Chương 46: Ngũ trọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2: Vân thành quật khởi

Chương 43: Tầng thứ năm

Nghe được tiếng đóng cửa phía sau, Quân Tà như một làn khói chui lên giường, che trái tim đang đập cuồng loạn, ngốc nghếch cười.

Mẫu thân, hì hì, mẫu thân thật ôn nhu, mẫu thân làm đồ ăn thật ngon, mẫu thân thơm quá!

Mẫu thân, mẫu thân! Trong đầu đều chứa đầy hai chữ này, đây là một loại vui vẻ chưa từng trải qua, đây là một loại tình cảm tuyệt vời chưa bao giờ có, đây là một loại cảm giác thỏa mãn đêm lại cho nàng vô hạn lực lượng.

Tiểu Bạch cùng Thái Điểu vừa nhảy vào đã thấy chủ nhân đang nằm nghiêng trên giường không bình thường, mặt tràn đầy khiếp sợ liếc nhau một cái: Người kia là ai? Lại dám dùng mặt của chủ nhân, nằm trên giường của chủ nhân!

Thái Điểu vỗ cánh muốn nhào qua, lúc này Quân Tà 'không bình thường' miệng mang ý cười nói: "Tiểu Bạch, Thái Điểu, các ngươi tự mình chơi đi, đừng quấy rầy ta luyện công."

Thân thể vốn mỏi mệt giờ đây hưng phấn như uống máu gà, nói xong Quân Tà lập tức ngồi xếp bằng nhập định, tiến vào trạng thái tu luyện, nàng có dự cảm, với tâm tình hiện tại của nàng, đêm nay sẽ có đột phá lớn.

Thấy Quân Tà có thể tiến vào trạng thái tu luyện nhanh như vậy, Tiểu Bạch cùng Thái Điểu mang đầy nghi hoặc ra khỏi phòng, đêm nay chủ nhân bị làm sao vậy? Còn đuổi chúng nó ra ngoài nữa chứ?

"Tiểu Bạch, chủ nhân có phải bị cái gì nhập vào rồi không, hay là..." Trên nóc nhà, tiểu Thái Điểu vô cùng nghiêm túc hỏi Tiểu Bạch, đáng tiếc chỉ biết đoán ăn nhầm thứ gì, rồi còn càng đoán càng thái quá, càng đoán càng khủng bố, lông chim trên đầu đều dựng hết lên.

Ngu ngốc! Tiểu Bạch vô cùng khinh thường liếc trắng mắt, đạp chân một cái, hóa thành một đạo bạch quang dưới bầu trời đêm, chạy về phía xa, tiếp tục ở lại, nó không thể cam đoan trong lúc nóng giận có thể đem mỗ Điểu vương tự xưng Thái Điểu kia đi hầm hay không nữa.

"Này, Tiểu Bạch, ngươi lại muốn đi đâu thế?" Thái Điểu đang nói hăng say ngơ ngác nhìn Tiểu Bạch chạy mất tiêu, đáng tiếc không nhận được câu trả lời, ngắm nhìn bầu trời đêm xa xa, thầm thì nói: "Tiểu Bạch thối, luôn nhân lúc chủ nhân luyện công mà đi lười biếng, đâu giống như Thái Điểu ta đây, luôn trung thành và tận tâm, hộ pháp cho chủ nhân một bước không rời, hừ hừ, lần sau còn dám bạo lực với bản Thái Điểu, bản Thái Điểu sẽ đi tìm chủ nhân cáo trạng."

Trong một sơn động nhỏ hẹp, Tiểu Bạch quỳ rạp trên mặt đất, hai mắt híp lại, đôi thỏ tai dựng thẳng, nhìn như vô hồn, tuy nhiên, nếu như có cao thủ ở đây, nhất định có thể cảm nhận được dòng khí như có như không dao động quanh người Tiểu Bạch, dần dần, trong không khí lộ ra một cỗ băng lãnh lạnh lẽo, càng ngày càng lạnh, đến không khí cũng như bị đông lại.

Đột nhiên, một tia ánh sáng màu kim có thể dùng mắt thường thấy được tản ra từ người tiểu Bạch, hình thành các tia sáng nhỏ bằng hạt gạo, làm cho người tiểu Bạch như được bao quanh bởi một tầng kim quang mỏng.

Kim quang này vô cùng bá đạo, mặc dù không chói mắt, lại sắc bén như muốn xé rách hư không, làm đóng băng dòng khí ẩn ẩn dao động trong không khí, ngẫu nhiên có vài con muỗi bay vào trong sơn động, vừa tiếp xúc với kim quang đã lập tức bị cắn nuốt.

Ánh sáng kim sắc không ngừng biến hóa, mang theo vài phần sắc thái thần bí, Tiểu Bạch nằm trên đất, kim quang chậm rãi khép lại, mơ hồ lộ ra một bóng người, lúc ẩn lúc hiện, tựa như hư vô, chỉ có thể mơ hồ thấy được một bóng người cao ngất.

Hình người còn chưa kịp ngưng ra thực chất, thì bên ngoài xuất hiện khí tức khác thường nhỏ bé không đáng kể nhưng cũng khiến cho kim quang trong động chấn động, nhanh chóng chui lại vào người Tiểu Bạch, hình người mờ ảo cũng theo đó biến mất.

Tiểu Bạch gần như không còn sinh khí đột nhiên mở ra đôi mắt màu vàng, trong lãnh khốc lóe qua một tia suy nghĩ sâu xa, thân hình khẽ động, ẩn vào trong khe hở của tảng đá bên cạnh.

Gần như cùng lúc, một đôi tuấn nam mỹ nữ mặc khôi giáp đột ngột xuất hiện trong sơn động nhỏ hẹp, trong tay cầm phi luân.

"Tĩnh, ngươi chắc chắn mình cảm nhận được sao?" Sơn động chỉ liếc một cái đã có thể nhìn hết toàn cảnh, nữ tử mặc khôi giáp liệt hồng quay sang nói với nam tử bên cạnh, khuôn mặt lạnh lùng như băng sương, lại cho người ta cảm giác sáng ngời khi nhìn vào, mị lực lạnh lùng khiến tâm trạng con người ta trở nên thoải mái.

"Ta xác định, tuy là cực yếu, nhưng tuyệt đối không nhầm." Nam tử được gọi là Tĩnh cũng quay sang nhìn nữ tử, khuôn mặt đồng dạng lãnh khốc vô tình nam nữ khó bề phân biệt, khác với Tần Tử Hạo nam sinh nữ tướng, tướng mạo trung tính toát ra khí dương cương cực mạnh, tuyệt đối làm cho người ta vừa thấy khó quên.

Băng sương nữ tử mày khẽ nhíu lại, tập trung thả ra thần thức, tìm kiếm kỹ càng, trong kim mâu dần dần hiện lên nghi hoặc, lãnh đạm mở miệng nói: "Chẳng lẽ đã rời đi?"

"Chắc là vậy." Nam tử giữa mày cũng lộ ra thần sắc khó hiểu.

Lại cẩn thận tìm thêm nửa ngày, hai người đều không thu hoạch được gì, nữ tử mặc dù vẫn lạnh lùng như trước, giữa mày lại như có ảo giác tuyết tan, thở nhẹ một hơi nói: "Vô luận như thế nào, cuối cùng cũng có tin tức."

Nam tử khẽ gật đầu, tảng đá lớn trong lòng cũng thả xuống, nói: "Ngươi quay về bẩm báo, ta ở lại, điều tra cẩn thận thêm lần nữa, nghĩ cách xem có thể liên hệ hay không."

"Được, cẩn thận chút." Lời nói quan tâm nhưng qua miệng của nữ tử lại nghe không ra một chút tình cảm.

Không khí chấn động một chút, hai người lại biến mất vào hư không như lúc đến.

Lúc này, trong phòng nhỏ, Quân Tà ngồi xếp bằng, tiến vào điều tức sâu, nhập định, tầng thứ tư 'Vô cực tâm pháp' theo kinh mạch huyệt vị chính xác chậm rãi vận hành.

Lúc đầu, tốc độ vận hành nội kình chậm rãi trước sau như một, Quân Tà không nóng nảy vội vàng, dùng ý niệm dẫn đường cho nội kình theo kinh mạch vận hành một chu thiên lại một chu thiên.

Không biết qua bao lâu, nội kình đang lưu động như khe suối đột ngột tăng nhanh tốc độ, lúc đầu như nước chảy trên núi cao, sau lại như nước chảy vào biển, nộ mã bôn đằng*, xông thẳng đến các chủ huyệt gây đau nhức, mạnh máu trướng to, gân mạch nổi lên, có khả năng bạo thể bất cứ lúc nào.

*Tui tìm thì thấy không có cụm nào y hệt cả, tại loại ngựa nào có nhiều biến tấu lắm, có vạn mã bôn đằng, cũng có tuấn mã bôn đằng...vv nên giữ nguyên cho đúng ý. Ý đại khái là phi nhanh như ngựa đang phẫn nộ.

Mãnh liệt nội kình theo kinh mạch chạy nhanh đến đan điền, lại gặp trở ngại trên đường đi, không qua được, quay lại cũng không được, tập trung tại chỗ bị cản lại, càng ngày càng nhiều, càng nhiều càng tích tụ lại, nội kình vận chuyển làm gân mạch như quả cầu không ngừng lớn lên, càng không ngừng đánh sâu vào vách ngăn phía trước.

Nếu lúc này nàng có thể thấy bên trong cơ thể mình, chắc chắn sẽ nhìn thấy kinh mạch vốn mỏng manh như sợi tơ giờ đây nhờ nội kình tràn đầy mà đã như ngón tay trẻ con, mà đoạn kinh mạch nội kình chưa đi qua vẫn mỏng manh như sợi tơ, chia làm hai phần rõ rệt.

Mặt Quân Tà từ từ đỏ bừng lên, da thịt dưới y phục cũng trở nên ửng đỏ bất thường, dưới mắt thường có thể thấy được mà bành trướng, đến nỗi y phục cũng căng lên.

Nhân thể tương thông, có lẽ do kinh mạch phải chịu lực trùng kích quá lớn, tinh thần lực trong đầu cảm thấy bất an mà tự động vận hành, phóng thích ra ngoài.

Vì thế đã diễn ra một màn kỳ quái, trong phòng nhỏ đơn sơ, một cái bàn vuông nhỏ, hai cái ghế, một cái tủ quần áo, bỗng nhiên bay lên, xoay tròn loạn vũ trên không trung, ấm nước cùng mấy cái chén trên bàn cũng trôi nổi giữa không trung, ấm nước hơi nghiêng, miệng bình nhắm ngay cái chén, cột nước ào ào chảy vào chén.

Lúc này nếu như có người bước vào, sẽ bị dọa mà hét lớn: "Có quỷ a! Quỷ a! ..."

Bảo vệ chặt linh đài, Quân Tà không từ bỏ mà cứ tiếp tục lặp đi lặp lại việc trùng kích vào vách ngăn, cũng không biết tinh thần lực bị mất khống chế, càng không biết 'Âm dương vạn nguyên tinh phiến' được nàng đeo trước ngực, cất kĩ bên người, sau khi chấn động một hồi, tỏa ra ánh sáng ngũ sắc.

'Âm dương vạn nguyên tinh phiến' ít nhất cần có tinh thần lực trung cấp mới mở được, vậy mà mở ra rồi?

Đây có nghĩa là gì? Nếu Quân Tà biết được chuyện này, không biết có hưng phấn đến mức tẩu hỏa nhập ma luôn không.

Theo 'Âm dương vạn nguyên tinh phiến' tỏa ra ánh sáng ngũ sắc, năng lượng lơ lửng trên không trung lấy tốc độ nhanh đến khó tin chui vào trong cơ thể, vận chuyển một hồi, từ từ đi đến não, làm cho tinh thần lực phóng thích mạnh hơn, năng lượng hội tụ lại cũng nhanh hơn.

Qua từng vòng tuần hoàn như vậy, mặc dù Quân Tà đang chuyên tâm vận hành nội kình, vẫn có thể cảm ứng được thần thức đang không ngừng được cường hóa, thông qua cách nào đó mà từng tia từng sợi thiên địa linh khí trực tiếp hội tụ đến đan điền, rồi vận chuyển ngược ra kinh mạch, cùng nội kình hai mặt trước sau trùng kích vách ngăn.

'Ầm', giống như một quả bom, đột ngột nổ mạnh trước vách ngăn, nghìn dặm đê điều cuối cùng cũng bị đột phá bởi nội kình phóng nhanh, nội kình tích súc tới cực hạn giống như dời núi lấp biển, mang theo khí thế sắc bén khó đỡ xâm nhập vào kinh mạch, linh khí hội tụ, dung hợp, phóng thẳng tới mục đích cuối cùng.

Quân Tà thân thể hơi run lên, yên lặng cảm thụ kinh mạch chấn động trong cơ thể, dẫn dắt nội kinh vận chuyển một vòng lại một vòng trong đan điền, cho đến khi nội kình bình tĩnh lại, lúc này mới dẫn một tia nội kình tiến vào đoạn kinh mạch chưa từng đặt chân tới, làm cho nội kình tự động di chuyển, thăm dò.

Cũng không biết qua bao lâu, một màn quỷ dị trong phòng khôi phục lại bình thường.

Quân Tà từ trạng thái tu luyện trở về hiện thực, nhẹ nhàng hoạt động cơ thể, toàn thân tràn ngập năng lượng khó mà diễn tả, so với lúc trước có thể nói là một lần bay vọt về chất.

"Ha ha, thế mà lại dễ dàng đột phá tầng thứ năm đến vậy, đây chính là ranh giới thứ nhất của 'Vô cực tâm pháp', vốn tưởng rằng cần ít nhất một đến hai năm mới có thể đột phá, không thể ngờ được, một buổi tối đã đột phá, ha ha, mẫu thân, người đúng là phúc tinh của ta."

Cao giọng cười to, Quân Tà duỗi hai chân xuống giường, lại trong nháy mắt định trụ, mắt mở to không thể tin được nhìn căn phòng như vừa bị 'bão' thổi qua.

Bàn, ghế dựa, tủ quần áo, ấm nước, cốc nước... trừ giường nàng ngồi, tất cả vật dụng trong phòng đều bừa bộn rơi khắp nơi trên đất, cả căn phòng lộn xộn không chịu nổi.

Đây là...

Sắc mặt biến đổi mấy lần, chợt Quân Tà như nghĩ đến cái gì, hai mắt khép hờ, điều động tinh thần lực trong đầu.

"Trung cấp, trung cấp tinh thần lực, ha ha..." Lại là tiếng cười to không thể kiềm được, Quân Tà cất bước đi ra cửa, nơi đi qua, đồ vật trên đất nằm trước mặt nàng như có ý thức tự động di chuyển ra hai bên, vẻ mặt nàng từ đầu đến cuối vẫn thản nhiên.

Đây chính là sự khác nhau giữa sơ cấp tinh thần lực và trung cấp tinh thần lực.

Kéo cửa phòng ra, ánh nắng chiều tà nơi chân trời chiếu xuống người nàng, đã là chạng vạng tối, nàng thế nhưng tu luyện ròng rã một ngày một đêm.

"Chủ nhân." Rốt cục đợi đến lúc Quân Tà đi ra, Thái Điểu bay một vòng trên không trung rồi lao xuống dưới, đậu trên vai Quân Tà, đầu vểnh lên, một tờ giấy rơi vào tay Quân Tà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro