Chương 40: Võ Minh (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2: Vân thành quật khởi

Chương 36: Võ Minh (hạ)

Tình hình chiến đấu trên minh đàn vô cùng kịch liệt, dưới đài cũng náo động không ngớt, đừng nói là võ giả bình thường, dù là các đại môn phái cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm năm thiếu niên quanh thân hiện lam quang đứng trên đài, loại bích lam làm người ta tâm thần sảng khoái là cỡ nào hoa mắt a!

"Lam giai đỉnh phong võ sư, của ta thiên! Bọn họ, bọn họ chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi! Mười bốn mười lăm tuổi lam giai võ sư..." Võ Nguyên phái Linh Mộc lão nhân được mọi người kính trọng cũng không khỏi kinh hô ra tiếng, khi còn trẻ với thiên phú kinh người của hắn, hai mươi tuổi đến lam giai võ sư đã vang danh khắp thiên hạ, hôm nay hắn lại nhìn thấy năm lam giai võ sư đỉnh phong, quả thực là đả kích quá lớn!

Nhị vị võ học tông sư mới vừa rồi cậy già lên mặt giờ đây mặt mày vặn vẹo, bị đả kích đến thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống dưới, lại thấy được những vũ kỹ vô cùng cao minh mà trước giờ họ chưa thấy qua, nên khó có thể tiếp nhận.

Nếu nói Nam Cung Quân Hoa làm cho bọn họ cảm giác sâu sắc trường giang sóng sau đè sóng trước, thì năm thiếu niên này lại làm cho bọn họ không thể không nghẹn khuất ý thức được, trường giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát. Tu võ giới sau này còn có địa phương cho lão già bọn họ đặt chân nữa sao?

Cái Bang? Đến tột cùng là bang phái như thế nào, lại từ đâu xuất hiện?

Nếu bọn họ biết, 'sóng sau' yêu nghiệt trong mắt bọn họ, nếu luận chân khí tu vi trên thực tế chỉ là lục giai võ sĩ, ngoài ra cái gọi là chân khí lam giai đỉnh phong trên thực tế là nội lực mà nói, không biết có trực tiếp phun máu tươi, chân khí ngược dòng mà chết hay không.

Dù sao bọn họ mới học võ một tháng, cho dù Quân Tà biến thái, nàng cũng không có khả năng đem một đám người không có chút trụ cột võ học nào dạy thành cao thủ lam giai đỉnh phong vũ sư, nhưng là từ lúc nàng phát hiện tu vi nội lực và chân khí có hiệu quả như nhau, nàng bắt đầu nghiên cứu làm thế nào lấy dị thế nội công chuyển hóa thành hữu sắc chân khí phóng xuất ra, dọa dọa đám người trần vô tri.

Thiên Huyền đại lục võ đạo có vẻ kỳ quái, chỉ có cao thủ cấp võ sư trở lên mới có thể phóng chân khí ra ngoài hình thành hộ thể chân khí, nhìn thấy hộ thể khí lưu vô hình quanh thân năm người tuyệt đối không ai hoài nghi bọn họ tu vi chưa đến lam giai võ sư, đến nỗi tất cả mọi người đều quên, năm người trên người căn bản không có áp lực cường đại nên có của lam giai võ sư.

Ánh mắt mọi người tất cả đều chuyển qua tổ năm người Mạc Quyền, còn năm người tổ khác đã không còn ai chú ý, dù cho bốn tổ trong đó đã quyết ra người thắng cuối cùng cũng chẳng để ý, Thiên Sơn chưởng môn được xem trọng nhất cùng Châu Lý Phi đại hiệp mấy năm gần đây danh tiếng lớn đánh nhau đến là kịch liệt cũng không có ai xem, làm cho hai người càng đánh càng cảm thấy không có ý nghĩa.

Nam Cung Quân Hoa từ trước đến giờ tự nhận thiên phú hơn người, tuy chỉ mới hai mươi tuổi, cũng có lòng tin đoạt giải nhất, nhất là sau khi đánh bại mấy hoàng giai võ tông, lòng tin càng bành trướng, lúc này lại xuất hiện một cái lam giai võ sư, hắn hoàn toàn không để vào mắt, nhưng mà, sau mười chiêu, cái loại không cho là đúng liền biến thành khủng hoảng.

Mạc Quyền như một đầu dã thú hung ác, mang theo khí tức âm ngoan, song đao trong tay múa đến kín không kẽ hở, mặc dù không có uy thế của lam giai võ sư chân chính, nội lực tu vi cũng chỉ tương đương với lam giai võ sĩ, nhưng dựa vào nội lực mạnh mẽ kết hợp với một thân chiêu thức võ công, lấy ám sát làm chủ, nhẹ nhàng tiêu sái, ngay từ khi bắt đầu giao đấu đã lấy ưu thế tuyệt đối áp đảo khí thế của cái tên Nam Cung Quân Hoa cực độ tự luyến này đến vô lực hoàn thủ, chúng cao thủ cấp bậc võ tông đứng quan sát cũng phải tặc lưỡi không thôi, âm thầm đoán, bản thân có thể chống đỡ được bao nhiêu chiêu trong tay hắn.

Xoay người lại, Mạc Quyền tay trái một đao đâm qua, dao phải từ trên tàn nhẫn đâm xuống, một chiêu này nhìn như đơn giản, kì thực đem yếu huyệt trên người Nam Cung Quân Hoa toàn bộ che lại, trừ phi công lực của hắn có thể cao hơn Mạc Quyền mấy bậc, nếu không một đao này đi xuống, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Trên điểm tướng đài Nam Cung Chí Lạc tùy thời đều chú ý tình huống của nhi tử mình, lúc này ánh mắt trầm xuống, vươn hai ngón tay phải, lục sắc quang quang lóe nhanh trên đầu ngón tay, rồi hóa thành hỏa hồng sắc, giống như một ngọn hỏa diễm vô hình bắn nhanh đến hướng tử huyệt Mạc Quyền.

Mạc Quyền đang muốn một đao kết thúc Nam Cung Quân Hoa, bỗng cảm thấy một cỗ cường hãn khí kình phá không mà đến, tốc độ cực nhanh, hoàn toàn không cho hắn trốn tránh cơ hội, trong thời điểm nguy hiểm, trong đầu chấn động nặng nề, thân thể giống như lần trước trong 'Hắc quyền tái' không theo khống chế của chính mình, gắng gượng thu hồi lưỡi dao đâm xuống, ngăn trở khí kình nóng rực, đồng thời một cỗ nội kình bá đạo khác với khí kình nóng rực đánh úp tới, hai cổ kình khí chạm vào nhau, bắn ra khí lưu cường đại, đem hắn cùng Nam Cung Quân Hoa đồng thời đánh bay ra ngoài.

'Bịch...' Nam Cung Quân Hoa tưởng rằng bản thân sẽ bỏ mạng dưới đao, sợ hãi đến quên mất phóng thích chân khí hộ thể, kết quả lại bị một cỗ khí lưu cường đại đánh bay khỏi minh đàn, nặng nề mà đụng vào tường vây võ tràng, tiếp đó ngã xuống đất, phun ra vài ngụm máu, ngất đi.

Mạc Quyền là đối tượng bị cỗ khí lưu cường đại này trực tiếp đánh tới, vốn nên bị thương nặng hơn Nam Cung Quân Hoa, nhưng ngoài dự liệu, hắn chỉ bị đẩy lui, đến biên giới minh đàn thì ngừng lại, hơi thở mặc dù có rối loạn nhưng miễn cưỡng có thể đứng được, hắn biết, đây là do có người âm thầm giúp hắn đánh tan đại bộ phận khí lưu, có thể làm được điều này trừ bỏ nàng thì không có ai khác.

Mâu quang thoáng nhìn, song mâu tĩnh lặng không gợi sóng hiện chút độ ấm.

Dưới ngọn cờ 'Cái Bang', nàng nghiêng người dựa vào cột cờ, hai mắt nhắm nghiền, không khác gì bộ dạng lười biếng khi nãy, nhưng hắn có thể nhìn ra được, nàng đang mệt mỏi, trên trán đầy mồ hôi, hơi thở trầm trọng tựa như không dùng sức sẽ không thở được. Vì cứu hắn, nàng không tiếc làm mình bị thương, thậm chí không lo lắng làm vậy sẽ làm lộ lực lượng quỷ dị của mình, ngoại trừ gia gia hắn, đến giờ không có ai đối tốt với hắn như vậy.

Tình huống của Quân Tà, so với Mạc Quyền nghĩ còn nghiêm trọng hơn, lúc này, nàng không chỉ có nội lực hao tổn quá độ, nội tức mất trật tự, tinh thần lực còn giống như bị phản phệ, trong đầu nàng hỗn loạn mãnh liệt, không chịu khống chế đánh sâu vào, loại đau đớn như xé rách này hơn xa so với đau đầu đến nứt ra, nếu không dùng 'Linh Hư đan' đúng lúc, chỉ sợ hiện tại nàng ngay cả đứng cũng là vấn đề.

Mạc Quyền trong lòng cảm động không thôi, đâu biết Quân Tà đang buồn bực muốn chết, nàng sớm biết có Nam Cung Chí Lạc tại, Mạc Quyền tuyệt đối không giết được Nam Cung Quân Hoa, cũng có ý muốn lợi dụng Mạc Quyền thử thăm dò tu vi Nam Cung Chí Lạc cao thâm cỡ nào, biết địch biết ta, mới trăm trận trăm thắng, trước khi nắm chắc hoàn toàn nàng tuyệt không dám động thủ với Nam Cung phụ tử, một khi động thủ, nàng muốn nhất kích đánh trúng.

Chẳng qua, không thể ngờ đến Nam Cung Chí Lạc đã đạt đến cảnh giới lục giai võ tôn, thực lực này làm cho Quân Tà kinh ngạc không thôi, Thiên Huyền đại lục tu võ giả phân chia thành võ sĩ, võ sư, võ tông, võ tôn, mỗi một cấp bậc lại phân thành ba đoạn hoàng, lục, lam, chân khí võ sĩ là thiển sắc, võ sư là chính sắc, võ tông thâm sắc, võ tôn tông sắc, nháy mắt vừa rồi Nam Cung Chí Lạc ra tay không tránh khỏi nhãn pháp Quân Tà tùy thời đều chú ý hắn, bởi vậy cũng làm cho nàng thấy được tông lục sắc quang mang, tông lục sắc, võ tôn a!

Võ tôn, võ giả tôn sư! Bây giờ tu vi nội công Quân Tà mới tới tứ tầng, so sánh với võ tôn quả thực chính là kiến với voi, lấy lực một con kiến đi chống cự với voi, chẳng khác gì tìm chết cả. Về mặt lý trí, nàng không nên ra tay, nhưng, trong lúc nguy cấp, không chút nghĩ ngợi, nàng liền ra tay, nếu không phải Nam Cung Chí Lạc sợ bị người phát giác, không dùng toàn lực, nếu không đừng nói bảo trụ Mạc Quyền, ngay cả nàng cũng sẽ công lực hao hết mà chết.

Hiện tại, nàng phải mau chóng khôi phục công lực, nếu không kế hoạch hôm nay sẽ không thể thực thi!

Hắn thật sự đến đây? Tiên thiên cao thủ trong truyền thuyết! Nam Cung Chí Lạc nhịn không được cả người run lên, có thể vô thanh vô tức ra tay ngăn trở một chiêu này của hắn, số lượng võ giả có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng ở đây, trừ bỏ Thanh Phong chân nhân, cũng chỉ tiên thiên cao thủ kia mới có thể làm được, Thanh Phong chân nhân là kiếm giả, không thể là hắn ra tay, như vậy chỉ có một khả năng.

Ngay lúc Nam Cung Chí Lạc thất thần, trên minh đàn, bốn người Lăng Phi đều đã đánh bại đối thủ cấp võ tông, cũng chấn động toàn trường, vượt cấp khiêu chiến không phải không có, nhưng trên cơ bản võ sư cùng võ tông hoàn toàn không thể so sánh nổi, nhưng hôm nay, bốn lam giai võ sư đánh bại ba lục giai võ tông, một hoàng giai đỉnh phong võ tông, sự thật khủng bố cứ như vậy diễn ra ngay trước mặt bọn họ, như thế nào có thể không khiến người ta kinh sợ vạn phần đâu!

Bọn họ nào biết rằng, nếu là quang minh chính đại đối quyết, bốn người Lăng Phi trên cơ bản đối mặt bốn võ tông không quá mười chiêu tất bại, sở dĩ bọn họ thắng, thứ nhất, là đánh tâm lý, vừa lên đã tạo áp lực lớn cho đối thủ, khiến cho bọn hắn tự loạn trận tuyến, thứ hai, bọn họ tất nhiên là dùng tới một ít thủ đoạn nhỏ không quang minh cho lắm.

Mấy thủ đoạn nhỏ Quân Tà dạy cho bọn hắn quá mức cao minh, đến nỗi ngay cả Thanh Phong chân nhân cũng không phát hiện ra, càng đừng nói đến những người khác.

Lúc Uông Đồng tuyên bố năm người Cái Bang đồng thời tiến vào trận chung kết, một đám đầu gỗ đứng ngơ ngác trên võ tràng còn chưa lấy lại tinh thần, mặc kệ năm người này cuối cùng có thể đoạt giải nhất hay không, sau hôm nay, tên Cái Bang chắc chắn sẽ danh chấn thiên hạ.

Giờ Thân vừa qua, trên minh đàn, tổ cuối cùng của Thiên Sơn chưởng môn Tùng Minh đạo nhân cùng Lý Phi đại hiệp cũng quyết ra thắng bại, Tùng Minh đạo nhân lấy bán chưởng thắng hiểm, theo lệ nếu trong một chén trà nhỏ không có người lên đài khiêu chiến tức là có thể tiến vào trận chung kết.

"Đã không còn ai lên đài khiêu chiến, bản thành chủ tuyên bố, Tùng Minh đạo trưởng..." Thời gian một chén trà nhỏ rất nhanh trôi qua, Uông Đồng cho rằng không còn ai lên đài khiêu chiến nữa, liền đứng lên, cao giọng tuyên bố, còn chưa nói xong đã bị đánh gãy.

"Tại hạ bất tài, thỉnh giáo Tùng Minh đạo trưởng cao chiêu." Âm thanh dễ nghe mang theo sự lười biếng vang lên, dưới biểu tình như gặp quỷ của mọi người, thiếu niên mặt mang thiết diện một thân bạch y tung bay tà mị tươi cười như ở đình viện nhà mình lững thững đi lên minh đàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro