Chương 5: trọng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quyển 2 : Vân thành quật khởi

Chương 1: Trọng sinh

Nắng hè chói chang, mặt trời cao cao trên không trung tỏa ra những tia nắng nóng rực, chiếu rọi khắp nơi, hệt như muốn thiêu cháy toàn bộ sinh vật trên mặt đất, chỉ có mỗi tiểu mao cầu Tiểu Bạch đáng yêu uể oải lười nhác nằm dưới cây, hơi hơi híp mắt.

Cách Tiểu Bạch không xa là một bụi cỏ nhỏ rậm rạp, cỏ nhỏ ương ngạnh đón gió nhẹ nhàng phất phơ lên xuống mang theo những tia nắng nóng bỏng, ẩn ẩn lộ ra một vật thể nằm trên đất, nhìn gần thì ra là một người, nói chính xác, là một tiểu cô nương hoàn toàn không nhìn rõ dung mạo.

Nửa ngày sau, tiểu cô nương nằm trên đất cuối cùng cũng tỉnh dậy, sâu trong đôi mắt sáng ngời thâm thúy trong nháy mắt có chút mơ hồ, chỉ là nhanh đến nỗi làm người ta nghĩ đó là ảo giác, nhất thời sâu trong con ngươi bắn ra hai đạo lạnh thấu xương như ánh đao sáng lạnh .

Hương cỏ thật trong lành! Mùi này... Không đúng! Cảnh giác luyện từ nhỏ khiến cho Quân Tà rất nhanh liền nhận thấy không thích hợp, theo bản năng muốn tung người đứng lên, ai ngờ ...

"Ách..." Vừa mới động, đau đớn như bị cắt thành trăm mảnh trên cơ thể xông thẳng lên não, thiếu chút nữa làm nàng đau đến ngất xỉu, chưa từng có cảm giác như thế làm cho Quân Tà sửng sốt một hồi lâu!

Sao lại thế này? Bản thân có được tinh thần lực cường đại nên cho dù là bị lăng trì cũng không thể cảm thấy đau thấu xương như thế này được! Hơn nữa... vì sao nàng lại không sử dụng được chút tinh thần lực nào, đầu nặng như bị đổ chì vậy, tựa như đây căn bản không phải thân thể của nàng!

Ý nghĩ này vừa hiện lên, Quân Tà kinh hãi không thôi, nhanh chóng hồi tưởng lại chuyện quỷ dị đã phát sinh trước khi nàng mất ý thức.

Nhớ lại khi đó nàng rõ ràng đã đoạt lại được tinh phiến từ tay tên 'Phong tử' đó, ai biết được bốn tên Hùng trung tướng khốn kiếp đáng chết kia lại lén bắn tên vào nàng, đáng tiếc bọn họ đã đánh giá sai thực lực của nàng, cho dù tinh thần lực của nàng hoàn toàn tập trung vào Phong Viêm để cướp lại 'Âm dương vạn nguyên tinh phiến ' , nhưng là kiếp sống chiến đấu nhiều năm vẫn làm cho nàng thời thời khắc khắc duy trì trạng thái phòng ngự tốt nhất.

Không ngờ tới ngay một khắc đó, tinh phiến trong tay nàng bỗng bộc phát ánh sáng ngũ sắc chói mắt cực điểm, sau đó trước mắt nàng liên tiếp xuất hiện cảnh tượng vô cùng quỷ dị, tiếp đó từ trong 'Âm dương môn' tràn ra siêu cấp cuồng phong dữ dội cuốn nàng cùng Phong Viêm vào trong đó. Một khắc đó, lần đầu tiên nàng cảm thấy vô lực, vô luận nàng điều động bao nhiêu tinh thần lực vẫn không thể chống cự được tia sáng quỷ dị như võng lưới từ trong gió lốc mà đến quấn chặt lấy nàng, nháy mắt đem nàng xé nát!

Xé nát? Không sai, nghĩ như thế, nàng hẳn là đã chết, thế sao vẫn còn cảm thấy đau đớn như vậy?

Nhướn mày, trong đầu chấn động, mơ hồ còn nhớ rõ, sau khi thân thể nàng bị xé nát, ý thức của nàng còn chưa biến mất, mơ hồ cảm giác được một lực hút cường đại từ trong 'Âm dương môn' dũng mãnh tiến ra, hút linh hồn của nàng vào, chuyện sau đó thế nào thì không biết nữa!

Chẳng lẽ...

Quân Tà đột nhiên giật mình, rùng mình một cái, cưỡng chế làm cho chính mình xem nhẹ đau đớn trên người, chậm rãi khôi phục khống chế đối với thân thể.

Một hồi lâu, ngón tay giật giật, cắn răng một cái, đột nhiên ngồi xuống, từng đợt đau đớn trong phút chốc bỗng lan rộng ra khắp cơ thể, nếu không phải ý chí nàng đủ mạnh, đã sớm bất tỉnh đến không thể bất tỉnh thêm được nữa, bất quá cũng làm cho nàng theo bản năng nhắm mắt lại một hồi lâu mới mở ra.

Trước mắt là một khu rừng rậm không lớn không nhỏ, trên đầu, trời trong xanh mây trắng bay tự nhiên mà không phải do con người dùng công nghệ tạo ra, nơi nàng đang đứng, là mặt cỏ của phiến rừng rậm này, ẩn ẩn bên trong, tựa hồ có thể nghe được vài tiếng thú gầm thét từ chỗ sâu bên trong rừng rậm truyền ra, làm cho phiến rừng rậm yên tĩnh này thêm vài phần nguy hiểm ....

Đột nhiên, trong mắt nàng xẹt qua chút ánh sáng, tới khi nàng phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn lại, hai tròng mắt lạnh lùng rung lên, lộ ra sâu đậm trầm tư.

Nhìn xuống tay phải dưới đất của mình, một chiếc vòng cổ bát quái an ổn nằm trên mặt đất, dưới ánh nắng mặt trời buổi trưa chiếu xuống, khúc xạ ánh sáng ngũ sắc, trông có chút chói mắt .

Đây đúng là 'Âm dương vạn nguyên tinh phiến'! Như vậy, một loạt chuyện cổ quái phát sinh trên người nàng, tất cả đều có liên quan tới vòng cổ bát quái này, có lẽ cũng có thể nói ,nàng là bị khối tinh phiến mang đến nơi đây ...

Lúc này, trên đầu vang lên tiếng chim hót réo rắt, làm Quân Tà đang lâm trong trầm tư sực tỉnh lại, theo bản năng ngẩng đầu, một mảnh 'Mây đen' chụp xuống đầu nàng.

Mẹ kiếp, cái gì vậy chứ! Không chờ nàng thấy rõ ràng, trong đầu liền phát ra tín hiệu cảnh giác phải tránh đi, nào biết thân thể không phản ứng kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn mảnh 'Mây đen' kia nện xuống đầu, vào chính giữa ấn đường nàng, trong đầu nàng khẽ rung lên!

Lần này, nàng rốt cuộc biết cái mảnh 'Mây đen' này là cái gì thứ gì rồi, chính là vật mà con chim kiêu ngạo vừa bay qua trên đầu nàng bài tiết ra, hơn nữa còn là một con chim ngốc dạ dày có vấn đề, phân của con chim nho nhỏ này cứng rắn như tảng đá.

Vì thế, Quân đại cao thủ người làm cho các đại tinh hệ vũ trụ nghe danh liền biến sắc bị phân của một con đà điểu đập đến hoa hoa lệ lệ ngất đi.

Trong nháy mắt ngã xuống ấy, nàng tựa hồ nhìn thấy một cái bóng mơ hồ bay nhanh tới chỗ nàng, lập tức trong đầu một trận đau đớn, một cỗ trí nhớ xa lạ ập đến như thủy triều cường ngạnh nhét vào đầu của nàng, dung hợp làm một thể với ý thức của nàng, sau đó. . . liền hoàn toàn lâm vào trong bóng tối.

"Bát muội, bát muội..." Ngay vào lúc Quân Tà hoàn toàn bất tỉnh, một thiếu niên mặc cẩm y tím nhạt vẻ mặt khẩn trương chạy vội tới bên cạnh nàng, tới khi nhìn thấy nàng hầu như không còn sinh khí nằm trên mặt đất, toàn thân hệt như bị sét đánh, run rẩy vươn ngón tay thon dài ra đặt dưới chóp mũi nàng.

"Phù, hoàn hảo hoàn hảo, còn thở, làm ta sợ muốn chết..." Thiếu niên vỗ vỗ ngực mình, nặng nề mà thở phào một cái, may mắn nói, lập tức lại có vẻ mặt thương tiếc nhìn Quân Tà, cuối cùng hóa thành thâm trầm thở dài, vươn hai tay, dễ dàng ôm lấy Quân Tà, xoay người, nhanh chóng chạy đi, chỉ để lại một đường cát vàng cuồn cuộn.

Không có người phát giác, vào lúc Quân Tà tỉnh lại, Tiểu Bạch nằm dưới gốc cây mở ra hai mắt đang híp lại, thẳng đến khi thân ảnh thiếu niên biến mất trong rừng cây mới lười biếng nhìn về phương hướng con chim nhỏ đắc tội Quân Tà biến mất một cái, lại tiếp tục một bộ không biết chết sống quỳ rạp trên mặt đất, hoàn toàn không đem thanh âm những dã thú nguy hiểm cực điểm để vào mắt.

... ...

Mùa hè phương Nam, uyển chuyển hàm xúc mà thanh tú, cho dù đang dưới cái nắng của mùa hạ, cũng lộ ra cổ mát mẻ, ánh mặt trời mặc dù cay nhưng cũng không độc, bao phủ lên Vân thành một tầng vàng kim của buổi chiều tà, thần bí nhưng không mất phần cao quý.

Vùng đất rộng lớn phía tây Vân thành là nơi Vân thành đệ nhất thế lực Nam Cung sơn trang cư ngụ, lúc này, bên trong luyện võ đường của gia trang, một đám thiếu niên đệ tử lấm tấm mồ hôi, khắp nơi đều là âm thanh đao kiếm va chạm, tiếng hò hét, náo nhiệt mà có sức sống.

Đối lập với hình ảnh tươi sáng trong luyện võ đường, tại chỗ hẻo lánh trong sơn trang có một tiểu viện có vẻ lạnh lùng tĩnh mịch.

Trong căn phòng đơn sơ, thiếu niên vận cẩm y tím nhạt bận rộn đi tới đi lui, trên khuôn mặt ánh tuấn che kín vẻ lo lắng, tay vụng về cởi bỏ vạt áo của cô gái trên giường, thân hình gầy yếu chưa phát dục đập vào mí mặt, trên khuôn mặt lo lắng nhiễm vài tia đỏ ửng, đôi mắt lớn mà hữu thần trong suốt sáng ngời.

Tuy là huynh muội, nhưng dù sao cũng là nam nữ khác biệt, thiếu niên nhắm mắt lại, cầm thuốc mỡ trong tay xoa loạn lên thân thể tiểu cô nương, cũng may mà hắn nhắm mắt lại, chứ nếu để hắn nhìn thấy trên người tiểu cô nương không có một chỗ da thịt nào hoàn hảo, người khống muội như mạng giống hắn, sợ là không nổi điên mới là lạ ấy!

Cho dù là như vậy, tay hắn cũng có thể cảm nhận được từ trong da thịt lồi lõm chảy ra chất lỏng dính đặc sệt sệt, không cần nghĩ, hắn cũng biết đó là cái gì, tay xoa thuốc không ngừng run run, hơi thở tức giận mang theo sự bi thương tràn ngập khắp căn phòng.

Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, sau đó vang lên âm thanh nói chuyện mà nội dung làm cho thiếu niên lửa giận hừng hực.

"Ngũ ca, địa phương bẩn thỉu dơ dáy thế này thật sự làm bẩn thân phận của ngươi, liền để mấy huynh đệ chúng ta đi vào tha tiểu dã chủng ra ngoài cho Ngũ ca ngoạn là được." thanh âm hơi non nớt mang theo nịnh hót.

"Ngũ đệ, tiểu dã chủng lần này tất nhiên bị thương rất nặng, hay là, chúng ta qua đoạn thời gian lại ngoạn..." Ngay sau đó một thanh âm khác do dự vang lên, càng đến phía sau, thanh âm càng nhỏ xuống.

Giận, rất giận! Thiếu niên rất nhanh mặc xong quần áo cho tiểu cô nương, xoay người, mang theo lửa giận đi ra ngoài, không có phát giác, đúng lúc này, lông mi người trên giường hơi động đậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro