Chương 45: Ôn nhu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2: Vân thành quật khởi

Chương 42: Ôn nhu

Đầu thu ban đêm, gió mát từ từ thổi tới, lộ ra khô nóng ngày hè còn sót lại.

Sau Võ Minh đại hội, khắp nơi phái ra lượng lớn nhân mã vì muốn tìm kiếm 'Quân Vô Danh', mà 'hắn' lại mang theo mười tám người nòng cốt của 'Cái Bang' trở về thành Bắc Sơn tiếp tục huấn luyện, tuy hôm nay bọn họ chiến thắng trở về, nhưng khi chân chính đối mặt với nhiều cao thủ như vậy, bọn họ mới nhận thức được thực lực của bọn họ còn chưa đủ cường.

Nhất là Quân Tà, lúc cùng Tùng Minh đạo nhân giao thủ, nàng mới ý thức được, tu vi nàng bây giờ là quá thấp, đùng hết toàn lực nhiều nhất chỉ có thể đánh ngang tay với lục giai Võ tông.

Hôm nay nàng sở dĩ có thể giết chết Tùng Minh đạo nhân, là vì nàng sử dụng độc kế làm cho hắn chân khí tản ra, tẩu hỏa nhập ma, mới có thể một chưởng đánh trúng tử huyệt, chấm dứt tính mạng của hắn.

Nếu là quang minh chính đại giao thủ, nàng nhất định không phải đối thủ của hắn, như thế, không nói đến thân là lục giai Võ tôn Nam Cung Chí Lạc, cùng tu vi rất cao Thanh Phong chân nhân và nam tử mang hắc sa đấu lạp.

Cho đến nửa tháng sau, toàn thân đầy mồ hôi Quân Tà mới trở lại trong thành, trên mặt không có một chút mỏi mệt, đôi mắt lưu ly tỏa sáng lấp lánh, phi qua tường cao, né qua thủ vệ ngoài sáng trong tối của Nam Cung Sơn trang, nhảy vọt vài cái liền về tới tiểu viện.

Đẩy cửa ra, núi sập mặt cũng không đổi sắc Quân đại thượng tướng mặt cứng lại, môi đỏ mọng khẽ nhếch, chỉ ngây ngốc nhìn trong phòng khách không mời mà đến, nàng nàng... Nàng thế nhưng không nhận ra trong phòng có người, điều này sao có thể?

Dưới ánh đèn yếu ớt, Mạc Lăng Tịch ngồi cạnh bàn vuông nhỏ, cười yếu ớt nhìn nữ nhi ngây ngốc đứng ở cửa, ngọc thân đứng thẳng, tóc đen tùy ý buộc sau đầu, Thiết Diện che trên mặt, cả người toát ra cỗ không câu nệ tà khí, khoan nói, nữ nhi của nàng mặc nam trang thật anh tuấn, tuy tuổi nhỏ, cũng đã ẩn ẩn có người nọ phong thái.

Vừa nghĩ đến người nọ, Mạc Lăng Tịch đôi mắt mang ý cười lộ tia buồn bã, mí mắt rũ xuống, che dấu trong mắt nồng đậm tưởng niệm cùng hận ý.

"Đứa ngốc, phát cái gì ngốc đâu?" Cảm xúc khác thường lóe nhanh qua, Mạc Lăng Tịch đứng lên, khuôn mặt ngày thường trong trẻo lạnh lùng mang theo ý buồn cười, kéo Quân Tà vẫn còn ngơ ngác đến ngồi xuống trước bàn, nhịn không được bật cười một tiếng.

Thật đáng yêu, hảo tưởng bóp khuôn mặt ngây ngốc của nàng, trời ạ! Nàng tại sao đến giờ mới phát hiện nàng nữ nhi đáng yêu đến như vậy? Ngẫm lại cũng đúng, trước kia nữ nhi nàng là cái hũ nút, lại yếu đuối vô năng, hiện giờ thay đổi, từ trong khung lộ ra cường thế, lại chỉ thấy qua hai ba lần, tất nhiên là không thấy được nàng bộ dáng như vậy đáng yêu.

Không thể tưởng được, đêm nay đột kích bất ngờ, lại làm cho nàng thấy được một mặt đáng yêu của nữ nhi nàng, ân, sau này lại đến nhiều vài lần.

Quân Tà không phát hiện ra tâm tư tà ác phúc hắc của Mạc Lăng Tịch, bị một tiếng cười kéo lại thần trí, trên mặt hiện lên chút ửng đỏ, quá mất mặt a!

"Ha ha, nhà của ta Tà nhi cũng biết đỏ mặt, hôm nay chẳng lẽ mặt trời mọc lên từ hướng bắc?" Mạc Lăng Tịch ý cười càng sâu, còn làm bộ quay đầu nhìn ra ngoài.

"Khụ, hiện tại là buổi tối." Quân Tà ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang đáp, mặt lại đỏ thêm vài phần, trên đầu toát ra ba điều hắc tuyến, lão nương nha, ngươi cũng quá cường đi, tuy rằng ngươi cùng con cú giống nhau ngày đêm điên đảo, thì cũng phải có điểm thường thức, đại buổi tối ở đâu ra mặt trời a!

Mạc Lăng Tịch tươi cười cứng đờ, nhìn nữ nhi bị lôi đổi lại bộ dáng,khuôn mặt tái nhợt hiện lên một chút lúng túng, thẹn quá hóa giận hừ một tiếng: "Ai nói đại buổi tối không thể có mặt trời, trên đời này, không có chuyện gì là không có khả năng ."

Cả người chấn động, Quân Tà ngẩng đầu nhìn mẫu thân như trước trong trẻo lạnh lùng tái nhợt lại có chút nhân khí, đoán không ra những lời này của nàng là vô tình hay là có ám chỉ khác.

Chẳng lẽ nàng đã biết nàng nữ nhi đã chết, hiện tại chính mình trước mặt nàng cũng không phải nàng nữ nhi, ngẫm lại cũng không phải không thể, cái gọi là mẫu tử liền tâm, Nam Cung Quân Tà chết, nàng tất nhiên có cảm giác, hơn nữa chính mình biến hóa sau trọng sinh... Điều này cũng không kỳ quái, mấy tháng qua, nàng chỉ gặp mình hai lần.

Nói không rõ trong lòng lúc này là cái gì tư vị, có điểm toan, có điểm đau, thậm chí... có điểm sợ.

Sợ, nàng đang sợ cái gì? Ánh mắt hơi nhíu, bàn tay Quân Tà ẩn trong tay áo nắm chặt, nàng chẵng lẽ là bị bệnh hay sao?

Giống như không nhận ra câu nói kia đối Quân Tà ảnh hưởng, Mạc Lăng Tịch nguồi xuống bên trái Quân Tà, cầm lấy chiếc đũa trên bàn, gắp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào bát cơm nàng, ôn nhu nói: "Đừng ngẩn người nữa, ngươi nhất định chưa ăn cơm đi! Đây là vi nương làm vài món thức ăn, đến, nhanh ăn đi! Ngươi nhìn gầy."

Quân Tà, ánh mắt đờ đẫn chuyển qua bàn vuông nhỏ, lúc này mới phát hiện trên bàn bày một bàn đồ ăn, trước người miếng sườn trong bát cơm dưới ánh nến hiện lên áng sáng mê người, làm người nhảy nước miếng.

Trái tim đột nhiên chấn động, một cỗ ôn nhu mãnh liệt nhưng xa lạ thấm thẳng vào sâu trong lòng, một chút chua xót vừa mới dâng lên lập tức bị cỗ ôn nhu này hóa giải không còn một mảnh.

Quân Tà cúi đầu 'Ân' một tiếng, cầm chiếc đũa cạnh bát cơm lên, nhẹ nhàng gắp một khối sườn đặt vào trong miệng, chua chua ngọt ngọt, hương vị vô cùng tuyệt vời, là nàng, cũng là Nam Cung Quân Tà thích khẩu vị.

"Ăn ngon sao?" Thấy Quân Tà cắn một ngụm, Mạc Lăng Tịch liền trông chờ mở miệng hỏi nói, đây là nàng lần đầu tiên vì nữ nhi nấu cơm, cũng không biết làm tốt hay không tốt?

Ngẩng đầu, đụng phải Mạc Lăng Tịch trong trẻo lạnh lùng mang theo từ ái quang mang, Quân Tà hốc mắt toan chát, trong lòng lửa nóng bốc cháy lên, rất muốn làm chút gì, lại không biết phải làm gì, chỉ có thể hàm hồ gật đầu, nhanh chóng ăn hết sườn xào chua ngọt trong chén, sau đó bắt đầu dùng tư thế phong vân càng quét quét ngang đồ ăn trên bàn.

Quân Tà ăn gấp gáp chọc cười Mạc Lăng Tịch, lòng lãnh băng có loại nóng bỏng lỗi thấy, cầm chiếc đũa một bên đem thịt bò loại bỏ xương cốt bỏ vào chén Quân Tà, một bên không ngừng nói: "Ăn từ từ, ăn từ từ, không có người đoạt với ngươi."

"Cái kia, ngươi, ngươi cũng ăn." Quân Tà như quỷ đói đầu thai động tác điên cuồng ăn hơi dừng lại, còn do dự dự một hồi, mới ngượng nghịu gắp một đũa rau xanh bỏ nhanh vào chén cơm Mạc Lăng Tịch, sau đó ở nàng ta còn chưa kịp phản ứng, lại cúi đầu ăn mãnh liệt, vành tai dần dần phiếm hồng.

Không thói quen, thực không thói quen, nhưng trong lòng lại thực vui mừng! Không nghĩ tìm tòi nghiên cứu đây là tình huống gì, Quân Tà chỉ biết là, nàng thực thích loại cảm giác này, muốn vĩnh viễn giữ lại loại cảm giác này là đủ rồi.

Mạc Lăng Tịch không hỏi nàng vì sao hội phẫn thành như vậy, thẳng đến trễ như vậy mới trở về, Quân Tà cũng không giải thích, tựa như đây là chuyện bình thường tự nhiên.

Đơn sơ phòng ở, dưới ánh nến lờ mờ, trên bàn vuông nhỏ thức ăn ngon từng chút từng chút một ít dần đi, động tác lẫn nhau vì đối phương gắp thức ăn càng ngày càng tự nhiên, chiếu vào trên vách tường hai thân ảnh đồng dạng gầy yếu làm như càng ngày càng sát gần vào nhau.

Không có tiếng hoan hô tiếu ngữ, không có lời nói thầm thì nhỏ nhẹ, từ đầu tới cuối hai người đều không nói thêm câu gì, Quân Tà thậm chí còn không nhìn Mạc Lăng Tịch, nhưng mà, nhàn nhạt ôn nhu theo đồ ăn hương vị tràn đầy phòng nhỏ, bay ra khỏi phòng ngoại thiên địa, bị xua tan trong không khí khô nóng cùng ngột ngạt.

Ngoài phòng trên cây Tiểu Bạch kim mâu phản ảnh bên trong phòng nhỏ ánh nến lay động, sâu trong đồng mâu lóa qua ôn nhu ý cười, sợi râu thỏ khẽ run, khóe miệng cong lên một chút nhìn không thấy độ cong.

Tiểu Bạch bên cạnh, Thái Điểu liều mạng giãy dụa, thế nhưng hai bên cánh bị mỗ chỉ bạo lực tiểu bạch thỏ đè gắt gao, cái miệng nhỏ dài cũng bị một sợi tơ tinh tế cuốn lấy, muốn gọi cứu mạng đều kêu không được.

Chết Tiểu Bạch, thối Tiểu Bạch, nó hảo hảo ở trong phòng chờ chủ nhân trở về, thối Tiểu Bạch thế nhưng thừa dịp nó không chú ý kéo nó đến trên cây, còn bạo lực bộ dạng, làm hại nó không thể ở lúc chủ nhân trở về trước tiên đến cái nhiệt tình ôm. Ô ô, làm sao bây giờ, nhìn không thấy nó, chủ nhân sẽ lo lắng, sẽ tưởng niệm, cái khác chim nhỏ giảng như vậy, sau đó cơm nước không quan tâm, cuối cùng do tương tư mà bệnh chết đi, không cần, nó không cần chủ nhân chết, chết Tiểu Bạch, mau buông ra bản Thái Điểu.

Liều mạng giãy dụa, liều mạng tại nội tâm la hét đáng tiếc, nó đường đường Thái Điểu lại bị một cái tiểu bạch thỏ ép tới gắt gao, giãy dụa không sao thoát được!

Cơm ăn no, Quân Tà nhu thuận động thủ đoạt trước việc thu thập bát đũa, Mạc Lăng Tịch nhìn xem một trận vui mừng, từ trong ngực lấy ra khăn tay, chậm rãi duỗi đến Quân Tà bên miệng, cười yếu ớt nói: "Ngươi nhìn xem ngươi, đều bao nhiêu tuổi rồi, ăn miệng đều dính đầy thức ăn."

Tại Mạc Lăng Tịch động thủ trong nháy mắt, Quân Tà theo bản năng nháy mắt tại trong đầu hiện lên vô số ám sát thủ pháp cùng phản kích phương pháp, nhưng không có hành động, chính là trơ mắt nhìn bàn tay tráng nõn duỗi đến trước mặt mình, nhẹ nhàng, ôn nhu , trìu mến lau nhẹ chính mình khóe miệng dính đầy mỡ, giống như là đang đối đãi một món trân bảo hiếm thế.

Dùng sức hít mũi một cái, Quân Tà cảm thấy từ khăn tay Mạc Lăng tỏa ra ngoài nhàn nhạt hương thơm làm cho tâm linh dính đầy huyết tinh của nàng như được tinh lọc, thoải mái ấm áp, làm cho nàng say mê.

Đêm đã khuya, Mạc Lăng Tịch trìu mến dặn dò Quân Tà phải nghỉ ngơi sớm một chút, liền đứng dậy hướng ngoài phòng đi đến, kéo cửa phòng ra, bỗng nhiên thân mình cứng đờ, sau lưng truyền đến Quân Tà thấp mà nhẹ âm thanh: "Mẫu thân, đêm mai, Tà nhi còn muốn ăn cơm ngươi làm."

"Hảo." Trầm mặc nửa ngày, Mạc Lăng Tịch khẽ mở bạc môi, đưa lưng về phía Quân Tà nói xong này cái tự liền bước đi ra ngoài.

Đứng tại cửa, Mạc Lăng Tịch giơ lên tay phải, dưới ánh trăng, một số bộ phận trong suốt gần như sắp tiêu thất, bỗng nhiên cầm chặt lại, quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, trong lòng trung âm thầm nói: Tà nhi, thời gian đã muốn không nhiều lắm , ngươi phải nhanh điểm biến cường!

【《 Tà quân 》 chính thức cải danh vì 《 đệ nhất tà quân 》, thân nhóm tiếp tục duy trì ha, liều mạng đập phiếu đi! 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro