Chương 14: Hợp Đồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mới vừa có bạn học hỏi Bùi Minh Tiêu "Người nào có thể may mắn bước chân vào cửa Bùi gia" người kia liền xuất hiên,tất cả mọi người nhịn không được rướn cổ nhìn xuống lầu. Đáng tiếc không nhìn thấy, anh chàng đẹp trai mặc áo khoác đã lôi kéo Ngụy bá phụ đi mất.Vì thế tầm mắt của mấy người trong phòng đều hướng về phía Bùi Minh Tiêu.

Khi ở trường, Bùi Minh Tiêu không thích hỏi về những chuyện riêng tư, nhưng hiện tại lại bằng lòng giới thiệu nửa kia của mình - Tuy rằng không phải giới thiệu trực tiếp, nhưng cũng rất kỳ quái.

Mọi người lập tức hứng thú, đáng tiếc sau đó bất luật hỏi như thế nào, Bùi Minh Tiêu cũng không tiết lộ người kia là ai, họ tên gì.Vì thế mọi người chỉ có thể đánh chủ ý lên Ngụy Dương, xem thử có thể moi ra được gì từ miệng hắn không.

Bữa ăn chay diễn ra đến tối.

Tiễn hết mấy người bạn học, Ngụy Dương hỏi :" Tiêu ca, anh còn tốt chứ?"

"Không có việc gì "

Bùi Minh Tiêu không uống nhiều,Ngụy Dương nhìn bộ dáng hắn cũng không giống có việc gì, cười hắc hắc:" Nghe nói anh có cây gậy đánh golf bách phát bách trúng , cho tôi sử dụng chút đi, ngày mai tôi muốn dắt em gái chơi bóng"

Bùi Minh Tiêu muốn nói bách phát bách trúng cùng gậy đánh golf không liên quan đến nhau, nghĩ lại, cha người này đều bị cướp mất

Khuôn mặt lạnh lùng hiếm thấy lộ ra vẻ đồng tình:" Có thể, có điều gậy đánh golf ở trong nhà kho "

" Không sao, tôi cùng anh về nhà lấy"

Nghĩ đến em gái bị dáng vẻ đánh bóng của mình mê hoặc, Ngụy Dương trong lòng vui vẻ cùng Bùi Minh Tiêu rời đi

Nghe mọi người tán gẫu cả một buổi chiều, Bùi Minh Tiêu có chút mệt mỏi,lên xe liền tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Ngụy Dương rất biết nhìn,không quấy rầy, nhưng trời sinh hắn không phải là người yên phận,lúc sau không thể nhịn được nữa,bắt đầu bức rức:" Không tụ không biết,thì ra Đình Đình đã kết hôn lâu như vậy rồi.Lúc ấy tôi theo đuổi cô ấy ba năm cũng không được,cũng không biết chồng cô ấy là người như thế nào"

Bùi Minh Tiêu không thích hắn ồn ào:" Miệng của cậu là thuê sao?"

Nói ít vài câu có thể chết sao?

" Tôi có cảm giác thời gian trôi qua quá nhanh , anh xem lúc trước chơi đùa với những người kia, yêu đương,sinh con ,ngay cả anh cũng đã kết hôn đã hơn một năm, mà tôi còn độc thân. Anh nhẫn tâm mắng tôi sao, đừng vô tình thế được không ?"

Bùi Minh Tiêu quyết đoán:" Không thể"

Ngụy Dương :"........"

Được rồi,không thể trêu vào ,không thể trêu vào

Có điều nhắc tới kết hôn, hắn đột nhiên nhớ đến một chuyện:" Nói, lúc trước trước khi Bùi Khương hai nhà đám hỏi, anh chủ động muốn đổi Khương Duy đổi thành chị dâu nhỏ,là bởi vì thích anh ấy ?"

Bùi Minh Tiêu trả lời rất nhanh :" Không phải "

" Chả trách ,anh và chị dâu nhỏ trước kia không hề quan biết...... thế là vì sao?"

Vì sao.....

Đó là một lần thương hội tổ chức bữa tiệc từ thiện, chủ đề là viện trợ trẻ em thất học, rất nhiều khách mời mang theo con của mình tham gia, Tống Quân cũng tham gia

Loại tiệc tối này luôn là nơi lui tới của các doanh nhân, mỹ nữ tài sắc,áo quần lộng lẫy mang theo mùi hương, hắn phản cảm với những mùi này.

Mà khi Tống Quân cùng với một phụ nữ đánh nhau, xuyên qua kẽ hở giữa đám người, hắn nhìn thấy một cậu nhóc tránh ở sau lưng người lớn, trộm đánh giá hắn.

Âu phục của cậu nhóc mặc không vừa người, nơ có chút lệch, cùng yến hội không hợp

Giống như một ..... người ngoài cuộc

Sau đó---

"Két--"

Lúc này tiếng mở cửa đánh gãy hồi ức của Bùi Minh Tiêu, đến nơi rồi. Hắn bỏ lại một câu " Quản tốt chính mình " rồi xuống xe. Ngụy Dương nghẹn họng nhưng vì gậy đánh golf, chỉ có thể chịu nhục,chân chó theo sát ở phía sau.

Khương Hựu đang ngồi ở bên cửa sổ trình bày chi tiết bản thiết kế,nhìn Bùi Minh Tiêu và một thanh niên sóng vai nhau đi vào,cất ipad,cố gắng giả bộ bộ dáng chồng tốt hô :" Ca ca đã về , vị này chính là ?"

Đối mặt với kẻ trộm cha, Ngụy Dương nhịn không được cắn răng:" Chào chị dâu nhỏ,tôi là Ngụy Dương, trước kia chúng ta đã gặp nhau một lần,có điều cách đây lâu rồi cậu có thể không nhớ ra"

"A, Tôi có chút ấn tượng .Mấy anh ngồi xuống đi, tôi đi phân phó dì pha trà"

" Không cần,không cần" Ngụy Dương nhanh chóng xua tay" Tôi tìm Tiêu ca mượn gậy đánh golf,lấy xong liền đi, cậu đừng phiền toái"

Nói xong, hắn thúc giục Bùi Minh Tiêu lấy gậy golf cho hắn.Nếu để chị dâu nhỏ biết Ngụy Hoa Viễn là cha hắn , kia chẳng phải xấu hổ lắm sao.

Đúng lúc Bùi Minh Tiêu cũng muốn đuổi hắn đi, phân phó chú Lý tìm đồ, rồi tàn nhẫn ra thầm lệnh đuổi khách.Trước khi đi, Ngụy Dương căm giận liếc Khương Hựu một cái.

Khương Hựu bị trừng không hiểu làm sao,hỏi Bùi Minh Tiêu:" Ca, Ngụy Dương sao vậy?"

Bùi Minh Tiêu dựa theo tình hình thực tế trả lời :" Cha bị người lấy mất"

Khương Hựu lập tức bổ não ra tình tiết:" Lão nhân già khí tiết tuổi già khó giữ....con ruột rưng rưng khóc lóc kể lể", so với Ngụy Dương càng tức giận :" Là tiểu yêu tinh thiếu đạo đức nào, thế nào lại đi phá hư gia đình của người khác? Cần khởi tố không,tôi có quen biết luật sư!"

Bùi Minh Tiêu liếc hắn một cái :" Cậu"

Khương Hựu :"......"

Thứ hai,Khương tiểu yêu tinh đi đến bên bộ phận marketing hỏi giá. Giống như Ngụy Hoa Viễn nói, dựa theo đơn đặt hàng tiến hành định giá, cũng đưa bảng giá cho hắn. Hắn không tùy tiện liên lạc với Ngụy Hoa Viễn,mà nhờ người tìm hiểu giá của công ty đối thủ,họp phòng marketing vài lần,cuối cùng định ra mức giá vừa tầm với tất cả các công ty.

Với mức giá này, tuy rằng Nặc Ân Tư kiếm được ít nhưng đủ để lấp vào chỗ bị lỗ.Hơn nữa vạn nữa khởi đầu nan, lần đầu tiên hợp tác, các đơn hàng sau còn có thể hợp tác.

Ôm tâm lý thẩm thỏm, Khương Hựu gửi cho Ngụy Hoa Viễn giá cả.Có thể thấy sư phụ rất bận, giờ nghỉ trưa mới trả lời hắn.Chỉ có hai chữ | Cảm ơn|

Không nói đối với giá này vừa ý hay không, cũng không thể hiện ý định hợp tác.

Ba ngày kế tiếp, Khương Hựu vẫn như cũ , không dò hỏi tin tức,chỉ thường chia sẻ với Ngụy Hoa Viễn cách dưỡng sinh hay mấy đoạn văn ngắn, duy trì cách liên lạc giữa hậu bối và trưởng bối.

Ngụy Hoa Viễn cũng không chủ động nhắc đến, bình tĩnh như chưa từng hỏi báo giá.

Giữa trưa hôm nay, Khương Hựu cơm nước xong quay về lầu bốn, dự định ngủ trưa ở văn phòng.Bên cạnh đột nhiên có người kêu :" Tam thiếu gia"

Khương Hựu sửng sốt một lát, mới phản ứng lại " Tam thiếu gia" là kêu mình

Cả Nặc Ân Tư chỉ có một mình Hứa Tri biết, Khương Hựu nghiêng đầu,làm bộ kinh ngạc:"trợ lý Hứa"

Hứa Tri vội vàng xua tay:" Cậu gọi tôi bằng tên là được"

Nhà cô ở dưới tay Khương gia kiếm ăn, cho dù giúp đỡ Khương Duy , đối mặt con cháu khác của Khương gia, nét mặt cũng phải bảo trì sự tôn trọng.

" Nhưng cô lớn hơn tôi bốn tuổi, gọi thẳng tên không được lịch sự cho lắm" Khương hựu do dự một lát " Thế ..... Tôi có thể gọi cô là chị Hứa được không ?"

Trừ bỏ nhân viên công ty cùng người hầu trong nhà,đã lâu rồi không ai hỏi cô với ngữ điệu cung kính như vậy. Hứa Tri theo bản năng thốt ra :" Có thể!"

Đều nói người bình thường trải qua cuộc sống khó khăn, không ngờ rằng người như cô lên hay xuống cũng chẳng có gì tốt đẹp.

Tuy rằng Hứa gia có cổ phần Đông Huy trong tay, nhưng không đến nỗi vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối hiện tại không có biểu hiện muốn bán ra. Bởi vì nếu bán liền cùng với Khương gia cắt đứt quan hệ, bất lợi cho sự phát triển lâu dài.

Cho nên bọn họ chỉ có thể nắm chắc cổ phần trong tay, dựa vào phần hoa hồng chia theo quý cùng tiền lương thăng chức của Hứa Đức sống qua ngày.Gần hai năm, hiệu quả và lợi ích của công ty không tốt, cổ tức ngày càng ít, quần áo có thể mua đồ xa xỉ, nhưng cũng không đủ để cô đi du lịch thế giới xem show như các tiểu thư khác.

Mấy người bạn mà cô kết giao đều là tiểu thư khuê các hay con nhà giàu, lúc vui vẻ thì dẫn cô theo ra ngoài du ngoạn, lúc không vui liền đuổi cô đi, giống như đối xử với người hầu.

Trước kia không quen Khương Hựu , cô nghĩ Khương Hựu cũng sẽ đối xử với cô như vậy. Không ngờ gặp mặt vài lần, Khương Hựu không chỉ không khinh thường cô, còn giúp cô, tôn trọng ý kiến của cô.Nội tâm Hứa Tri rối rắm vô cùng.Lập tức cô ý thức được mình và Khương Hựu không nên xưng chị em, đôi mi thanh tú lập tức cau lại.

Khương Hựu đương nhiên biết cô suy nghĩ cái gì, bổ sung nói:" Khi có người ngoài tôi biết nên gọi như thế nào, nếu chỉ có hai ta, sẽ gọi cô là chị Hứa"

Hứa Tri nhẹ nhàng thở ra, che dấu nói:" Được rồi, tôi sợ những người ở Đông Huy nghe được, nói tôi không tôn trọng gia chủ"

"Phải rồi" dừng một chút , cô nói :" Chuyện cậu muốn Hoa Viễn đặt hàng tôi có nghe nói, hiện tại đã qua nửa tháng, tôi nghe được.... những lời đồn không tốt lắm, có cần tôi giúp bịt miệng nhân viên không ?"

Khương Hựu có thể đoán ra nội dung của lời đồn, đơn giản là nói hắn không biết tự lượng sức. Bất đắc dĩ mà cười cười :" Sự tình sớm truyền đi, mọi người đều đã biết, muốn bịt miệng thì đã chậm. Không sao, chị không cần lo cho tôi, nếu đã bị đẩy đến bước này, không bằng tôi cố gắng nỗ lực vì thành tích của chúng ta, cố gắng nhiều hơn nữa."

Quả thật hiện tại bịt miệng càng dễ bị đưa lên đầu sóng ngọn gió, Hứa Tri thở dài, hàn thuyên với Khương Hựu vài câu thì quay về văn phòng của mình. Nửa tháng trước,sau khi trưởng phòng Trần nói " chuyện tốt" của chính mình làm xong, cô suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định giả vờ không biết, bo bo giữ mình

Hôm nay ở hành lang , cô nghe có người cười nhạo Khương Hựu, cân nhắc mãi vẫn chạy tới, coi như là trả ơn cái ân tình kia. Không nghĩ tới Khương Hựu xem thế cục rất rõ ràng, làm cho cô hối hận về quyết định đầu tiên của mình.

Còn có, hắn nói " Vì thành tích của chúng ta mà cố gắng " là có ý gì ?

Vừa tới thứ sáu, vừa lúc họp

Hôm nay vừa đúng hạn Khương Hựu tuyên bố ' thu phục' Hoa Viễn đã qua được hai tuần.

Bất cứ ai làm marketing đều biết khách hàng trong vài ngày không biểu hiện ra ý định hợp tác, trên cơ bản đã nguội lạnh

Đôi mắt của Tĩnh Hương có chút tang thương, vốn cầu nguyện kì tích có thể xảy ra trên người Khương Hựu, làm cho họ không bị đuổi tập thể, từ đầu đến cuối chỉ có hai chữ " xong đời"

Khi tiến vào phòng họp, Hoắc Văn Đông và Khương Hựu đi cuối cùng. Hắn giả bộ quan tâm nói :" phó phòng Khương, bên Hoa Viễn thế nào?"

Khương Hựu ăn ngay nói thật :" Không có tin tức"

" Nha, này cũng bình thường. Người ngoài cho rằng làm marketing rất dễ, thực ra bên trong có rất nhiều bẫy, đừng nản chí, cố lên"

Phiên dịch lại chính là : Cậu không có kinh nghiệm, làm thế nào có thể thành đại sự, cậu còn không tin, bị vả mặt có đau không ?

Khương Hựu mỉm cười:" cảm ơn, tôi sẽ cố gắng"

Tất cả các nhân viên đã vào chỗ ngồi, trưởng phòng Trần ra lệnh cho Tĩnh Hương phân phát tài liệu.

Phần tài liệu như trước vẫn là tình trạng kinh doanh, có thể nhìn ra, gần nửa tháng thu chi của Nặc Ân Tư chỉ có trên dưới một triệu tệ, không chỉ không khởi sắc, ngược lại ngày càng đi xuống.

Trưởng phòng Trần giận tím mặt, như thường lệ mắng từng người của phòng marketing. Nửa tiếng sau, hắn mắng mệt rồi, uống nước thông cổ:" Xem ra Bây giờ có vẻ thu phục Hoa Viễn vẫn là chuyện viển vông. Chúng ta phải tìm cách mới để thu hút khách hàng ... Đương nhiên, phó phòng Khương., tôi không có ý bắt cậu bỏ cuộc. Nếu có cơ hội, cậu có thể tiếp tục theo vụ này. "

""Tôi không nghĩ có thể trì hoãn thêm nữa. Hôm qua tôi đã nghĩ đến việc đó. Cậu nên chia nhỏ nhiệm vụ cho từng cá nhân để có thể tốt hơn. Tiếp theo ..."

" Cộc cộc"

Trưởng phòng Trần đang nói đột nhiên gõ cửa. Sợ là cấp trên, hắn hô :" Mời vào"

Cửa phòng họp mở ra, trưởng phòng tiêu thụ xuất hiện:" Quấy rầy một chút, phó phòng Khương ở đây đi? Hoa Viễn hẹn ngày mai bàn chuyện hợp đồng, chỉ định yêu cầu là cậu đi "

Cái gì? Bàn chuyện hợp đồng?

Đây là Hoa Viễn đặt hàng... Có phải ý này không ?

Mọi người ồ lên, lập tức trưởng phòng tiêu thụ nói :" Đúng rồi, Hoa Viễn còn nói,trang sức dùng cho trang phục mùa đông lần này phải dùng bản thiết kế của cậu. Phòng thiết kế muốn nhìn trước, chuẩn bị đi, cậu có thể đem bản thiết kế qua không ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro