CHƯƠNG 13: QUEN BIẾT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuần sau, hầu như mọi người ở Norns đều biết ty thảo không chỉ có bộ dạng đẹp mà còn rất khí phách, thề phải thu phục được Hoa Viễn , dẫn dắt công ty thoát khỏi tình trạng lỗ vốn.

Nhất thời ty thảo trở thành tiêu điểm chú ý của toàn bộ công ty. Ngoại trừ một số cao tầng biết thân phận của hắn, hành lang, phòng vệ sinh, căn tin, nơi nào cũng nghe thấy tiếng bàn luận về hắn.

"Dám khiêu chiến với Hoa Viễn, phó phòng Khương thật sự là vừa soái vừa có mị lực a!"

" Chậc, còn chưa có kết quả mà đã tâng bốc hắn, dường như hắn đã nắm được Hoa Viễn, mấy người các cô chỉ biết nhìn mặt đi ?"

"Quán quân ba năm tiêu thụ như Hoắc Văn Đông còn không lấy được hạng mục, hắn làm sao có thể lấy được?Khuyên các cậu đừng có ôm hy vọng quá lớn, hy vọng càng lớn thất vọng càng cao"

" Đúng ha, đừng có mơ mộng hão huyền nữa"

"Làm phiền, xin cho qua"

Mấy người từ căn tin đi ra, đang đứng ở cửa thang máy nói chuyện phiếm, chợt nghe thấy giọng nam trong trẻo truyền từ phía sau. Người nói tay cầm chai sữa chua,thấy bọn họ quay đầu lại, thấy có lỗi mà cắn ống hút cười cười. Mấy sợi tóc mái không nghe lời mà vểnh lên, khóe mắt híp lại, cười tủm tỉm.

Người nam vừa rồi phun tào :" Mấy người các cô chỉ biết nhìn mặt" đầu lưỡi đột nhiên thắt lại:" Không, không có.... tôi là nói ngại quá, cậu đi trước, đi trước đi "

Khương Hựu cười nói cảm ơn, nghĩ thầm rằng, bộ trưởng Trần và Hoắc Văn Đông làm gì cũng không xong, truyền tin tức lại thật sự là cao thủ.

Năm ngày trôi qua rất nhanh, buổi sáng thứ 7 ,Khương Hựu tới câu lạc bộ Thái Cực chờ Ngụy Hoa Viễn từ sớm.Hắn không sợ Ngụy Hoa Viễn không đến, dù sao việc buôn bán chú ý hai chữ :' thành tín nếu ngay cả việc nhỏ như vậy mà lỡ hẹn, Hoa Viễn cũng đã không phát triển như hiện tại.

Quả nhiên như hắn đoán, Ngụy Hoa Viễn không chỉ đến mà còn đến sớm hơn cho với bình thường.

Khương Hựu lập tức chạy tới, nắm lấy tay Ngụy Hoa Viễn:" Sư phụ, ngài đã tới rồi! Ăn sáng chưa? Con có mang đồ ăn ngon đến nè!"

Đã lâu không cùng tiểu bối thân thiết,Ngụy Hoa Viễn lạnh mặt nhưng không rút tay ra:" Ăn rồi, cậu quên những gì tôi đã nói sao, điều quan trọng nhất của Thái Cực là tu tâm dưỡng tính"

"Được rồi, được rồi, đều nghe theo ngài" Khương Hựu giơ tay đầu hàng" Ăn rồi cũng không sao, con có nấu canh nhân sâm táo đỏ, bổ khí dưỡng huyết, không no được, ngài nếm thử trước xem, không thích có thể không uống"

Nói xong , hắn mở bình giữ nhiệt ra. Mùi thơm của thuốc đông y thoang thoảng bay ra.

Ngụy Hoa Viễn liếc bình giữ nhiệt, vốn tưởng chỉ là canh nhân sâm và táo đỏ, trừ bỏ hai loại kia còn bỏ thêm các nguyên liệu trung hòa dược tính, hàm lượng phong phú, màu sắc cũng rất đậm đà. Tuy rằng mấy nguyên liệu thái rất xấu, nhưng có thể nhìn ra hầm ít nhất ba giờ.

Ngụy Hoa Viễn giật mình :" Cậu tự nấu ?"

"Vâng" Khương Hựu ngáp một cái :" Con không biết thái rau, ngài đừng chê kỹ thuật của con kém"

Ngụy Hoa Viễn lúc này mới phát hiện hai mắt của cậu nhóc thâm quầng:" Tối qua thức tới mấy giờ?"

"Không nhớ rõ. hình như là hai giờ hơn ..... Sư phụ đừng hỏi nữa, mau nếm thử hương vị như thế nào !"

Ngụy Hoa Viễn nhớ mang máng, lần cuối cùng con ông nấu cơm cho ông ăn là sau khi học xong tiểu học. Thoắt một cái đã hơn hai mươi tuổi, ông đã ăn qua biết bao sơn hào hải vị, hương vị của con ông nấu có lẽ không ngon nhưng tràn ngập cảm giác gia đình.

"Tốt" Ánh mắt Ngụy Hoa Viễn nhu hòa đến bất khả tư nghị:" Đưa thìa cho ta, sư phụ nếm thử một chút"

Chén canh có giá trị dược liệu rất lớn , hương vị gần giống thuốc đông y, thanh nhiệt nhưng không đắng như thuốc đông y.

Kết quả Ngụy Hoa Viễn uống một bình, kỳ thật không nhiều lắm, đại khái bằng hai chén, cũng không bổ quá. Sau đó ông từ chối tất cả những người tìm ông nói chuyện, chuyên tâm dạy Khương Hựu.

Đừng nhìn động tác thái cực thoải mái nhu hòa, thật ra cực kỳ hao phí thể lực. Chưa đến mười hai giờ, Khương Hựu lau đầu đầy mồ hôi, vỗ vỗ bụng:" Sư phụ, con đói bụng rồi"

"Đã trưa rồi" Ngụy Hoa Viễn nhìn thời gian :" Hôm nay đến đây thôi, về đừng quên luyện tập"

" Từ từ!" Khương Hựu gọi ông đang muốn đi thay quần áo :" Sư phụ, buổi trưa ngài có việc gì không? Con biết có một nhà hàng chay rất ngon, chúng ta cùng đi nếm thử chút nha. Ngài lãng phí thời gian để dạy con lâu như vậy, không mời ngài bữa cơm trong lòng con rất áy náy"

"Hơn nữa......." Trong mắt Khương Hựu hiện lên một chút cô đơn:" Con ăn một mình rất chán"

Tại sao lại sợ chán, chẳng lẽ không có người nhà bồi hắn? Ngụy Hoa Viễn thấy bộ dáng của cậu nhóc, liên tục đáp ứng nói :" Được, đi thôi, sư phụ mời "

Khách sạn không xa, đi nửa tiếng là tới nơi, dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, hai người vào phòng Khương Hựu đã đặt trước.

Gọi xong món ăn, khi chờ đợi đồ ăn lên, trong lòng Ngụy Hoa Viễn vẫn có chút khó chịu, nhịn không được hỏi:" Tiểu Hựu,cha mẹ cậu làm cái gì?"

"Cha mẹ con............." Đang nói chuyện đột nhiên cười lạnh , ánh mắt tối sầm:' Khi con năm tuổi đã qua đời"

Lòng Ngụy Hoa Viễn trầm xuống:" Vậy cậu......"

" Ông nội cùng cậu đem con về nuôi, sư phụ , ngài không cần lo lắng , con vẫn sống rất tốt"

Nhỏ như vậy mà cha mẹ đã không còn, tính cách còn có thể đơn thuần như vậy, đúng là không dễ dàng gì.Ngẫm lại hai đứa con một chút cũng không hoạt bát đáng yêu nhà mình , Ngụy Hoa Viễn càng đau lòng, hận không thể cướp đứa nhỏ này về nuôi.

Lúc này, người phục vụ đem đồ ăn lên, thấy ba lô của Khương Hựu để trên ghế,nhắc nhở:" Tiên sinh,đồ trong túi sắp rớt ra, có cần tôi cất dùm ngài không ạ"

" Không cần, cảm ơn, tôi tự làm được" Khương Hựu thò tay túm cái túi

Túi xách hắn mang theo là một chiếc ba lô hiệu Gucci của nam, miệng ba lô có một chiếc dây rút, không túm không sao, túm lại dây lại tuột ra, đồ vật ở trong rớt hết ra ngoài.

Có di động, hồ sơ, ipad cùng với một cái hộp nhỏ

Khương Hựu nhanh chóng cúi người nhặt lại, còn lại một món đồ lăn đi, không cẩn thận lăn tới chân Ngụy Hoa Viễn. Ngụy Hoa Viễn đương nhiên phải giúp cậu nhóc, nhặt lên mới phát hiện là một chuyên để đựng trang sức.Nắp hộp trong suốt, bên trong có vòng cổ, vòng tay cùng ghim cài áo vân vân.

Từ màu kim loại có thể thấy chất liệu khá tốt,kiểu dáng cũng tương đối mới mẻ độc đáo..

Khương Hựu đỏ mặt:" Sư phụ, ngài đừng hiểu nhầm, con không mang mấy cái này!"

Ngụy Hoa Viễn dở khóc dở cười:"Ai nói cậu đeo? Tôi đang định hỏi cậu có phải chuẩn bị mang tặng bạn gái không?"

".......Không phải" Khương Hựu lắc đầu:" Con đã kết hôn, đối phương là nam. Hơn nữa nhà của con chuyên sản xuất trang sức,con học đại học thiết kế, muốn cầm vài món để xem xét trình độ của nhà thiết kế."

.................Trong nhà công ty làm trang sức ?

Người có thể đi vào câu lạc bộ Thái Cực đều là người giàu có hoặc có quyền, Ngụy Hoa Viễn đã sớm đoán ra cậu nhóc này xuất thân từ nhà phú quý.Mà ở Tân Thành nhà làm trang sức chỉ có một nhà, ông thử hỏi:" Cậu là người Khương gia"

"Vâng.........quên nói cho ngài , con là cháu ngoại của trang sức Đông Huy Khương Chấn Lâm. Có điều mấy món trang sức này không phải của Đông Huy mà đến từ công ty con Norns"

Nói đến sản phẩm của nhà mình, cậu nhóc ngẩng đầu ưỡn ngực, nói mạch lạc rõ ràng ,giống như đặc biệt vì mình là người của Đông Huy mà kiêu ngạo:" Ngài đừng nhìn Norns chỉ là công ty con,trên thực tế nó luôn dùng chung dây truyền sản xuất của Đông Huy, tinh luyện kim loại cùng công nghệ cắt cơ hồ giống nhau như đúc, chất lượng siêu cấp tốt,không tin ngài có thể lấy ra nhìn xem"

Dù sao Khương gia cũng thuộc gia đình giàu có lâu đời, Ngụy Hoa Viễn đối với tình hình của gia đình này cũng nghe được chút ít, biết Khương lão gia tử chỉ có một người cháu ngoại. Mà con rể của người cháu ngoại này là Bùi gia quyền thế

Nếu nói hắn từng hoài nghi Khương Hựu tiếp cận ông là có ý đồ, sau khi biết được thân phận đối phương,tất cả khúc mắc toàn bộ đều tan thành mây khói.

Cả Tân Thành chỉ có người khác nhận lợi ích từ Khương gia và Bùi gia,bọn họ căn bản không cần cầu người khác.

Ngụy Hoa Viễn trong lòng vui sướng tột độ,thấy cậu nhóc nói nhà mình đến khoa trương như vậy, nhịn không được mà mở nắp hộp.

Không có tấm acrylic che, vòng cổ được đánh bóng, mài dũa, các chi tiết càng thêm tinh xảo, có thể thấy kỹ thuật đã đến mức điêu luyện.

Norns không có danh tiếng, nếu không phải cậu nhóc này nhắc tới, ông thậm chí không biết Tân Thành có công ty như vậy.Nếu như công nghệ sản xuất của công ty con và công ty mẹ giống nhau, nghĩa là có sự đảm bảo về chất lượng, kiểm duyệt, bán ra sẽ cực kỳ tốt.

............Kết hợp với tinh phẩm nữ trang của ông quá hoàn mỹ

"Sư phụ"

Có lẽ là nhìn ông chậm chạp không nói lời nào, Khương Hựu kêu:" Ngài thích trang sức này sao?Thích thì cầm về chơi đi, chỉ có ba trăm đến năm trăm tệ, rất rẻ"

Ngụy Hoa Viên cầm chiếc vòng cổ ra, quan sát trước sau một lát:" Ba ,năm trăm?"

"Ba đến năm trăm là giá bán lẻ, nếu bán sỉ thì càng rẻ!"

Ngụy Hoa Viễn tâm tư động:" Càng rẻ là rẻ bao nhiêu? Tính giá theo khối lượng?"

".......Ngài hỏi con cái này, con cũng không rõ giá" Khương Hựu le lưỡi," Nếu ngài cảm thấy hứng thú, thứ hai con đi hỏi bộ phận tiếp thị"

Lúc này đồ ăn ra gần hết, Khương Hựu rót cho Ngụy Hoa Viễn một ly trà, bắt đầu ăn cơm.

Ngụy Hoa Viễn không xem tiếp,khi đẩy trang sức về cho Khương Hựu,phát hiện trên màn hình ipad vẽ một bông hoa tuyết đặc biệt.

"Đây là........."

Khương Hựu sửng sốt vài giây, nhanh chóng lấy ipad về. Hộp trang sức là hắn cố ý làm rớt nhưng ipad chỉ do không cẩn thận:" Là bức tranh thiết kế mặt dây chuyền của con tự thiết kế, còn chưa kịp chỉnh sửa, ngài đừng nhìn."

Ánh mắt Ngụy Hoa Viễn dừng lại trên ipad một lát, cho đến khi Khương Hựu tắt đi, mới ngẩng đầu :" Được, tuần tới giúp ta hỏi bộ phận tiếp thị"

Vào dịp cuối năm, vì để ôn chuyện, đồng thời cũng vì mở rộng nhân mạch, Bùi Minh Tiêu nhận được thư từ hội học sinh trường trung học, đại học.

Vốn là hắn không muốn tham gia mấy cái này, cố tình người tổ chức Hiệp hội cựu học sinh lại là Ngụy Dương. Địa điểm ngay tại Tân Thành, Bùi Minh Tiêu từ chối không được, cuối cùng bị kéo tới.

Có hai vị cựu học sinh tin Phật ,hội cựu sinh viên đặt tại lâu hai của tòa nhà Liên Hoa. Bùi Minh Tiêu ngồi trong gian phòng,lẳng lặng nghe mọi người tán gẫn về chuyện trường học ,cảm giác như thời gian vừa trôi qua mấy năm, lại xa xôi như là chuyện của kiếp trước.

--Cũng có thể là thanh xuân của hắn không muôn màu muôn vẻ giống những người khác, cho nên không có gì để hoài niệm.

"Có điều nói đến nhân vật phong vân ở trường chúng ta ,còn không phải là Bùi học trưởng" Có người thấy hắn không nói lời nào,đem đề tài chuyển lên trên người hắn," Lúc trước có mấy khoa, ba khoa đi? Hoa khôi ba khoa cùng nhau theo đuổi Bùi học trưởng,những người không có đối tượng đều thèm muốn. Nhất là Julie, chậc chậc, cái dáng người, quả thực tuyệt vời, kết quả Bùi học trưởng không thèm nhìn người ta một cái. Thế nào, bây giờ có thích không?"

Vì cựu học sinh này là người bên ngoài, không thường lui tới Tân Thành. Bùi Minh Tiêu không nói thích hay không,còn thản nhiên nói :" Cảm ơn đã quan tâm, đã kết hôn"

"Kết hôn? học trưởng quá khiêm tốn đi? Mau nói cho tôi biết ai tài giỏi có thể tiến vào cửa nhà anh vậy"

Bùi Minh Tiêu không thích cảm giác sinh hoạt cá nhân của mình bị người khác chút ý, tính không trả lời,cúi đầu thưởng thức trà

Ngay sau đó, dư quang nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Ngay quầy lễ tân của khách sạn, Ngụy Hoa Viễn mặc vest, phía sau là hai gã bảo tiêu, đang nghiêng đầu nói chuyện cùng nam sinh bên cạnh.Nam sinh mặc áo khoác moto, không biết nói cái gì, khiến Ngụy Hoa Viễn cười ha hả.

Nói xong, nam sinh hắt hơi một cái, Ngụy Hoa Viễn oán trách liếc hắn một cái, biểu tình nghiêm túc, giống như trách cứ hắn mặc đồ quá ít

" Dương Dương" mặt khác đồng học cũng thấy được:" Kia không phải là Ngụy bá phụ sao?"

Ngụy Dương ngẩng ngẩng cái cổ:" Éc, trùng hợp vậy, đúng rồi!"

"Ai đi bên cạnh bá phụ vậy, thân thích của cậu sao? Bá phụ hình như rất thích hắn"

Đúng vậy, hận không thể làm người mà cha yêu thích. Tuần trước mới vừa xem trong video, Ngụy Dương biết là ai, khó chịu nhìn nhìn Bùi Minh Tiêu, giận mà không dám nói gì.

Thấy Ngụy Dương không nói lời nào, mọi người nghĩ bá phụ tuổi già khó giữ được mà ngoại tình, không dám tiếp tục hỏi, trên bàn nhất thời yên tĩnh đến dọa người.

Lúc này Bùi Minh Tiêu đột nhiên mở miệng:" Hắn không phải thân thích của Ngụy gia"

Mọi người mê mang:" A...... Đó là ai? Bùi học trưởng quen biết sao?"

"Đương nhiên quen biết""

Dừng một chút, Bùi Minh Tiêu khẽ nói một tiếng :" Là người tài giỏi đã tiến vào cửa nhà tôi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro