13+14+15+16+17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 13: QUEN THUỘC

  Tạm biệt Công chúa Minh Ca, trên đường trở về, toàn thân Úy Tuệ thật thỏa mái, thì ra trong sách viết, với đức hạnh đó của nữ phụ, tưởng rằng là do thượng bất chính hạ tắc loạn.

Bây giờ nhìn lại, thật sự do mình suy nghĩ nhiều.

Chỉ cần từ nay về sau mình không trêu chọc sát thủ Tây viện kia nữa, vậy thì nàng cũng sẽ không có chuyện gì đúng không?

Hắc hắc. . . . . .

Mới khoan khoái cười hai tiếng, thình lình bị tiếng cãi vã kịch liệt quấy rầy.

"Rõ ràng ta nhìn thấy hoa này trước, ngươi dựa vào đâu mà ngắt lấy?"

"Ngươi thấy thì là của ngươi à? Cũng không tự cầm gương soi thử, bằng ngươi cũng xứng với hoa này?"

"Ngươi xứng? Sao ngươi không lấy nước tiểu soi mặt mình, vốn lớn lên đã xấu, hôm nay cài hoa này lên, cũng khiến cho hoa này xấu đi."

"Ta nhổ vào. Ngươi mới xấu xí đấy. Đôi môi dày cộm, giống như con khỉ, trách không được đến nay lão gia cũng không chịu viên phòng với ngươi, ha ha."

"Thôi đi, nói giống như ngươi mới là người sinh con cho lão gia. Không biết xấu hổ."

"A, nói đến sợ ngươi không tin, một đêm trước khi lão gia đi, là qua đêm ở trong phòng ta. Buổi tối đó nha, lão gia người uống một chút rượu, nhiệt tình với ta không biết bao nhiêu."

"Ta nhổ vào, ngươi không biết xấu hổ, trước tiên trả hoa cho ta."

Binh bốp rầm, Úy Tuệ trợn mắt há miệng, không phải mắng thật hay sao? Trong chớp mắt đã đánh nhau, mấy nữ nhân trang điểm lộng lẫy vật lộn, chửi rủa, khóc rống, kéo y phục, bức tóc, tình hình hết sức đồ sộ.

"Ỷ vào lão thái thái không có ở nhà, phu nhân không quản sự, đây là các nàng muốn thành tinh, đánh đi đánh đi, đánh chết mới tốt." Đào Nhi khinh bỉ hừ nói.

Lão thái thái? Trên Công chúa Minh Ca còn có bà bà (mẹ chồng), tổ mẫu (bà nội) của mình sao?

"Mấy người phụ nhân này là ai?" Úy Tuệ hỏi.

Đào Nhi nhìn nàng: "Cũng không trách tiểu thư người không biết, người mặc y phục tím là Thất di nương, màu hồng là Cửu di nương, nửa năm trước mới vào phủ, nhìn là biết không an phận. Cậy vào mình có mấy phần tư sắc, cả ngày không có việc gì làm đi gây chuyện, không hợp với mấy di nương khác, nhất là với Thất di nương, hai người nhất định chính là cây kim so với cọng râu, gặp nhau liền cấu véo."

Nói xong, đáy mắt Đào Nhi càng thêm khinh bỉ, hạ thấp giọng nói thêm một câu: "Nghe nói, hai nàng còn là biểu tỷ muội ruột thịt đó, nhìn xem, người này so với người kia càng thêm ngoan độc."

Di nương? Của phụ thân tiện nghi sao?

Tức thì tâm tình Úy Tuệ không tốt, trách không được Công chúa mẫu thân cả ngày một bộ dáng tịch mịch lạnh lùng, thì ra là trên có bà bà quản việc nhà, dưới có tiểu thiếp tranh thủ tình cảm, còn tới chín người?

Xem ra phụ thân tiện nghi này cũng không phải hạng tốt lành gì, không trách được nuôi nhi tử thành một dạng với hắn, háo sắc thành tánh, một người ngu ngốc.

Nhưng mà, lúc đáy lòng nàng đang khinh bỉ, dung mạo tuyệt sắc của yêu nghiệt Úy Vân Kiệt chợt lóe lên trong đầu, lại khiến nàng hơi nghi ngờ.

"Tiểu thư, chúng ta đi thôi." Đào Nhi quen nhìn nhiều trường hợp tranh đấu của những thứ tiểu thiếp này, không muốn nhìn tiếp.

Úy Tuệ có lòng muốn giúp Công chúa mẫu thân hả giận, nhưng rõ ràng bây giờ chưa phải lúc, nên cất bước rời đi với Đào Nhi.

Mới vừa trở lại viện mình, Thọ Nhi chạy ra đón: "Tiểu thư, Lục cô nương và Lâm cô nương tới thăm người."

Vừa nói, Lục Vô Song và Lâm Y Y từ trong phòng ra ngoài.

"Tuệ muội muội, muội vừa mới đi đâu vậy? Khiến cho chúng ta đợi lâu vậy." Lục Vô Song cười hỏi.

"Đi thỉnh an nương ta." Úy Tuệ mỉm cười trả lời, tầm mắt giống như lơ đãng rơi vào trên người Lâm Y Y, cô nương này nhìn lớn tuổi hơn nàng và Lục Vô Song một chút, vóc người thon dài, dung mạo thanh tú lại tràn trề khí khái, hơn nữa đôi mắt sáng ngời có hồn, càng nhìn càng thích.

Lâm Y Y cũng nhìn nàng, tầm mắt hai người đụng nhau, cũng cười: "Hôm qua Vô Song đặc biệt chạy đến phủ đợi ta, nói với ta, Tuệ muội muội giống như biến thành người khác, làm cho người ta cảm thấy đặc biệt tốt. Hiện tại vừa thấy, quả nhiên có chút không giống."

Nàng là người thẳng tính, có lời cứ nói, không muốn nghe Lục Vô Song nói, vội vàng khoát tay, sợ Úy Tuệ nghe xong nghi ngờ.

Vậy mà, Úy Tuệ cũng không quá để ý, vốn là biến thành một người khác, ha ha.

Ba người đi vào trong phòng.

Thọ Nhi vội vàng chỉ điểm tâm trên bàn, cười nói: "Tiểu thư, đây là sáng sớm Lục hoàng tử phái người đưa tới, nói điểm tâm ngoại quốc tiến cống, tên gì.... sa kỳ mã (nghe tên lạ ko, nhưng món này ko lạ chút nào, là bánh cốm á :sofunny: ), hương vị đặc biệt."

"Oa, hắn thật có tâm, ta xem một chút." Lâm Y Y vội vàng muốn mở cái hộp ra xem, Thọ Nhi chủ động mở hộp ra.

Lục Vô Song lại cười hỏi: "Hôm nay sao hắn không tới?"

"A, người tới nói, hôm nay Thần Võ Đại tướng quân khải hoàn hồi kinh, Hoàng thượng dẫn các vị Hoàng tử, triều thần thiết yến ăn mừng, Lục hoàng tử là thành viên Hoàng tộc, tự nhiên phải tham gia. Nhưng nói rồi, bữa tiệc vừa kết thúc, lập tức đến thăm tiểu thư." Một câu cuối cùng, Thọ Nhi nói với Úy Tuệ, dù sao cũng có ý muốn lấy lòng dùm Lục hoàng tử Tiêu Diễm.

Úy Tuệ gật đầu, xem ra Tiêu Diễm đối với mình rất tốt, hắn cũng biết rất rõ nguyên chủ thích Tứ ca Thái tử điện hạ của hắn mà, ài.

"A, đúng rồi, muội không nói ta lại quên." Lâm Y Y vội kéo Lục Vô Song và Úy Tuệ: "Hôm nay Thần Võ Đại tướng quân đắc thắng hồi kinh, tình cảnh kia nhất định không nhỏ. Nghe nói còn dẫn theo Công chúa xinh đẹp nhất Bắc quốc trở về hòa thân đấy. Đi, chúng ta mau đi nhìn một chút."

"A, ta còn chưa ăn điểm tâm đấy." Úy Tuệ kêu, sáng sớm bởi vì nghe chuyện Úy Như Tuyết chặt tay người, nhanh chóng chạy đi tìm Công chúa mẫu thân, mới trở về, một hớp nước cũng chưa được uống.

"Ừ, ăn cái này." Lâm Y Y đam mê võ nghệ, mà Chiến thần Tướng quân mới nổi lên ở Đại Chu quốc gần đây là thần tượng của nàng, nàng ngày ngóng đêm trông chỉ hy vọng có thể nhìn thấy tư thế oai hùng.

Úy Tuệ nhìn hai khối sa kỳ mã, đột nhiên cảm thấy thân thiết, cười nhận lấy.

Ba cô nương hào hứng chạy đến con đường phồn hoa nhất Kinh thành, nơi này đông người chen lấn, may mà có người của triều đình bảo vệ trật tự dọc theo con phố.

Chỉ là, ba người Úy Tuệ vẫn bị chen lấn, tiếng hoan hô không ngừng vang lên trong đám người, còn muốn long trọng hơn bao nhiêu lần so với trường hợp thấy ngôi sao ở hiện đại, đổ mồ hôi, cổ nhân trở nên nhiệt tình, cũng rất đáng sợ.

Nhìn tiểu cô nương Lâm Y Y một chút, bóng dáng Đại tướng quân kia cũng chưa thấy, nhìn cổ nàng duỗi dài, theo mọi người kêu Đại tướng quân uy vũ đến khàn cả cổ, thật sự làm mù mắt Úy Tuệ.

Thân thể Úy Tuệ co rút, đáng thương nhét sa kỳ mã vào trong miệng, mùi vì thật không tệ, hơn nữa phía trên có rắc hạt mè, có mùi vị đặc trưng, còn ngon hơn gấp mấy lần so với ở hiện đại.

"Ôi, tới rồi tới rồi, Tuệ muội muội, mau nhìn." Đột nhiên, cánh tay bị đụng một chút, nửa khối sa kỳ mã còn lại trong tay Úy Tuệ bị rơi xuống đất, nàng ảo não trừng mắt Lâm Y Y, lại thấy hai mắt nàng lóe ánh sáng kích động, tay chỉ một đội nhân mã phía trước, trong miệng hò hét: "Đại tướng quân ---"

Lục Vô Song hơi xấu hổ, nhưng giờ phút này cũng không nhịn được nhiệt tình đi theo hô to.

Đầu Úy Tuệ đầy hắc tuyến, nàng không có thói quen theo đuổi ngôi sao, huống chi một Tướng quân có cái gì tốt mà theo đuổi, chiến tranh đánh giặc giết người, là nàng ghét nhất.

Nhưng, lơ đãng nhìn về bên đó, giữa đội thị vệ, một nam một nữ cưỡi hai con ngựa cao to.

Nữ tử mặc xiêm áo đỏ thẫm, thêm vài phần màu sắc trong mùa đông hiu quạnh, chỉ là, mặt che khăn, không thấy rõ bộ dáng.

Mà nam nhân bên cạnh nàng ---

Úy Tuệ tập trung nhìn kỹ, hít sâu một hơi, cảm giác giống như có mấy phần quen thuộc.  


CHƯƠNG 14: ÁM TOÁN

  Nam tử ước chừng hai mươi tuổi, mặc chiến bào màu trắng, tóc đen được mũ bao bộc, vụn vặt như ánh mặt trời vàng óng, dung mạo khuynh thành như hoa anh đào xinh đẹp, mặc dù tái nhợt do bệnh, vẫn tuyệt sắc động lòng người như cũ, dễ dàng bắt được ánh mắt mọi người.

Trong đám người thỉnh thoảng vang lên tiếng hít khí lạnh, ngay sau đó là một trận hoan hô cao hơn trước.

Đại khái, cũng giống như Úy Tuệ, chưa bao giờ nghĩ tới, Chiến thần Tướng quân mới xuất hiện của Đại Chu lại còn trẻ như vậy, tuấn mỹ như vậy.

Từ lúc xuyên qua tới nay, nam tử nàng tiếp xúc, người nào cũng tuấn tú, như Thái tử Tiêu Dục, Lục hoàng tử Tiêu Diễm, còn có Đại ca tiện nghi của mình, vị quản gia như tiên nhân kia nữa.

Cũng không có ai, có thể chói mắt như thế, đâm vào lòng người.

Hắn giống như một khối cổ ngọc ngàn năm trong suốt, mà lại sâu không thấy đáy.

Đối mặt với sự nhiệt tình của dân chúng, hắn thoáng nghiêng đầu, giống như đắm chìm trong cảm xúc của mình.

Chút mờ mịt, chút thâm thúy, chút khổ sở, chút thoải mái. . . . . .

Cuối cùng giống như trầm tĩnh không quan tâm -- một loại trầm tĩnh bật ra từ trong tâm.

Tâm của Úy Tuệ, không khỏi thắt lại, ánh mắt mê ly nhìn chăm chú vào hắn, cả nháy mắt cũng quên.

Giật mình, đột nhiên nghe được tiếng hoan hô điếc tai, đôi mắt đen như mực trong suốt như nước, quét một vòng dân chúng đang hoan hô ở hai bên đường, thoáng gật đầu bày tỏ, coi như chào hỏi, khẽ cong môi, lộ ra nụ cười nhạt nhẽo.

Chỉ là thoáng cười, giống như chứa đựng ngày xuân ấm áp, lại giống như ẩn tàng mùa đông lạnh lẽo.

Tim Úy Tuệ giống như bị đâm, trong đầu nhanh chóng xẹt qua một hình ảnh, đây không phải là --

Vừa bừng tỉnh hiểu ra, nhưng không ngờ đột nhiên có một lực mạnh mẽ đánh tới từ phía sau, cả người nàng bị đẩy ra ngoài, vừa vặn tới trước một đội thị vệ vừa qua khỏi, phía sau, hai con ngựa cao to mang theo khí thế cao ngạo giậm chân bước đến.

Trong chớp mắt, thân thể nho nhỏ của nàng ngã trên đất, đang lúc bi thương tính bỏ mạng dưới vó ngựa, nghe một tiếng "Hư", vó trước của bạch mã vừa rơi xuống đất, móng sau kịp thời thắng lại, nhưng cũng bởi vì thế, cả người Úy Tuệ bị đè dưới bụng ngựa.

Người vây quanh hai bên, cùng lúc, vừa có thể thấy đầu tóc rối tung của nàng, vừa có thể thấy hai chân nàng đá lung tung.

"A, Tuệ."

Hai người Lục Vô Song và Lâm Y Y sợ ngây người, cuống quít chạy tới, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Úy Tuệ mặc dù lấm bẩn, nhưng mắt mở to, còn hơi tức giận, cuối cùng thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Hai người vội vàng lôi nàng từ dưới bụng ngựa ra ngoài.

"Tuệ, muội không sao chứ?"

Lâm Y Y sợ hãi hỏi, thật may mới vừa rồi Đại tướng quân kịp thời ghìm ngựa, nếu không, vó ngựa vừa đạp lên, thì thân thể nhỏ bé này của Úy Tuệ, hoàn toàn không đủ để giẫm đạp.

"Có chuyện." Úy Tuệ vuốt mặt, mới vừa rồi té quá nhanh, bị con bạch mã kia bước qua mặt, một mùi hôi bắn lên đầy mặt và đầu cổ nàng, lúc này nghe một mùi quái dị.

Cái này thôi đi, nàng mạng lớn không bị giẫm chết, cũng không có nghĩa là nàng phải nuốt khẩu khí này.

"Mới vừa rồi người nào đẩy ta? Có gan bước ra cho bản tiểu thư."

Nàng hung tợn nhìn về chỗ đứng lúc nãy, thấy một đám dân chúng khẩn trương lui về sau mấy bước.

"Tuệ, có người đẩy muội? Là ai?" Lâm Y Y híp mắt, ánh mắt tàn nhẫn cũng trừng về phía mấy người vây xem, trách không được, vì sợ bị tách ra, nàng và Úy Tuệ với Lục Vô Song đều nắm tay, nếu như bị người không cẩn thận đụng phải, hoàn toàn không có lực đạo lớn như vậy.

Mà vừa rồi Úy Tuệ, rõ ràng bị người đẩy bay ra ngoài.

"Ừ." Úy Tuệ vừa xoa eo, vừa tức giận.

Lục Vô Song nhìn hai nàng lòng đầy căm phẫn, chỉ lặng lẽ kéo tay áo hai người, dùng tay chỉ chỉ thị vệ đang từ từ bao vây ba người.

"Người nào lớn mật như thế? Dám ngăn cản Đại tướng quân? Người đâu, bắt lại cho ta."

Bắt lại? Úy Tuệ cảm thấy run rẩy, chỉ thấy mười mấy thị vệ tiến lên, rút trường kiếm trong tay ra, chỉ thẳng vào nàng và hai người bạn nhỏ.

Hai khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Vô Song và Lâm Y Y trắng bệch.

"Đừng, hiểu lầm." Úy Tuệ vừa nghiêng đầu, vội vàng giải thích với Tướng quân trẻ tuổi: "Đại tướng quân, ta không phải cố ý ngăn cản các ngươi, mới vừa rồi, cũng không biết kẻ nào ở phía sau đẩy ta một cái, hại ta thiếu chút nữa mất mạng dưới vó ngựa, ta cũng là người bị hại."

Người bị hại?

Trên lưng ngựa, đôi mắt như mực của Quân Phi Sắc hơi híp lại, ngược sáng, hắn không thể nhìn rõ bộ dạng của tiểu cô nương này, chỉ là, khi nàng nói chuyện có phần đương nhiên, khiến cho hắn vốn định buông phòng bị với nàng, đột nhiên thay đổi.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng lên, nhẹ nhàng chỉ vào Úy Tuệ, thị vệ bên dưới lập tức hiểu ý: "Mang nàng xuống."

"Này, các ngươi bắt lầm người rồi, nên bắt tên hung thủ cố ý đẩy ta ra mới đúng chứ." Úy Tuệ tức giận gào thét, thế nhưng người ta hoàn toàn không nghe, nàng tức giận giậm chân.

"Này, Đại tướng quân chó má, hoàn toàn không phân biệt được phải trái, đảo lộn trắng đen, ngươi dựa vào cái gì bắt ta? Con đường này cũng không phải là nhà ngươi, ngươi được đi, thì không cho bản tiểu thư được ngã à?"

Phía trước, Quân Phi Sắc trên lưng ngựa, nghe vậy, thân thể cứng đờ, Đại tướng quân chó má? Lời này cực kỳ thô tục, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy.

"Suỵt, Tuệ muội muội, van cầu muội, đừng mắng."

Lục Vô Song vội vàng che miệng nàng lại, chỉ sợ nàng lại mắng càng khó nghe hơn, không thấy sắc mặt mấy thị vệ kia thay đổi rồi sao? Nếu lại mất hứng, một đao chém các nàng thì sao.

Mặc dù Lâm Y Y cảm thấy Đại tướng quân bắt người như vậy, quả thật không thỏa đáng, nhưng Úy Tuệ lại mắng Đại tướng quân chó má, cái này không thể được.

Đại tướng quân này rõ ràng là Thần hạ phàm, sao có thể dùng từ thô tục như vậy mà mắng? Tuệ muội muội thật không nên.

Nhìn theo đám người Đại tướng quân đã đi xa, lúc này Lâm Y Y mới lưu luyến thu hồi ánh mắt, u oán nhìn Úy Tuệ chằm chằm.

"Muội mắng hắn làm gì? Còn mắng ác như vậy, vừa rồi hắn chưa đi xa, khẳng định đều nghe được."

Úy Tuệ suy nghĩ một lúc, mới ý thức được 'Hắn' ở trong miệng nàng chính là Đại tướng quân không nói một lời đã bắt nàng lại, nghẹn trong lòng.

"Rốt cuộc hai người có phải là bằng hữu của ta không?" Lúc này không phải nên giúp đỡ nàng mắng chung sao?

"Chúng ta --" Lục Vô Song chột dạ, vừa định dỗ nàng mấy câu, đột nhiên không biết người nào trong đám người kêu to một tiếng.

"A, đó không phải là Úy gia Nhị tiểu thư sao?"

Một câu nói làm dâng lên ngàn làn sóng, ngày hôm đó Úy Tuệ mới chân chính lĩnh giáo, cũng không biết tên khốn kiếp kia cố ý hô một tiếng, lúc trước mọi người chỉ biết nàng bị kinh hãi, lúc này, thế nhưng tất cả đều biết nàng là ai, hơn nữa, tự dưng sắp đặt ra rất nhiều chuyện xưa mà đánh vỡ đầu nàng cũng không nghĩ ra được.

Nói thí dụ như, Úy gia Nhị tiểu thư, bệnh hoa si tái phát, ngày xưa là không biết xấu hổ, hôm nay cũng không muốn sống, dùng khổ nhục kế, muốn ô uế vị thần trong lòng của bọn họ -- Chiến thần Tướng quân.

Ta nhổ vào, Úy Tuệ tức giận công tâm, song, còn có cái càng khiến cho nàng tức giận hơn, đợi cho người đi đường kia không còn thấy bóng dáng, mấy thị vệ này vẫn không thả nàng, ngược lại lấy sợi dây trói nàng, ném vào một chiếc xe nhỏ, trực tiếp kéo đi.

"Này, các ngươi muốn mang ta đi đâu? Các ngươi không được ta đồng ý, lại bắt ta, là phạm pháp. Này, có nghe không?"

"Ta là Úy gia Nhị tiểu thư, Úy gia, các ngươi có biết không? Còn nữa, nương ta là Công chúa Minh Ca, Đương kim Hoàng thượng là cữu cữu ruột của ta --"

Bất đắc dĩ, Úy Tuệ xuất ra hết vốn liếng, vậy mà, người bên ngoài ngoảnh mặt làm ngơ, ngay cả lúc trước còn nghe tiếng của Lâm Y Y và Lục Vô Song, hiện tại cũng không nghe thấy nữa.

Nàng bị bắt tới chỗ nào rồi?

Đột nhiên Úy Tuệ sợ hãi, nàng cố gắng nhớ lại tình tiết trong sách, nữ phụ hoàn toàn không bị như vậy lần nào, chỉ là --

Trong đầu thoáng giật mình, trong lòng run lên.

Mặc dù trong sách không có tình tiết nữ phụ gặp Đại tướng quân trên đường, nhưng lại có tình tiết nữ phụ bị trói.

Chỉ là, khi đó, tâm địa nữ phụ nguyên chủ ác độc, mấy lần khi nhục nữ chủ, lại nghĩ ra kế hạ lưu, vọng tưởng dùng mê dược, hạ dược hại nữ chủ mất trong sạch, từ đó bị người phỉ nhổ, chết không chỗ chôn.

Nhưng không ngờ, nàng bị hôn mê, đặt trong xe, ném vào một ngõ hẻm vắng người, kết quả bị một người qua đường làm hại.

Nữ phụ mất trong sạch, sau lại vẫn dùng hết thủ đoạn gả cho Thái tử, chỉ là, từ đầu đến cuối lo lắng chuyện này bị bại lộ, càng thêm trở nên táo bạo, điên cuồng, thậm chí đắc tội và mất đi những người vốn thân cận với nàng.  


CHƯƠNG 15: BỨC HỌA

Đám người dần dần tản đi.

Chủ tớ Diêu Ngữ Dong đưa mắt nhìn xe ngựa áp giải dần dần đi xa, đồng thời trong mắt tràn đầy đắc ý.

"Lần này có thể khiến cho tiểu yêu tinh kia chịu khổ.'' Hạ Hà nhìn có chút hả hê vỗ tay, chợt, giống như tiếc nuối bĩu môi: "Nếu Đại tướng quân trực tiếp giẫm đạp nàng thì thật tốt."

"Lắm miệng." Diêu Ngữ Dong liếc nhẹ nàng, đáy mắt cũng khó nén vui vẻ, có chút đáng tiếc, sao con ngựa kia không giết chết tiểu yêu tinh kia chứ.

Hạ Hà nhún nhún vai, quay qua khen ngợi một nha hoàn khác đứng bên cạnh: "Xuân Mai, không ngờ ngươi thật sự có tài, trước kia ta còn nghĩ ngươi chỉ mạnh miệng thôi chứ."

Xuân Mai cười lạnh: "Một chút khí lực đó thì tính là gì?" Nếu có thể, nàng có thể một chưởng đánh chết tiểu yêu tinh đó, ai bảo nàng ba phen mấy bận nhục nhã chủ tử của mình chứ.

"Được rồi được rồi, đã xem đủ náo nhiệt, chúng ta cũng nên trở về." Diêu Ngữ Dong ôn nhu nói, vịn tay Hạ Hà, chậm rãi đi về phía cỗ kiệu cách đó không xa.

"Dạ."

Hai nha đầu theo hầu hai bên trái phải.

Đi đến bên cạnh cỗ kiệu, Hạ Hà vén màn kiệu lên, Diêu Ngữ Dong xoay người muốn vào kiệu, đúng lúc này, một hòn đá nhỏ như tên rời cung, vèo một tiếng đập trúng đùi phải của nàng.

"A!" Diêu Ngữ Dong kêu thảm một tiếng, cả người ngã sấp vào trong kiệu, đầu hung hăng đập vào chỗ ngồi, trong nháy mắt thiếu chút nữa ngất đi.

Xuân Mai, Hạ Hà kinh ngạc không thôi.

"Tiểu thư." Hai người vội vàng đỡ nàng đứng lên, lại nghe nàng kêu lên một tiếng thảm thiết: "Không cần, đừng đụng, đau."

Diêu Ngữ Dong thử một chút, đùi phải đau như kim châm muối xát, hoàn toàn không thể nhúc nhích, bất đắc dĩ, đành phải duy trì tư thế ngã sấp, nửa người trên ở trong kiệu, nửa người dưới lộ ra bên ngoài kiệu, bộ dáng hết sức buồn cười, so với lúc trước Úy Tuệ té vào bên dưới bụng ngựa, cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.

Xuân Mai, Hạ Hà còn không biết chuyện gì xảy ra, thấy nàng ngã sấp xuống, hỏi đau ở đâu, ồn ào muốn đỡ nàng đứng lên, dù sao, bộ dạng hiện tại trên đường lớn, thật sự tổn hại hình tượng.

Người đi ngang qua, thỉnh thoảng ghé mắt, ánh mắt khác thường lại khiến cho hai nha đầu này dù da mặt dày cỡ nào cũng bắt đầu đỏ lên.

Diêu Ngữ Dong đau đến muốn ngất đi, cắn răng khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, giọng nói suy yếu phân phó nha hoàn.

"Nghe, chân của ta bị thương, không thể nhúc nhích, hai người các ngươi ôm ta ra, nên cẩn thận một chút."

"Chân bị thương?"

Là do lúc nãy bị ngã?

Hai nha đầu vô cùng kinh ngạc, vội vàng dựa theo lời nói của nàng, một người ôm chân, một người ôm thân trên, ôm Diêu Ngữ Dong ra khỏi kiệu.

Hai người nhìn thấy đầu Diêu Ngữ Dong đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, hai người đều ngây người.

"Sao lại vấp ngã mạnh như vậy?" Hạ Hà vội vàng cầm khăn lau mồ hôi cho nàng.

Diêu Ngữ Dong đẩy nàng ra, chỉ nói: "Không phải là vấp ngã, có người ám toán ta."

Nói xong, nàng cúi đầu, quả thấy bên cạnh cỗ kiệu có một hòn đá nhỏ cỡ quả trứng bồ câu.

Xuân Mai nhìn theo ánh mắt nàng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, xoay người nhặt hòn đá nhỏ lên, đưa mắt nhìn bốn phía.

"Người nào vô sỉ như vậy, dám hạ độc thủ sau lưng của tiểu thư?"

"Đi, người này ở trong tối, tất nhiên sẽ không để cho chúng ta tìm ra, trước đỡ ta vào kiệu, trở về phủ rồi hãy nói."

Diêu Ngữ Dong nhạy bén cảm thấy, cái người tổn thương nàng nhất định vẫn còn ở gần đây, nàng không dám ở lâu, sợ lại gặp bất trắc.

"Dạ." Xuân Mai gật đầu, vừa rối có người muốn tổn thương tiểu thư, vậy mà nàng không phát hiện ra, chứng minh người núp trong bóng tối, công phu cao hơn nàng.

Hai người thật cẩn thận đỡ Diêu Ngữ Dong ngồi lên kiệu, sau đó, thúc giục kiệu phu, đánh xe nhanh chóng rời đi.

Nhìn một đám người chạy trối chết, trước cửa một sạp bán bánh bao, khóe môi Úy Như Tuyết tạo thành một độ cong tinh quái.

"Này, vị tiểu gia này, tới cùng người có muốn mua hay không? Không mua thì để xuống, nhìn xem, đều bị người làm thành cái dạng gì rồi hả?"

"Sao lại không mua?" Từ trong ngực móc ra mấy đồng tiền trực tiếp ném lên trên thớt, cái bánh bao bị nàng bóp đến thay đổi hình dạng cũng ném vào trong ngực chưởng quầy, Úy Như Tuyết tinh ranh cười nói: "Phần thưởng cho ngươi ăn."

Nói xong, lại cầm hai cái bánh bao thịt nóng hổi từ trong vỉ hấp, hung hăng cắn một cái, rời đi.

"Ài." Chưởng quầy thấy nàng như vậy, tự dưng muốn nói nàng vài câu, lại không biết nói gì cho phải, người ta lấy bánh trả tiền, cuối cùng đành phải ngậm miệng, nhìn Úy Như Tuyết giống tên côn đồ rời đi.

Bên này, Úy Như Tuyết xem trò hay, lại tự mình diễn trò, lại ăn thêm cái bánh bao nữa, nhàm chán đi trên đường, muốn hiểu rõ phong thổ thế giới này.

Thế sự vô thường (chuyện đời không đoán trước được), nàng xem diễn rồi tự biểu diễn, lại không ngờ mình cũng đã biến thành trò hay trong mắt người khác, trên Vinh Hoa lâu, đáy mắt Bách Lý Tuấn Dật lóng lánh hứng thú, vốn nhàm chán không có gì vui, chỉ đến tửu lâu tiêu tiền mua say, lại không ngờ nhìn thấy một màn thú vị như thế, hừ hừ.

Nhìn bóng dáng Úy Như Tuyết sắp biến mất tại góc tường phía trước, hắn vội vàng thả ly rượu trong tay xuống, đưa tay vẫy một người hầu, ghé vào lỗ tay hắn nói nhỏ vài câu.

Người hầu kia đi xuống lầu, lặng lẽ đi theo sau lưng Úy Như Tuyết.

——

Bên kia, Úy Tuệ gọi rách cổ họng, cũng không có người trả lời, không khỏi nhụt chí, lại nghĩ đến cảnh ngộ bi thảm trong sách, tâm càng xám như tro, ngồi trên đất hết hy vọng, nếu như ai dám khi nhục nàng, cùng lắm thì cá chết lưới rách, mười tám năm sau nàng lại là một nữ hán tử.

Nhưng không có đường phố âm u yên lặng như trong tưởng tượng, cỗ kiệu đã rơi vào trong một viện rộng gọn gàng sạch sẽ.

Chẳng qua là, mấy gian phòng ở thoạt nhìn không tệ kia, cũng không có phần của nàng, nàng bị đưa trực tiếp đến kho củi nằm trong một góc sân nhỏ.

Bên trong ngoại trừ mấy bó củi sắp mục ra, thật sự không có vật gì khác, ngay cả chỗ ngồi cũng không có.

"Này, các ngươi muốn giam lỏng bổn tiểu thư sao?" Bị bụi bặm bên trong kho chứa củi làm cho sặc đau cổ họng, tiếng kêu của Úy Tuệ nghe có vẻ khàn, trong lòng lại càng căm tức không thôi, nhưng những người này cũng chỉ nghe lệnh làm việc, chỉ sợ không có lời nói của Đại tướng quân kia, bọn họ sẽ không thả người.

Nhớ lại, trong lòng Úy Tuệ không có một chút hảo cảm với tên kia.

Phi, thiệt thòi nàng liếc mắt một cái thấy hắn, lại cảm thấy thân thiết, thật giống như -

Đúng rồi, trong đầu lại xẹt qua bức ảnh kia, trách không được nàng cảm thấy quen mắt như thế, hôm nay bộ dáng của Đại tướng quân kia, không phải là bức ảnh vẽ chân dung của nam phụ Quân Phi Sắc trong tiểu thuyết sao?

Thương cảm nàng khí đó, si mê nam phụ Quân Phi Sắc nhiều như vậy, trong lúc người khác đều cảm động rơi lệ vì tình yêu của nam nữ chủ, nàng lại chỉ đau lòng nam nhân ngồi liếm tổn thương một mình trong đêm.

Đó là nam nhân đổ máu không rơi lệ, có một lần, hắn mang binh cứu Thái tử điện hạ bị địch nhân vây khốn nhiều ngày, chỉ vì không muốn nhìn thấy nữ chủ bôn ba chịu khổ lo lắng cho nam nhân yêu thương.

Hắn cởi bỏ tấm áo bào hoa lệ, mặc vào chiến bào màu trắng mà hắn cho là nàng sẽ thích, trên chiến trường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không ngờ, cuối cùng nhìn thấy, trong chiến hỏa, một màn nam nữ chủ động tình ôm nhau.

Một màn đó, Úy Tuệ thấy được trong con ngươi đen của hắn hiện lên cảm xúc nóng bỏng mà chua sót, khóe môi lại tự nhiên gợi lên, nở nụ cười yếu ớt.

Giống như chứa ngày xuân ấm áp, lại giống như tích tụ mùa đông lạnh lẽo.

Đây là lời chú thích nàng lưu lại bên cạnh bức ảnh đó.

Lúc ấy, nàng đoán trong lòng hắn tất nhiên đang nhỏ máu.

Mấy ngày sau, trong đầu nàng liên tục hiện lên một màn này, giống như một loại mê muội, trên tờ giấy trắng không ngừng vẽ từng tờ lại từng tờ bộ dáng hắn mặc chiến bào trắng, hắn hiên ngang huyết chiến trên chiến trường.

Nàng muốn, nữ chủ không thấy hắn tốt, nàng cũng không thể như người mù qua đường không thấy.

Vậy, hôm nay Thần Võ Đại tướng quân kia là Quân Phi Sắc đó sao?

Vậy, trong sách viết, Quân Phi Sắc là một đại Boss của một tổ chức tà giáo nào đấy, âm mưu vọng tưởng lật đổ triều đình, vọng tưởng hành thích vua đoạt vị mà.

Trong khoảnh khắc Úy Tuệ có chút rối loạn, nhưng cũng nghĩ đến, nếu như Quân Phi Sắc đó thật sự là Thần Võ Đại tướng quân, có bối cảnh trong sạch lại lợi hại như vậy, khẳng định kết cục sẽ khác đi.


CHƯƠNG 16: THƯƠNG TIẾC

  Úy Tuệ suy nghĩ miên man trong kho củi, ra ngoài với nàng còn có Lục Vô Song và Lâm Y Y, lúc nàng bị mang đi, hai người vô cùng lo lắng chạy tới Úy phủ, sai nha hoàn Thọ Nhi cùng đến cầu kiến Công chúa Minh Ca.

Lúc ấy, Công chúa Minh Ca đang đánh đàn dưới bệ cửa sổ trong phòng, ai cũng biết, Công chúa Minh Ca đánh đàn không thích bị người quấy rầy, cho dù có chuyện lớn cỡ nào, cũng phải đợi nàng đàn xong mới được.

Bằng không thì, người nào quấy rầy người đó xui xẻo.

Nhưng mạng người quan trọng, đám người Lục Vô Song cũng bất chấp cấp bậc lễ nghĩa, thiếu chút nữa đánh nhau với mấy nha hoàn ngăn cản kia.

Cũng may, lúc ấy tiếng đàn dừng lại, bên trong truyền đến giọng nói thanh lương của Công chúa Minh Ca: "Người nào tranh cãi ầm ĩ bên ngoài?"

Thọ Nhi không đợi người trả lời, vội nói: "Bẩm phu nhân, tiểu thư đã xảy ra chuyện."

"Tiến vào nói." Ngón tay đánh đàn của Công chúa Minh Ca hơi ngừng lại, trên mặt lại bình tĩnh không gợn sóng.

"Vâng." Thọ Nhi vội vàng dẫn theo Lục Vô Song và Lâm Y Y đi vào.

Ba người đồng thời hành lễ, sau đó, Lâm Y Y lưu loát kể lại chuyện phát sinh ở trên đường hôm nay, cuối cùng, khẩn cầu.

"Phu nhân, mau phái người đến phủ Tướng quân cứu người đi, Tuệ muội muội bị người ta lấy dây thừng trói mang đi, chuyến này không biết phải chịu tội gì nữa."

Nói xong, nàng và Lục Vô Song nhìn nhau, đôi mắt hai người hơi đỏ, dù sao, Úy Tuệ do hai nàng mang ra ngoài, lại xảy ra chuyện như vậy, lỡ như nàng thật sự gặp chuyện xấu gì, cả đời này trong lòng hai nàng cũng đừng mong sống yên ổn.

Công chúa Minh Ca nghe xong, đôi mi thanh tú nhăn lại, nhàn nhạt trả lời: "Có thể chịu tội gì? Đại tướng quân còn có thể bởi vì một con bé vô lễ như nó, lấy đao chém nó hay sao?"

"A?" Lâm Y Y nghẹn họng nhìn trân trối, Lục Vô Song và Thọ Nhi bên cạnh cũng không dám nói nhiều.

Công chúa Minh Ca luôn luôn không muốn gặp nữ nhi thân sinh (con ruột) Úy Tuệ này, mọi người đều rõ như ban ngày, nói thật, trước kia luôn nghe Úy Tuệ oán giận chính mình là hài tử đáng thương cha không đau nương không thương, các nàng vẫn chỉ cười nhạt, dù sao, với tính tình không tốt của nha đầu kia, làm cha mẹ cũng thật đau đầu.

Hôm nay, Úy Tuệ bị người trói mang đi, một cô nương gia bị chuyện như vậy, làm nương mà một chút phản ứng cũng không có, còn nói những lời không tim không phổi như vậy.

Đại tướng quân sẽ không lấy đao chém nàng, chẳng lẽ Công chúa Minh Ca vẫn luôn hy vọng người khác lấy đao chém nữ nhi thân sinh hay sao?

Lâm Y Y không cam lòng, thủa nhỏ nàng tang mẹ, khát vọng tình thương của mẹ, tình thương của mẹ trong cảm nhận của nàng không nên là như vậy.

"Phu nhân, mặc dù Đại tướng quân không nhất định sẽ làm khó Tuệ muội muội, nhưng mà, tạm giam Tuệ muội muội là những hạ nhân thô lỗ, bọn hắn cũng không biết thân phận Tuệ muội muội, lỡ như làm Tuệ muội muội bị thương, đến lúc đó hối hận cũng không kịp rồi."

"Vậy coi như cho nó một bài học đi." Giọng nói thanh lương của Công chúa Minh Ca lộ ra vài phần không kiên nhẫn: "Các ngươi lui ra đi."

"Này không" Lâm Y Y còn muốn nói cái gì nữa, nhưng hai ma ma trung niên tiến lên: "Mời các cô nương."

"Phu nhân, cứu Tuệ muội muội đi." Lâm Y Y không cam lòng dậm chân, nhưng vẫn bị hai ma ma mời ra ngoài.

"Tại sao lòng phu nhân lại nhẫn tâm như vậy." Ra khỏi viện, Lâm Y Y tức giận nói.

Lục Vô Song cũng gật đầu đồng ý.

Thọ Nhi khẽ thở dài, hôm nay, lão thái thái và Đại lão gia không có trong phủ, chuyện của tiểu thư cũng thật khó khăn, đi tìm Thượng quan quản gia thử xem.

Bên này người vừa đi, Công chúa Minh Ca liền buông dây đàn, hai mắt thất thần nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ.

"Phu nhân, không bằng lão nô phái mấy người đến phủ Tướng quân đón người." Hạ ma ma hơi mập mạp, biết rõ chủ tử lo lắng chuyện của tiểu thư, cẩn thận đề nghị.

Công chúa Minh Ca không thu hồi ánh mắt, chẳng qua chỉ khẽ thở dài: "Không cần, chỉ phái người ngầm để ý, để cho nó chịu khổ một chút cũng tốt, chỉ cần đừng ... Quá mức."

"Ai." Hạ ma ma đáp ứng đi làm.

Trần ma ma thấy sắc mặt nàng vẫn kém như cũ, cũng khuyên nhủ: "Phu nhân yên tâm, tiểu thư không có chuyện gì."

"Ngược lại ta hy vọng nó có thể chịu khổ một chút, từ nay về sau sống yên ổn lại." Công chúa Minh Ca nói xong những lời này, đôi mắt đỏ lên, lúc này nàng thật sự vừa tức lại vừa đau.

Sáng sớm, nha đầu kia đến tìm mình, thay đổi sự điêu ngoa tùy hứng ngày xưa, nghe lời còn nói sẽ không đến kiếm chuyện với viện kia (bên Úy Như Tuyết), cũng không tìm Thái tử điện hạ nữa, nàng còn vui mừng hơn nửa ngày, cho rằng cuối cùng nó cũng lớn hiểu chuyện rồi.

Không ngờ, mới qua nửa ngày, nó lại gây họa, làm ngựa của Đại tướng quân kinh sợ.

Tuy Lâm Y Y nói nó thật sự bị người ám toán, nhưng làm sao nàng có thể tin?

Loại khổ nhục kế này, Úy Tuệ đã từng dùng không biết bao nhiêu lần.

Năm đó, lúc nó theo đuổi một thái y trẻ tuổi của Thái y viện đã dùng qua, cả ngày giả bộ bệnh, cần người nọ đến khám và chữa bệnh.

Về sau, nó coi trọng một người thị vệ mới bên trong phủ Nhị lão gia, không có việc gì giả bộ như bị người ăn cướp, giả bộ té gãy chân, cầu lão thái thái vội phái thị vệ kia đến canh giữ viện của nó.

Điều này cũng thôi đi, càng về sau trên yến hội Hoàng gia, thấy Thái tử Tiêu Dục, nó càng không thể cứu chữa, thậm chí điên cuồng chà đạp Đại tỷ ngốc bên Tây viện.

Hôm nay, nó thề về sau sẽ không tìm Thái tử điện hạ, ra là vì Đại tướng quân này.

Trước kia nghe nói về Đại tướng quân này, thiếu niên đầy hứa hẹn, tuyệt sắc phi phàm, nhân tài hiếm có của Đại Chu.

Chắc là hôm nay nó thấy Đại tướng quân, nhất thời lại nổi lên tâm tư, lúc này mới trình diễn màn khổ nhục kế này.

Công chúa Minh Ca cực kì thất vọng, vạn không nghĩ tới, lần này Úy Tuệ thật sự oan uổng, cũng đều do nguyên chủ ngày xưa trình diễn quá nhiều.

——

Hắc xì.

Úy Tuệ dựa vào góc tường mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh lại, cả người lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn ra ngoài xuyên qua cái cửa sổ rách nát, sắc trời đã tối như vậy rồi.

Sẽ không để cho nàng qua đêm ở đây chứ? Giờ đang là mùa đông khắc nghiệt đấy, nơi đây không có giường không có chăn, cửa sổ thì gió lùa, nàng sẽ bị chết cóng đấy.

Không được.

Nàng giãy giụa đến cạnh cửa, dùng sức lấy thân xô cửa, lớn tiếng gọi: "Người bên ngoài nghe đây, ta muốn gặp Đại tướng quân của các ngươi."

Không ai trả lời, chỉ có một hồi gió lạnh thổi qua, cửa sổ tan hoang phát ra tiếng vang sột xoạt, tiếp theo nàng giật mình run rẩy, vội vàng co lại rồi kêu lên.

"Ta oan uổng, các ngươi muốn chém muốn róc thịt cho thống khoái là được, trói người lại để trong này, coi là rắm chó."

Ngoài phòng, ngay cả cái rắm cũng không có người thả, Úy Tuệ buồn bực muốn cào người.

Nàng dùng sức đá vài cái lên cửa, từng đợt tro bụi rơi từ trên cửa xuống, dính vào đầy đầu, đầy người nàng, vội vàng lách mình lui đến bên cửa sổ, nhìn ra phía bên ngoài, bên ngoài sân nhỏ trống trơn, không có một bóng người.

Chẳng lẽ những tên ngốc kia chỉ biết canh cửa, không biết canh cửa sổ? Nếu nàng chạy trốn từ nơi này?

Nghĩ đến, nàng hắc hắc nở nụ cười, lại không dám chậm trễ chút nào, trước tiên, phải cắt đứt dây thừng trên người.

Vòng quanh căn phòng hai vòng, cuối cùng nàng cũng tìm được một mảnh ngói vỡ bên dưới đống tro, gian nan dùng mảnh ngói vỡ này cắt đứt dây thừng.

Thường ngày xem trong tivi, những người bị nhốt cầm ngói vỡ đá vụn gì đó, dễ dàng cắt đứt dây thừng, thì ra đều là giả.

Ít nhất, tại nơi của Úy Tuệ, tay nàng mài đến muốn rút gân, dây thừng mới chỉ bị cắt đứt một cọng lông, nhưng sợ mặt trời lặn bầu trời tối đen, tìm không ra phương hướng, nàng nhịn được, gấp rút mài.

Vất vả lắm, lúc màn đêm buông xuống, nàng cắt đứt sợi thừng trên người, không dám chậm trễ, theo cửa sổ bò ra ngoài, đi đến góc phòng, muốn nhìn thị vệ giữ cửa một chút.

Cũng không nghĩ vừa thấy, cả người ngổn ngang trong gió.

Viện to như vậy, ngay cả một cọng lông người cũng không có, trách không được nàng thét khô cả cổ cũng không ai trả lời, thì ra bọn gia hỏa kia ném nàng trong phòng củi này một mình, mặc nàng tự sinh tự diệt.

Tức thì trong lòng có hàng vạn từ thảo nê mã (một từ chửi tục) gào thét vang lên, Đại tướng quân rắm chó, chúng ta kết thù lớn!

Không ai cũng được, ban ngày nàng bị trói đến tay chân tê cứng cả, giờ phải hoạt động thân thể cho giãn gân cốt, sau đó lại nghênh ngang đi ra ngoài từ cửa chính.

Nhưng mà, mới vừa duổi người hai cái, chỉ thấy hai nhân ảnh từ xa đang đi đến viện này.

Úy Tuệ bị dọa vội vàng vọt đến góc phòng, lần này nguy rồi, nếu bọn hắn phát hiện nàng không còn, lại phái người bắt nàng thì phiền phức.

Trốn đi.

Vung chân chạy tới hậu viện, chỉ là, đến dưới chân tường, nhìn bức tường cao hơn hai thước, nàng buồn bực.

Đây là muốn nàng tay không leo rào? Nàng cũng không phải Tri chu hiệp (Spider Man), mặc dù chạy lấy đà cũng không leo lên được một bước, còn bị dội ngược khiến mông tiếp đất.

Ồ, thấp thoáng dưới bụi cỏ cạnh chân nàng có một cái lỗ chó, không lớn, nhưng ít nhất có thể chứa được dáng người mảnh mai thon thả của nàng.

Đôi mắt nàng sáng lên, lại tối sầm xuống.

Chui lỗ chó? Bị người trông thấy thật xấu hổ.

Đang lúc vò đầu bứt tai hết sức xoắn xuýt, lại nghe tiếng nói chuyện của một nam một nữ càng ngày càng gần.

Đành phải vậy, Úy Tuệ cắn răng một cái, quỳ xuống, làm việc nghĩa không chùn bước - chui lỗ chó.

Bên kia, trong phòng củi.

Một nữ tử dịu dàng mỹ lệ nhìn dây thừng trên mặt đất, cười nhẹ: "Xem ra Tướng quân quá lo lắng, cô nương này cực kì giảo hoạt, cũng không cần ta rồi."

"..." Một bên Băng Diễm cũng không ngờ, chỉ nhìn Lan Chỉ Nhu, có chút xấu hổ, cũng sợ nàng nghĩ nhiều, giải thích: "Cô nương này là Úy gia Nhị tiểu thư, một đường này, miệng không ngừng mắng, tính tình vô cùng mạnh mẽ, Tướng quân sợ nàng có sơ xuất gì, khó ăn nói với Úy gia."

"Tướng quân chưa bao giờ giải thích với người khác." Lan Chỉ Nhi cười, chỉ là, trong lòng vẫn có chút kỳ quái.

Rốt cuộc Úy gia Nhị tiểu thư này là người thế nào? Vậy mà Đại tướng quân lại phân phó nàng tự mình hầu hạ? Đây chính là hiếm có, ít nhất nàng chưa bao giờ thấy qua Đại tướng quân sẽ thương tiếc một nữ nhân nào như vậy.

Nhưng lại có thể trói một cô nương non mềm tới đây, lại nhốt trong phòng củi bẩn thỉu này.

Đây là khác một trời một vực với hai chữ thương tiếc rồi.

Nghe thủ vệ nói, cô nương này rất xinh đẹp.

Nhưng nghĩ lại, Lan Chỉ Nhu cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, Tướng quân há là loại người ham mê nữ sắc? Chính hắn dĩ nhiên cũng là người tuyệt sắc, lại nói, hậu viện trong phủ Tướng quân vẫn thiếu mấy loại tuyệt sắc sao? Nam sắc, nữ sắc, bất luận bên nào, cũng là cực phẩm thế gian.

Chỉ là, Tướng quân chưa từng liếc mắt một cái.  


CHƯƠNG 17: GẶP NHAU

  Khó khăn chui ra khỏi lỗ chó, ngẩng đầu, lại bị ánh sáng sáng ngời của đèn lồng trên đỉnh đầu làm chói mắt, lúc này Úy Tuệ mới nhớ một ngày này ngoại trừ nửa cái sa kỳ mã, nàng hoàn toàn chưa uống được một giọt nước.

Gian nan bò dậy, liếc thấy chẳng biết mấy vị lão bá đại nương vây quanh từ lúc nào, nàng lại bị dọa nhảy dựng.

"Các người làm gì vậy?" Một đám đều có biểu tình như gặp quỷ.

"Cô nương, ngươi đang làm gì thế? Tại sao lại bò ra từ trong lỗ chó?" Một lão bá râu bạc trong đó kỳ quái hỏi.

Một vị đại nương trắng mập bên cạnh lão, trên dưới đánh giá nàng, kinh sợ hỏi: "Không phải là nha hoàn trong phủ này trốn ra chứ?"

"Nói bừa." Úy Tuệ liếc nàng một cái, sau đó vỗ nhẹ bụi trên người, giống như không chút để ý nói: "Vừa rồi con nhìn thấy một con hồ ly trắng chui vào trong lỗ chó, muốn bắt đến xem thử, ai ngờ, bên trong trừ bỏ viện hoang vắng, cái gì cũng không có, con lại chui ra, không tin, mọi người tự đi vào nhìn thử xem.

"Hồ ly trắng?" Mầy vị lão bá đại nương nghi ngờ nhìn nàng: "Tại sao ở chỗ chúng ta lại có thứ kia?"

Úy Tuệ nhún nhún vai: "Con cũng không biết, nhưng mà, có lẽ là do trời tối, con nhìn nhằm, là mèo hoang cũng không chừng, ha ha."

Lần này, mấy vị lão bá đại nương lại tin, chính là, mèo hoang thì được, về phần hồ ly trắng, hồ ly xảo trá, đa nghi, mị hoặc, không phải là thứ tốt, thứ này vào nhà ai, gia đình sẽ không được yên, vì vậy, mọi người không muốn bắt nó.

"Cái này cũng không sai biệt lắm." Đại nương trắng mập giận liếc Úy Tuệ: "Tiểu nha đầu, nhìn ngươi đầy bụi đất, đừng chui loạn, cẩn thận gặp phải người xấu bắt ngươi trói lại đó. Nhà ngươi ở đâu? Đại nương đưa ngươi về nhà."

Không phải nàng bị người xấu bắt trói lại đó sao? "Cám ơn đại nương, nhà con không xa, tự mình trở về là được rồi, tạm biệt."

Nói xong, nàng vẫy tay với đám người lão bá đại nương, nhấc chân rời đi.

"Đợi đã, nha đầu, trời cũng đã tối, một cô nương gia như ngươi cứ đi như vậy, chúng ta cũng không yên tâm. Ngươi nói nhà ngươi không xa, chúng ta dứt khoát làm chuyện tốt, đưa ngươi một chuyến, cũng không hao tổn gì."

Đại nương trắng mập này cũng không tin lời Úy Tuệ nói cho lắm, bởi vì khuôn mặt kia của nàng tuy dính đầy bụi bặm, nhưng một đôi mắt rất sáng, rất linh động, hơn nữa vật liệu may mặc trên người nàng, gia đình bình thường sao có thể mặc được.

Lúc đầu hỏi nàng có phải nha hoàn hay không, chẳng qua là thăm dò, kì thực bà hoài nghi Úy Tuệ có thể là cơ thiếp của nhà này trốn ra ngoài.

Cho nên mới đề nghị đưa nàng về nhà, thứ nhất, nếu nàng không nói dối, tự nhiên có thể trở về nhà mình, bọn họ cũng yên tâm, thứ hai, nếu nàng nói dối, tạm thời cũng biến không ra một cái nhà, đến lúc đó, bọn họ tự nhiên phải tính toán cái khác.

Tự nhiên Úy Tuệ liếc mắt một cái nhìn ra được sự không tín nhiệm trong mắt đại nương, chắp tay, cong môi cười: "Được, như vậy đa tạ đại nương. Làm thế nào để đến Úy phủ?"

Được rồi, kì thật, nàng thật sự không biết đường đi.

Úy phủ? Lão bá đại nương quá quen thuộc, có thể nói, toàn bộ kinh thành không ai không biết Úy gia, đơn giản là những chuyện của Úy gia, là chuyện cười mà mọi người nói mấy đời cũng không hết được.

Úy Tuệ gần như bị mọi người vây quanh dẫn đi, mà cách không xa chỗ bọn họ nói chuyện, một chiếc xe ngựa ngừng rất lâu, mãi đến khi bọn họ rời đi mới chạy đi.

Mà nam nhân trong xe, đến khi những người kia biến mất trong màn đêm, lúc này mới buông màn xe, nhịn không được cười vài tiếng.

Hiện tại có nên nói cho Thái tử điện hạ biết hay không, hai tiểu nữ nhân vẫn luôn ái mộ hắn, hôm nay thật sự khiến người ta giật mình, một người giả trang nam nhân đến Hoa lâu mua vui, một người giống như tên ăn mày chui lỗ chó.

A, không đúng.

Bách Lý Tuấn Dật kêu phu xe dừng ngựa, xốc màn lên, ngẩng đầu nhìn lại trạch viện kia, nghi hoặc hỏi: "Tòa nhà này của ai? Sao trước kia không chú ý đến?"

Phu xe cũng kỳ quái: "Đúng vậy, nô tài đi trên con đường này quanh năm, hình như tòa nhà này không có người ở. Hôm nay lại đốt đèn, chắc là có người mới dọn đến."

Mới chuyển đến sao?

Người nào ở bên trong, Bách Lý Tuấn Dật cũng không mấy hứng thú, điều hắn tò mò là, tại sao Úy Tuệ lại bò ra từ lỗ chó, trước đó, rốt cuộc nàng gặp phải chuyện gì trong tòa nhà đó?

Chỉ là, việc này cũng không tới phiên hắn đi thăm dò, tự nhiên có người làm thay, hắn chỉ cần kiên nhẫn chờ xem trò hay là được.

Vì vậy, nửa canh giờ sau, Thái tử Tiêu Dục đang tham gia cung yến biết được những chuyện này, cũng không nôn nóng như trong tưởng tượng của Bách Lý Tuấn Dật, trong yến tiệc linh đình, khuôn mặt tuấn tú luôn bày ra nụ cười, càng phát ra ôn nhuận, khiến người ta như tắm gió xuân.

Rượu qua ba tuần, bầu không khí trong đại điện thoải mái hân hoan không ít, Hoàng đế Tiêu Chính Long, ôm lấy nữ nhân xinh đẹp nhất Đại Chu, trước là Quân gia Đại tiểu thư, nay là Quý phi nương nương được sủng ái nhất trong hậu cung - Quân Thi Âm, đang hứng trí thưởng thức vũ cơ đang ra sức biểu diễn bên dưới.

"Ái phi, hài lòng không? Hôm nay loại cung yến này, ngay cả Hoàng hậu Trẫm cũng không mang, Trẫm chỉ dẫn theo một mình nàng thôi đó."

Vũ cơ bên dưới có cái gì đẹp, sở dĩ hứng trí xem, không phải chỉ muốn dỗ dành giai nhân vui vẻ thôi sao, từ đầu đến cuối, trên khuôn mặt thanh lệ như tiên của Quân Thi Âm không thấy mỉm cười.

Bất đắc dĩ, Hoàng đế không thể không nhẹ lời mời sủng.

"Nô tì tạ Hoàng thượng." Khóe mắt lén nhìn sang Thần Võ Đại tướng quân Quân Phi Sắc đang ngồi nghiêm chỉnh bên dưới, ánh mắt Quân Thi Âm ảm đạm, chỉ cảm thấy Hoàng đế ôm ấp cũng phỏng người, khiến cho nàng không tự chủ được muốn né tránh.

Nhưng nàng càng hờ hững như vậy, Hoàng đế càng muốn ôm chặt nàng trong ngực mà yêu thương: "Âm Nhi, Trẫm biết nàng không thích ồn ào. Nhưng hôm nay là tiệc đón gió tẩy trần cho Quân tướng quân. Hắn lại là Nhị đệ của nàng, từ nhỏ đã ở bên cạnh nàng mà lớn lên. Trẫm nhớ quan hệ tỷ đệ các nàng rất thân thiết, nên muốn mượn cơ hội này cho hai người được gặp mặt một lần. Thế nào, mất hứng?"

"Không không không." Không ngờ Hoàng thượng có tâm tư như vậy, Quân Thi Âm có chút mừng rỡ, nhưng từ đầu đến cuối, Quân Phi Sắc giống như một vật cách điện, ngồi uống rượu một mình, không được người mời rượu, cũng không kính người khác, sợ là ca múa chi nhạc càng không vào được mắt hắn, chủ yếu nhất là, lúc vừa vào điện, nàng liếc mắt đã nhận ra hắn, ánh mắt của nàng không có cách nào rời khỏi hắn.

Nhưng hắn thì sao, có từng liếc mắt nhìn đến nàng? Dù là lén nhìn thoáng qua thôi.

Không có, Quân Thi Âm dám khẳng định hắn chưa từng liếc mắt nhìn mình một cái, ngực hung hăng co rút, hắn vẫn còn hận mình vì chuyện kia.

Nhịn xuống chua sót trong lòng, Quân Thi Âm cố nở nụ cười yếu ớt: "Hoàng thượng nâng đỡ, chỉ là, tính tình Nhị đệ luôn đạm bạc, không thích nói chuyện, hôm nay gặp được, biết hắn rất tốt, nô tì cũng yên lòng."

Giọng nói của nàng không lớn, có thể cảm nhận được, chỉ có vị trí của Quân Phi Sắc mới có thể nghe được, dù sao thính lực của người luyện võ không giống với người thường.

Nàng chờ đợi hắn nghe xong lời này, có thể liếc nàng một cái, chỉ một cái.

Nàng muốn nhìn ánh mắt của hắn, ánh mắt là thứ tốt nhất để bán đứng tâm tư của một người.

Nàng muốn nhìn một chút, có phải trong lòng hắn thật sự loại bỏ nàng rồi hay không.

Nhưng, kết quả lại thất vọng, Quân Phi Sắc vẫn như một bức tượng ngọc, đắm chìm trong suy nghĩ của mình theo thói quen.

"Ha ha." Hoàng đế cười phụ họa: "Quân tướng quân thiếu niên anh hùng, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lần này dễ dàng san bằng phản loạn phương Bắc, thay Trẫm giải trừ nguy cấp, cũng có thể giúp cho dân chúng Đại Chu an tâm đón năm mới. Ái phi, nàng nói Trẫm nên thưởng gì cho hắn mới tốt đây?"

"Cái này?" Tim Quân Thi Âm đập mạnh, chỉ sợ Hoàng đế cao hứng, lại làm mai mối chỉ hôn gì gì đó.

Nhưng vàng bạc châu báu thì quá tục.

Quân Thi Âm có chút lúng túng, cũng không ngờ triều thần bên dưới nghe nói, từng người động tâm suy nghĩ.

"Đại tướng quân thiếu niên đầy hứa hẹn, là nhân tài hiếm có của Đại Chu. Lão thần nghe nói Đại tướng quân vừa qua hai mươi tuổi, vẫn chưa đón dâu. Lựa ngày không bằng trùng ngày, chi bằng Hoàng thượng ban cho Đại tướng quân một mối hôn sự, chuyện vui nhân đôi."

Nói xong, Lễ Bộ Thượng Thư Mai Gia Viên, còn cố ý nháy mắt mấy cái với Hoàng đế, ý bảo nhà mình vừa lúc có khuê nữ, buổi chiều Hoàng thượng mới hỏi đây này.

Hoàng đế còn chưa nói, những đại thần khác cũng ào ào hùa theo, có trực tiếp đưa ra, ở trước mặt mọi người, tán dương nữ nhi vừa trưởng thành của mình, không phải là thiên hương quốc sắc, cũng là dáng dấp như tiên trên trời, không phải hiền lương thục đức, thì là dịu dàng giỏi việc quản gia...

Thậm chí, càng nói về sau, có mấy nhà đã cãi nhau.

Chẳng qua là một quan viên Lại bộ nào đó không phục một quan viên Binh bộ nào đó, đã đưa một thứ nữ vào Quân phủ làm thiếp, giờ lại muốn đưa thêm một đích nữ đến làm thê, chẳng lẽ muốn độc đoán hậu viện Quân phủ?

Náo loạn một hồi, sau cùng, mọi người mới phát hiện, mọi người chẳng qua là năm mươi bước cười một trăm bước*, chuyện đưa thứ nữ, hầu như đều đã làm qua, chỉ là, nghe nói Quân tướng quân ném những nữ nhân này đến hậu viện, cũng không hỏi qua.

*Năm mươi bước cười một trăm bước: phép ẩn dụ, cười người khác khi họ phạm sai lầm, mà bản thân mình cũng phạm sai lầm tương tự, nhưng ở mức độ nhẹ hơn.

Về sau, mọi người lại suy đoán, có phải Quân tướng quân có ham mê đặc biệt hay không, vì vậy, càng thêm những người có tâm vụng trộm tuyển chọn thứ tử tuấn tú xinh đẹp đến Quân phủ.

Nhắc tới cũng kỳ, Quân Phi Sắc đều thu toàn bộ.

Ài ---

Sau một phen tranh cãi ầm ĩ, các triều thần lại thanh tĩnh, nhìn Đại tướng quân như người ngọc, nghĩ hắn có đam mê thầm kín, đều bất đắc dĩ thở dài.

Đường đường là đệ đệ ruột của Quý phi nương nương, bản thân lại là Đại tướng quân tay cầm trọng binh, tiền đồ không đếm được, trừ bỏ điều đó, chỉ bằng địa vị Quân gia là thế gia trăm năm, cũng đáng được mọi người hao hết khí lực tiền của vào trên người hắn.

Thế nhưng bản thân hắn hoàn toàn không đếm xỉa đến, vân đạm phong khinh.

Mà Quân Thi Âm thấy hắn như vậy lại đau lòng, nhưng ngoài đau lòng, đáy lòng lại mừng thầm.

Đã không có mình, bất kể kẻ nào ở trong mắt hắn cũng chẳng qua là vật chết, cho nên, nam nhân, nữ nhân, bất kể người nào đưa đến, hắn đều thu toàn bộ.

Hắn đang diễn trò cho nàng xem, hay là vẫn hận nàng?

Ai, ngay lúc triều thần im lặng, chờ đợi Hoàng thượng lên tiếng, đôi mi thanh tú của Quân Thi Âm nhăn lại, đột nhiên ngã vào trong ngực Hoàng thượng, cơn đau tim lại tái phát.

Nếu là cái khác thì cũng thôi, lần này các triều thần muốn tặng cho hắn là thê tử, sao nàng có thể đồng ý.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro