Chương 39: Võ Minh (trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2: Vân thành quật khởi
Chương 35: Võ Minh (trung)

"Hắc hắc, cao... Ngươi gạt được người khác, nhưng không gạt được ta, tuy ta không biết võ công, ngày đó đầu còn nóng lên, nhưng nhãn lực trước giờ đều tốt, hơn nữa, ta luôn tin tưởng trực giác của mình, trực giác của ta nói cho ta biết, ngươi không phải hoàn khố bao cỏ." Tần Tử Hạo đắc ý dào dạt hạ giọng nói, còn chớp chớp hai mắt, mở to đôi phượng nhãn xinh đẹp, làm nũng nói: "Ta thật sự rất cần ngươi, được không?"



Ớn lạnh a! Một đại nam nhân lại làm nũng thành như vậy, thật sự là chịu không nổi, vẫn là thủ lĩnh lợi hại, mặt không đổi sắc!

Quân Tà quả thật không bị ảnh hưởng, nàng luôn không thích bị người chạm vào, chỉ là nghĩ đem người nào đó sắp dán lên người nàng đá văng mà thôi, hiện tại nàng khẳng định, người này cũng không đơn giản như bề ngoài hoàn khố.

May mắn lúc này trên minh đàn vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết giải cứu Tần Tử Hạo, đáng tiếc người nào đó một chút cảm kích cũng không có, ánh mắt vô cùng ai oán dời về phía trên đài, vừa vặn nhìn đến cảnh hộc máu bắn tung tóe, hắn sợ tới mức ôm chặt lấy cánh tay Quân Tà.

Mỗ tiểu bạch thỏ nào đó gạt chủ nhân vụng trộm theo tới trốn trong chỗ tối kim mâu híp lại, đã kề cận ranh giới bùng nổ.

Quân Tà chau mày, cánh tay rung lên, thoải mái hất ra miếng cao dán nào đó kia, chuyển mắt nhìn về phía trên đài.

Lúc này đã sắp đến giữa trưa, còn đứng trên đài hiện giờ ít nhất phải là lam giai võ sư, thậm chí còn có một hai hoàng giai võ sư đã bước lên võ đài, mắt quét một vòng, trừ bỏ tổ thứ nhất là một thiếu niên, chín người còn lại đều đã có tuổi.

"Thủ lĩnh..." Tạ Phàm hiếu chiến nhất, vẻ mặt chờ mong nhìn Quân Tà, hiện tại là lúc để bọn họ lên võ đài đúng chứ! Các tiểu bang phái khác đều đã lên, chỉ còn 'Cái Bang' bọn họ là chưa lên.

Đám người Mạc Quyền mặc dù không nói chuyện, nhưng đều một bộ xoa tay xắn áo đủ thấy bọn họ chiến ý mười phần.

Nhìn lướt qua chưởng môn các đại môn phái như trước vững như Thái Sơn, Quân Tà sờ cằm, đưa mắt nhìn về phía xa, quỷ dị cười: "Không vội."

Vừa dứt lời, một âm thanh ngạo mạn trẻ tuổi trên võ đài vang lên: "Nam Cung Sơn trang Nam Cung Quân Hoa xin lĩnh giáo Kim Đao môn chủ Cao Chiêu." Dứt lời, một thân ảnh vận tử y bay lên nhẹ nhàng đáp xuống minh đàn của một đại hán tay cầm đại đao, thần sắc đến là tự phụ.

Trên điểm tướng đài Nam Cung Chí Lạc đồng tử một trận co rút, sắc mặt âm trầm đáng sợ, đáng tiếc, người đã lên đài, hắn muốn ngăn cũng không kịp, chỉ là một thân khí thế âm u đem người bên cạnh đông đến sặc.

Nam Cung Sơn trang trước nay điệu thấp, tại Vân thành xem như thế lực đứng đầu, nhưng mà trong toàn bộ Võ giới mà nói, danh tiếng cũng không lớn, cũng cực ít có người chứng kiến người Nam Cung Sơn trang ra tay.

Bởi thế lúc thấy Nam Cung Quân Hoa tuổi còn trẻ, chỉ mới tới lục giai võ sư cũng dám lên đài khiêu chiến lam giai võ sư nổi tiếng đã lâu, toàn bộ hội trường đều ồ lên, vô tri tiểu tử! Đây không phải là lên đài để mất mặt sao? Trách không được Nam Cung trang chủ tức giận đến sắc mặt xanh mét!

Nhưng là, đến lúc một già một trẻ động thủ trên võ đài, chưởng môn các môn phái vững vàng trên 'Điếu Ngư Đài' liền đứng ngồi không yên, đều lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.

Chỉ thấy trên đài, Kim Đao môn chủ một tay kim đao vô địch đầy mạnh mẽ uy vũ, uy thế cường đại của lam giai võ sư khiến ngay cả mọi người dưới đài đều bị ảnh hưởng, nhưng Nam Cung Quân Hoa đứng gần hắn nhất lại tựa như không bị ảnh hưởng, khí tức nóng bỏng vây xung quanh người hắn, mỗi một lần công thủ đều mang theo luồng nhiệt nóng như lửa, cổ khí thể nóng rực bức nhân này thế nhưng làm cho khí tức một lam giai võ sư bị ép giống như đánh sương cà(*) vậy, hơn nữa vũ kỹ độc nhất cũng ẩn ẩn ép một thế hệ Kim Đao đại hiệp đến vô lực phản kháng.

(*) = ỉu xìu, đây là câu ngạn ngữ dân gian xuất phát từ miền Bắc Trung Quốc. Mỗi khi tới cuối thu, nhất là sau 'tiết sương giáng', sáng sớm ở miền Bắc bởi vì nhiệt độ không khí giảm mạnh (Thường là dưới 0 độ) khiến cho tất cả thực vật thôn quê đều kết thành một lớp băng sương thật mỏng bên ngoài, mà lúc này nếu còn chưa hái cà (cà chịu nóng sợ lạnh), thì vỏ ngoài cà sẽ trở nên nhăn nheo (tục xưng ỉu xìu).

Trong ngữ cảnh này là yếu ớt cùng cực, gần như không có chút sức chống đỡ nào. - theo Baidu


'Đinh...' kim đao trong khí lãng nóng rực đứt thành từng khúc, Kim Đao môn chủ bị đánh rơi khỏi minh đàn, nặng nề ngã trên đất, trong cơ thể kinh mạch đứt từng khúc, vậy mà bị phế đi, có thể thấy được Nam Cung Quân Hoa xuống tay có bao nhiêu tàn nhẫn.

Nam Cung Quân Hoa vẻ mặt mang thần thái cực kỳ kiêu ngạo đảo qua từng khuôn mặt hoặc phẫn nộ hoặc không thể tin được hoặc khủng bố, nhìn đến một đám võ học tông sư tỏ ra bất mãn, tiểu tử này tuổi còn nhỏ đã khó mà có được tu vi cao như thế, tiếc là quá không đặt người khác vào mắt.

Quân Tà hơi nhíu mày, chuyển mâu nhìn về điểm tướng đài, bốn người phía trên sắc mặt khác nhau, trừ bỏ lão giả lạnh nhạt kia, phản ứng ba người khác đều trong dự liệu của nàng.

Nam Kiếm Môn môn chủ Thanh Phong Chân Nhân sao? Quân Tà điều động tinh thần lực, dùng tần số 100Hz thăm dò dòng khí dao động trong cơ thể Trần lão giả, Thanh Phong Chân Nhân, như đá ném vào đáy biển, không hề có phản ứng.

Hải nạp bách xuyên? Quân Tà thần thức rùng mình, lập tức đem tinh thần lực rút đi, nếu hắn quả thực đã đến cảnh giới cao như thế, tinh thần lực thấp kém của nàng chỉ sợ sẽ bị phát giác.

(*) Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại (Biển nạp trăm sông, có thể dung chứa nên thành to lớn): Câu này nghĩa bóng là bao dung tất cả, nhưng trong truyện là dùng nghĩa đen, ý chỉ võ công cao đến mức có thể thu nạp tất cả, thậm chí cắn nuốt, gặm nhấm - chắc thế :D

Thanh Phong Chân Nhân nghe đâu đã hai mươi năm chưa từng rời núi giờ đây hiện thân tại Võ Minh đại hội rốt cuộc tính làm gì? Nàng cũng không cho rằng tông sư võ học chân chính sẽ có hứng thú đối với loại danh lợi thế tục này.

Thời gian cũng không sai biệt lắm, cao thủ các đại môn phái bắt đầu lên võ đài, bấy giờ, Võ Minh đại hội rốt cục đến thời khắc cao trào.

Ngoại trừ Điểm Thương Trần Quân lên đài khiêu chiến Nam Cung Quân Hoa bị đánh rơi khỏi võ đài, cao thủ các đại phái khác không hề ngoài ý muốn đều đem nguyên bản cao thủ trên đài đánh hạ.

Chân khí phóng ra, toàn bộ minh đàn, chỉ có Nam Cung Quân Hoa là võ sư, còn lại đều là cao thủ cấp võ tông, cục diện như vậy, có thể lên tràng khiêu chiến đều là cao thủ cấp võ tông của các đại phái, cơ bản trở thành Nam Viêm hai mươi đại môn phái tranh đoạt tái, trong đó Thiên Sơn phái chưởng môn Tùng Minh đạo nhân là có hy vọng đoạt giải nhất, đương nhiên lục giai võ sư Nam Cung Quân Hoa cũng không thể khinh thường.

Cuộc tranh đấu cuối cùng của hai mươi người diễn ra phi thường kịch liệt, quang mang ba màu hoàng lục lam lóe lên liên tiếp, chân khí tung hoành, chúng võ giả vây xem đều đã lui lại phía sau, lại vẫn cảm nhận được uy lực khí thế của cao thủ.

"Nam Cung Quân Hoa quá kiêu ngạo, thủ lĩnh, chúng ta..." Mắt thấy trên đàn đánh nhau đến hôn thiên ám địa, Tạ Phàm tâm ngứa như mấy trăm con mèo cùng ở trong lòng hắn gãi một lượt, nhất là nhìn thấy bộ dạng không ai bì nổi của Nam Cung Quân Hoa từng khi nhục bọn họ, càng hận không thể lập tức xông lên đá bay hắn.

"Tạ Phàm đối Bắc Sơn phái chưởng môn Quách Hàn, Lăng Phi đối Cửu Hoa các thiếu các chủ Khương Bình, Chung Ngọc đối Bích Liên Cung cung chủ Điền Di, Dương Tùy đối Uy Trấn đường chủ Thạch Đạt Phương, Mạc Quyền đối Nam Cung Sơn trang Nam Cung Quân Hoa." Hắc mâu thâm thúy như u đàm chuyển lên minh đàn, Quân Tà phân công từng nhiệm vụ, rồi cười yếu ớt: "Nhớ kỹ, các ngươi là lam giai võ sư."

*đối = vs

"Rõ." Năm người bị điểm danh hai mắt tỏa sáng, bắn ra quang mang tàn nhẫn thị huyết, nhìn năm người đánh nhau trên đài như con mồi, bị tra tấn một tháng, rốt cuộc có cơ hội thi triển thành quả một tháng qua.

"Ồ, ngươi làm sao biết không phải là năm người này thua a? Nói không chừng là đối thủ bọn hắn thắng đâu!" Nghe được lời Quân Tà nói, Tần Tử Hạo đứng ở bên cạnh đầy mặt nghi vấn, nhân cơ hội lại dính lên, hắn thật sự rất ngạc nhiên, ngay cả hắn đều nhìn không ra ai thắng ai thua, thế mà y lại nhìn ra được.

"Ngu ngốc, thủ lĩnh nói bọn họ thắng thì bọn họ nhất định sẽ thắng." Mười ba người không bị điểm danh khẩu khí bất thiện trợn mắt nhìn Tần Tử Hạo lại đang dán lên thủ lĩnh bọn họ, ngữ khí vẻ mặt tỏ rõ sùng bái cuồng nhiệt đối với Quân Tà, chỉ cần là lời của nàng, vô luận không hợp lẽ thường cỡ nào, đều là đúng. Qua một tháng này, ở bên cạnh nàng, đã thấy nhiều những chuyện không hợp lý đặt trên người nàng lại thành hợp lý nhất rồi, nói là hóa thứ tầm thường thành thần kỳ còn là coi thường thủ lĩnh của bọn họ đâu!


'Bịch' 'Bịch' 'Bịch' 'Bịch' 'Bịch', quả nhiên năm người bị Quân Tà điểm danh đều đem đối thủ đánh xuống đài, đắc ý chờ tuyên bố chiến thắng, nhìn xung quanh toàn trường, đã không còn người có bản lĩnh khiêu chiến họ.

Ai ngờ, ngay lúc Uông Đồng đứng lên chuẩn bị tuyên bố năm người này tiến vào trận chung kết, thì năm thiếu niên thiếu nữ y phục rách nát chậm rãi bước lên minh đài, báo tên phái mình, đúng là phái 'Cái Bang' nghe cũng chưa nghe nói qua, người cầm ngọc bích bổng tự xưng là Cái Bang bang chủ, bốn người khác là trưởng lão.

Thế giới này điên rồi hay sao, một Nam Cung Quân Hoa tuổi nhỏ lấy lục giai võ sư đánh bại hoàng giai võ tông đã là không tưởng tượng nổi rồi, giờ lại chạy ra thêm năm người nhìn sao cũng chỉ là thiếu niên mười ba bốn tuổi muốn khiêu chiến lục giai võ tông đã thành danh.

Điên rồi thật sự là điên rồi! Năm người này căn bản là muốn chết, một số ít lão tiền bối võ học tông sư tự đại có mặt đều trực tiếp lắc đầu: người trẻ tuổi bây giờ a! Mơ mộng hão huyền, lông còn chưa mọc đủ dài, thế mà đứa nào cũng muốn bay, không được, không được.

Lại không biết rằng, hậu kỳ càng điên cuồng đâu! Hôm nay, đối với Nam Viêm võ giả mà nói, nhất định là một ngày tai họa khiêu chiến sức chống đỡ cực hạn của trái tim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro