381-385

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Chương 381: Một đám trường cao trung đệ nhị  


Còn tốt là các bạn nhỏ bên kia hiểu ánh mắt, biết Tần Mạc không dễ chọc, đi lên cản bạn của mình lại, mở miệng giải thích: "Người anh em, vì chúng tôi thiếu đội viên chơi game nên có chút sốt ruột. Đó là trận đối chiến giữa hai bang phái."

"Bang phái?" Phó Cửu nhướng mày: ""Anh hùng" có bang phái từ khi nào?"

Không nghĩ tới người nọ sẽ nghiêm túc trả lời: "Không phải "Anh hùng", là cuộc chiến bang phái giữa cao trung đệ nhị chúng tôi và cao trung đệ nhất! Chỉ có thể thắng không thể thua!"

Thân là học sinh cao trung đệ nhất, thật sự Phó Cửu không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với bọn họ...

Bất đắc dĩ người nọ không chịu để yên, tiếp tục nói thêm, vô cùng kích động: "Bên kia đột nhiên gửi lời mời, còn ở trong [Anh hùng] khiêu khích chúng tôi. Cậu cũng thấy rồi đó, hiện tại chúng tôi chỉ có bốn người, còn thiếu một nên không đánh 5v5 được. Vì thế bọn họ phát điên, cho rằng chúng tôi thiếu tiền!" Người nọ vừa nói vừa đánh thật mạnh xuống bàn: "Cao trung đệ nhị chúng tôi sao có thể nghèo hơn đám mọt sách ở cao trung đệ nhất được, một đám toàn mặt mũi như con dế nhũi, cả ngày chỉ biết học tập. Này quả thực chính là vũ nhục nhân cách của học sinh cao trung đệ nhị chúng tôi!"

"Không sai!" Ba tên tiểu đồng bọn còn lại tiếp lời, bộ dáng như đánh cược toàn bộ danh dự, tư thái kia vô cùng uy phong.

Đối mặt với trận nhiệt huyết mênh mông như thế, Tần Mạc đã thong thả mở miệng: "Nếu là vậy thì tôi càng không thể gia nhập."

"Vì sao?" Tiểu thanh niên lại bắt đầu trừng mắt: "Người anh em, mặc dù vừa rồi tôi nói chuyện có hơi nhằm vào anh, nhưng đây là cứu chữa giang hồ gấp rút a! Thân là đàn ông thì chắc hẳn anh hiểu rõ, loại chuyện như lúc này không thể ném mất mặt mũi, chúng tôi cần phải đánh với bọn họ!"

Tần Mạc nhìn cậu ta một cái, thản nhiên đáp lại một câu: "Bởi vì tôi đã từng là học sinh cao trung đệ nhất."

Ngay lúc đó, bốn người kia lập tức cứng đờ.

Biểu tình trên mặt rất giống kẻ thiểu năng trí tuệ.

Lại nghĩ thêm về lời bọn họ vừa nói... Đám mọt sách ở cao trung đệ nhất kia, một đám toàn mặt mũi như con dế nhũi...

Vì cớ gì lại đối lập với người đàn ông này, cảm thấy như đang mắng chính bản thân họ, dù sao rõ ràng đối phương rất đẹp.

Nhưng mà đó không phải điểm quan trọng.

Quan trọng là dù đã phát triển hơn mấy chục năm, cao trung đệ nhất và cao trung đệ nhị ở Giang Thành cũng là kẻ thù cũ!

Kẻ thù xưa, anh sống tôi chết!

Hễ là nam sinh đi học đều hiểu này có ý nghĩa sâu xa thế nào!
Việc đối phương giúp bọn họ không có khả năng cao lắm.

Bốn người kia cùng chung một động tác nhìn về phía Phó Cửu.

Phó Cửu còn muốn trộm ăn thịt, vừa bị bắt gặp như vậy liền bị đại thần dùng tay đẩy ra sau ót lần thứ hai.

Lúc Tần Mạc làm động tác đó cũng không quên đánh cho đối phương một kích cuối cùng: "Cậu ấy càng không được, hiện tại cậu ta đang học cao trung đệ nhất."

Chỉ trong một cái chớp mắt.

Không khí bên trong phòng nướng BBQ yên lặng hẳn đi.

Phó Cửu buồn cười nhìn bốn nam sinh trước mặt, cả đám trừng to mắt như bị nghẹn, những đứa nhỏ thật thà, quá đáng yêu.

"Đ**!" Người nọ nghiêng đầu sang một bên, cũng không trông cậy vào bên này nên nói với tiểu đồng bọn của mình: "Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để tên đáng ghét Lưu Tông Minh kia ngồi trên đầu khi dễ chúng ta ư?"

Phó Cửu nghe vậy, tay bưng ly trà ngừng lại: "Cậu vừa mới nói ai?"

"Lưu Tông Minh." Mỗi khi nhóm trạch nam mê trò chơi này nói chuyện đều sẽ phun nước bọt: "Đến cả lão đại của cao trung đệ nhất mà cậu cũng không biết sao?"

Lão đại? Phó Cửu nghiền ngẫm hai chữ kia, mỉm cười: "Quen biết, chỉ là cũng có ân oán nên tôi có thể giúp các cậu đánh trận này. Điều kiện là, nếu thắng thì bàn ăn này của chúng tôi do các cậu mời."

"Vì sao lại là chúng tôi mời?" Thanh niên cầm đầu lại trừng mắt.

Phó Cửu cười nói: "Không muốn mời cũng được, chỉ là tôi sẽ đi nói rằng lão đại cao trung đệ nhị không dám chấp nhận cuộc hẹn từ lão đạo cao trung đệ nhất."

"Tôi...!" Con mẹ nó thực nghẹn khuất!

Đến khi Phó Cửu cho rằng cậu ta muốn nói thêm cái gì đó.

Thanh niên cầm đầu đã xoay đầu: "Để tôi xem chúng tôi góp tiền lại được bao nhiêu đã!"

Phó Cửu: "..."


  Chương 382: Tần thần lên sân khấu (sáu càng, an)  


Vừa nói xong câu này, bốn người kia đã bắt đầu lục túi tiền, đúng thật là đang góp tiền a ~

"Người anh em, cậu làm như vậy là không đúng." Thanh niên đầu tiên vừa góp tiền vừa quay đầu lại: "Người trong bang như chúng ta vật chất không quan trọng,cái quan trọng là nghĩa khí."

Phó Cửu cười khẽ: "Tôi chỉ là một học sinh trung học, giúp mấy người đánh một trận cũng có cảm giác chịu tội, có thể nghĩa khí một chút được không, không đánh?"

"......" Làm ơn đi, người anh em thời điểm cậu đang nói có cảm giác chịu tội có thể hay không khống chế một chút biểu tình của cậu, hoàn toàn nhìn không ra là chịu tội ở nơi nào!

Bốn người của Nhị Trung sau khi vét sạch túi tiền cũng mới chỉ có 80 tệ, đặt ở trên bàn: "Chúng tôi góp xong rồi, như vậy chắc đủ rồi chứ. "

Phó Cửu đếm tiền mà cô và đại thần muốn, 80 tệ đủ rồi, vì thế cười nhạt nói: "Cho tôi cái điện thoại, bắt đầu. "

"Cả điện thoại cậu cũng không có? Thế thì đánh như thế nào!" Bốn người Nhị Trung kia nói xong, liền bắt đầu gãi đầu.

Phó Cửu nhướng mày: "Đi mượn của bà chủ một cái."

"Của bà chủ là Nokia, có thể chơi không tốt hay không." Xem ra những người này là thường xuyên tới đây ăn, bà chủ dùng cái gì cũng biết.

Phó Cửu cũng cảm thấy đáng tiếc, vốn đang tưởng sẽ thu thập Lưu Tông Minh một chút.

Nhìn thiếu niên thành cái dạng này, Tần Mạc đương nhiên đã nhìn ra, cau mày: "Tên Lưu Tông Minh này là như thế nào? "

"Cùng người khác đánh em. "Lời này Phó Cửu là nói thật, tuy rằng mặt sau còn chưa nói.

Tần Mạc vừa nghe xong thì hai tròng mắt liền lạnh dần, nghiêng đầu nhìn đám học sinh Nhị Trung như tội phạm đang gãi đầu kia nói: "Tôi đánh. "

"Thật sự!?" Thanh niên đi đầu mắt sáng lên, tiếp theo lại hỏi: "Anh xác định là anh có điện thoại? "

Tần Mạc không nói chuyện, quét mắt liếc hắn một cái, đem điện thoại ra, đặt ở trong lòng bàn tay thưởng thức.

Tinh thần của những người kia lên tỉnh táo lên: "Chúng tôi ở khu A, vào đi.""Yêu cầu chờ ba phút." Tần Mạc tiếng nói nhàn nhạt.

Thanh niên đi đầu lại bắt đầu trừng mắt: "Vì sao?"

"Download." Tần Mạc xác thật là chưa từng chơi liên minh, dù gì đánh chiến đội chuyên nghiệp đều là thao tác trên máy tính.

Bốn người kia thấy thế, nhiều ít có điểm lo lắng, nhỏ giọng ở nói: "Sao cảm thấy không chắc chắn thế a, cả trò chơi hắn còn chưa download, có thể hay không không biết chơi?"

"Kia cũng không có biện pháp, có thể kéo Lưu Tông Minh xuống thì chắc chắn hắn có thể" Có nhân đạo: "Cùng lắm thì đến lúc đó, chúng ta che chở cho hắn, làm cho hắn cái kỹ năng trị liệu, không trông cậy được hắn đi giết người thì hồi máu cho chúng ta cũng được."

"Cứ thế đi. "

Bốn người ở bên kia còn đang đứng đán thảo luận chiến thuật..

Phó Cửu nhíu mày, không cho đại thần đi giết người? Này thật là...... Thực khó khăn.

Trong tiệm nướng BBQ có mạng vô tuyến, download một cái trò chơi trên điện thoại cũng không tính là chậm.

Bất đắc dĩ, thanh niên cầm đầu đã đem Tần Mạc đánh đồng với loại người thích khoe khoang nhưng chỉ là một người mới mà nhìn, cho nên ánh mắt nhìn về phía Phó Cửu bên này phi thường thương hại.

Phó Cửu vừa thấy Tần Mạc muốn đăng nhập vào tài khoản, duỗi tay liền chắn lại, tiếng nói hạ thấp xuống: "Anh Mạc, đăng nhập vào tài khoản của em đi, bằng không bọn họ thấy tên kia của anh, khẳng định sẽ điên lên."

Tần mMạc không cự tuyệt: "Mật mã tài khoản? "

"135975280, mật mã 000000." Sau khi Phó Cửu đọc xong.

Tần Mạc ấn một cái, đăng nhập vào giao diện trò chơi

"Tốt, toàn bộ thành viên đến đông đủ!" Thanh niên cầm đầu cúi đầu ồn ào: "Lát nữa toàn bộ đều nghe theo chỉ huy của tôi, đặc biệt là...... "Nói tới đây, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Tần Mạc:" Anh em, lát nữa anh đừng đi phía trước, ở phía sau chúng tôi là được, đừng để bị người ta giết, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc hồi máu của chúng tôi, đây là một trận đánh ác liệt, cần phải đánh bằng mưu lược! "


  Chương 383: Soái ca khoác lác này mắc bẫy rồi  


"Đúng vậy, cần phải thế!"

Ba người khác vô cùng nghiêm túc.

Bàn mưu lược cùng đại thần ư?

Không hiểu sao Phó Cửu rất muốn bật cười khi nghe đám Cao Trung Đệ Nhị này nói.

Cô cũng thật sự cười, bốn người nhất trí chung một động tác cùng nhau nhìn về phía cô, giống như là đang nói rằng "Chuyện nghiêm túc như vậy, cậu cười cái gì? Lần đánh nhau này có liên quan tới mặt mũi và danh dự của đàn ông đó!"

Bị nhiều ánh mắt nhìn chăm chú như thế, Phó Cửu cảm thấy dù sao thì cũng nên thu liễm một chút, nhưng nhịn không được a!

Có trời mới biết biểu tình của đám Cao Trung Đệ Nhị này có bao nhiêu buồn cười. Cô nghiêng mặt sang một bên, núp ra sau vai đại thần cười, đến cả đầu cũng lắc lư theo.

Tần Mạc ở bên này vừa mới chọn xong kỹ năng đã cảm giác được từng đợt hơi thở lay động sau gáy, ngón tay lập tức cứng đờ.

"Soái ca, làm gì đấy, đi theo chúng tôi mau!" Thanh niên cầm đầu nhấp vài cái trong trò chơi, từ đầu tới cuối buổi cậu ta đều không an phận. Nhân vật trên màn hình nghiêng qua một bên, cậu ta cũng nghiêng người theo. Người không biết còn tưởng rằng cậu ta ngồi chỗ này chơi đua xe: "Ai hét vậy, thiếu chút nữa đánh tới ông!"

Phó Cửu ở bên cạnh nhìn rất muốn cười, thầm nghĩ với vị trí của cậu, không đánh cậu thì đánh ai.

Nhưng mà cô cũng ý thức được đại thần giống như đang bất động, vừa muốn ngẩng đầu liếc mắt nhìn đại thần một cái.

Không đợi động tác của cô thực hiện xong, đại thần đã vươn tay đẩy đầu cô ra, ngón tay chỉ vào cô, bộ dáng rất đẹp trai: "Có chừng mực chút." Ảnh hưởng không nhỏ, Tần Mạc nghĩ thầm nuôi đứa em trai như vậy cũng đủ sốt ruột.

Phó Cửu thấy đại thần không cho cô đến gần, trực tiếp túm ghế dựa tiến tới cạnh thanh niên cầm đầu, đôi mắt nhìn màn hình: "Đừng qua đó, có người, chạy sang trái."

Thanh niên cầm đầu còn đứng đó la om sòm, vốn tưởng rằng mình sắp chết, kết quả nghe được thiếu niên nói như vậy, theo bản năng chạy sang trái một chút, thế nhưng chạy ra được thật.

Cả người cậu ta như đang hút vào vô số gió mạnh, nhanh chóng tăng thêm máu, đồng thời cũng thấy được Tần Mạc trên bản đồ dường như không di chuyển tới phía trước chút nào cả.

Bốn tên Cao Trung Đệ Nhị một bên đánh, một bên lại nói: "Bảo vệ soái ca này cho tốt."

"Đã biết."

"Hiểu."

Rất rõ ràng, bọn họ đã đem Tần Mạc trở thành một trong những tay mới.
"Chúng ta tập trung lại rồi đi, trực tiếp đoàn diệt đối phương!"

Vừa to mồm nói đoàn diệt đối phương, kết quả một người đột nhiên nhảy ra từ trong bụi cỏ, tung đại chiêu làm choáng váng tất cả bọn họ, còn bị giảm tốc độ.

Trong nháy mắt, bốn tên Cao Trung Đệ Nhị kia đã bị đánh tuột gần một nửa cây máu.

"Tôi... Đ**!" Thân mình của thanh niên cầm đầu lại bắt đầu động: "Mau chạy về, cậu ta con mẹ nó là tình huống gì đây, kỹ thuật này căn bản không phải là kỹ thuật của Lưu Tông Minh!"

Thanh niên cầm đầu nói không sai, kỹ thuật này xác thật không phải là kỹ thuật của Lưu Tông Minh.

Mà là kẻ trùng hợp xuất hiện trong giới Điện Cạnh, Phó Hi Minh!

"Lưu Tông Minh gian lận!" Sau khi nhìn thấy hình cái đầu kia, thanh niên cầm đều đã hiểu rõ mọi chuyện: "Tìm chức nghiệp tuyển thủ tới tạo thành đoàn thể, tôi nhổ vào!"

Phó Cửu nhướng mày: "Chức nghiệp tuyển thủ?"

"Theo đuôi người của tôi, con mẹ nó, nam thần của Cao Trung Đệ Nhất các cậu, Phó Hi Minh!"

Đứa con riêng kia?! Phó Cửu chợt ngừng lại.

Thân thể của thanh niên cầm đầu càng đong đưa nhanh hơn, khi một thành viên bên đối phương chết, cậu ta cắn thật mạnh vào cao răng: "Này còn muốn đánh như thế nào?!"

Một tên chức nghiệp tuyển thủ của đối phương chắc cũng đủ để đoàn diệt bọn họ, càng đừng nhắc tới bên bọn họ còn có tay mới.

Hơn nữa bên phía bọn họ đã chết một người.

Ba người bên kia còn đang công kích tháp bảo vệ thành!

Bên bọn họ cần phải tập trung mọi người lại mới có khả năng chết không quá khó coi.

Khoan đã, một người còn ở trên đường là ai?!

Có phải bị phân tán ra hay không?

Thanh niên cầm đầu tinh mắt thấy, là soái ca bên cạnh.

Trong lòng cậu ta chỉ có một ý niệm, ba người đối diện còn chưa rút về hẳn, tên thích khoác lác này mắc bẫy rồi!

  Chương 384: Tần thần tam sát!  



Nhưng mà... giây tiếp theo đầu thanh niên đã bị giữ chặt!

Ngón tay run lên!

Bởi vì trên màn hình đột nhiên xuất hiện hai chữ —— K O!

Không phải K O vì đối phương đánh chết bọn họ, mà là bên này người của bọn họ đã đánh chết người của đối phương!

Bọn họ đã có chiến công đầu!?

Có phải là hắn đang nhìn lầm rồi không?!

Thanh niên xoa xoa mắt, cả khuôn mặt trong phút chốc đều ngây ngốc.

Bốn người của Trung Nhị bị cố định như vậy sẽ không có tinh thần để phục hồi, liền nghe thấy một trận âm thanh trong trò chơi truyền tới —— Double Kill!

" Mẹ ơi! " Thanh niên khống chế không được nữa đành mở to hai mắt nhìn, trực tiếp ngẩng đầu lên nhìn về hướng của Tần Mạc!

Liền nhìn thấy người đàn ông đẹp như tượng, ngón tay trái ấn về phía trước, ngón tay phải đưa qua đưa lại, trên màn hình đã trực tiếp giết chết một người!

K O!

Hat - Trick!

Đầu thanh niên choáng váng.

Ba người kia của Trung Nhị cũng đều choáng váng

Ngón tay cũng đều quên cả di chuyển.

Nhưng kẻ đã giết người kia vẻ mặt không chút gì là để ý, quẹo sang bên trái, nhanh chóng chạy về thành, ở cửa thành đứng chờ bọn họ, sau đó cũng không đi ra nữa, uống một ngụm rượu, tiếng nói nhàn nhạt: "Không tiếp tục đi về trước nữa sao?"

Bốn người của Trung Nhị liền lập tức tỉnh lại!

Không tự giác được đành đi theo phía sau người đàn ông!

Trong lòng thanh niên khiếp sợ, người buồn bực nhất chính là người đàn ông mà còn có thể rảnh rỗi ngồi đó uống rượu!!!

Nhưng rõ ràng là hắn sẽ không đi.
Như thế nào lập tức lại công khai là giống nhau?

Thanh niên không rõ mở miệng nói: " Người anh em, vừa rồi tôi nhìn anh còn tưởng anh rất ăn hại nhưng lại không nghĩ tới sẽ chơi tốt như vậy..., ha ha ha. "

Tần Mạc liếc mắt một cái, ngữ khí nhàn nhạt đáp: " Dùng điện thoại đánh không thuận tay, tôi muốn luyện tập thêm một chút. "

Thanh niên cầm đầu:...Anh mới luyện tập đã trực tiếp giết ba người?! Lấy cái lực gì để công kích? Anh nói như vậy cảm thấy chúng tôi sẽ tin sao!?

Trung Nhị thiếu niên không tin, nhưng Phó Cửu lại tin tưởng, đại thần ngày thường đúng thật là không chơi bằng tay.

Giống như điện thoại rất cứng, chỉ cần vào tới trong tay của anh đều là công cụ dùng để khai chiến.

Có một chút Phó Cửu không biết.

Nếu không phải vừa rồi cô dựa vào phía sau của Tần Mạc, hơi thở đã làm ảnh hưởng tới anh.

Đại thần cũng không cần phải trở về thành để thêm máu.

Mà Lưu Tông Minh cầm điện thoại hung hăng mắng một câu: " Là cái quỷ gì! Tôi còn chưa chém được một giọt máu của đối phương! Như thế nào mà chết được! "

Phó Hi Minh ngồi ở bên cạnh hắn, khuôn mặt cao ngạo vẫn không thay đổi, hắn thành công dẹp xong hộ thành tháp của đối phương, mười phần cũng không cho là đúng: " Đoán chừng là đã mua kỹ năng, như vậy còn để ý làm cái gì, lát nữa tôi sẽ giúp cậu trở về. "

"Ha ha ha, Phó thiếu nói rất đúng." Lưu Tông Minh ở trước mặt Phó Hi Minh vẫn rất lấy lòng: "Vừa rồi là bởi vì Phó thiếu không có mặt ở đây, nếu có thì tên thích khách áo đen kia, tới ba lần sẽ đều phải chết."

Có Phó thiếu ở đây, bọn họ khẳng định sẽ không thể thua, bất quá đây chỉ là một chút sơ sẩy.

Đối phương lợi hại thì thế nào, có thể lợi hại hơn tuyển thủ chuyên nghiệp sao?

Lưu Tông Minh ở đó tưởng tượng ra một trận đại sát!

"Mẹ nó! Là Phó Hi Minh!" Thân hình của thanh niên cầm đầu lại bắt đầu lung lay trái phải: "Mau tránh ra, đừng cho hắn đụng vào!"

Tiếng nói của Tần Mạc truyền tới, chỉ có một chữ: " Giết "

Thanh niên cầm đầu muốn nói... đại ca à, người chỉ huy tác chiến là tôi mà!

Không phải là anh nên nghe tôi nói sao!

Mà khi hắn đối diện với đôi mắt đen của Tần Mạc, cũng không biết vì cái gì, khí thế tức khắc bị yếu đi: "Vậy được rồi, giết đi..."


  Chương 385: Đại thần 1 đấu 5, cửu gia lên sân  




Đoàn chiến bắt đầu!

Mặc kệ là Nhị Trung bên này, hay là Nhất Trung bên kia, toàn bộ đều ở hướng phổ thông dỗi!

Nhưng đồng đội này dù sao cũng không phải chiến đội Đế Minh.

Hơn nữa trung nhị thế giới, vừa nói giết, đều không chú ý!

Đặc biệt là thanh niên cầm đầu, hô to một câu: "A a a a!" Liền rống rống hướng tới Phó Hi Minh đang ở bên kia vọt qua!

Phó Cửu đầu tiên là bị giọng nói đặc biệt của hắn làm cho choáng váng, sau đó muốn trở về túm cánh tay của hắn đã không còn kịp rồi!

Mắt nhìn hắn liền vọt vào giữa hai người.

Nháy mắt năm người đối phương vây quanh hắn, giây diệt!

Phó Cửu nhìn một chút khoảng cách kia, tình huống này đại thần muốn cứu người, đều đuổi không kịp đi.

"Mẹ nó! Giết anh em của tôi! Coi tôi không tồn tại có phải hay không!" Một người khác trực tiếp bạo phát, cũng đi theo hướng phía trước!

Phó Cửu bất đắc dĩ duỗi tay đỡ trán, mái tóc màu bạc toái xõa xuống dưới trán, nói sẽ dùng mưu lược để đánh? Đây là mưu lược của bọn họ sao?

"Đánh hắn, đánh, đánh hắn!" Thanh niên cầm đầu đã chết, còn không quên ở kia hô to.

Bà chủ còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, liên tiếp hướng tới bên này quay đầu lại.

Liền xem vài người ở kia chôn đầu, phủi phủi di động.

Thanh niên cầm đầu cũng quá khiến người khác chú ý.

May mà cái cửa hàng nướng BBQ này có ít người, bằng không với bộ dáng ngốc của thanh niên này tất sẽ bị người ta vây xem.

Giết hai mạng liên tiếp!

Không cần nghĩ, bọn họ bên này lại mất thêm một người.

Đại thần lúc này thật ra chạy tới, nhưng là có một người so với hắn nhanh hơn một bước, đi phía trước nhảy một chút, liền bị giết......

Cứ như vậy tặng mạng cho đối thủ rồi, Phó Cửu xem đều muốn thở dài.

Bản thân Đại thần thế nhưng một chút cảm xúc đều không có, sườn mặt tuấn mỹ trực tiếp lui về bảo vệ dưới thành tháp.
"Soái ca, cậu làm gì a! " Người của Nhị Trung kia còn chưa có bị giết, đôi mắt đều đỏ lên, sau đó tiếp tục chết.

Chết bốn người!

Bảo vệ dưới thành tháp lần này là thật sự chỉ còn lại có mình và đại thần.

Di động thao tác trực tiếp ảnh hưởng tới rồi tốc độ tay Tần mạc.

Nhưng Phó Cửu cũng đã nhìn ra, vừa rồi đại thần vì cứu mình bị một cái vào đầu, rớt một giọt máu.

Hắn đứng ở dưới tháp là tính toán lấy 1 đấu 5.

Bên này thanh niên cầm đầu thật vất vả sống lại thành công, rống rống vào cái liền phải đi tới hướng phía trước!

Còn không chờ ngón tay hắn động, trước mắt di động cũng không biết sao lại thế này, đã bị đoạt đi rồi!

"Uy! Đó là tôi......" Thanh niên cầm đầu hướng tới Phó Cửu rống một cái.

Ngón tay của Tần mạc đi theo giật mình, âm thầm tính toán, mấy ngày nay Phó Cửu vẫn luôn rất ngoan, phỏng chừng cũng thật sự nhịn không được muốn chạm vào di động.

Hắn có thể hiểu được thiếu niên ở tuổi dậy thì, đại khái nhịn không được trường hợp như vậy.

Phó Cửu xác thật nhịn không nổi, tuy rằng biết đại thần đứng ở bảo vệ dưới thành tháp lấy 1 đấu 5 không thành vấn đề, nhưng là cô nhìn trường hợp kia chính là khó chịu.

Đối phương là người nào, cũng xứng vây công đại thần.

Thanh niên cầm đầu hoàn toàn bị sườn mặt sát khí của Phó Cửu làm cho đứng im.

Hắn là như thế nào cũng không nghĩ tới, vừa rồi vẫn còn là soái ca cười tủm tỉm, như thế nào trong nháy mắt, thật giống như là trở thành ác ma, vẫn là khuôn mặt kia, tuấn mỹ làm cho bọn họ có tài hoa nhưng không có giá trị nhan sắc ghen ghét, nhưng khí thế hoàn toàn không giống nhau, giống như là bảo kiếm trong suốt, cả người đều tản ra khí thế áp đảo!

"Không phải, cậu đừng đi hướng phía trước a!" Thanh niên cầm đầu buồn bực kêu: "Cậu đây là muốn đi chịu chết a!"

Phó Cửu cũng không ngẩng đầu lên nói: " cậu cũng biết cái gì gọi là chịu chết?"

Thanh niên cầm đầu:......

Vì cái gì hắn tổng cảm thấy những lời này là đang chửi hắn, nhất định là hắn nghĩ nhiều!

Đúng, hình thức thực nghiêm túc!

Thanh niên cầm đầu vẻ mặt nghiêm túc, Phó Cửu nhìn còn phải cười, cái nhóm Nhị Trung này...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro