CHƯƠNG 11: SƯ PHỤ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không ngờ rằng đường đường là tổng tài của ngân tinh, vậy mà có thể vì cái áo ba lỗ mà can tâm làm chó, Khương Hựu nghiến răng suốt một đêm, buổi sáng thức dậy hai quai hàm sưng lên vừa xót vừa đau.

Tức thì tức nhưng việc cần làm thì phải làm, hắn ôm chăn, gọi điện cho Tống Nam Kha:" Trang phục Hoa Viễn mày biết ha? Có thể lấy được lịch trình của chủ tịch được không"

Tống gia được mệnh danh là vua nhà hàng, các nhà hàng từ cao cấp đến bình dân trải dài khắp cả nước. Làm nhà hàng tiếp xúc rất nhiều, cũng dễ dàng tìm hiểu tin tức nhất, Tống Nam Kha ngáp một cái:" Tao hỏi cho, chờ có kết quả tao nói cho nghe"

Hai mươi phút sau, Tống Nam Kha gửi đến một bảng Excel :| Mày cần cái này để làm gì|

| Trà bưởi : làm việc|

| Giấc mộng Nam Kha :..........Tao hiểu chỉ là ý nhất thời của mày, nhưng hôm nay là thứ 7 a, không muốn đi đánh golf để nhìn mấy anh trai với vòng eo rắn chắc sao|

|Trà bưởi: Không muốn|

| Giấc mộng Nam Kha: Ô, tao hiểu rồi! Nhất định là này muốn ở trong nhà cả ngày cùng Bùi tổng ch*ch a!|

Khương Hựu:"............"

Hắn nhịn xuống ý niệm kéo đen Tống Nam Kha, nhấp vào đường link. Lịch trình của chủ tịch Hoa Viễn rất lành mạnh:Buổi sáng thứ 7 đi câu lạc bộ thái cực rèn luyện, buổi chiều nghỉ ngơi. Trưa chủ nhật ăn trưa cùng bạn bè, buổi chiều xem nhạc kịch.

Cuộc sống bình thường của nhà giàu.

Khương Hựu nhìn xuống phần bán vé, vé xem nhạc kịch buổi chiều ngày mai đã bán hết. Nếu muốn tiếp cận đối phương chỉ còn lại buổi sáng hôm nay.

Hắn vội vàng rời giường rửa mặt, chọn trang phụ hết sức bình thường. Sửa soạn xong, tra ra địa chỉ câu lạc bộ Thái Cực , giám đốc tiêu thụ Hoa Viễn không muốn hợp tác, cho dù có thể tìm ra cũng là vô ích, không bằng trực tiếp tìm chủ tịch.

Câu lạc bộ Thái Cực được xây dựng trong một biệt thự ở ngoại thành, trang trí theo kiểu tiên phong đạo cốt nhưng không mất sự xa hoa. Khương Hựu đứng ở cửa đánh giá một lát, nhân viên lập tức lại gần:" Tiên sinh ngài khỏe, xin hỏi có hẹn trước không ạ?"

"Không có" Khương Hựu nói" Lần đầu tiên tôi tới"

"Vâng, người giới thiệu ngài là ai?"

" Người giới thiệu" khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Hựu nhăn lại, đề cao âm điệu:" Tôi muốn đi đâu còn cần người giới thiệu sao?"

Nhìn hắn không giống như có thiện ý, nhân viên tiếp tân cung kính nói:" Vậy mời ngài đợi ở khu vực chờ một lát, tôi đi tìm quản lý xử lý"

Với kinh nghiệm tung hoành câu lạc bộ của Khương Hựu mà nói, mấy nơi như vầy thích nhất là liệu cơm gắp mắm. *

(*câu gốc 看人下菜碟: đối xử không bình đẳng)

Nếu thân phận không đủ hiển hách,cửa cũng không thể vào.Cho nên hắn phải giả bộ bộ dáng thái tử gia, mới có thể lấy được chỗ.

Quả nhiên , không bao lâu, người đàn ông mặc tây trang chạy nhanh tới:" Tiên sinh ngài khỏe, tôi là quản lý câu lạc bộ"

Khương Hựu khoát tay, bộ dáng lười nói chuyện, gọi cho Quách Chiêu:" Tôi muốn vào một câu lạc bộ thái cực chơi, nói cho đối phương tôi là ai"

Nói xong , hắn đưa điện thoại cho quản lý

Không biết Quách Chiêu nói cái gì, ánh mắt quản lý nhìn Khương Hựu thoáng chốc thay đổi. Khương Hựu không khỏi nghĩ đến cái thân phận ' Vợ của Bùi Minh Tiêu' dùng thật tốt.Hắn nên thừa dịp trước khi ly hôn làm một chút việc bắt nạt đàn ông chọc ghẹo đàn bà, làm cho tên Tiêu tra phải chùi mông thay hắn, hừ!

Có Quách Chiêu nói chuyện, hiệu suất làm việc của quản lý tăng cao, tốc độ nhanh nhất làm cho Khương Hựu thẻ hội viên. Thấy hắn không mang trang phục luyện , còn cung kính mà tặng hắn một bộ.

Câu lạc bộ không chỉ dạy Thái Cực Quyền mà còn cung cấp nơi giao lưu, toàn bộ tầng 2 là sân tập võ thuật, khi Khương Hựu bước vào, chủ tịch Ngụy Hoa Viễn của Hoa Viễn đang thảo luận với một người đàn ông trung niên, và một vài người xem đứng bên dưới.

Khương Hựu không hiểu thái cực , nhưng biết khi người khác nói chuyện mà xen miệng là hành vi không lễ phép, đứng ở dưới lẳng lặng nhìn Ngụy Hoa Viễn

Con ngươi hắn đen láy,ánh mắt trong trẻo nghiêm túc khi nhìn mọi thứ, hai tay khoác lên mép đài bên cạnh, đứng thẳng người , giống như một học sinh ngoan ngoãn,nhu thuận. Giáo viên thích nhất cái loại học sinh ba tốt này.

Không bao lâu,Ngụy Hoa Viễn liền chú ý đến gương mặt mới non nớt này.

Nửa tiếng sau, luận bàn xong, Ngụy Hoa Viên đi xuống ,chuẩn bị đi đến nhà vệ sinh rửa sạch mồ hôi trên người.Kết quả ông đi một bước, cậu nhóc nhỏ phía sau đi một bước,ông đi hai bước, cậu nhóc nhỏ phía sau lại đi hai bước..... Cứ như vậy đi theo phía sau ông ,khoảng cách không xa không gần.

Ngụy Hoa Viễn biết, người này tám phần là đến vì ông.Sống đến từng này tuổi,ông sớm đã có năng lực phát giác nguy hiểm, có thể thấy cậu nhóc này không có ác ý.Còn nữa,chứng nhận thành viên câu lạc bộ này khá tốt, có thể đi vào không giàu cũng có địa vị, tuyệt đối không có chuyện nhân viên bán bảo hiểm linh tinh.

Ngụy Hoa Viên dừng lại, trực tiếp quay đầu lại hỏi:" Này cậu nhóc, cậu theo tôi làm gì??"

Có thể bị động tác đột ngột của ông dọa, cậu nhóc sững sờ tại chỗ, ánh mắt hơi trừng lớn. Tay trái gắt gao nắm vạt áo, thoạt nhìn tội nghiệp.

Ngụy Hoa Viễn thế lực rất lớn vô luận ở công ty hay việc riêng, ngữ khí đều đặc biệt nghiêm túc.Gặp cậu nhóc bị mình dọa này cái dạng này, trong lòng ông xẹt qua một tia không đành lòng, dùng giọng điệu ít nghiêm túc nhất hỏi lại lần nữa:" Tìm tôi có việc"

"Không...không có việc gì.....Không đúng,có việc" Cậu nhóc lắp ba lắp bắp " Con không hiểu thái cực, ngài là đại sư cấp cao đúng không?"

Ngụy Hoa Viễn:" Đúng thì thế nào, không thì thế nào?"

"Vừa rồi dưới đài nhìn phong thái của ngài, lòng con sinh ra ý niệm, muốn đánh được giống ngài...Như vậy.. như vậy.........."

Cậu nhóc khoa chân múa tay ,bởi vì không có căn cơ, Thái cực bị hắn thành hầu quyền,buồn cười lại có chút đáng yêu :"Cũng muốn đánh ra chiêu thức đẹp như ngài,cho muốn thỉnh giáo ngài dạy con.Ngài có thể làm sư phụ con không, học phí bao nhiêu cũng được,con trả được"

Xem ra thực lòng muốn ông là thầy, như vậy chứng minh ông đánh thái cực rất tốt,khuôn mặt Ngụy Hoa Viễn rốt cục cũng dịu lại.Tâm tình tốt hơn, nói chuyện cũng nhu hòa vài phần:" Cậu nhận nhầm rồi, tôi cũng là hội viên .Có điều ở câu lạc bộ có đại sư cấp bậc cao, khoảng một tháng lại đến đây chỉ dạy một lần, vận khí cậu không tồi, vừa đúng là hôm nay."

Nhìn theo tầm mắt ông,chỉ thấy trên đứng giữa võ đài là một vị lão giả,hạc phát đồng nhan* , tiên phong đạo cốt, chiêu thức ẩn chức nội lực, tuyệt đối không chỉ là động tác võ thuật đẹp.

(*tóc bạc da mặt hồng hào ý chỉ già nhưng vẫn tráng kiện)

Cậu nhóc nhỏ lại lắc đầu, hai tay tạo thành chữ thập:" Ông ấy đánh không đẹp bằng ngài, con chỉ muốn ngài làm sư phụ ,van cầu ngài, nhận con đi ~".Nói xong lời cuối cùng ,giọng điệu hắn nhỏ lại , mang ý tứ làm nũng .

Bởi vì muốn bảo vệ giang sơn cho đôi tay mình tạo ra, Ngụy Hoa Viễn luôn giáo dục con cháu rất nghiêm.Dưới ảnh hướng đó, hai người con của ông luôn cung kính với ông.Nhưng thật ra mục đích của ông là bồi dưỡng người thừa kế.Nhưng cảm giác ít đi lạc thú được hầu hạ.Cậu nhóc trước mặt đánh thức tình phụ tử mấy lâu nay, Ngụy Hoa Viên khe khẽ thở dài :" Đi đi, cậu chờ tôi một lát,tôi đi vệ sinh,lập tức sẽ quay lại

"Ách? Ngài đồng ý đúng không ? Sư phụ mang con, con cũng đi cùng ngài!!!"

Những tài liệu còn sót lại sau nửa tháng đi công tác rốt cuộc cũng hoàn thành xong vào sáng thứ 7, Bùi Minh Tiêu đóng bút lại,lúc này mới phát hiện tin nhắn của Ngụy Dương,hẹn hắn ăn cơm trưa.

Lúc trước khi ở nước ngoài, Ngụy Dương là đàn em nhỏ hơn hắn một lớp.Hai người tính cách hoàn toàn bất đồng, trò chuyện bâng quơ nhưng ngoài ý muốn rất hợp cạ.Sau khi về nước,bọn họ không có hợp tác làm ăn,ngành nghề lại bất đồng không sinh ra cạnh tranh,quan hệ thuần túy,vì thế vẫn duy trì liên lạc đến hiện tại.

Vừa vặn đã đến trưa, Bùi Minh Tiêu tự hỏi một chút rồi tự mình đi ăn.

Ngụy Dương năm nay 27 tuổi, người cũng như tên, tính cách sáng suốt như ánh mặt trời. Bữa cơm ăn được một nửa, Bùi Minh Tiêu mở miệng :" Ngụy Dương, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."

Ngụy Dương cười nói:" Tiêu ca, anh đừng khách khí, cứ nói "

"Hoa Viễn tìm được đối tượng hợp tác chưa?"

"Có mấy nhà có ý định đến, đang đàm phán, chưa có giải quyết xong, anh hỏi cái này làm gì?"

Bùi Minh Tiêu thản nhiên nói :" Khương Hựu muốn nhận hạng mục của các cậu"

"............Nhận hạng mục?Chị dâu nhỏ?"

Ngụy Dương mê mang vài dây, lập tức như đến Norns cũng sản xuất trang sức, vừa lúc có thể tranh hạng mục này.Giải thích nói:" Bởi vì chúng tôi chưa làm việc với Norns , không biết sản phẩm của công ty như thế nào, cho nên căn bản không đưa bọn họ vào danh sách....Ô.....Anh là muốn đi cửa sau ha?Cuối cùng cũng phát hiện chị dâu nhỏ rất tốt, nên thay đổi cách cư xử"

Bùi Minh Tiêu liếc hắn một cái :" Nói thêm một câu nữa, tôi biến cậu thành người tàn tật"

"..........Tôi sai rồi....tôi sai......tính tình của anh vẫn kém như vậy" Ngụy Dương vội vàng xin tha" Nhưng anh tìm lầm người rồi, Hoa Viễn không phải là nơi tôi muốn làm gì thì là. Mỗi mẫu sản phẩm mới, từ ý tưởng đến bản vẽ mẫu hết thảy chi tiết đều qua tay cha tôi, mới có thể sản xuất ,cho dù tôi có nói chưa chắc đã được không được chính là không được"

"Nếu chị dâu nhỏ thật sự muốn lấy được, tôi có thể cho mượn danh nghĩa để chị dâu cùng cha tôi gặp mặt . Có điều với tính cách của cha tôi ..... anh có biết, ngay cả con ruột còn không thể, phỏng chừng chị dâu......"

Ngụy Hoa Viễn xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, so với con cái danh tiếng công ty còn quan trọng hơn, mọi việc tự mình làm, nếu không cũng không thể làm cho công ty trở nên lớn mạnh như vậy.

Bùi Minh Tiêu mặc dù không lui tới với Hoa Viễn, nhưng ở thương trường gặp qua Ngụy Hoa Viễn, ấn tượng duy nhất đối với vị tiền bối này chính là " Bất cẩu ngôn tiếu"* ( nói năng thận trọng).Trong lòng hắn đương nhiên rõ, Khương Hựu tuyệt đối không thể đấu với Ngụy Hoa Viễn. Nhưng có còn hơn không, hôm qua hắn mới cướp áo của người ta, coi như là bồi thường đi.

" Ừ" Bùi Minh Tiêu nói :" Phiền cậu giúp tôi hẹn với bác trai:

Ngụy Dương ra dấu ok . " Tôi xem thử ông ấy có rảnh không:

Hắn gọi điện cho trợ lý của Ngụy Hoa Viễn:" Trợ lý Tôn, cha tôi đâu ?"

"Ngụy đổng đang ở câu lạc bộ Thái Cực"

"Ông ấy đang làm gì, tâm tình hiện tại như thế nào "

Trợ lý nói :" Ông ấy ... đang dạy một nam sinh đánh thái cực, tâm tình thoạt nhìn rất tốt"

Ngụy Dương :"...."

Tương đối tốt! Có lừa gạt hắn không?

Lớn như vậy, hắn đếm trên đầu ngón tay, chưa thấy khi nào tâm tình cha mình tốt đâu

Hắn cười xòa nói :" Tôi không tin, anh quay trộm một đoạn video xem"

Tắt điện thoại, Ngụy Dương cầm di động chờ. Khoảng chừng hai phút sau, trợ lý tôn gửi cho hắn. Hắn mở tin nhắn ra.Đó là một đoạn video khoảng 1 phút, trong video, người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc đang chỉ dạy một nam sinh đánh thái cực.

Ngụy Dương càng xem càng cảm thấy nam sinh nhìn quen mắt, lẩm bẩm nói :" Đây không phải...... là chị dâu nhỏ sao???"

Nghe được ba chữ " chị dâu nhỏ" Bùi Minh Tiêu cũng nghiêng đầu nhìn, tầm mắt dừng trên màn hình.Chỉ thấy nam sinh làm theo động tác của người đàn ông trung niên, tay chân vụng về nhưng không ngốc , ngược lại có chút ngây thơ.

Có hai động tác làm saI, hắn ngượng ngùng le lưỡi, đàn ông trung niên mỉm cười tỏ vẻ không sao .Nhìn về nam sinh, trong mắt có chút hiền dịu.Không khí xung quanh hai người ấm áp đến mức có thể nhầm thành cha con. Ngụy Dương mở to mắt, không nói lên lời.

Video phát xong, một lúc lâu, Ngụy Dương muốn hoàn thần lại, ngữ khí bi phẫn :" Tiêu ca, anh không nghĩ muốn thông qua cha tôi thâu tóm Hoa Viễn chứ?"

Bùi Minh Tiêu " Tôi không thiếu cha, nhưng thật ra là thiếu con trai, cậu muốn không?"

Ngụy Dương :" Anh"

Hai vợ chồng này bắt nạt người!!!!

Ăn gần xong, phủi phủi nếp gấp cổ tay áo, Bùi Minh Tiêu đứng dậy, vẻ mặt không tin được:" Ngụy Dương, không cậu hẹn bác trai, tôi đi trước"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro