386-390

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Chương 386: Hai người phối hợp, đánh!  


"Hắc, đám ngu ngốc đối diện kia lại đi tìm cái chết. "Lưu tông minh hưng phấn hai tròng mắt đều sáng lên, ngón tay cái ấn xuống tay cơ màn hình, khóe miệng cong cong bộ dáng thị huyết, một lộ không thể nghi ngờ.

Phó hi minh không chút nào để ý, lãnh ngạo nâng cằm: "Trước hết phải giết tên đầu heo đang bảo hộ thành tháp hạ kia, quá chướng mắt. "

"Biết." Lưu tông minh cười đắc ý: "Năm đấu hai, đối phương lần này chết chắc rồi! Còn đi hướng phía trước, đây là lại tặng đầu người cho chúng ta!"

Hai người bị đại thần giết qua kia, thấp giọng nói: " Người đứng ở dưới tháp kia giống như rất lợi hại. "

"Sợ cái gì! Chúng ta có phó thiếu! "Lưu tông minh bắt đầu nói:" Đều tới đó! "

Phó hi minh cũng mở miệng: "Yên tâm, một mình tôi là có thể diệt bọn họ. "

Hắn vừa nói như vậy, những người khác đi phía trước tốc độ chạy liền nhanh hơn.

Chủ yếu là người đứng ở dưới tháp kia giống như lui một bước.

Mở ra hình thức đuổi theo đánh chết người!

Đại thần xác thật là lui một bước, nhưng hắn cũng không có ý tứ muốn chạy.

Mà là, hắn đang đợi người phía sau sắp đuổi tới đây, người đó chính là Phó Cửu!

Không biết có phải hay không bởi vì đã gặp qua.

Thanh niên thứ nhất chỉ cảm thấy người đứng bảo hộ thành tháp bên cạnh đặc biệt có phép tắc.

Có chút giống như là thời cổ vương, chỉ là một thân trường ngọc đứng ở kia, là có thể cho người ta một loại tuấn mỹ đến mức tận cùng cảm giác.

Bất quá là qua mấy thời gian ngắn ngủn mấy giây

Thanh niên thứ nhất nhìn ngón tay thiếu niên thon dài ở trên màn hình chuyển qua chuyển lại.

Thậm chí ở thời điểm chạy ở phía trước, đều không có ý muốn đổi trang bị, hơn nữa những nhóm tiểu quái tiến công một cái đều không có đánh hắn.

Thanh niên thứ nhất vừa định hỏi thiếu niên là như thế nào làm được.

Liền thấy di động trên màn hình, hai đại soái ca hội hợp!

Hắn bên này còn nhìn chằm chằm, có thể thấy rõ ràng nguyên bản người đứng bảo hộ thành tháp, màu đen tay áo một phù, tức khắc chi gian liền dùng trường đao ôm lấy một người.

Thiếu niên tăng tốc bạo kích!

Người nọ nháy mắt liền hạ hơn phân nửa máu.

Thanh niên thứ nhất hô to: "Hắn muốn chạy trốn! "

Chính là có thể thoát được sao? Phía trước còn có đại thần chống đỡ.
Thanh niên thứ nhất thật là không biết soái ca này là như thế nào làm được, ngón tay vừa chuyển, thế nhưng quay đầu, trực tiếp thu hồi lại —

K, O!

Nhưng cứ như vậy, liền đại biểu cho phía sau lưnh soái ca lộ cho quân địch.

Không xong!

Soái ca cái này muốn xong!

Đây là ý nghĩ đầu tiên của thanh niên.

Nhưng giây tiếp theo, ý tưởng của hắn liền thay đổi!

Bởi vì hắn lao xuống bên trái thiếu niên, mở ra hai tay ngăn trở một kích này đồng thời còn không thể cho đối phương một kích!

Thanh niên thứ nhất trợn tròn mắt.

Du...... Trò chơi còn có thể đánh như vậy sao?

Cách phối hợp đánh này thật con mẹ nó soái a!

Hai người cùng nhau ở dưới tháp đang kịch liệt chiến đấu, cơ hồ không có bất luận tạm dừng. Tần mạc lại bắt đầu huy động trường đao Tử Thần của hắn, vừa muốn đánh lén người thiếu niên, nháy mắt đã bị diệt ở địa phương.

Giết hai mạng liên tiếp!

Các thiếu niên trung nhị biểu tình đã vô pháp dùng ngôn ngữ hình dung, mỗi một người đều há to miệng.

2 đấu 5, còn có thể giết hai mạng liên tiếp của đối phương.

Hơn nữa hiện tại hai người kia đều chữa cho đầy máu!

Lời này lại nói trận đấu tiếp, nhưng thực tế lên trên cũng liền không đến hai mươi giây.

Tới thời điểm âm hiệu trò chơi âm hiệu vang lên tới.

Sắc mặt Phó hi minh đều thay đổi, ấn xuống tay cơ mắng một câu: "Trong đầu mấy người là có hố sao! Đều tránh ra! "

Lưu tông minh còn sống, nhưng hắn cũng không có nhiều máu.

Người chết bên kia, còn ngây ngốc.

Tốc độ quá nhanh, bọn họ thật là không biết, chính mình như thế nào liền đã chết.

Đáng sợ nhất chính là đối phương mỗi một cái đánh kéo dài, đều tinh chuẩn làm người khác sợ hãi.

Cái kia...... Cái người đàn ông canh giữ ở dưới tháp kia, vì cái gì mà đánh lợi hại như vậy?!

  Chương 387: Tần thần phúc hắc! 


Chỉ có nhân tài bị giết mới cảm nhận được rùng mình. Mà Phó Hi Minh còn lại là tưởng bọn họ ngu xuẩn...

Đối phương có cái gì lợi hại?

Đánh tới hiện tại cũng không dám lộ mặt ra khỏi tường thành bảo hộ. Nào biết rằng, hắn đang nghĩ như vậy. Nguyên bản đang đứng ở thấp đế lưỡng vụt qua một bóng người, nhanh chóng đến nỗi làm cho người ta không kịp có bất kì phòng bị nào.

Trong tiệm BBQ, chỉ nghe tiếng trò chơi vang còn lại cái gì cũng không có nghe thấy. Biểu tình của thiếu niên bây giờ thật sự không biết hình dung thế nào? Tốc độ làm sao có thể nhanh như vậy? Hơn nữa... Vì sao hai người kia có thể ăn ý như vậy, mặc dù không nói chuyện với nhau liền vẫn biết đối phương muốn làm gì?!

Thao tác xinh đẹp của thiếu niên, khóe miệng giương lên. Tóc bạc soái khí cùng khuyên tai màu đen, ngậm một cái kẹo que, như vậy vẫn có thể đánh?

Người ngồi đối diện lại không cần phải nói, vừa đánh vừa thấp giọng hỏi: "Ai là Lưu Tông Minh?"

Tóc bạc thanh niên tổng thể cảm thấy hôm nay luôn bị vị kia chỉ huy, buồn bực!

"Kia, hoàng sắc khôi giáp kia." Nhiều hiếm lạ.

Hắn thậm chí còn cảm thấy sau khi mình nói ra những lời này, con mắt của người đàn ông kia thâm thúy liên tục bắn ra nhưng tia băng lãnh. Sau đó giây tiếp theo, Lưu Tông Minh bị giết!

Bị giết! Tam sát!!!

Không thể không nói, âm thanh này nghe thật sảng khoái! "Chờ ta." Thanh niên học hỏi Phó Cửu, đoạt lại con chuột, cấp tốc đi về phía trước! Nào đâu biết, lời hắn vừa nói ra... Liền thấy một cái bóng kiếm xoay tròn, trực tiếp nhảy dựng lên, ngay cả áo choàng màu đen cũng phát ra màu quang bạc, ra sức bạo kích!

K.O! Bốn người! Đối phương đã chết bốn người! Lúc này mới dùng bao nhiêu thời gian... 21 giây.

Thanh niên hiện tại nói không nên lời.Chơi trò chơi các người có hiểu không? Đó là chính mình thắng.Trên màn hình hiển thị, hắn thắng.Tuy rằng không phải chính mình đánh thắng nhưng cảm giác cũng thực phi thiên.

Phó Minh Hi lại càng muốn chửi người, 2V5.

Năm người không đấu lại hai người, còn bị đối phương trực tiếp giết bốn. Thật là quá mất mặt! Chuyện tới lúc này, hắn vẫn cảm thấy đám đồng đội quá kém.Còn cảm thấy đối phương lợi hại nhưng bất quá cũng chỉ thuộc hàng nghiệp dư. Hai cái nghiệp dư có cái gì mà phải sợ!

Tự tin rằng mình có thể hạ tháp hộ vệ, không chờ đồng đội đến, mà chuẩn bị diệt trước hai người ở đội đó. Nhưng mà thời điểm muốn thao tác, không nghĩ tới lại bị đối phương đánh trước tại chỗ. Phó Hi Minh cũng không sợ, dù sao hắn ở tháp nội, đối phương cũng không dễ dàng gì tới vào được.

Cho nên có thể nói là người tình ta nguyện. Thấy thanh niên kia một phong đao trực tiếp đi tới tháp nội, sau đó lùi một bước, liền Phó Hi Minh cũng bị câu ra tới!

Ra khỏi tháp nội, Phó Hi Minh cũng không có phòng hộ. Là Tần Mạc!

Còn không dùng đại chiêu G, trực tiếp đóng băng hắn ở trung ương! Thanh niên lúc này cũng là kích động, hét lớn: "Giết hắn, soái ca giết hắn."

Nhưng mà, Tần Mạc cũng không có ngẩng đầu đáp lại thiếu niên. Nói: "Ta vây hắn, ngươi từ từ đánh, không cần sốt ruột, từ từ chém."




 Chương 388: Hai vị trai đẹp bùng nổ!


Vì sao?

Vì sao không trực tiếp giết?

Bốn người trung nhị không thể lý giải nổi!

Lại không giết chết hẳn đối phương mà để lại mấy cái cho đối phương sống lại!

Soái ca này rốt cuộc suy nghĩ cái gì?

Thanh niên nhìn qua Tần Mạc, hoàn toàn nhìn không ra bất luận cảm xúc biến hóa gì.

Phó Cửu lại rõ ràng Đại Thần đang làm cái gì.

Tìm chỗ dựa cho cô.

Rốt cuộc đối phương là ba người con trai a.

Nghĩ như vậy, khóe miệng không khỏi đều có chút cười, một đao lại một đao rơi xuống thanh máu của Phó Hi Minh.

Phó Hi Minh ngay từ đầu, còn tưởng rằng thao tác của đối phương là rác rưởi, giết không được hắn.

Nhưng lúc sau chờ hắn khôi phục lại, thời điểm nhanh chân muốn chạy.

Lại bị làm cho đóng băng, hắn liền muốn động không được!

"Mẹ nó!" Phó hi minh chửi nhỏ một câu!

Phó Cửu bắt đầu nhảy tới chém hắn, vẫn như cũ là một tiểu đao,.

Ngồi ở bên cạnh Phó Hi Minh, hai người đều không phải không biết: "Người này vừa rồi không phải thao tác như vậy, đây rõ ràng đều là phát đại chiêu."

Phó Hi Minh sắc mặt đã bắt đầu khó coi, thẳng đến lần thứ ba hắn bị đóng băng......

Mọi người đều hiểu rõ!

Này...... Đối phương là cố ý muốn đánh như vậy sao?

Như thế nào lại có cảm giác đang chơi bọn họ?

Một trong ba học sinh cao trung không dám mang câu này nói ra.

Rốt cuộc bọn họ đã biết tính tình của Phó Hi Minh.

Phó Hi Minh quả thực phải được dạy dỗ!

Thời điểm tới lần thứ tư.

Hắn thô bạo hô lên: "Hắn rốt cuộc có bao nhiêu lần đóng băng!"

Trên thực tế kỹ năng đóng băng của Tần thần cũng không nhiều, trước đó thấy thiếu niên sử dụng, liền trực tiếp mua mười lần để dùng.

Nói cách khác, từ lúc Phó Cửu bắt đầu đụng tới di động kia, Tần Thần liền quyết định chủ ý muốn ngược Phó Hi Minh như vậy, đây cũng là nguyên nhân vì cái gì Phó Hi Minh còn sống tới bây giờ.

Bốn học sinh cao trung đầu óc chậm lại, cũng nhìn ra hắn chính là cố ý.
Rốt cuộc...... Đều bắt đầu đông lạnh lần thứ năm......

Thanh niên xem không khỏi nuốt nuốt nước miếng, hắn bắt đầu cảm thấy chính mình may mắn mới vừa rồi không cùng vị soái ca này đánh nhau.

Này...... Đấu pháp như vậy, là đàn ông đều bị đánh đến nội thương a!

"Các ngươi đều thấy hắn đóng băng tôi! Còn không nhanh lại đây!" Phó hi minh mặt đều đỏ lên, vừa hắn lãnh ngạo nói một câu một mình hắn có thể đem toàn quân đối phương tiêu diệt, kết quả...... Bị người đánh đa dạng, cái này đánh vào mặt thật sự là đáng xấu hổ.

Một bọn học sinh cao trung cũng sốt ruột a: "Tôi còn có chín giây, Phó thiếu cậu chờ một chút!"

Phó hi minh cắn răng, lại một lần nữa bị đóng băng, hắn dùng sức quăng một cú!

Màn hình di động tan nát!

Bên này đầu tiên là yên tĩnh một chút.

Trò chơi còn đang tiếp tục.

Bốn người kia không rảnh nói chuyện, rốt cuộc sống lại, khẳng định là muốn chạy nhanh đi về phía trước!

Phó Hi Minh trực tiếp cũng mở một người khác, cầm di động đối phương, một lần nữa bắt đầu thao tác.

Hắn một hai phải đem hai người kia giết không tha!

Thanh niên cũng ý thức được toàn bộ người đối phương đều sống lại.

Trên thực tế bọn họ bên này cũng sống lại, so với đối phương còn nhanh hơn, nhưng bọn họ cách tường thành đối phương tương đối xa a, căn bản không thể đuổi kịp!

Cấp rống rống thao tác nhân vật chính mình: "Đừng giết, mau lui lại trở về, lui về tới đại gia cùng nhau!"

Lui?

Sao có thể?

Hai người cùng đánh làm đóng băng bốn người bên kia!

Theo sát câu, đánh, giết!

Không ngừng sáng lên tới mức ánh sáng cơ hồ chiếm đầy toàn bộ màn hình!

Hai bóng dáng kia người một trước một sau, đứng đầu phối hợp, liền giống như mũi kiếm nhọn.

Trong vài giây,

Liền giết được ba người!

Lại quay đầu lại một ngậm!

Giết một cách đẹp mắt!

Ngay sau đó một trận chấn động huyết mạch trò chơi đặc hiệu âm liền truyền tới.

Đoàn, diệt!

Bùng nổ!

Chương 389: Xấu hổ


Bên kia, đám thiếu niên ngố đầu ngây người nhìn hai chữ đại diện cho sự thắng lợi kia, như mất hồn.

Phó Cửu đánh xong, tùy tay ném di động vào tay thanh niên đầu đinh, cứ như thế một tay nắm quần đứng lên, đẹp trai đến chết người: "Thắng rồi, đi tính tiền thôi.:

Một màn phối hợp cấp đỉnh điểm như thế, nếu khiến những kẻ còn đang phỏng đoán "năm nay chỉ sợ Đế Minh không vào được tứ cường cả nước" nhìn thấy, chắc chắn sẽ phải câm miệng ngay!

Chiến đội Đế Minh, dưới tình huống không ai hay biết, đã sớm có cho mình một vũ khí bí mật với sức sát thương lớn nhất... Đó chính là sự liên thủ tấn công của Tần Mạc và Phó Cửu!

Bốn tên thanh niên ngố đầu trong tiệm đồ nướng thật sự bị chấn động đến mức mất một lúc rồi mà vẫn không hồi phục tinh thần lại được, thanh niên đầu đinh tính tiền xong liền kéo ghế qua, nói với Phó Cửu: "Thế này đi, anh trai, anh thu bọn này làm đồ đệ, sau này đi trường học thì anh em bọn này bảo kê anh."

"Tôi học Nhất Trung, các anh học Nhị Trung." Phó Cửu nhịn không được phải nhắc nhở người này: "Không chung trường."

Ánh mắt tên đầu đinh hơi sầm lại, lập tức nói ngay: "Trường Nhị Trung và trường Nhất trung các anh ở gần sát nhau, cho dù không chung trường thì bọn này cũng bảo kê được, thật sự đó anh giai, không phải bọn này khoác lác, nhưng tên lão đại trường Nhất Trung kia của các anh, nhìn thấy bốn đứa tôi cũng phải đi vòng qua đấy nhé!"

Phó Cửu nâng mắt lên nhìn tên này một cái: "Ồ."

Ồ cái gì?

Tên thanh niên đầu đinh thật


  Chương 390: Chuyện gì đều không có?  


Bên kia.

Phó Hi Minh thua trận thi đấu, chân phải dùng lực hung hăng đá vào trên chiếc ghế: "Đối phương tuyệt đối không phải người chơi bình thường!"

Những người khác cũng không ai dám nói chuyện.

Phó Hi Minh không thể nào nuốt được cục tức này "Lưu Tông Minh! "

"Tôi ở đây. "Lưu Tông Minh mở miệng chạy nhanh lại.

Đôi mắt của Phó Hi Minh long lên sòng sọc: "Ngày mai đi hỏi một chút, rốt cuộc là ai đánh trận thi đấu này! ",

"Được." Lưu Tông Minh ngoài miệng tuy đáp lời nhưng trong lòng lại rất rõ ràng chuyện này không dễ làm như vậy.

Những người đó ở Nhị Trung học tập không tốt, từ trước đến nay đều dễ đánh bại hơn cả học sinh sơ trung.

Hắn làm sao có thể chạy đến Nhị Trung hỏi chuyện được.

Bất quá, biện pháp khác vẫn phải có, phải suy nghĩ một chút......

Bóng đêm bên ngoài lại dày đặc thêm vài phần.

Không khí trong quán nướng BBQ giống như bị ngưng tụ lại.

Tần Mạc không giải thích mình ra chiêu như thế nào, vừa vặn lúc đó màn hình di động sáng lên.

Là Lương bí thư.

"Tần tổng, ngài ở đâu?"

Tần Mạc nghiêng mặt đi, tiếng nói thực trầm, không biết vì nguyên nhân gì có một ít khàn khàn: "Có việc gì?"

"Hàn thiếu gia không yên tâm về ngài,kêu tôi gọi điện thoại hỏi một chút."

Lương bí thư nói một câu, Tần Mạc liền biết đây là Hàn Phong đang chủ động để giảm bớt quan hệ, anh cũng không có nói thêm gì, chỉ nói với Lương bí thư một cái địa chỉ

Lương bí thư dừng lại: "Kia Cửu thiếu gia đi cùng ngài......"

Đô......

Không chờ Lương bí thư nói xong, bên kia liền cúp điện thoại.Lương bí thư xác định Tần tổng nghe được lời hắn nói, thậm chí còn ở kia tạm dừng một giây.

Chỉ là không biết vì cái gì, phản ứng hôm nay của Tần tổng hình như có chút không thích hợp nhỉ.

Phó Cửu nghe được Tần Mạc muốn cho Lương bí thư tới đón, cũng không nói thêm gì, giơ tay uống chút trà cuối cùng, một tay bỏ vào túi quần, liền cùng Tần Mạc đi ra khỏi quán nướng BBQ

Không khí bên ngoài lành lạnh còn mang theo sương mù, cũng may là sắp đến lễ Giáng Sinh, trên đường lớn vẫn còn nhưng của hàng bán trang sức làm tăng thêm chút ấm áp.

Phó Cửu thấy đại thần không có ý tứ lại cùng cô dùng một cái ván trượt, dứt khoát nhất chân lên, thời điểm ván trượt bay lên tới, bị cô bắt lấy, chặn ngang kẹp ở sau thắt lưng.

Thời điểm Lương bí thư lái xe lại đây, nhìn thấy chính là một màn đẹp trai như vậy.

Đã có xe, hai người đương nhiên sẽ ngồi xe.

Phó Cửu ở gần, không đến năm phút đồng hồ xe liền đến.

Sau khi thiếu niên đi xuống, Lương bí thư liền cảm thấy bầu không khí trên xe không thích hợp, đặc biệt là vị trí mà Tần tổng của bọn họ đang ngồi kia.

Ảnh ngược của đèn nê ông chiếu lên cửa sổ xe, nhìn từ kính chiếu hậu, Lương bí thư cũng chỉ có thể nhìn đến sườn mặt không quá rõ ràng kia. '

Mái tóc màu đen rũ xuống che khuất mắt của Tần Mạc, bộ dáng này của hắn xác thực là không thường thấy.

Tần mạc vừa rồi sở dĩ đột nhiên rút tay lại là bởi vì kia trong nháy mắt anh lại tưởng tượng muốn cuối đầu làm cái gì.

Chỉ là cả chính anh cũng không rõ ràng lắm, vì sao lúc ấy mình lại có phản ứng lớn như vậy.

Anh còn có thể nhìn thấy vẻ kinh ngạc rõ ràng trên khuôn mặt của thiếu niên.

Tuy rằng giây tiếp theo, tên kia liền tiếp tục cười, giống như chuyện gì đều chưa có xảy ra.

Nhưng đối với Tần Mạc thì không phải chuyện gì đều không có.

Anh duỗi tay đè đè đôi mắt của mình.

Có lẽ là trong khoảng thời gian này, anh đặt lực chú ý lên người thiếu niên quá nhiều

Mặc dù là nghĩ như vậy nhưng sau khi về tới Tần gia, Tần Mạc cũng không có ngủ được, cả phòng khách màu đen, đầu tiên là đem áo khoác ném tới trên sô pha, sau đó lấy ra điện thoại, tự nhiên như thường ngày muốn gửi tin nhắn Wechat cho thiếu niên.

Nhưng chữ còn chưa đánh xong, lại đột nhiên nhíu mày, rốt cuộc là từ khi nào anh có cái thói quen này Báo lỗi chương Bình luận



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro