8. Xiao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ xoa bị ngài giữ trong tay hoảng hốt đến phát sợ. Cậu không ngờ ngài lại tìm cậu nhanh như vậy, chí ít thì cậu muốn là người tìm ngài trước cơ, vậy mà bị hớt tay trên rồi. Cậu cố nén lại sự sợ hãi mà ngồi thẳng dậy, nhưng Morax tuyệt nhiên không để cậu chạy đi, ngài ghì cậu càng chặt, nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Em nghĩ mình có thể chạy đi đâu?"

"A...không, em chỉ muốn ngồi dậy..."

"Chẳng phải em vẫn đang ngồi đấy sao?"

Alatus co rúm người, nhắm tịt mắt, không dám nhìn Morax. Cậu đâu ngờ ngài lại đáng sợ như này? Dạ xoa khúm núm bấu lấy tay ngài, nhỏ giọng hỏi.

"Ngài có thể...đừng ghì chặt em như thế này được không-?"

Morax bấy giờ mới biết mình bị hớ, bèn buông lỏng, không ghìm cậu nữa. Ngài nhìn biểu hiện cậu sợ hãi trên mặt cậu mà hốt hoảng xin lỗi.

"Thứ lỗi cho ta, ta không biết em khó chịu."

Dạ xoa chỉ gật gật đầu rồi nhìn sang con thỏ trên vai Morax, bất giác hỏi ngài.

"Vì sao ngài lại đặt tên cho con thỏ này là Alatus?"

"Vì nó giống em, thế thôi."

Alatus cạn lời, mặt bỗng chốc đỏ lên đến tận mang tai. Cậu đâu biết ngài nhớ cậu đến mức nào, đâu biết ngài muốn gặp cậu ra sao? Bản thân cậu cũng theo dõi ngài mấy nay, dù nghĩ chỉ là vì tò mò nhưng bây giờ có lẽ nó mang ý nghĩa khác, chỉ là cậu không biết nên gọi cảm xúc này là gì.

"Thế tại sao em lại theo dõi ta?" Morax cười hỏi.

Chết Alatus rồi, đây là câu hỏi mà cậu không muốn ngài chất vấn nhất. Bởi lẽ chính cậu còn không biết đáp án, huống hồ phải nói ra cho Morax nghe. Là do tò mò hay do thứ gì khác? Cậu hoàn toàn không rõ. Để lấp liếm cho đáp án, cậu đành hỏi vặn lại ngài.

"Sao ngài biết em theo dõi ngài?"

"Thế sao em biết con thỏ này tên Alatus?"

Một cú dội ngược dòng ngoạn mục đến từ phía Morax khiến Alatus bật ngửa. Cậu ngu ngốc đến mức nào mới có thể thốt ra cái câu hỏi ban nãy chứ? Rõ ràng đã đứng trên vách nghía trộm ngài rồi, rõ ràng đã thấy ngài ban cho con thỏ cái tên Alatus rồi, thế mà còn chối. Alatus chỉ biết im bặt cúi đầu nhận tội trong khi Morax nở ra cái cười ác ý. Không biết Nham Vương Đế Quân đã cười bao nhiêu lần từ khi gặp cậu rồi, mỗi khi thấy cậu ngại, ngài đều cười, mỗi khi thấy cậu, ngài cười, chỉ cần là cậu, ngài sẽ cười. Ngược lại Alatus chỉ cảm thấy bối rối khi ở cạnh ngài, chính xác hơn là ngại ngùng. Ngài luôn cho cậu cảm giác trưởng thành và an toàn, so với một dạ xoa vô danh là cậu, ngài chính là một ân nhân, một vị cứu tinh mà cả đời cậu sẽ không với tới được. Thế nên Alatus nghĩ, việc giữ khoảng cách với ngài là việc cấp thiết vô cùng quan trọng.

Trong những suy nghĩ sâu xa của Alatus, cậu lại mong rằng ngày nào đó có thể được cởi bỏ cái danh Nham Vương Đế Quân của Morax để gần gũi với ngài hơn một chút, ít ra là trên danh nghĩa bạn đồng hành. Đang đắm mình trong mấy cái suy nghĩ vẩn vơ, bỗng giọng nói của Morax cất lên, cắt hết những nghĩ ngợi trong đầu cậu.

"Nếu cứ gọi Alatus thì sẽ nhầm lẫn giữa em và con thỏ mất, em có muốn một cái tên mới không?"

"Tại sao lại đổi tên em mà không phải nó?"

Alatus thắc mắc, dẫu sao cái tên này cũng thuộc về cậu. Ngài sử dụng tên cậu để ban cho con thỏ là đã một hành động không thể chấp nhận rồi, bây giờ lại còn đòi đổi danh pháp của cậu? Tuyệt đối không được.

"Em không-"

" Em nghĩ thế nào về cái tên Xiao?"

Morax cắt lời cậu, đề xuất một cái tên ngắn gọn. Alatus bất mãn nhìn ngài, ngài nhìn lại cậu.

"Em không nghĩ-"

"Vậy thì từ nay ta sẽ gọi em là Xiao nhé."

Dạ xoa thầm rủa trong bụng, nhăn nhó gằn từng chữ.

"Tên em là Alatus."

"Xiao."

"Alatus."

"Xiao."

"Ngài thôi gọi em bằng cái tên đó được không?"

"Em không thích sao?"

Thích.
Thích cực.
Nhưng mà cái tôi của Alatus quá lớn, không cho phép cậu chấp nhận cái tên ngài ban cho. Vì đối với cậu, Alatus là một cách gọi mà anh chị em cậu từng đặt cho, nó quá quý giá để có thể thay thế. Tuy nhiên trước lời đề nghị của Nham Thần Morax, cậu có hơi yếu lòng.
Morax quan sát nét mặt cậu từng hồi, nhận thấy quả thực cậu không ghét cái tên. Bằng chứng là cậu cứ cố nhịn mấy cái cười mỉm, vừa nhếch lên một tí lại nuốt vào.

"Một cái biệt danh thôi, không thay thế hoàn toàn tên của em đâu." Ngài thuyết phục.

Alatus nuốt nước bọt, miễn cưỡng gật đầu. Vậy là từ nay, cậu sẽ được ngài gọi là Xiao, một cái tên nghe có vẻ xúc tích. Cậu hỏi.

"Sao lại là Xiao?"

"Vì Xiao nghĩa là nhỏ bé." Ngài giải thích.

"Em nhỏ lắm sao?"

"Nhỏ. Rất nhỏ."
Nhỏ đến mức ta chỉ muốn đè xuống mà ăn hiếp

Xiao cảm thấy hơi tự ti trước câu nói của ngài. Đường đường là một dạ xoa, vậy mà chiều cao chỉ vỏn vẹn 1m5, có hơi xấu hổ. Nhưng thấp thì kệ cậu, sao lại phải lấy cái đó làm tên gọi?

"Em lùn thì làm sao chứ?"

Có sao. Đáng yêu.

"Ngài đây là đang chế giễu em đấy ư?"

"Sao lại chế giễu nhỉ? Cái tên dễ nghe mà."

Morax nói ngập tràn ý cười. Xiao thật sự chẳng thể chịu nổi ngài rồi, cậu chỉ biết bất lực mà xem ngài cười thôi. Alatus nhỏ trên vai Morax nãy giờ chứng kiến cảnh hai người tò te với nhau mà phát mệt. Nó nhảy lên đầu Xiao khiến dạ xoa giật thót, rồi đạp đạp mấy cái vào tóc cậu, xong lại lăn ra ngủ khò. Morax cẩn thận cầm con thỏ lên, đặt vào hai tay Xiao, ngài thì thầm với cậu.

"Em xem có giống em không?"

"Chẳng giống chút nào thưa ngài."

Con thỏ lông trắng muốt nằm ngủ trương cái bụng, xấu chết đi được, vậy mà ngài nói giống. Giống là giống sao được?

"Em ngủ xấu lắm sao đế quân?"

"Em thích nhìn nhận mọi thứ theo chiều hướng tiêu cực nhỉ?"

Xiao chẳng biết cái biết cái tiêu cực ngài nói là cái nào, chỉ biết là con thỏ ngủ rất không thẩm mĩ và cậu không tin bản thân giống như vậy.

"Em chẳng hiểu cái tiêu cực của ngài là như nào."

"Chẳng phải nó rất đáng yêu đó sao?"

Dạ xoa quan sát kĩ lại con thỏ, mới cảm thấy có chút-ừm...dễ thương..? Nhưng mà cái Xiao quan tâm hơn là ngài vừa nói cậu lúc ngủ trông đáng yêu. Đúng là ngài không khiến cậu rối tung rối mù lên thì không chịu được.

"Ý ngài là...em rất đáng yêu?"

"Em có đồng ý không?"

Chuyện này hỏi Xiao thì sao mà cậu biết. Dạ xoa lúc nào cũng căm ghét bản thân mình, làm việc gì cũng không vừa ý nói gì đến ngoại hình? Bảo cậu đồng ý thì chính là đang lừa dối bản thân. Nên Xiao chỉ im lặng, không ho he gì nữa. Morax cảm thấy cuộc trò chuyện đang dần đi vào ngõ cụt, ngài đành hỏi đại cậu một chuyện trên trời dưới đất.

"Xiao này, em đã từng cảm mến ai bao giờ chưa?"

___________

Ngay nao cung dang gio am phu ma van co nguoi doc. Yeu lam luon.🕊️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro