CHƯƠNG 12: BỌT BIỂN BẢO BẢO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( Tên tiếng anh :spongebob, ẻm đây nè)


( Tên tiếng anh :spongebob, ẻm đây nè)

Khi tới giờ cơm trưa, Ngụy Hoa Viễn cần phải đi, Khương Hựu biết rõ lần đầu gặp mặt không nên thể hiện mình rất tích cực,nếu không rất dễ gây nghi ngờ, cũng không lấy phương thức liên lạc, nhưng lại ra vẻ tội nghiệp nói :" Sư phụ, thứ 7 tuần sau ngài có tới không?"

Trong mắt cậu nhóc tràn đầy sự mong chờ,Ngụy Hoa Viễn không nhẫn tâm cự tuyệt,gật đầu nói:" Tôi đến"

"Vâng, sư phụ! chúng ta một lời đã định, không gặp không về nha !"

"Một lời đã định"

Theo đúng kế hoạch, thành công làm quen với chủ tịch Hoa Viễn, tâm trạng Khương Hựu không tồi , ngâm nga bài hát dân ca trở về nhà.

Trong từ điển của Bùi Minh Tiêu không có ngày nghỉ cố định, cuối tuần thường xuyên vắng mặt, vào cửa nhìn đến bàn ăn trống không, Khương Hựu liền biết hôm nay cũng vậy.

Thứ 7 hàng tuần sẽ có người làm vườn đến chăm sóc hoa viên, mùa đông nên trên mặt đất có tuyết đọng,không thuận tiện làm, quản gia cùng dì giúp việc đều ra ngoài hỗ trợ.Vì thế hiện tại, biệt thự sang trọng chỉ còn một mình hắn.

Khương Hựu quả thực rất thích cái loại cảm giác chỉ có một mình, thoải mái mà vừa hát vừa đi vào thang máy.Theo thang máy lên tầng bốn, nhịn không được hát càng to:

""don't let them don't let them see/be the good girl you always have been."

"conceal don't feel don't let them know/well now they know-- "

Hát đến đoạn cao trào, đứng dựa vào lan can ở hành lang nhìn về nơi xa, hắn thậm chí cảm thấy mình đã muốn hóa thân thành 'Nữ hoàng băng tuyết ' trong ||Frozen||, dang tay ra:

"letgo letgo / can't hold back any more."

"letgo letgo / turn away and slam the door. . . . . ."

Đã ăn ở bên ngoài, Bùi Minh Tiêu chuẩn bị ra nhìn cây có được cắt tỉa gọn gàng chưa , đứng ở cửa phòng mình nghe hai phút, yên lặng buông tay nắm cửa ra, đè nén ý định slam the door.

Hát xong một bài,Khương Hựu vẫn còn muốn hát tiếp,nhưng bụng đã réo lên. Hắn tiếc nuối mà thay đồ, làm biếng nấu đồ phức tạp, liền nấu một bát mì dầu

Ăn xong, tất nhiên là tới lúc ngủ trưa, hắn rửa chén thu dọn phòng bếp.Khi đi ngang qua phòng ngủ của Bùi Minh Tiêu , một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong cái đầu nhỏ thông minh của hắn

--Cái áo ba lỗ của hắn là ở trong phòng Bùi Minh Tiêu, vừa đúng lúc Tiêu tra không ở đây, hắn có thể lẻn vào lấy rồi ra.Cho dù bị phát hiện, hắn không thừa nhận là được rồi.Ăn trộm giữa vợ chồng hợp pháp ,sao có thể gọi là ăn trộm!

Càng nghĩ càng thấy được, Khương Hựu là người một là không làm, hai là đã làm phải làm cho đến chốn, tay chân nhẹ nhàng mà mở cửa phòng Bùi Minh Tiêu.

Lần đầu tiên làm chuyện ăn trộm này,cho dù biết chủ nhân không ở đây,hắn vẫn không nhịn được có chút chột dạ.

Phòng ngủ của Bùi Minh Tiêu giống với phòng Khương Hựu, đi vào là phòng khách nhỏ, bên trái là phòng vệ sinh, phòng để quần áo, bên phải là phòng ngủ và phòng đọc sách.

Toàn bộ căn phòng rất sạch sẽ, tỏa ra một mùi thơm của gỗ, làm cho Khương Hựu liên tưởng đến rừng bạch dương vào mùa thu, trầm mặc nhưng đứng thẳng.

Hay là phật đường, nơi hương khói trầm mặc xa xa, vị sư mặc áo trắng tụng kinh, nhưng khuôn mặt cực kì anh tuấn , vốn nên đọa ở chốn hồng trần.

"A" Khương Hựu cười lạnh.

Tra Tiêu con người không tốt nhưng lại có gu thưởng thức.

Khương Hựu sờ sờ cái mũi, hướng tầm mắt về phòng để quần áo-- trong phòng khách không có, tám phần là ở đấy.Hắn lại rón rén đi vào phòng để quần áo, thiếu chút nữa bị mù bởi dãy đồng hồ trên giá. Đáng tiếc chính là phòng quần áo của người này đều là chính trang,trang phục thường ngày rất ít, huống chi là cái áo ba lỗ của hắn

Như vậy hiềm nghi lớn nhất chỉ còn lại một chỗ-- phòng vệ sinh

Lấy trình độ kiết phích của tra Tiêu, tuyệt đối không cho phép đồ vật của người khác để ở phòng ngủ của mình.

Sắp lấy được đồ, Khương Hựu kích động ,tay chân run rẩy, nhanh chóng mở cửa phòng vệ sinh. Thiếu chút nữa đụng vào bức tường thịt!

Bùi Minh Tiêu ôm tay, dựa vào cửa, biểu tình hờ hững trước sau như một.

Khương Hựu xấu hổ hận không thể vào bồn cầu nhấn nước để trôi đi, giả lả cười chào hỏi:"...... A, anh đang ở phòng tắm sao,thật trùng hợp"

Bùi Minh Tiêu trầm mặc không nói.

"Tôi... bình nước nóng của tôi bị hư, cho nên muốn mượn anh một chút " Khương Hựu thông minh vận dụng não nhỏ, bịa ra một cái cớ tuyệt vời.

Bùi Minh Tiêu:" Cậu có thể kêu chú Lý tìm người sửa"

"Ha hả, người tôi đầy mồ hôi, vội vã tắm"

Bùi Minh Tiêu 'ồ' lên " Hát ra mồ hôi?"

Khương Hựu:"....................."

AAAAAAAAAAAAA tại sao lại đề cập đến vấn đề này !!!!!!!!!!!!!

Nhưng hắn không thể mắng ra, lẻ vào phòng trộm đồ đã rất mất mặt rồi, nếu hắn chọc giận tra Tiêu , rồi tra Tiêu lại đem chuyện này kể ra ngoài?Chẳng phải mặt mũi hắn sẽ mất hết sao????????

Chỉ có thể nhẫn nhục nói sang chuyện khác:" Cũng không phải...... Cái kia, anh ăn cơm chưa ?"

Bùi Minh Tiêu dường như đoán chắc hắn đang sĩ diện, không kiêng nể gì mà liếc hắn:" Ăn một chút,nhưng không no, cậu làm??"

Ý là: Cho cậu một cơ hội hối lộ tôi, nên cân nhắc kĩ lưỡng.

Khương Hựu cắn răng:" Được....tôi làm"

Khương Hựu quay trở lại phòng bếp,làm một tô mì nhục nhã nhất đời hắn.

Chẳng những phải đáp ứng cái yêu cầu chó má của Tiêu khốn nạn :"Sợi mỳ không được quá mềm hoặc quá cứng, nước dùng không được quá lỏng cũng không quá đặc",còn phải cắn răng chịu đựng sự theo dõi sau lưng,làm cho hắn muốn bỏ nhiều muối cùng không được.

Mãi đến khi bỏ nguyên liệu cuối cùng vào nồi, hắn mới tìm được cơ hội, cắt một đống hành lá ném vào bát.

Sau đó nghe thấy Bùi Minh Tiêu :" Tôi không ăn hành, phiền lấy ra"

Khương Hựu:".........."

Khương Hựu cấm lấy đôi đũa, khuất nhục mất năm phút để lấy hành ra.

Ăn ngay nói thật,cái bát mỳ này ngoài ý muốn lại không tồi,chủ yếu là làm ấm dạ dày. Bùi Minh Tiêu vốn định ăn mấy miếng rồi đi , nhưng hiện tại lại chậm rãi thưởng thức.

Khi hắn ăn cơm rất ít khi nói chuyện, Khương Hựu ngồi đối diện rất nhàm chán. May mắn lúc nãy để balo ở bàn cơm,hắn lấy ra bút điện cùng ipad , chán muốn chết mà tô tô vẽ vẽ.

Bất tri bất giác bên ngoài tuyết lại rơi,những bông tuyết lớn như món quà của thượng đế cho con người, rơi trên cửa sổ, liền biến thành một bông hoa thủy tinh.

Khương Hựu xem ra rất chăm chú, chỉ lo cho bức tranh, ngay cả tra Tiêu ăn xong rồi cũng chưa phát hiện.

Có lẽ sau giờ ngọ mặt trời rất ấm, Bùi Minh Tiêu không kêu hắn, một tay chống cằm, tầm mắt chậm rãi đảo qua ipad

-- Đó là một bản thiết kế vòng cổ, chủ thể chính là hình bông tuyết lục giác không đều.Một bông tuyết hình giọt nước, tựa như vừa ngưng tụ,tựa như muốn tan ra.

Nó giống như niềm hy vọng về cuộc sống mới, nhưng cũng là sự bất lực khi đến hồi kết.

Tuy rằng chỉ là bản nháp , đoán không ra thành phẩm sẽ ra cái dạng gì, nhưng không hiểu sao Bùi Minh Tiêu lại cảm thấy được, nếu thật có thể sản xuất hẳn là một sản phẩm không tồi.

Xem ra vị này của hắn không phải là mua bằng RCA-- ít nhất không đem tất cả tri thức dùng để chơi trò thay đồ cho người tuyết.

Lúc linh cảm phát ra tốc độ tay rất nhanh, bức tranh của Khương Hựu cuối cùng đã hoàn thành, lúc này mới nhớ đến chủ nợ của hắn ngồi đối diện. Hắn nhanh chóng tắt ipad , luống cuống tay chân cất ipad về balo, cùng cười trả đũa:" ..........Ai nha, ca ca ăn xong tại sao không về nghỉ ngơi, bàn ăn để tôi dọn!"

Bùi Minh Tiêu vốn định bỏ qua chuyện người này lẻn vào phòng mình, nghe vậy nhíu mày, phun ra hai chữ:" Chờ cậu"

Khương Hựu giật mình:" Chờ tôi?Có việc?"

Bùi Minh Tiêu:" không phải cậu muốn mượn phòng tắm sao ?"

Khương Hựu:"....................."

Lỗ Tấn đã từng nói, nếu nói dối,quỳ cũng phải nói cho tròn.

Vì thế lần thứ hai Khương Hựu bước vào phòng ngủ của Bùi Minh Tiêu,đứng ở trước cửa buồng vệ sinh.Cảnh bị tóm hơn một giờ trước hiện rõ ràng trước mắt, lòng bàn chân hắn giống như bị đóng đinh ở dưới đất, căn bản không đi được.

Bùi Minh Tiêu đứng ở bên cạnh hắn, nghiêng đầu về phía hắn:" Đi đi, đồ dùng rửa mặt bên trong đều có đủ"

Ý tứ giống như là :" Tôi rất hào phóng cho cậu dùng phòng tắm của tôi, nhớ cảm ơn tôi nha!

Khương Hựu kiềm chế muốn trợn trắng mắt, nhịn không được đánh trả:" Ca ca anh gấp cái gì, sẽ không có ý nhìn lén tôi đi"

"Cậu hình như đã quên" thanh âm Bùi Minh Tiêu không nhanh không chậm:" Chúng ta đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, không cần nhìn lén"

Khương Hựu nghẹn lời. Sau đó cũng không quay đầu đi vào phòng tắm.

Không phải chỉ là tắm rửa thôi sao, có cái gì phải sợ! Hắn thuần thục cởi quần áo, nghĩ thầm rằng:" Cho dù tra Tiêu có nhìn lén, hắn có thì tra Tiêu cũng có , không tính là chịu thiệt!

Ngay sau đó hắn ngẩng đầu, phát hiện hai cái quần lót nam treo trên giá treo đồ.Hắn lại cúi đầu nhìn xem quần lót trên người chưa kịp cởi.

Vô luận vòng eo hay độ lớn , đều lớn hơn hắn một cỡ

".................."

Tra Tiêu có ,hắn không nhất thiết phải có.

Khương Hựu cắn răng cởi quần lót, bàn tay to vung lên, đập phá những gì có trên giá, cảnh tượng gần như có thể giết chết mười người bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Chuẩn bị xong, hắn vẫn cảm thấy khó chịu, lấy dầu gội đầu xịt đầy bồn tắm,giống như nặn kem lên bánh , che gần hết thành bồn.

Nhìn thấy kiệt tác của chính mình, Khương Hựu rốt cuộc cũng thấy sung sướng, thoải mái đi tắm.

Kết quả, dùng máy hong khô hong khô thân thể, lúc định mặc quần áo, hắn mới phản ứng lại mình hình như đã quên cái gì đó

.........Mẹ nó, vừa rồi lo tức giận,quên lấy quần áo.

Khương Hựu không có khiết phích, nhưng tắm rửa xong phải thay quần áo sạch sẽ là điều cơ bản, nhất là quần lót.............. Hắn không thể mặc lại quần lót cũ!

Ngẫm lại đều khó chịu!

Hiện tại xem ra, chỉ có thể tìm người giúp hắn lấy.Hơn nữa không thể tìm chú Lý, để người giúp việc gửi quần lót của hắn để phòng Bùi Minh Tiêu rất kỳ quái.

Trừ bỏ người giúp việc, chỉ còn lại có.......

Không, không được, hắn- Khương Hựu cho dù có khỏa thân,phơi chim chạy giữa đường cũng không cầu xin tra Tiêu.

Khỏa thân đứng đó một lát

"Ca,caca" Khương Hựu giữ cửa hở ra một khe hở, lộ ra cái đầu ẩm:" Tôi quên lấy quần áo, anh tốt bụng như vậy, hẳn là nguyện ý giúp đỡ đến phòng tôi lấy đi?"

Nói xong, không đợi đối phương đáp ứng, "Phanh " một tiếng đóng cửa lại, giống như sợ bị người khác nhìn thấy.

Bùi Minh Tiêu đang ngồi trên sô pha xem văn kiện, nghe vậy xuy một tiếng, đứng dậy ra khỏi phòng.

Nghe bước chân càng lúc càng xa, Khương Hựu dựa vào gạch men phía sau, đoán rằng máy lạnh phòng tắm của Bùi Minh Tiêu có thể bị hỏng.

Nếu không vì cái gì hắn.....lại nóng như vậy.

Hai phút sau, ngoài cửa truyền đến một giọng nói quen thuộc:"

"Mở cửa"

Khương Hựu lấy lại tinh thần,lấy này ngay cả đầu cũng không ló ra,chỉ vươn một bàn tay nhỏ nhăn nheo." Sưu", nhanh như chớp lấy quần áo đi.Kỳ thật lúc làm hai mắt hắn nhắm tịt lại, như chỉ cần như vậy sẽ không thế xấu hổ.Vì thế khi hắn mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên lia đến cái quần lót có in hình bọt biển bảo bảo

Khương Hựu :"................"

Hắn nắm chặt tay thành nắm đấm, đặc biệt nhớ đến buổi học thái cực vào buổi sáng, đánh chết tên tra Tiêu kia

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro