10+11+12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 10: KỲ QUÁI


Ăn uống no đủ, Cố Nha Nha hơi mệt mỏi, miễn cưỡng tựa vào đầu giường, nhìn mấy nha hoàn dọn dẹp.


Thọ Nhi dọn dẹp sạch sẽ, nhìn Cố Nha Nha lười biếng nửa nằm trên giường, vội vàng dụ dỗ nói: "Tiểu thư, mới ăn cơm, nằm như vậy sẽ không tiêu, hay là người ngồi một chút, kêu Đào Nhi đọc chuyện xưa cho người nghe, sáng nay nô tỳ mới sai người đi mua chuyện xưa mới về, có thể thú vị đó."

"Còn có chuyện xưa?" Cố Nha Nha hơi kích động, vội vàng ngồi dậy: "Mau mang tới ta nhìn một chút."

"Vâng." Thọ Nhi thấy nàng nghe lời ngồi dậy, vui vẻ nở nụ cười, xoay người đi đến bàn trang điểm, từ trong ngăn kéo cầm một quyển sách thật mỏng.

"Ta xem một chút." Cố Nha Nha vừa nhận lấy vừa nhìn, cuốn sách giống như quyển vở nhỏ ố vàng này chính là chuyện xưa cổ đại? Nàng vội lật vài trang, muốn nhìn một chút cổ đại có chuyện xưa thú vị gì, thế nhưng, nhìn chữ phồn thể trên giấy, tức thì có chút mơ hồ.

"Tiểu thư, nô tỳ đọc cho người nghe." Lúc này Đào Nhi đi tới, xung phong nhận việc nói.

"Ngươi đọc?" Cố Nha Nha nghi ngờ nhìn nàng, chẳng lẽ ngày xưa nguyên chủ muốn xem cái gì, đều dựa vào nha đầu này đọc? Nàng, không phải là không biết chữ chứ?

Nghĩ đến trong tiểu thuyết viết về Úy Tuệ, trừ xinh đẹp ra, trong bụng ngu ngốc, cái gì cũng sai.

Thật đúng là vô cùng có khả năng!

"Được rồi, ngươi chọn mấy đoạn hay hay mà đọc. Mấy người các ngươi, đi xuống đi."

"Vâng." Mấy người Thọ Nhi khom người cáo lui.

Đào Nhi đứng bên giường, nghiêm túc lật xem quyển sách, sau đó cười nhìn một đoạn thú vị, nhẹ nhàng đọc: "Ngày trước, một huyện nào đó có một vị Đinh tri huyện mới nhậm chức, tính tình hắn cương trực, làm quan thanh liêm, làm việc nghiêm túc."

"Mang cái ghế lại đây ngồi đọc." Cố Nha Nha ngắt lời nàng.

"Dạ." Đào Nhi tiện tay dịch cái ghế nhỏ ngay đầu giường lại đây, vừa ngồi xuống, tính đọc tiếp.

Cố Nha Nha xua tay: "Trước đừng đọc, nói cho ta nghe một chút."

"Hả? Tiểu thư muốn nghe gì?" Đào Nhi đóng sách lại, hào hứng bừng bừng hỏi.

Nhìn gương mặt tròn vo của nha đầu này, ánh mắt to trong suốt sạch sẽ, Cố Nha Nha cong môi cười: "Tùy tiện tâm sự một chút. Đúng rồi."

Đột nhiên, giống như nghĩ tới cái gì, sắc mặt nàng biến đổi, thở dài nói: "Hôm nay ta nhìn thấy hài tử kia, hình như lại gầy không ít."

Hài tử kia? Đào Nhi suy nghĩ, bừng tỉnh hiểu ra: "Tiểu thư nói là Tiểu thiếu gia Vân Nhạc?"

Thì ra nam hài xinh đẹp này gọi là Vân Nhạc: "Ừ." Cố Nha Nha gật đầu, lại không hiểu sao thở dài: "Nhìn thấy thật khiến người ta thương tiếc."

Đào Nhi đơn thuần, không nghi ngờ mình đang bị người gài bẫy, nghe chủ tử cảm khái như vậy, cũng thở dài: "Ai nói không phải chứ, nói tới, mạng của Tiểu thiếu gia cũng thật khổ....."

Đào Nhi thật ra cũng là máy hát, tiếp xúc ngắn ngủi, Cố Nha Nha cũng biết đặc điểm này của nàng, thay đổi biện pháp hỏi thăm chuyện của Úy gia từ nàng, quả nhiên thu hoạch phong phú.

Thì ra, tiểu nam hài kia quả nhiên là đệ đệ ruột của nàng, tên Úy Vân Nhạc, năm nay tám tuổi, thủa nhỏ yếu ớt, không nói lời nào, không để ý tới người, cả ngày đắm chìm trong thế giới của mình, Úy phủ nhiều lần thỉnh danh y khắp nơi, hiệu quả quá nhỏ.

Chỉ là, năm năm trước, đột nhiên Úy Vân Nhạc dính lấy Thượng Quan Tễ Nguyệt, từ đó về sau, nhiệm vụ chăm sóc hắn rơi xuống trên người quản gia Thượng Quan Tễ Nguyệt.

Lại nói, Thượng Quan Tễ Nguyệt này cũng là người khiến người khác say sưa bàn tán, nam tử tuấn tú xuất trần như trích tiên, mười năm trước vừa mới vào phủ, đều cho rằng là danh môn công tử quý tộc, ai ngờ lại đến Úy phủ làm quản gia.

Hắn vừa tới, trái tim của đám vú già nha hoàn sống lại toàn bộ, vô số người cầu thân, người có ý đồ quyến rũ lại càng không đếm xuể, nhưng mà, bất kể già trẻ xấu đẹp, hễ là phái nữ, hắn đều không nhúc nhích.

Về sau, người có tâm tư này cũng ít đi.

Còn có, thì ra thật sự Úy Tuệ không biết chữ, hơn nữa, không phải nàng bướng bỉnh học không tốt, mà là từ nhỏ đến lớn, Úy phủ chưa từng mời người đến dạy tri thức cho nàng.

Cầm kỳ thi họa thì càng dốt đặc cán mai.

Ngược lại thỉnh mấy võ sư dạy nàng luyện võ, chỉ là cũng không phải học võ công tuyệt đỉnh gì, cũng chỉ là mấy động tác có thể ức hiếp người thôi.

Như vậy, Cố Nha Nha thật sự không hiểu được.

Đào Nhi giải thích nói: Nữ tử không tài mới có đức.

Đánh chết Cố Nha Nha cũng không tin nguyên nhân này.

Sau khi nghe xong, Cố Nha Nha trừ bỏ nghi ngờ bên ngoài, trong lòng lại bốc lên từng luồng khí lạnh, khoát tay: ''Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi, ta mệt mỏi, muốn ngủ.''

''Vâng.'' Đào Nhi không hiểu sao tự nhiên chủ tử lại ỉu xìu, hơn nữa, hôm nay lời nàng hỏi cũng rất kỳ quái, những thứ nàng nói không phải chủ tử càng rõ ràng hơn so với nàng sao?
Ai, ngẫm lại, vốn là hôm nay chủ tử rất kỳ quái, thôi, có lẽ thật sự mệt mỏi.

Đào Nhi đóng cửa phòng, đi ra ngoài.

Trong phòng, Cố Nha Nha quét mắt nhìn vàng bạc xa hoa khắp phòng, không thấy đẹp, ngược lại cảm thấy tục tằn không chịu nổi.

Trong này làm gì có khuê phòng tiểu thư thanh nhã? Hoàn toàn giống như của tiệm bán đồ trang sức vàng bạc thôi.

Kéo chăn che kín đầu lại.

Cố Nha Nha cầu nguyện, ngủ một giấc, sẽ trở về hiện đại thôi.

Nhưng, nếu như không thể trở về, vậy, từ nay về sau, nàng sẽ không còn là Cố Nha Nha, mà sẽ là Úy gia Nhị tiểu thư Úy Tuệ.

*****

Hiện thực, thường rất tàn khốc.

Cố Nha Nha cảm giác vừa ngủ một giấc cực kỳ cực kỳ sâu, mãi cho đến khi mặt trời lên cao vào ngày hôm sau.

Nhưng mà, khoảng khắc mở mắt, cả phòng xa hoa chói mù mắt nàng, cũng khiến cho lòng nàng rơi vào đáy cốc trong nháy mắt.

Xem ra, từ nay về sau, nàng thật sự phải làm Úy Tuệ rồi.

Thôi, Úy Tuệ thì Úy Tuệ, dù sao cũng là tiểu thư, áo đến vươn tay cơm đến há miệng, thật vừa lòng.

Cố Nha Nha nhớ lại, lên tinh thần lần nữa, lưu loát ngồi dậy, vẫn không quên động viên mình hô to một tiếng: ''Ta là Úy Tuệ.''

Ầm -- cửa phòng bị dùng lực đẩy ra, vẻ mặt nha hoàn Thọ Nhi lo lắng tiến vào: ''Tiểu thư, làm sao vậy? Gặp ác mộng à?''

''Không có, ngủ thật ngon.'' Cố Nha Nha, à, không, Úy Tuệ vén chăn lên, muốn xuống giường.

Thọ Nhi vội vàng cầm y phục trên bình phong, ân cần phục vụ nàng mặc vào.

Mặc xong, Thọ Nhi gọi Hỉ Nhi tiến vào chải đầu cho nàng.

Hỉ Nhi và hai tỷ muội Thọ Nhi, Đào Nhi, còn có một người, là bốn đại nha hoàn trong phòng nàng, bình thường phụ trách mọi sinh hoạt hàng ngày của nàng.

Hỉ Nhi rất khéo tay, chỉ chốc lát sau, chải mái tóc đen của Úy Tuệ thành búi tóc xinh đẹp.

Chỉ là, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng mà, vẫn là một nữ hài chưa cập kê, vấn một búi tóc thành thục như vậy có phải giống người lớn quá rồi hay không?

Úy Tuệ nhìn xung quanh gương đồng, chỉ cảm thấy kỳ quái, lúc này, lại lấy Hỉ Nhi mở hộp trang sức ra, từ bên trong lấy ra một cây trâm vàng muốn cắm vào giữa tóc, không khỏi kinh hãi.

Nàng còn nhớ ngày hôm qua lúc thay y phục chải tóc lại, từ trên tóc rút ra mười hai cây trâm khéo léo tinh xảo xa hoa, lúc ấy, nàng không lo lắng soi gương, cũng không có cơ hội nhìn đến cảnh tượng khủng bố đầu đầy trâm vàng.

Nhưng lúc này, nhìn cây trâm trong tay Hỉ Nhi, với những cây trâm hoa, trâm cài, châu ngọc, vân vân... bên trong hộp trang sức này, vội vàng nghiêng đầu, quay đầu nhìn nàng.

''Không phải ngươi muốn cắm toàn bộ những thứ này vào trên đầu ta chứ?''

Hỉ Nhi mỉm cười: ''Hôm nay tiểu thư không muốn cài trâm sao? Như vậy, những thứ này thì sao?''

Nàng để trâm vàng xuống, cũng lấy hộp trang sức trong ngăn kéo nhỏ ra, hỏi ý kiến nàng.

''Cái này đi.'' Úy Tuệ tiện tay cầm một cây trâm bạch ngọc điêu khắc thành hoa lan, để cho nàng cắm vào tóc.

Hỉ Nhi kỳ quái: ''Tiểu thư, chỉ cần một đóa hoa bạch ngọc thôi sao? Có thể quá đơn thuần rồi hay không?''

Thật xem đầu nàng thành hộp trang sức à? Úy Tuệ liếc nàng, đứng dậy; ''Cứ như vậy đi, ta đói rồi, phân phó người chuẩn bị cơm.''

''Vâng.'' Hỉ Nhi đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, Đào Nhi nhanh tiến vào, ánh mắt nhiều chuyện lóe sáng khác thường.

''Tiểu thư, đã xảy ra chuyện. Vừa rồi nghe Tây viện truyền đến tin tức, sáng sớm không biết Đại tiểu thư nổi điên cái gì, thế nhưng chém đứt hai tay Lục Nhi.''

''A?'' Úy Tuệ nghe xong, cảm thấy run rẩy, chặt tay? Sát thủ xuyên qua thành Đại tiểu thư này quả nhiên rất tàn nhẫn, rất ác độc.

(Về sau nữ chủ lấy tên Úy Tuệ lên sân khấu)


CHƯƠNG 11: GIẾT GÀ DỌA KHỈ

  Tây viện, viện của Đại tiểu thư Úy Như Tuyết, hoàn toàn yên ắng.

Mười mấy vú già, nha hoàn đứng thành một hàng trong sân, tất cả cúi đầu lắng nghe, nơm nớp lo sợ.

Trên đất, một bãi máu chưa khô, bị mặt trời mới mọc chiếu lên, mùi máu tươi bốc lên khiến người muốn nôn mửa, lúc nào cũng nhắc nhở họ, trước đây không lâu, nơi này xảy ra một màn cực kỳ tàn nhẫn.

Đại tiểu thư Úy Như Tuyết, tự mình cầm một con dao gọt trái cây, cắt đứt tay của nha hoàn Lục Nhi từng chút từng chút một.

Nguyên nhân cuối cùng, cũng chỉ do buổi sáng Lục Nhi phục vụ không chu đáo.

Đại tiểu thư muốn mặc bộ quần áo màu tím nhạt kia, Lục Nhi nói Nhị tiểu thư thích màu sắc này, để cho nàng đổi những màu khác, lại tự chủ trương cầm một bộ xanh nhạt, mà không ai biết, hiện giờ Úy Như Tuyết căm ghét nhất màu sắc trắng trong thuần khiết.

Đại tiểu thư muốn chải đầu, Lục Nhi chỉ đưa lược, nói là rất bận rộn, không có thời gian.

Đại tiểu thư ăn điểm tâm, Lục Nhi bưng tới bát cháo nhỏ đã nguội lạnh.

Chiếc đũa Đại tiểu thư rơi xuống đất, Lục Nhi đang trải giường chiếu, để Đại tiểu thư tự mình cúi xuống nhặt lên.

Vì vậy, Đại tiểu thư ôn nhu kêu Lục Nhi đến trước mặt, nhìn bộ dáng xinh đẹp của nàng, cười như không cười.

Lúc này, Lục Nhi còn không biết ngày chết đã đến, ngược lại không nhịn được nói.

"Đại tiểu thư, người còn có chuyện gì à? Sáng hôm nay không phải cái này cái kia, bản thân người cũng có tay có chân, không thể cử động sao? Sao lại không ăn cháo này? Ăn xong rồi hả? Ăn xong rồi thì nô tỳ mang xuống. Một hồi, đừng có chưa tới giờ cơm trưa đã kêu đói, đến lúc đó, nô tỳ cũng không làm món khác."

Kỳ thật, lời như vậy, thường ngày tất cả mọi người vẫn nói như vậy, thói quen.

Ai có thể ngờ hôm nay, Lục Nhi đụng phải họng súng, vừa dứt lời, Đại tiểu thư quăng tới một cái tát, đánh nàng tới u mê, cái này còn chưa xong, bình thường Đại tiểu thư vừa mềm yếu vừa ngốc nghếch, hôm nay lại lợi hại như vậy.

Đối với Lục Nhi đang mê man, đứng dậy, nhấc chân hung hăng đạp một cái, đá thẳng vào ngực nàng.

Lần này, Lục Nhi gặp họa lớn, cả người giống như diều đứt dây, bay ra khỏi phòng.

Lúc ấy, trong phòng, ngoài phòng, tất cả mọi người trợn tròn mắt.

Tự nhiên, cũng có người thường qua lại với Lục Nhi, muốn tới đây giúp nàng, nhưng lúc này tay Đại tiểu thư cầm một con dao gọt trái cây sắc bén, âm trầm từ trong nhà đi ra.

Tất cả mọi người đều không quên vẻ mặt lúc ấy của nàng, lạnh lẽo, khát máu, tàn nhẫn, giống như lệ quỷ bò lên từ địa ngục, tức thì mọi người sợ hãi quên lên tiếng.

Chỉ thấy Đại tiểu thư nắm tóc Lục Nhi, kéo nàng vào trong viện, cười lạnh nói: "Đôi tay này của ngươi, không có khả năng phục vụ bản tiểu thư, còn giữ làm cái gì?"

Kết quả là, tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng vang lên, cứ như vậy Đại tiểu thư cắt đứt hai tay của nàng.

Đánh vào thị giác như vậy, đối với tất cả mọi người trong viện trước nay chưa từng có, bây giờ nhớ lại, trong dạ dày vẫn còn quay cuồng.

Mà lúc này, Úy Như Tuyết ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn bọn vú già nha hoàn vốn không đặt nguyên chủ vào trong mắt, bọn họ nín thở im lặng, vẻ mặt thê lương, khóe môi nàng nở nụ cười trào phúng.

Quả nhiên, người hiền hay bị bắt nạt.

Nguyên chủ Úy Như Tuyết mềm yếu ngu dại, cho dù là Đại tiểu thư con vợ cả ở Úy phủ, bọn hạ nhân này cũng đều không đặt nàng vào trong mắt, bình thường phục vụ không chu toàn còn chưa tính, giống như Lục Nhi hôm nay nói lời châm chọc còn nhiều hơn nữa.

Hừ, không giết gà dọa khỉ, những người này vĩnh viễn đều không biết lợi hại.

Chỉ là, không biết những thứ đương gia chủ mẫu kia, nghe được tin tức này, sẽ có vẻ mặt gì.

Úy Như Tuyết cũng hơi gấp gáp, tiện tay nhận lấy trà nóng nha hoàn Thanh Nhi đưa tới, nhàn nhạt nhấp một hớp, vị không tệ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bầm tím, cuối cùng lộ ra nụ cười yếu ớt, chỉ là nụ cười không đạt tới đáy mắt.

Nàng vốn là sát thủ chủ chốt của một tổ chức sát thủ ở hiện đại, nhưng không nghĩ đến trong một lần thi hành nhiệm vụ, bị người ám toán, cuối cùng linh hồn xuyên vào trên người Úy gia Đại tiểu thư đáng thương bi thảm.

Nàng cũng không thừa kế trí nhớ của nguyên chủ, nhưng từ hôm qua vừa mở mắt, lại bị người đánh, hôm nay lại bị nha hoàn khi dễ, nàng đoán được ngay tình huống cuộc sống thường ngày của nguyên chủ.

Nhưng, trước khác nay khác, hôm nay nàng sẽ không nguyện làm người ngu si bị người khi dễ, mà những oan ức của nguyên chủ, nàng sẽ đòi lại từng chút một.

Chỉ là, tin tức thả ra đã hơn nửa canh giờ, nhưng không có một người tới hỏi trách, đây hoàn toàn ngoài dự liệu của nàng.

Theo lý thuyết, nàng làm loại chuyện tàn nhẫn này, không phải chủ mẫu Úy gia nên nhân cơ hội này trừng phạt nàng sao?

*****

Quả nhiên, cùng là người xuyên qua, ý nghĩ của Úy Tuệ cũng giống nàng, nàng cũng cảm thấy mẫu thân mình, cũng chính là chủ mẫu Úy gia hiện giờ - Công chúa Minh Ca, sẽ thừa cơ dạy dỗ Úy Như Tuyết.

Sợ xảy ra sự cố, nàng vội vã dẫn theo Đào Nhi đi tìm mẫu thân, muốn khuyên nàng đừng mặc kệ chuyện này.

Chủ tử dạy dỗ nô tài của mình, từ xưa cũng có, thủ đoạn hơi tàn nhẫn, chỉ là, giao cho quản gia làm việc theo quy củ là được, không nhất thiết tự mình động thủ.

Còn có, nàng lo lắng, có phải mẫu thân nàng làm cái gì mờ ám ở sau lưng không, bị Úy Như Tuyết nghi ngờ, lúc này mới chặt hai tay của nha hoàn, giết gà dọa khỉ?

Những thứ này, trạch đấu cung đấu đều viết đầy trong tiểu thuyết, nàng vừa nghĩ đến đây, vì vậy, càng lo lắng chạy đến Đông viện.

Vừa vào viện, Úy Tuệ sững sờ, sân đầy hoa cỏ, thanh u (đẹp và tĩnh mịch) lịch sự tao nhã, có mấy bồn hoa giống như đúc với mấy bồn thấy ở chỗ Thượng Quan Tễ Nguyệt.

Chỉ là, không để cho nàng kịp ngẫm nghĩ, nha hoàn Đông viện nhìn thấy nàng, vội vàng tới hành lễ, nói phu nhân mới dùng điểm tâm, thừa dịp mặt trời chưa lên cao, đến trong vườn tản bộ.

"Xác định là tản bộ trong vườn?" Úy Tuệ lo lắng nàng đến Tây viện tìm Úy Như Tuyết tính sổ.

Nha hoàn kia liên tục xác định: "Đúng, phu nhân ở trong vườn, mới cảm thấy khát nước, kêu nô tỳ trở lại lấy ít trái cây mang qua đấy."

Nói xong, nàng còn đưa mâm đựng trái cây cho Úy Tuệ nhìn.

"Đi, mang ta đi tìm phu nhân." Úy Tuệ nói.

"Vâng." Nha hoàn kia bưng mâm trái cây đi phía trước.

Không lâu sau, đã đến hậu hoa viên bên trong Úy gia.

Nhắc tới cũng kỳ, thời tiết mùa đông khắc nghiệt như thế, bên ngoài trời đông giá rét, một mảnh xơ xác, ở trong hoa viên Úy gia, lại như mùa xuân, hoa cỏ sum xuê, bay hương khắp nơi.

Trên bãi cỏ xanh biếc, một phu nhân cao quý, trong ngực ôm một con chó lông quăn trắng như tuyết, thảnh thơi tản bộ, sau lưng, mười mấy nha hoàn y phục giống nhau đi theo.

"Nương." Có lẽ là ý nguyện của bản thân nguyên chủ, Úy Tuệ nhìn thấy tình cảnh này, lại không tự chủ được lên tiếng.

Phụ nhân kia dừng lại, nghiêng đầu nhìn nàng, cũng không tiếp lời, chỉ là bàn tay trắng nõn nhẹ giơ lên, vẫy vẫy nàng.

Úy Tuệ vội chạy về phía nàng.

Đi tới gần, Úy Tuệ sửng sốt, nữ nhân thiên hương quốc sắc, hoa lệ tôn quý này, chính là mẫu thân của nàng?

Wow, nhìn bộ dáng này, tư thái này, da này, còn có phong thái toàn thân này, nói là tỷ tỷ của nàng cũng không quá.

Càng tới gần, theo quan điểm của Úy Tuệ, vị mẫu thân này còn đẹp hơn nguyên chủ ba phần, hơn nữa khí chất Công chúa cao quý, càng thêm rực rỡ khiến người không dám nhìn thẳng.

"Có chuyện gì sao?" Thấy nàng cúi đầu không nói, Công chúa Minh Ca không kiên nhẫn mở miệng.

Giọng nói nàng thanh lãnh (trong trẻo nhưng lạnh lùng), lạnh nhạt khiến trong lòng Úy Tuệ giật mình, bản năng nghĩ đến Đại ca Úy Vân Kiệt hôm qua, hôm qua hình như hắn cũng có thái độ như vậy.

Nhưng, không phải máu mủ tình thân sao? Vì sao, nàng không cảm thấy một chút ôn hòa?

Hay là, gia tộc cổ đại này, tôn ti lớn nhỏ được phân chia rõ ràng?

"Dạ, có một chút. Chỉ là, nữ nhi muốn nói riêng với người." Úy Tuệ ổn định tâm tình, nói.

Công chúa Minh Ca nhẹ nhàng liếc nàng, miễn cưỡng phân phó người đi theo phía sau: "Các ngươi đều lui ra."  


CHƯƠNG 12: THẬT TỐT

  "Nói đi, chuyện gì?"

Chờ tất cả nha hoàn tự giác lui ra ngoài hai trượng, tay Công chúa Minh Ca vuốt ve tiểu sủng vật, thanh thản chậm rãi bước đi.

Úy Tuệ đi bên cạnh nàng, thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn vị mẫu thân tiện nghi trẻ tuổi kỳ lạ này, làm sao cũng không tin, một nữ nhân như vậy, sẽ là mẫu thân của ba đứa trẻ.

Hay trong này có ẩn tình gì? Huynh muội bọn họ vốn là con nuôi? Làm như vậy để củng cố địa vị chủ mẫu Úy gia của nàng?

Nhưng xinh đẹp như vậy cũng có chút chói mắt, khí chất xuất chúng giống như tiên nữ, có người nam nhân nào không đau đây? Huống chi, nàng còn là Công chúa, cần gì dựa vào hài tử để củng cố địa vị?

Ha ha – Úy Tuệ cười thầm mình xem nhiều tiểu thuyết tào lao.

"Nhìn loạn cái gì?" Chợt, Công chúa Minh Ca quay đầu, tầm mắt trong trẻo lạnh lùng rơi vào trên mặt Úy Tuệ, đôi mày thanh tú khẽ nhíu: "Sao chỉ cài một đóa hoa nhỏ? Mộc mạc như vậy, là sợ Úy gia ta không có tiền sao? Người hầu của con đâu?"

"À?" Làm sao cũng không nghĩ tới, vị mẫu thân này đang nói cách ăn mặc của mình sao? Úy Tuệ vội vàng giải thích: "Là con thích hoa này, nên cài."

"Nhiều trâm cài trang sức như vậy, sao lại không mang nhiều chút? Hay vẫn không thích? Một chút nương phái người đến cửa hàng yêu cầu làm thêm cho con mấy cái mới." Công chúa Minh Ca nói.

Úy Tuệ nghe mà mồ hôi nhỏ giọt, thật đúng là muốn đầu nàng trở thành hộp trang sức à?

Nhưng mà, cẩn thận nhìn lên, nàng đã hiểu.

Chỉ là, phong cách Công chúa Minh Tuệ phi phàm, dù là đầu đầy chu sai, cả người quấn lụa, cũng làm cho người cảm thấy quý phụ nhân hoa lệ tôn quý.

Hơn nữa, dù nói thế nào, nàng ở tuổi đó, mẹ của ba hài tử, ăn mặc quý khí, còn hơn một bó tuổi còn còn giả bộ thiếu nữ.

Nhưng Úy Tuệ nàng không giống vậy, nàng xác thực vẫn là thiếu nữ chưa tới mười lăm tuổi, hoàn toàn là một nụ hoa chớm nở, vốn là trời sanh đoan chính, những thứ trang sức hoa lệ kia, đưa cho nàng hoàn toàn là vẽ rắn thêm chân.

"Không cần, nương, con còn rất nhiều không đeo hết." Úy Tuệ thật lòng không muốn đeo lên nhiều đồ như vậy, khiến cho người khác cảm thấy giống như nhà giàu mới nổi, cho nên, không đợi nàng (CCMC) mở miệng nữa, nàng (UT) vội vàng nói sang chuyện khác.

"Nương, buổi sáng nghe người ta nói, bên Tây viện đã xảy ra chuyện?"

Lúc nàng nói chuyện, đôi mắt nàng nhìn chăm chú mẫu thân mình, muốn tìm một chút dấu vết có liên quan tới nàng.

Nhưng kết quả không ngờ, vẻ mặt Công chúa Minh Ca không có bất kỳ khác thường gì, chỉ nhàn nhạt hừ một tiếng: "Ừ."

Úy Tuệ hơi không cam, thử hỏi: "Nương, người mặc kệ không quản sao?"

Công chúa Minh Ca dừng lại, khẽ cúi đầu, nhìn nàng chằm chằm, con ngươi màu hổ phách càng lạnh lẽo giống như băng tuyền dưới nước.

"Con cũng chỉ có chút tiền đồ này?"

"Ơ?" Úy Tuệ sững sờ, sao lại nói vậy?

"Nàng là một người ngu dại, cũng đáng giá cho con phí tâm như vậy?" Nói xong, ánh mắt của Công chúa Minh Ca lộ ra khinh miệt, còn có sự chán ghét khiến người không phát giác ra được.

"Nói trắng ra là, cũng vì nam nhân kia. Hừ, ngốc nhi, nương đã nói với ngươi bao nhiêu lần, trên đời này nam nhân đều bạc tình, nhất là những thứ người quyền cao chức trọng, ngoài mặt như tiên nhân, bên trong càng bẩn thỉu."

"....." Úy Tuệ chấn trụ.

Công chúa Minh Ca chỉ coi như nàng giống ngày thường nghe không lọt, chỉ lắc đầu lại nói: "Thái tử điện hạ không tệ, nhưng trong lòng hắn nếu có con, cũng được. Đã nhiều năm như vậy, cả ngày con mù quáng đi theo phía sau hắn, hắn có từng cho con nửa câu hứa hẹn?"

"....."

"Nương biết, bây giờ nói những chuyện này con hoàn toàn nghe không lọt, thôi, nếu con không còn chuyện gì thì trở về đi. Chuyện nha đầu Như Tuyết, con đừng mơ tưởng nương ra mặt thay con trừng trị nàng."

"À?" Những cái trước cũng thôi đi, giọng điệu tuy nhàn nhạt, nhưng trong lời nói đều vì tốt cho nữ nhi này, nhưng một câu cuối cùng, thật kinh động đến Úy Tuệ.

"Nương, người nói là sẽ không trừng phạt Đại tỷ tỷ sao?"

"Đại tỷ tỷ?" Công chúa Minh Ca nghi ngờ nhìn nàng, đột nhiên cười: "Rốt cuộc con cũng nguyện ý gọi nàng một tiếng Đại tỷ tỷ rồi. Ai, nàng vốn là hài tử có số khổ, vừa sinh ra mẹ ruột đã không còn. Hôn sự với Thái tử, cũng không phải do nàng, nếu như con còn chút hiểu chuyện, nên ít đi trêu chọc nàng. Nói đến, rốt cuộc con là huyết mạch của Bản công chúa, trên người chảy dòng máu Hoàng gia, nên tự trọng chút, cả ngày bởi vì một người nam nhân mà làm khó ngốc tỷ của mình, sẽ bị người chế nhạo."

Úy Tuệ nháy mắt mấy cái, những lời này của nương thật sự nhấc lên một hồi sóng gió không nhỏ trong đầu nàng, chẳng lẽ nàng là lòng tiểu nhân rồi?

Nghe lời này của mẫu thân, nàng hoàn toàn vô ý (không có ý định) thậm chí khinh thường đi sửa trị Úy Như Tuyết.

"Thế nào?" Thấy nàng sững sờ không nói, Công chúa Minh Ca còn tưởng rằng nàng không có đạt được mục đích trừng trị Úy Như Tuyết nên tức giận rồi, sắc mặt không khỏi lạnh xuống, khóe môi lộ ra nụ cười mỉa mai.

"Cũng là báo ứng, Bản công chúa lại sinh ra con là một vật ngu xuẩn."

Vật ngu xuẩn? Khụ khụ khụ, lời này thật khó nghe.

Nhưng mà, trái lại trong lòng Úy Tuệ lại tươi tỉnh lên, lại nói, chỉ có người máu mủ thân nhất mới có thể chửi mắng chỉ điểm, điều này làm cho nàng nghĩ tới mẹ ở hiện đại.

Mỗi lần nàng lười biếng không học tập, thức đêm xem phim Hàn, ngủ nướng tới bỏ bữa, làm một chút chuyện không tốt thì mẹ đều sẽ cầm chổi lông gà, vừa hù dọa vừa mắng nàng: "Nha đầu lười, tiếp tục như vậy nữa thì không lấy được chồng đâu, đến lúc đó làm gái lỡ thì, mọi người đều không cười chết con, tám mươi tuổi còn là một lão xử nữ, chờ đến già con sẽ hối hận đến xanh ruột cho coi."

Trước kia cảm thấy lão mẹ nói thật độc ác, rủa nàng tám mươi tuổi còn không tìm được đàn ông sao? Bây giờ nghĩ lại, cũng cảm thấy uất ức, hình ảnh mỗi lần cãi nhau với lão mẹ, bây giờ lại trở thành hồi ức ấm áp của nàng.

"Tại sao không nói chuyện, nương mắng không đúng?" Sắc mặt Công chúa Minh Ca hòa hoãn, nhưng giọng nói vẫn lành lạnh.

"Ha ha." Úy Tuệ ngẩng đầu, nhe răng cười với mẫu thân trẻ tuổi xinh đẹp này: "Nương mắng đúng, mắng hay, nữ nhi đã hiểu, về sau nữ nhi nghe lời nương. Không đi tìm Thái tử, cũng không làm khó Đại tỷ tỷ."

Hơi ngẫm nghĩ, Úy Như Tuyết cũng không phải do Công chúa Minh Ca làm hại, điều này làm cho nàng rất vui mừng, đồng thời cũng thở ra một hơi.

Chỉ hy vọng bây giờ Úy Như Tuyết có thể nhận rõ sự thật sớm một chút, đừng gây chuyện là tốt.

Nghe nàng nói những lời này, Công chúa Minh Ca cho rằng lỗ tai có vấn đề, đợi tiểu nha đầu nhếch miệng cười, còn thân mật đưa tay kéo cánh tay của mình, cả người nàng cứng lại, rất không tự nhiên rút cánh tay về, né tránh lui về một bước.

"Nói chuyện cứ nói."

Bởi vì mẫu thân Công chúa này trước lạnh lùng, sau lại chỉ điểm, Úy Tuệ nhận định nàng là một người ngoài lạnh trong nóng, không để ý sự xa cách của nàng với mình, vẫn cười nhẹ nhàng như cũ, đưa tay trêu chọc sủng vật trong ngực nàng.

"Dáng dấp vật nhỏ này thật béo, cả ngày ăn cái gì? Nương, người ôm mệt không? Nếu không, con ôm giúp người nhé?"

Tự mình muốn ôm, còn hỏi nàng ôm mệt không? Công chúa Minh Ca liếc nàng, giống như nhìn ra tâm tư của nàng, nhưng thật kỳ lạ, nàng không cự tuyệt theo bản năng như trong quá khứ, trái lại thật sự đưa Tuyết Nhi cho nàng.

"Con ôm cẩn thận, nhẹ nhàng một chút, đừng để móng tay con làm nó bị thương."

"Biết." Úy Tuệ đồng ý, nhưng ôm nó đến trong ngực, cũng không xoa vật nhỏ mũm mĩm gì đó, mà là nắm lấy lỗ tai mềm nhũn chơi, làm cho tiểu sủng vật Tuyết Nhi nhe răng với nàng, lộ ra mấy cái răng sắc bén.

Nhưng dáng dấp vật nhỏ này quá đáng yêu, tròng mắt đen lúng liếng trong veo, chọc người yêu thích, cho dù nó biểu hiện hung hãn nhe răng, cũng chỉ làm cho người ta cảm thấy hết sức đáng yêu, không có một chút uy hiếp.

"A --" Úy Tuệ không hề sợ nó, xách nó lên, chống lại con ngươi đen của nó, cũng thử nhe đầy răng trắng, hù dọa nó.

Quả nhiên, vật nhỏ không chịu hù dọa, ngao...ooo một tiếng rụt đầu lại, đôi mắt càng nhu nhược vô tội.

Úy Tuệ thấy ha ha cười lớn: "Nương, thật thú vị."

"Con đó, chỉ biết khi dễ Tuyết Nhi." Nhận được tín hiệu cầu cứu của Tuyết Nhi, Công chúa Minh Ca vội vàng đoạt lại trong tay nàng, chỉ là, nụ cười tuy bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại đầy ý cười.

Một màn này, khiến cho bọn nha hoàn cách đó không xa, mọi người trợn mắt há miệng nhìn, chỉ nói hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây rồi hả? Phu nhân và tiểu thư chung sống hòa hợp như thế?

Thật tốt!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro