Chương 10: Có một loại yêu tên là anh vẫn luôn luôn nhớ rõ em (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anlee: Vì chủ nhật mình phải về quê nên không đăng được 3 chương nên hôm nay mình đăng luôn ạ. Mọi người năm mới vui vẻ, hạnh phúc, mọi việc đều thuận theo ý mình và đừng quên vote ủng hộ truyện và mình nha moahh (Chúc mọi người hơi sớm hì hì.) 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Edit: Anlee

"Tổng tài. . . . . ." Cô nhân viên vừa định nói, kết quả thấy phía sau Lam Tích Nhân, liền đưa tay:"Tổng tài ngay phía sau cô ."

Lam Tích Nhân quay đầu lại, nhìn thấy một thân người đàn ông mặc âu phục màu đen được một nhóm vệ sĩ vây quanh đi tới, như là cái rốn của vũ trụ cao cao tại thượng như vương, như thần.

*Câu gốc cái rốn của vũ trụ là: Chúng tinh phủng nguyệt.

Chính là khuôn mặt kia. . . . . .

Lúc Lam Tích Nhân thấy hắn, hắn cũng thấy được cô.

Ánh mắt kia giống như con dã thú nhìn thấy con mồi, bắn ra hàng vạn ánh sáng, đôi mắt màu lam lạnh nhạt hóa lửa nóng.

Khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ hiện ra một tia tà vọng, hắn nhìn thấy cô, giống như là quỷ hút máu người đã đói khát từ lâu.

*Tà vọng: mình không biết thay bằng gì.

Lam Tích Nhân không kịp phản ứng, hắn nhanh chóng đi tới, ôm lấy cô, hơn nữa đem cô trực tiếp khiêng lên bả vai. ( Anlee:Từ khiêng hơi thô nhỉ :))))

Ánh mắt mọi người kinh ngạc, tiến vào thang máy.

Andrew:". . . . . ."

Động tác này thật MAN, hắn sẽ học mới được.

. . . . . .

"Anh định làm gì?" Trong thang máy, Lam Tích Nhân kinh ngạc thét chói tai.

Nam nhân cười lạnh hỏi lại:"Tôi là ai?"

Lam Tích Nhân không hề nghĩ ngợi:"Biến Thái!"

Nam nhân đưa tay hung hăng đánh vào mông cô, thanh âm thanh thúy kia làm cho hắn kích động:"Cô nói lại một lần nữa xem, tôi sẽ đem quần lót của cô kéo xuống."

Nghe đến đó Lam Tích Nhân phát điên giãy dụa:"Anh thần kinh a!!"

Ông trời!!

Nếu biết tổng tài GeneralElectric là tên biến thái này, cô tuyệt đối ăn mặc kín đáo đến đây.

Ngày hôm qua vất vả chạy thoát, hôm nay chẳng khác là đưa dê vào miệng cọp.

"Đinh."

Cửa thang máy mở, trước mắt bao nhiêu thư ký, Phó Cảnh Mặc khiêng một người.

Đúng vậy!!

Phó tổng khiêng một người, lại còn là một nữ nhân, đang giương nanh múa, cố gắng muốn thoát khỏi tổng tài.

Mọi người:". . . . . ."

Mẹ kiếp.

Đây là tình huống gì??

. . . . . .

Lam Tích Nhân bị ném lên trên chiếc sô pha, cả người chấn động kịch liệt, cô còn chưa kịp phản ứng lại, người đàn ông này đã khom lưng cúi xuống.

"Hạ hạ. . . . . ."

"Tôi đã nói tôi không phải Hạ Hạ! !" Lam Tích Nhân nổi giận.

Nghe cô nói như vậy, trong đầu Phó Cảnh Mặc hiện lên hình ảnh tối hôm qua Andrew đưa cho hắn tư liệu về Lam Tích Nhân.

5 năm trước máy bay xảy ra sự cố, Lam Tích Nhân quả thật là ở trên máy bay.

Nhưng bất đồng nhất chính là cô trên máy bay lại may mắn có thể sống sót.

Sau khi biết cô mất trí nhớ, người nhà từ thành phố C, chuyển qua thành phố K, rồi mất tích.

Mất trí nhớ?

Tuy rằng Phó Cảnh Mặc không muốn chấp nhận chuyện này! Nhưng đối với hắn Hạ Hạ cũng chính là Lam Tích Nhân vẫn là điều tốt nhất!

Quá khứ, hắn tổn thương cô nhiều.

Lúc này Phó Cảnh Mặc nhìn Lam Tích Nhân, môi mỏng gợi cảm, nhìn người phụ nữ ở dưới thân lộ vẻ hoảng sợ.

"Tôi biết em, em không biết tôi, bây giờ tôi xin tự giới thiệu, xin chào, tôi tên là Phó Cảnh Mặc, tương lai sẽ là chồng em."

Lam Tích Nhân:". . . . . ."

Thấy Lam Tích Nhân không nói gì, Phó Cảnh Mặc rất là thỏa mãn:"Em có cần biết gì thêm về anh không? Về mặc quần áo, vẫn nên là cởi quần áo là có thể biết "kĩ năng" của anh, hôm nay anh mặc "tam giác" màu đen khêu gợi, tiểu··Mặc hôm nay rất muốn em."

Lam Tích Nhân trợn tròn mắt, kỳ thật nếu thật sự có thể cho cô một cơ hội, đạp tên đàn ông này khỏi ghế sô pha, cách xa mình.

Chỉ là. . . . . .

Chỉ là hôm nay cô có việc phải trao đổi.

Hơn nữa đối với tên này, cô biết chính mình không nên đắc tội.

"Anh. . . . . . Có thể cách xa tôi một chút không?"

"Gần gũi để có thể bồi dưỡng tình cảm tốt, dù sao thì tương lai em cũng là vợ của anh."

"Tôi đã nói tôi không phải mẹ của Tiểu Bảo kia!! Tôi nói bao nhiêu lần anh không hiểu sao? Tôi. . . . . ."

Lam Tích Nhân muốn nói chính mình không biết hắn, đột nhiên trong đầu nghĩ gì đó, vội vàng sửa lại.

"Tôi đã có bạn trai sáu năm, làm gì có thể biết anh? Lại có thể sinh ra Tiểu Bao kia?"

Nghe được Lam Tích Nhân nói như vậy, Phó Cảnh Mặc đang vui mừng, nháy mắt liền âm trầm:"Em. . . . . . Nói cái gì?"

"Tôi đã nói tôi có bạn trai sáu năm, tôi cũng không biết anh."

"Em có bạn trai sáu năm?"

"Đúng."

"Em có thể đi rồi." Phó Cảnh Mặc nhắm mắt lại ngồi ở trên sô pha, có chút phiền não day day mi tâm, trong ánh mắt hắn tràn ngập phẫn nộ, luống cuống, thống khổ.

Năm năm, chết tiệt thật sự là năm năm.

". . . . . ." Nhìn thoáng qua Phó Cảnh Mặc, Lam Tích Nhân tuy rằng rất muốn nói chuyện quảng cáo cho hắn, nhưng hiện tại rõ ràng không phải thời điểm.

Thấy thế lập tức Lam Tích Nhân từ trên sô pha đứng dậy, xoay người rời đi.

. . . . . .

Tổng tài GeneralElectric, sắc mặt Phó Cảnh Mặc tối sầm đứng ở nơi đó, nhìn chính nữ nhân ủ rũ bị mình đuổi đi, che ô màu đen ngồi vào trong một chiếc xe taxi.

Mãi cho đến khi không nhìn thấy chiếc xe kia, hắn mới lấy lại tinh thần.

Nhìn Andrew phía sau:"Cậu đi điều tra kiểu gì? Mà việc cô ấy có bạn trai mà cậu lại không điều tra?"

Andrew:". . . . . ."

Hắn điều tra chung không có a?

Phó Cảnh Mặc phiền não phất tay:"Đi ra ngoài!!"

Hắn cần chính mình suy nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro