CHƯƠNG 10: ỨC HIẾP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy nói mẫu tử đồng tâm , nhưng Tống Quân cùng Bùi Minh Tiêu không phải rất thân, thời gian bữa tiệc, hai người chưa nói được mấy câu, đa số là Tống Quân hỏi Bùi Minh Tiêu đáp, hỏi cũng đều là vấn đề về công ty.

Nhân lúc cha Bùi bị bệnh nặng nằm trên giường, trong mười năm gần đây vẫn là Tống Quân tiếp quản Bùi thị, sau khi Bùi Minh Tiêu lớn lên, Tống Quân mới dần dần không tham gia vào chuyện công ty, có điều không phải rời khỏi hết, hơi có chút giống buông rèm nhiếp chính .

Khương Hựu đối với Bùi thị cùng Ngân Tinh không có hứng thú, một bên chán nản múc cháo vào miệng, một bên nhìn chằm chằm túi quần Bùi Minh Tiêu.

Xem bộ dáng Bùi Minh Tiêu, muốn cho đối phương chủ động đem áo trả lại cho hắn hẳn là không có khả năng.Phải nghĩ biện pháp tự lấy.Khương Hựu yên lặng đo đạc khoảng cách giữa hai người, bàn ăn quá lớn, cho dù hắn ngồi bên cạnh ,khoảng cách hai ghế cũng gần một mét.

" Tiêu ca" Khương Hựu gắp một miếng măng," Món này không tồi, anh nếm thử chút đi "

Nói xong , hắn gắp miếng măng ném vào chén của Bùi Minh Tiêu,cũng mượn cơ hội nhích ghế, tới gần một phần ba.

Bùi Minh Tiêu không ăn, nhưng cũng không cách xa.

Nhìn thấy đối phương hình như vẫn chưa phát hiện ra ý đồ của mình , Khương Hựu nhẹ nhàng thở ra ," Tiêu ca, món củ cải bào sợi này cũng rất ngon, anh cũng nếm thử một chút đi"

Lại tới gần một phần ba.

Đôi đũa Bùi Minh Tiêu dừng một chút, tiếp tục không nói.

"A...... miếng ngó sen này ăn cũng ngon, Tiêu ca!"

Một phần ba cuối cùng, tay vịn của hai chiếc ghế hoàn toàn nằm gần nhau.

Bùi Minh Tiêu nhìn đồ ăn trong chén, há miệng thở dốc, trái tim Khương Hựu vọt lên tới tận cuống họng---

Lúc này Tống Quân hỏi :" Tôi nghe trợ lý nói, mấy hôm trước có người đến ngân tinh gây sự?"

"...... Không sao " Bùi Minh Tiêu giải thích :" Là giai đoạn trước có một hạng mục, tên Âu Cách Thương Mậu. Ông chủ không muốn hòa giải, tìm đến con đàm phán"

Tống Quân bắt đầu hỏi tình hình hạng mục, trái tim Khương Hựu rốt cục cũng trở lại vị trí. Tay trái chống cằm, giống như nghiêm túc nghe mẹ con hai người nói chuyện, tay phải lặng lẽ tiếp cận túi quần của Bùi Minh Tiêu.

Sau đó nhẹ nhàng mà, nhẹ nhàng mà tìm kiếm bên trong. Nhờ tập thể dục hàng ngày, chân Bùi Minh Tiêu trông có vẻ gầy nhưng tương đối rắn chắc hữu lực. Ánh nhìn Khương Hựu liếc về Bùi Minh Tiêu, đối phương húp cháo ,hình như vẫn chưa phát hiện.

Năm giây sau, đầu ngón tay đụng phải một khối vải, chất vải mềm mại, trong lòng Khương Hựu vui vẻ. Hắn mím môi , ngừng thở, lập tức dùng tay khều nó.

Cái chân đột nhiên di chuyển sang bên trái..

Khương Hựu nghĩ mình bị phát hiện, dọa ngón tay cuộn cuộn, nhưng mà có thể đối phương ngồi không thoải mái, chỉ di chuyển hai,ba cm

Ngón tay còn ở trong túi, Khương Hựu không nản lòng, tiếp tục lấy áo ba lỗ. Cũng không biết Bùi Minh Tiêu xảy ra chuyện gì, hắn chạm vải một cái, đối phương động một chút.

Gây sức ép hai ba lần như vậy, Khương Hựu thành công khều được cái áo ra một chút.

Hắn hít sâu, tính toán hoặc là không làm, đã làm thì phải lấy ra. Dù sao Tống Quân ở đây, Bùi Minh Tiêu không điên đến nỗi cãi nhau trước mặt trưởng bối.

Hừm, như vậy liền làm, Khương Hựu vui vẻ rạo rực mà chuẩn bị dùng sức--

Cổ tay đột nhiên bị một bàn tay chế trụ.

Không giống độ ấm ở đùi,đầu ngón tay kia lạnh lẽo, chạm vào chỗ phần da nhẵn nhụi ở cổ tay, cả người run lên.Ngay sau đó, lỗ tai truyền đến tiếng cười nhẹ.... Nói đúng ra hẳn là cười nhạo, rõ ràng mang theo hàm ý sung sướng.

Thẳng đến giờ phút này, Khương Hựu mới phản ứng lại, vừa rồi tra Tiêu cố ý.

Tra.....tra Tiêu, đang bắt nạt hắn

Không thèm giả bộ ngoan ngoãn, Khương Hựu hung hắn liếc Bùi Minh Tiêu một cái. Nếu ánh mắt có thể hóa thành thật, khẳng định giờ phút này Bùi Minh Tiêu khẳng định biến thành bộ xương.

Nhưng mà Bùi bạch cốt tinh lại giống như không phát hiện, tiếp tục nắm cổ tay hắn. Gắp miếng củ sen , chậm rãi bỏ vào miệng

" Ừm, ăn rất ngon""

.

Bùi Minh Tiêu cùng Tống Quân quay về phòng nói chuyện, Khương Hựu đi về phòng ngủ của mình, phẫn nộ nhảy vào bồn tắm lớn.Muốn tìm bộ phim ma coi cho hả giận, thì Tống Nam Kha đã gửi tin nhắn trước"

| Ở Dạ điếm toàn là tỷ muội, rất nhàm chán aa|

Khương Hựu không có tâm tình cùng hắn bàn chuyện 1 và 0 , nói cho có lệ :| vậy thì về nhà ngủ đi |

Tống Nam Kha mấy giây sau đáp:|Mày bây giờ mới để ý đến tao, lúc nãy làm gì đấy, cùng Bùi Tổng làm ch*ch hả?"

|Trà Bưởi:......... Trong đầu mày có thể đặt điều khác vào trong đầu được không|

|Trà Bưởi: mẹ vợ tao đến, vừa rồi đang ăn cơm |

|Giấc mộng Nam Kha : Úi Úi Úi|

|Giấc mộng Nam Kha : sức khỏe dì thế nào|

|Trà Bưởi: Vẫn vậy|

|Giấc mộng Nam Kha : Không biết mày ở chung với dì như thế nào, quá cường thế, nếu tao là con dì ấy chắc bị hù chết|

|Giấc mộng Nam Kha: Có điều mẹ tao nói trước kia dì không phải vậy, nào biết sau này lại, aiii......|

Trước kia không như vậy ?

Khương Hựu hiếu kỳ hỏi :| mẹ tao trước kia làm sao|

|Giấc mộng Nam Kha : Mày không biết ?|

Hỏi xong, Tống Nam Kha đột nhiên phản ứng lại, sau năm tuổi Khương Hựu mới trở về Khương gia, hiển nhiên không biết bí mật này

Hắn nhanh chóng thu hồi tin nhắn, ngừng một lát, tựa như đang nhớ lại

| Giấc mộng Nam Kha: Giống với tụi mày, dì Tống cùng chú Bùi cũng là kết hôn thương mại. Nhưng không giống là , chú Bùi từ trẻ đã đào hoa đa tình,mày hiểu??|

|Giấc mộng Nam Kha : Cho nên sau khi kết hôn, chú Bùi không ngừng tìm phụ nữ bên ngoài. Lúc đầu dì Tống còn quản, cãi nhau, bắt gian là chuyện thường, nhưng càng quản chú Bùi càng không muốn về nhà , mua rất nhiều bất động sản, cuối cùng dứt khoát ở bên ngoài|

Đối với mấy thứ này, Khương Hựu mơ hồ nhớ ra

Sau khi về Khương gia, cậu cả từng giận hắn tham gia một buổi tiệc từ thiện. Cũng là bữa tiệc này , lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tống Quân cùng Bùi Minh Tiêu.Trên trường danh lợi, Bùi gia vẫn là gia tộc được kính trọng nhất, từ khi tiến vào, họ liền bị một đám người vây quanh.

Mãi đến khi một nữ minh tinh xuất hiện. Nữ minh tinh kia là một trong những tình nhân của cha Bùi.

Tiểu tam bình thưởng khi gặp chính cung , đều sẽ chọn cách tránh né, không gặp chính cung, mà nữ minh tinh này ỷ vào sự sủng ái của cha Bùi , lại công khai trào phúng Tống Quân quản không được chồng!

Tống Quân cũng không phải người ăn chay, ngay tại chỗ thưởng cô ta một bạt tai vang dội. Lúc đó Khương Hựu nhìn qua khe hở của đám người, nhìn thấy được Bùi Minh Tiêu mười một tuổi.

Thiếu niên lạnh lùng giống như mấy chuyện trước mắt không liên quan đến hắn, Khương Hựu liền ý thức được, ở nơi công cộng , loại chuyện này có thể đã xảy ra không dưới một hai lần .

| Giấc mộng Nam Kha: Sau đó.........|

Sau Khương Hựu mới biết.Tống Quân hoàn toàn buông bỏ việc cứu vớt cuộc hôn nhân này, chủ yếu hướng về sự nghiệp.Càng lớn tuổi , cha Bùi càng ngày càng lẩm cẩm, cả ngày lưu luyến bụi hoa, Bùi thị liền trở thành thiên hạ của Tống Quân và Bùi Minh Tiêu.

Lại sau nữa, bởi vì tuổi trẻ khi quá mức cạn kiệt, cha Bùi sức khỏe đã không chịu nổi nữa, hiện tại đang ở viện điều dưỡng, Tống Quân một tuần đi thăm ba, bốn ngày

Khương Hựu buông di động, nghĩ thầm rằng cũng không biết tiểu tam kia có đến viện điều dưỡng gây loạn.Nếu không đi, với Tống Quân mà nói , có thể tính là cầu mà được.

Tiễn Tống Quân đi, đồng hồ Tây Dương đã gần mười một giờ. Bùi Minh Tiêu không có ý muốn ngủ, đứng bên cửa sổ ở phòng khách, nhìn bóng đêm bên ngoài.

Không biết đứng được bao lâu, di động lại có tin nhắn, là lão Trương điên :| Bùi tổng, cậu đã ngủ chưa|

Bùi Minh Tiêu trực tiếp gọi điện thoại, lão Trương bắt rất nhanh :" Bùi tổng ,đã trễ thế này, không làm phiền anh nghỉ ngơi chứ"

"Không có" Bùi Minh Tiêu lời ít ý nhiều "Nói"

" Tôi muốn nói với anh một tin vừa mới nghe, bộ phận tiêu thụ nói cho tôi biết, Khương tiên sinh muốn cùng Hoa Viễn hợp tác"

Bùi Minh Tiêu:"........"

Cho nên Khương Hựu không những đi làm đúng giờ, còn muốn thành tích tốt?

Bùi Minh Tiêu cảm thấy có chút huyền huyễn, không phải hắn hoài nghi năng lực của Khương Hựu, nếu Khương Hựu đặt hàng mấy công ty nhỏ lẻ, hắn thậm chí có thể phân phó lão Trương hỗ trợ

Nhưng Hoa Viễn không giống, nó là miếng thịt lớn, và phái người quản lý khách hàng lớn tuổi và giàu kinh nghiệm nhất.Một người mới trong lĩnh vực marketing, không thể nói là không có cơ hội, chỉ là xác suất cực kỳ nhỏ, tương đương không đáng kể..

Tuy nhiên mỗi người mới vào đều có sự kiêu ngạo và liều lĩnh, bao gồm cả chính hắn, mới vừa tiếp nhận ngân tinh , vì lập uy, cũng trực tiếp tự mình nhận hạng mục khó nhất.

Cho nên,nếu có thể rút kinh nghiệm từ thất bại,chưa hẳn là xấu. Nói không chừng té ngã vài lần , phát hiện đi làm vừa nhàm chán vừa mệt, chơi đủ liền trở về nhà

Bùi Minh Tiêu :" Ừ, tiếp tục theo dõi"

"Vâng vâng vâng" Bên kia lão Trương một hơi đồng ý

Tắt điện thoại, lúc này phía sau truyền đến tiếng cửa thang máy mở, Khương Hựu bước ra khỏi thang máy, lấy lon coca từ tủ lạnh:" Mẹ đâu?"

Bùi Minh Tiêu nghiên đầu , thiếu niên có vẻ vừa tắm xong, hai má còn lộ ra màu hồng nhạt, tóc còn nhiễu vài giọt nước, run lên khi hắn nói.Có một giọt không nhịn được, từ từ trượt xuống cần cổ mảnh khảnh, một vệt trắng rơi vào cổ áo.

" Xì --" Mở coca ra, phòng khách im lặng thoáng chốc tràn ngập tiếng bọt gas. Bùi Minh Tiêu thu hồi tầm mắt, giọng nói thản nhiên :"Đi rồi"

"Đi rồi?Sao không nói cho tôi biết?"

"Mẹ tưởng cậu ngủ rồi, kêu tôi đừng gọi. Đúng rồi" Bùi Minh Tiêu dừng một chút" gần đây có cần giúp gì không?"

Ví dụ như giật dây Hoa Viễn.

Người này sau khi ức hiếp mình xong, lương tâm trỗi dậy? Khương Hựu hoàn toàn không nghĩ tới Hoa Viễn, chỉ nghĩ đối phiên muốn giúp đỡ trong cuộc sống, trợn trắng mắt:" Tôi nói cái gì anh đều đáp ứng?"

Bùi Minh Tiêu vuốt cằm:" Ừ"

Khương Hựu:" Không giúp là chó con"

Bùi Minh Tiêu::" Ừ"

Khương Hựu mừng thầm :" Tôi làm mất cái áo ba lỗ để đi tập thể hình, anh có thấy không?"

Đây là anh đáp ứng tôi, không trả chính là con chó con nha!

Khương Hựu nhịn cười nhìn Bùi Minh Tiêu , không che dấu được tiểu nhân đắc ý trong mắt.

Bùi Minh Tiêu liếc mắt một cái,mở miệng

Mắt Khương Hựu sáng lên

Bùi Minh Tiêu:" Thật có lỗi, không thấy"

Khương Hựu:"..............."

Con chó con !!!!!!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro