung linh, ánh sáng rực rỡ của chúng khiến cho những vì sao trên trời bỗng trở nên mờ nhạt, đến cả vầng trăng cũng cô đơn lẻ bóng.

Cung phu nhân xuống kiệu ở cầu Bình An đầu đường Trường An, dẫn Cung Khanh và thị nữ hòa vào dòng người đi bộ đến Đăng Nguyệt lầu ở giữa phố. Trong nhã gian[8] ở lầu hai, Hàn thị và Hướng Uyển Ngọc đã sớm đợi ở đó.

[8] Nhã gian: Phòng dành cho thượng khách.

Hướng Đại Trụ đứng chờ ở cửa nhã gian, người đúng như tên, giống hệt một cái cột vừa to vừa thô. Cung Khanh từ nhỏ thường xuyên đến nhà ông ngoại nên nhìn hắn quen mắt, không cảm thấy có gì là bất ngờ khiếp đảm.

Bước vào nhã gian, Hàn thị đích thân đứng dậy chào đón, đối xử với mẹ con Cung phu nhân rất nhiệt tình.

Hướng Uyển Ngọc chúc Cung Khanh cát tường, tuy vậy vẻ mặt có chút không tự nhiên.

Cung Khanh mỉm cười đáp lễ, trong lòng biết rõ biểu tỷ[9] đang vô cùng ghen tức.

[9] Biểu tỷ: Chị họ.

Lần này mình mà không giúp, tỷ ấy nhất định sẽ oán giận lắm đây, nhưng giúp rồi cũng chẳng hay ho gì, tỷ ấy không chỉ ghen tỵ vì mình thông minh hơn, mà còn cho rằng mình nhận lời giúp đỡ chẳng qua cũng chỉ để khoe khoang.

Theo một nguồn dò la đáng tin cậy, đêm nay Độc Cô Đạc đeo một chiếc mặt nạ Thần Nông, đã bước vào nhã gian thứ tư trên tầng hai của Vãn Hà lầu. Cho nên Hàn thị vừa nhìn thấy Cung Khanh liền đi thẳng vào vấn đề: "Ta đã dặn dò Đại Trụ, bảo hắn khéo nhất là đứng ở phía dưới bên ngoài cửa sổ phòng của tiểu Hầu gia, để người trong phòng cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy các con." Vừa nói bà vừa đưa ra một chiếc mặt nạ vô cùng tinh xảo đẹp đẽ, cười nói: "Đây là mặt nạ của Uyển Ngọc, tất cả đều nhờ cậy vào cô cháu ngoại này."

"Cữu mẫu[10] khách khí rồi, Khanh nhi đương nhiên sẽ tận lực." Cung Khanh nhận lấy mặt nạ, vừa nhìn đã biết giá trị không phải nhỏ. Trên chiếc mặt nạ vẽ một khuôn mặt mừng vui hớn hở, không nói đến những nét vẽ tinh xảo tài tình, mà chỉ riêng bông hoa mai kia dùng đá hồng ngọc điểm tô, giữa nhụy dát những sợi vàng mảnh nhỏ dài ngắn khác nhau, cũng đủ làm cho chiếc mặt nạ trở nên vô cùng sinh động. Không chỉ thế, lông vũ trang trí ở trên thân chim hỉ tước chính là lấy từ lông của con chim khổng tước cắt tỉa thành. Xem ra cữu mẫu đã phải rất lao tâm khổ tứ về việc này.

[10] Cữu mẫu: Mợ.

Hướng Uyển Ngọc nói với thị nữ đứng sau lưng: "Thanh Hoa, đeo mặt nạ cho tiểu thư."

Thanh Hoa hai tay đỡ mặt nạ, cẩn thận buộc thắt nút sợi dây ở phía sau gáy cho Cung Khanh.

Sau khi tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, Cung Khanh dẫn theo Thanh Hoa, Lam Nguyệt ra khỏi phòng. Hướng Đại Trụ dẫn theo hai tên gia đinh theo sát ở phía sau cùng đi xuống Vãn Hà lầu, cả đoàn lẫn trong biển người, Hướng Đại Trụ mắt nâu tóc xoăn, cao hơn đám đông một cái đầu trông rất nổi bật, tất cả mọi người đều ngoái nhìn hắn ta.

Hai tên tiểu nhị đứng trước cửa Vãn Hà lầu đang nhiệt tình mời chào khách qua lại.

Dưới mái hiên cong cong phía trước nhà treo rất nhiều đèn lồng với các kiểu hình dáng, ánh sáng lung linh, hoa văn đa dạng. Mọi người xúm quanh đó để xem đố đèn, vừa quan sát vừa suy đoán, bàn tán xôn xao.

"Đố đèn của Vãn Hà lầu năm sau khó hơn năm trước."

"Nếu mà đố đèn dễ đoán, thì tối nay để người ta chen chúc nhau sập cả Vãn Hà lầu này à?"

Giải đố đèn chính là một mánh khóe thu hút khách của tửu lầu này, chủ yếu là muốn thu hút sự chú ý của người khác, chứ không phải để người khác có thể dễ dàng giải được, cho nên trên những chiếc đèn lồng chỉ viết câu đố, mà không gợi ý là đố đồ vật hay đố chữ, rõ ràng muốn làm cho người xem có cảm giác không biết phải bắt đầu từ đâu.

Khách xem đố đèn cũng không phải vì thật lòng muốn giải được năm mươi câu đố để ăn một bữa tiệc miễn phí, mà câu nào giải được thì có chút hài lòng, còn câu nào không giải được thì tiêu sái rời đi. Vì vậy Vãn Hà lầu tuy đông đúc náo nhiệt, nhưng không hề có cảnh chen lấn, khách đến xem giống như dòng nước chảy, đến rồi đi, đi rồi lại đến.

Một nữ tử đeo mặt nạ chậm rãi bước lên, đứng thật lâu trước những câu đố đèn, nữ tử ấy người mặc xiêm y màu hồng phấn suôn mềm, rất tự nhiên hoạt bát, eo thắt đai gấm màu quýt chín, bên trên thêu điểm vài đóa mai màu trắng, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, vừa nhìn đã toát ra vẻ nhẹ nhàng tươi sáng.

"Đạp hoa quy lai điệp nhiễu tất, là Hương Phụ."

"Độc tại dị hương vi dị khách, là Sinh Địa."

"Linh lạc thành nê niễn tác trần, là phấn trầm hương."

Nữ tử một hơi giải liền ba câu đố, ngay cả ngừng nghỉ cũng chẳng có, giống như đọc sách trơn tru vậy, còn giọng nói nghe êm tai thú vị, dịu dàng uyển chuyển, mềm mại như chim oanh mới sinh rời khỏi tổ, khiến mọi người đều nhao nhao ghé mắt ngắm nhìn.

Hai tên tiểu nhị thốt lên kinh ngạc: "Ai da, tiểu thư tài cao, rõ ràng đều giải đúng rồi."

Phía sau lập tức có người nói chen vào: "Hóa ra đều là tên các vị thuốc, thảo nào chúng ta không giải được."

"Chúng ta không phải đại phu, làm sao có thể nghĩ ra được những thứ ấy."

"Tiểu thư nhà ta học sâu biết rộng." Hướng Đại Trụ đứng sau Cung Khanh lập tức đắc ý lên tiếng. Giọng của hắn cao vang the thé, lại còn cố ý nhấn mạnh hai chữ "tiểu thư", lập tức người trong các nhã gian ở lầu hai đều thò đầu nhìn xuống.

Ở trong một gian phòng có vị trí đẹp nhất, không khí ấm áp như mùa xuân, có ba người đang ngồi bên chiếc bàn bát tiên[11] kế cạnh cửa sổ. Đó là Hầu gia Độc Cô Đạc của phủ Định Viễn Hầu, Tả vệ Tướng quân Nhạc Lỗi của Cấm vệ quân và Duệ Vương Mộ Chiêu Luật.

[11] Bàn bát tiên: Một kiểu bàn hình vuông to, mỗi phía ngồi được hai người.

Tiếng thán phục dưới lầu đã khiến cho Mộ Chiêu Luật đang ngồi sát cửa sổ phải đưa mắt nhìn xuống, đập vào mắt hắn là thân hình cao lớn vạm vỡ của Hướng Đại Trụ, ngoại hình mang đậm nét dị quốc của hắn ta thật nổi bật.

Hắn không kiềm chế được nhếch môi cười: "Tiết Nhị, kia chẳng phải quản gia nhà phu nhân của ngươi sao?"

"Phụt..." một tiếng, bao nhiêu rượu trong mồm Độc Cô Đạc đều phun ra hết.

Nhạc Lỗi ngồi bên cạnh cửa sổ lập tức đứng dậy tỏ vẻ chu đáo, cười hà hà nói: "Đổi chỗ ngồi cho dễ ngắm, giai nhân giải đố đèn kia chắc hẳn là vị hôn thê của Hầu gia rồi."

"Đừng nói nhảm, bát tự[12] là việc không thể nhìn thoáng qua." Miệng tuy nói vậy nhưng Độc Cô Đạc vẫn nhanh chóng chuyển sang chỗ ngồi của Nhạc Lỗi, thò đầu ra xem.

[12] Bát tự: Một cách xem số mệnh của người Trung Quốc, dựa vào tám chữ của giờ, ngày, tháng, năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người.

Nữ tử đó đứng nghiêng nghiêng, thân hình thướt tha yểu điệu, chiếc mặt nạ trên mặt đã che chắn toàn bộ dung nhan, một chiếc lông đuôi chim Khổng Tước vừa khéo thò ra, thấp thoáng để lộ hàng lông mày được tô vẽ cẩn thận phía sau mặt nạ. Tóc mây vấn cao, dưới ánh đèn lồng lung linh rực rỡ sắc màu, nàng duyên dáng yêu kiều như đứng giữa muôn vàn quang ảnh, chỉ với thân hình nghiêng nghiêng ấy không thể tả hết được vẻ mềm mại uyển chuyển của nàng, thực giống như một thiếu nữ trong tranh vậy.

Đây là Hướng Uyển Ngọc ư? Độc Cô Đạc không có cách nào xác nhận, tuy hai nhà xưa nay thường hay qua lại, nhưng nữ tử chưa xuất giá luôn ở trong khuê phòng, hắn tuy đã từng gặp Hướng Uyển Ngọc, nhưng cũng không quen thuộc lắm, chỉ dựa vào hình dáng thì thật không thể nào phân biệt được.

Nữ tử đó khẽ ngẩng đầu nhìn đèn lồng, rồi nói lưu loát như nước chảy mây trôi: "Thâu lương hoán trụ, là Mộc Tặc; lão mưu thâm toán, là Thương Thuật; thiên nữ tán hoa, là Giáng Hương; Chiếu Quân xuất tắc, là vương bất lưu hành..."

Tiểu nhị vừa kinh ngạc vừa tán thán: "Ai da! Ai da! Không được rồi, xem ra hôm nay tiểu thư định giải hết năm mươi câu đố đèn sao?"

Chén rượu trong tay Mộ Chiêu Luật bất giác đặt xuống.

Nhạc Lỗi cười nói: "Hầu gia, không phải ngài nói Hướng tiểu thư tài học chẳng đến đâu sao? Đáp án ở đây đều là dược liệu, người bình thường vị tất đã giải ra được, phải chăng là dò la sai rồi?"

Độc Cô Đạc ánh mắt không chuyển nhìn chằm chằm vào thân hình yêu kiều đó, lẩm bẩm: "Chả lẽ sai ư?"

Mộ Chiêu Luật mỉm cười: "Ta thấy không hẳn là vậy."

Độc Cô Đạc quay lại, ánh mắt sáng quắc: "Vương gia có kiến giải khác sao?"

Mộ Chiêu Luật lắc lắc ly rượu trong tay, "Bản vương chẳng qua cảm thấy việc đêm nay có sự trùng hợp ngẫu nhiên quá mà thôi. Tại sao lần nào chúng ta đến đây uống rượu cũng đều gặp Hướng tiểu thư giải đố đèn, mà lần nào cũng dẫn theo một tên quản gia dễ gây chú ý như vậy? Những người khác đều đeo mặt nạ, chỉ có y để lộ rõ gương mặt của người Hồ. Thông thường mà nói, sự việc nào trùng hợp ngẫu nhiên quá, thì đều đáng nghi ngờ cả."

Độc Cô Đạc nói: "Mặt hắn to thế, chẳng có cái mặt nạ nào đủ lớn để đeo vừa cả."

Nhạc Lỗi không nhịn được cười vui vẻ, rồi ngừng lại nói: "Chẳng lẽ đây là một vở tuồng được Vãn Hà lầu và Hướng gia sắp đặt trước để cùng nhau diễn trò? Tất cả đáp án cô ta đều đã biết."

Mộ Chiêu Luật lắc đầu, "Vãn Hà lầu đưa ra đố đèn là việc sớm đã được chuẩn bị trước, còn chúng ta đến đây uống rượu lại là nhã hứng nhất thời, biết được hướng đi của Tiết Nhị chẳng qua cũng chỉ là mấy người trong Hầu phủ thôi."

Độc Cô Đạc hỏi: "Vậy, ý của Vương gia là?"

Mộ Chiêu Luật mỉm cười không nói.

Nhạc Lỗi thân là Tả Vệ Tướng Quân quân cấm vệ, tất nhiên nhạy bén và cảnh giác hơn người thường, lập tức hỏi lại: "Ý vương gia muốn nói, nữ tử này có thể không phải là Hướng Uyển Ngọc?"

Mộ Chiêu Luật khoanh tay cười nhạt, "Bản vương chẳng nói gì hết."

"Binh pháp hữu vân[3]," lời còn chưa dứt, Độc Cô Đạc đã vỗ vai Nhạc Lỗi, "Đi dùng binh pháp của ngươi đi, ngươi thân thủ khá, hãy gỡ mặt nạ của cô ta xuống, xem xem có phải là Hướng Uyển Ngọc hay không?"

[13] Binh pháp hữu vân: Ý nói phép dùng binh phải linh hoạt, yếm trá.

Nhạc Lỗi cười: "Để cô ta mắng bản mỗ là kẻ háo sắc hay sao?"

Độc Cô Đạc nói: "Ngươi đeo mặt nạ, Hướng tiểu thư cũng không biết ngươi là ai, sợ gì chứ!"

Nhạc Lỗi hai tay buông thõng, "Ta không biết mặt tiểu thư nhà Hướng gia, cho dù có gỡ mặt nạ của nàng ta xuống, cũng không biết đó có phải người thật hay không."

Độc Cô Đạc nói: "Ta xuống lầu trước, đứng ở góc đường đối diện xem." Vừa nói vừa cầm chiếc mặt nạ Thần Nông[14] đeo lên che kín khuôn mặt, bước nhanh xuống lầu.

[14] Thần Nông: Còn được gọi là Viêm Đế, một vị vua huyền thoại của các dân tộc chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Hoa, một trong Tam Hoàng và được xem là một anh hùng văn hóa Trung Hoa.

Nhạc Lỗi vừa cười vừa thở dài, đành phải đeo chiếc mặt nạ Hàn Bạt[15] lên, cũng đi theo xuống lầu.

[15] Hàn Bạt: Quái vật trong truyền thuyết chuyên gây hạn hán.

Mộ Chiêu Luật lại lắc lắc ly rượu trong tay, ánh mắt không rời khỏi thân ảnh yểu điệu dưới kia.

Cung Khanh giải liền một mạch ba mươi sáu câu đố, cả hai tiểu nhị của quán đứng bên cạnh nàng hô hào cổ vũ, vừa kinh ngạc vừa bội phục, thu hút không ít người tới vây xem.

"Ai da, vị tiểu thư này đúng là thông minh hơn người, có những dược liệu mà tôi chưa từng được nghe qua."

"Nàng ấy là tiểu thư của phủ An Quốc công, tất nhiên thông minh hơn người."

"Sao ngươi biết đó là tiểu thư của phủ An Quốc công?"

"Ngươi không thấy tên người Hồ đó sao? Đó là quản gia của phủ An Quốc công, tên là Hướng Đại Trụ."

"Ôi, cái tên này quả thực chính xác."

Cung Khanh giải đến câu đố thứ bốn mươi chín thì phía sau nàng càng náo nhiệt hơn, tiểu nhị của quán cũng nhảy nhót không ngừng, chỉ chờ nàng giải được câu đố thứ năm mươi, thì có thể mời nàng bước xuống lầu nhập tiệc.

Cung Khanh đột nhiên dừng lại, nàng quay đầu nở nụ cười xinh đẹp nói với tên tiểu nhị: "Ta không giải nữa."

Hai tên tiểu nhị hốt hoảng nói: "Tiểu thư giải tiếp câu nữa đi, bản quán sẽ tặng nàng một bàn tửu yến."

"Đúng vậy đúng vậy, chỉ còn một câu nữa thôi, bỏ qua thì thật đáng tiếc."

Hướng Đại Trụ nói lớn: "Tiểu thư nhà ta đâu có xa lạ gì với tửu yến của quán các ngươi, chẳng qua là đến đây chơi đùa vui vẻ thôi."

Cung Khanh mỉm cười quay người lại, ánh mắt chạm phải gì đó khiến nàng thoáng chút ngẩn ngơ.

Trong đám người đứng phía sau có một hán tử vóc dáng cao cao, đeo một chiếc mặt nạ trừ tà mà nếu thoáng nhìn thì thấy rất bình thường, nhưng ánh mắt phía sau mặt nạ, giống như hàn tinh, dường như đến cả tầng mây rất xa kia cũng không thể nào che phủ được. Ánh nhìn của nàng giống như bị đôi mắt đó thu hút, trong lòng thoáng chốc chùng xuống.

Bước chân của nàng dừng lại trong giây lát, Nhạc Lỗi vờ như vô ý bước tới phía sau nàng, nhẹ nhàng đưa tay lên, ra vẻ chỉnh lại phát quan[16], chẳng ai có thể nhìn ra làm thế nào mà y lại có thể tháo nút sợi dây đeo mặt nạ phía sau gáy nàng.

[16] Phát quan: Như một dạng mũ nhưng chỉ chụp lên búi tóc, có hoặc không có trâm cài, thời xưa chỉ có người quyền quý mới đội phát quan.

Cung Khanh chỉ cảm thấy mặt nạ chợt lỏng ra, bèn vội vàng đưa tay lên đỡ.

May mà động tác của nàng đủ nhanh, mặt nạ chỉ tuột đến sống mũi.

Nhạc Lỗi chỉ thấy được đôi mắt.

Y xuất thân võ tướng, nhưng lại thuộc làu thi thư, tài văn hơn người, chỉ đáng tiếc trong tích tắc ấy, y lại không thể dùng bất cứ ngôn từ nào để miêu tả được đôi mắt đó.

Chỉ là một đôi mắt nhưng dường như cũng đủ làm người khác phải một đời đắm đuối.

Cung Khanh không hề biết tại sao mặt nạ của nàng lại bị tuột ra, nhưng người đeo mặt nạ trừ tà kia lại thấy rất rõ ràng.

Hóa ra là nàng, hắn chắp tay mỉm cười, bước ra khỏi đám đông.

Cung Khanh đỡ lấy mặt nạ, nói với Lam Nguyệt: "Dây tuột rồi, mau buộc lại."

Lam Nguyệt vội vàng thắt chặt dây mặt nạ cho Cung Khanh, để khỏi rơi ra, nàng buộc thêm một gút thắt.

Đúng lúc đó, trước mặt có một hán tử đeo mặt nạ Thần Nông đi tới, chắp tay thi lễ: "Tại hạ đường đột, dám hỏi vị tiểu thư đây có phải là tiểu thư Uyển Ngọc của phủ An Quốc công hay không?"

Vừa nãy chỉ kịp nhìn thoáng qua, nên Độc Cô Đạc cũng không nhìn rõ được khuôn mặt của Cung Khanh, hắn nóng lòng bước tới định hỏi trực tiếp.

Cung Khanh thầm kêu không xong rồi, nhưng may thay Hướng Đại Trụ nhanh trí, ngăn Độc Cô Đạc nói: "Tiểu thư mau về thôi, kẻo phu nhân lại mong."

Dù sao thì Độc Cô Đạc cũng đeo mặt nạ, lại không tự báo danh tính. Hướng Đại Trụ đương nhiên không hề biết hắn là ai, kiên quyết chặn lại. Cung Khanh nhân cơ hội cất bước bỏ đi, đương nhiên cũng không biết hán tử đó là ai.

Lam Nguyệt nhỏ giọng trách Thanh Hoa, "Ngươi buộc dây thế nào vậy? May mà tiểu thư nhanh tay chặn được mặt nạ, nếu lỡ chẳng may bị tiểu Hầu gia nhìn thấy thì uổng phí phu nhân một phen dụng công sắp đặt. Thật là nguy hiểm."

Độc Cô Đạc không thể làm gì hơn là cùng trở lại Vãn Hà lầu với Nhạc Lỗi.

Mộ Chiêu Luật cười hỏi: "Đã nhìn ra chưa?"

Độc Cô Đạc hậm hực nói: "Nàng ta phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, đưa tay lên đỡ lấy mặt nạ, chỉ để lộ ra đôi mắt."

"Một đôi mắt vẫn chưa đủ ư?"

"Chỉ dựa vào đôi mắt lẽ nào có thể nhận ra một người?"

Mộ Chiêu Luật cười cười, "Nhìn người vốn là nhìn đôi mắt, phải vậy không Nhạc tướng quân?"

Nhạc Lỗi thoáng chút hoảng hốt, tâm trí chợt hiện lên đôi mắt đó. Thế gian không thể lại có thêm một đôi mắt giống như vậy được, nếu như y nhìn lại lần nữa, nhất định sẽ nhận ra.

Mộ Chiêu Luật cầm chiếc mặt nạ trừ tà trên bàn lên, "Bản vương xuống dưới đi dạo, các ngươi cứ tùy ý."

Cung Khanh trở về Đăng Nguyệt lầu, Hàn thị vội hỏi: "Thế nào rồi?"

Thanh Hoa cười nói: "Tiểu thư tài năng xuất chúng, một mạch giải hết bốn mươi chín câu đố."

Lam Nguyệt cũng nói: "Nô tỳ lén nhìn thấy, người ở mấy nhã gian trên lầu dường như đều thò đầu ra xem đó."

Hàn thị cười tủm tỉm nói: "Thật tốt quá, Hầu gia có thể đã nhìn thấy chăng?"

Lam Nguyệt trả lời: "Hầu gia chẳng biết từ lúc nào đã xuống dưới lầu, lại còn ngăn cản tiểu thư."

Hàn thị lấy làm kinh hãi, "Sau đó thì sao?"

"Tiểu thư không lên tiếng trả lời, đưa nô tỳ đi luôn, Hướng quản gia cũng ngăn ngài ấy lại."

Hàn thị buông tiếng thở dài.

Cung phu nhân không nhịn được cười nói: "Lá gan Độc Cô Đạc quả nhiên không nhỏ, làm gì có thứ đạo lí chặn đường nhi nữ người ta giữa đường giữa phố. Hắn bị người ta coi là kẻ háo sắc rồi đánh cho cũng là đáng đời."

Hàn thị cười nói: "Gia thế hắn như vậy, đương nhiên hành vi cũng đặc biệt hơn người khác."

Cung phu nhân che miệng cười: "Gia thế tốt, dung mạo cũng anh tuấn."

"Ta với huynh trưởng muội đều rất hài lòng."

Cung phu nhân hỏi: "Vậy Uyển Ngọc thấy thế nào?"

Hướng Uyển Ngọc cúi đầu, sắc mặt lãnh đạm, chẳng như những cô gái bình thường khi nghe thấy chủ đề này đều để lộ vẻ vừa xấu hổ vừa vui mừng.

Cung Khanh thầm nghĩ, tại sao trông sắc mặt tỷ ấy lại như chẳng có chút vui vẻ gì khi được gả vào Hầu phủ? Hao tâm tốn sức để Độc Cô Đạc nhìn tỷ ấy bằng con mắt khác, lẽ nào chỉ là chủ ý của cữu mẫu?

Hàn thị nói: "Khanh nhi, con với Uyển Ngọc vào trong thay y phục, đề phòng vạn nhất."

Cung Khanh lại nghĩ thầm: Lần này cữu mẫu vạch kế hoạch thật chu toàn. Chả trách cố tình đặt trước nhã gian lớn nhất Đăng Nguyệt lầu này, bên trong còn có một phòng nhỏ để nghỉ ngơi, hóa ra là cho hai người hoán đổi trang phục.

Cung Khanh và Hướng Uyển Ngọc bước vào gian phòng nhỏ bên trong, Thanh Hoa và Vân Diệp cũng theo vào giúp.

Hướng Uyển Ngọc gượng gạo nói tiếng đa tạ, nhưng nghe ra chẳng có lấy một chút thành ý nào.

Cung Khanh cũng không tính toán với nàng ấy, dịu dàng cười nói: "Tỷ tỷ phúc khí thật tốt."

Hướng Uyển Ngọc chua chát trả lời: "Gả vào Hầu phủ là tốt sao? So với muội, ta còn kém xa lắm."

Hôn sự của mình còn chưa đâu vào đâu, sao tỷ ấy lại nói như vậy? Cung Khanh không khỏi hiếu kỳ liền lên tiếng: "Tỷ tỷ sao lại nói những lời như vậy?"

"Muội cũng đã đến tuổi cập kê[17], nhưng lại trì hoãn chưa định hôn sự, lẽ nào không phải vì năm sau sẽ tuyển chọn Thái tử phi?"

[17] Cập kê: Xưa nhi nữ đến tuổi lấy chồng thì được cài trâm, gọi là cập kê.

Cung Khanh ngẩn ra: "Tỷ nghe được từ đâu vậy?"

"Mọi người đều truyền nhau như vậy. Gả vào hoàng thất mới là điều mong ước nhất của nữ nhi trong thiên hạ, huống hồ tài mạo của Thái tử đương triều không ai bì kịp, thật là xứng đôi với muội đó."

Trong khẩu khí của Hướng Uyển Ngọc thấy rõ lòng ghen tuông càng lúc càng trở nên sôi sục. Cung Khanh kinh sợ, chẳng lẽ tỷ ấy muốn sang năm tham gia tuyển phi, cữu mẫu không đồng ý, vì vậy vội vàng định hôn sự với Hầu phủ cho yên chuyện?

Cái việc ghen tuông này thật đúng là chẳng hiểu ra sao cả.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro